Tiếng cười của Từ Từ như dao cắt qua tim Cố Du, cô đá văng cửa phòng ngủ khép hờ, tiếng cười im bặt ngưng lại.

Cảnh tượng trước mắt khiến tay cô cầm súng bắt đầu khống chế không nổi run rẩy.

"Mẹ!" Từ Từ nhìn thấy Cố Du tự nhiên hoa chân múa tay muốn qua đây, nhưng bị hai bàn tay khác ngăn lại, vững vàng ôm vào trong ngực.

"Cố Du, đã lâu không gặp." Thẩm Mộ Thành cười nói.

Dáng vẻ của hắn gần như không thay đổi, chỉ là gầy gò hơn, có vẻ càng kiên cường hơn, một đôi mắt đen sâu xa rơi vào trên người Cố Du quan sát không chút kiêng kỵ, bên trong sóng ngầm bắt đầu khởi động, ngữ điệu lại bình thường giống như gặp lại bạn bè cũ.

Không đợi Cố Du mở miệng, hắn lại sờ tóc Từ Từ, "Con gái cô thật đáng yêu."

Lúc mình rơi vào trong tay Thẩm Mộ Thành thì Cố Du cũng không sợ hãi như vậy, cô hết sức khống chế họng súng vững vàng nhắm ngay hắn, ép buộc mình tĩnh táo, "Thẩm Mộ Thành, thả con gái của tôi."

"Tôi nghĩ cô rất tò mò sao tôi còn sống trở về, tôi xem như người đầu tiên còn sống khi đã nằm trong danh sách đen của Từ Trạm." Thẩm Mộ Thành cúi đầu nở nụ cười.

"Chú, người biết ba ba?" Từ Từ đột nhiên mở miệng, đôi mắt linh động khả ái vô cùng thuần khiết, hoàn toàn không chú ý không khí giương cung bạc kiếm trong phòng.

"Không chỉ biết," Thẩm Mộ Thành đưa tay vớt Từ Từ vào trong ngực hắn, "Chú và ba mẹ của con là bạn bè."

Cố Du chú ý trong tay hắn không có vũ khí, nhưng với bản lĩnh của Thẩm Mộ Thành, mặc dù vũ khí giấu trong ngực cũng có thể chết người trong nháy mắt.

"Anh muốn báo thù cứ việc tìm tôi, đừng tổn thương con gái của tôi." Cố Du nhìn hắn nói gằn từng chữ.

"Đúng, tôi xác thực nên trả thù cô, hại chết cha tôi là cô mà không phải Từ Trạm, tôi đọ với hắn lâu như vậy cũng chỉ để hắn chứng minh yêu cô nhiều mà thôi." Thẩm Mộ Thành mỉm cười chua chát, "Bây giờ Từ Trạm xa ở nước ngoài, hắn không thể cứu cô, cô cũng không thể nào cứu được con gái cô, không bằng ngồi xuống vui vẻ nói chuyện với tôi?"

Từ Từ tròn nhỏ trong ngực Thẩm Mộ Thành như vậy, thấy thế Cố Du giống như lửa đốt, sốt ruột đau đớn nóng rực, cô không nắm chắc điều gì nên bây giờ nổ súng bắn chết Thẩm Mộ Thành có thể bảo đảm Từ Từ bình yên vô sự, nếu Thẩm Mộ Thành lưới rách cá chết, cô quyết không thể bất chấp nguy hiểm lấy con ra đánh cuộc.

Thẩm Mộ Thành dường như nhìn ra cô sợ ném chuột vở đồ, cũng hiểu rõ cô tình nguyện liều mạng cầu xin sẽ bảo toàn tính cách của người khác, nên lấy Từ Từ để uy hiếp.

Cố Du hận vô cùng nhưng không có biện pháp gì, chỉ có thể chậm rãi để súng xuống, nhìn Thẩm Mộ Thành.

"Cô chư từng thay đổi," Thẩm Mộ Thành nhìn cô nhẹ giọng nói, "Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, lúc tôi thấy cô luôn nghĩ là đang ở trường học, cô mặc quân phục cải trang không tuân thủ quản chế ban đêm chạy đi gặp phải tôi, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lúc đó thật tốt."

"Nếu không phải cha anh hãm hại, có lẽ ta xác thực còn ngây thơ ngu xuẩn không rành thế sự như xưa." Cố Du lạnh lùng nói.

Trong mắt Thẫm Mộ Thành lóe lên sự thương xót, cũng nhanh chóng biến thành cười tự giễu, "Những năm này tôi ở nước ngoài, mỗi lần nhớ chuyện này cũng cảm thấy là cha tôi có lỗi với cô."

"Vậy bây giờ anh bắt con gái của tôi làm uy hiếp? Thẩm Mộ Thành, nếu anh là đàn ông thì nhằm vào tôi!"

Có lẽ lời nói giọng điệu của Cố Du kịch liệt khiến Từ Từ cảm giác được mẹ khác thường, bé chợt quay đầu nhìn chằm chằm Cố Du, trong ánh mắt hiện ra sợ hãi âm thầm, "Mẹ?"

Giọng nói con gái mềm mại gần như khiến Cố Du tan vỡ, nhưng ngoài bình tĩnh, cô không có bất kỳ lựa chọn gì.

"Nếu tôi muốn giết bé, cô nghĩ bây giờ bé còn có thể gọi cô?" Thẩm Mộ Thành cười khổ buông tay ra.

Từ Từ quay đầu lại nhìn Thẩm Mộ Thành lại nhìn mẹ, từ trên giường đi tới bên cạnh Cố Du, ôm lấy cô, "Mẹ? Người làm sao vậy?"

Đứa bé trở lại trong tay, phản ứng đầu tiên của Cố Du là ôm chặt bé, giơ súng lên.

"Để súng xuống," Thẩm Mộ Thành nhìn Cố Du bình tĩnh nói, "Cô không phải đối thủ của tôi."

Hắn nói đúng, mặc dù Từ Từ trong tay mình, Cố Du không thể bảo đảm cả hai toàn thân rút lui trước mặt Thẩm Mộ Thành.

"Cuối cùng anh có mục đích gì?" Cố Du để súng xuống, nhíu chặt chân mày.

"Lần này Từ Trạm đàm phán buôn bán hết sức thành công." Thẩm Mộ Thành nhàn nhạt nói.

Cố Du cảm thấy trong lời nói của hắn có ý, không giống như uy hiếp, "Tôi biết."

"Lúc trước công ty SH muốn diệt trừ hắn nên ra tay trên máy bay, nhưng lần này các biện pháp bảo an quá nghiêm, đàm phán buôn bán thành công Dieterich không có cơ hội ra tay, hắn nghĩ biện pháp trực tiếp hơn," Thẩm Mộ Thành nhìn Cố Du, thu hồi nụ cười, "Phá hủy Từ Trạm."

Cố Du nghe nhịp tim mình giống như đột nhiên ngừng chậm lại, sau đó tăng nhanh, "Anh nói... Bọn họ sẽ ra tay với tôi và Từ Từ?"

"Chỉ có như vậy mới có thể khiến Từ Trạm không để ý tới chuyện tập đoàn, công ty SH tự nhiên có cơ hội lợi dụng."

"Làm sao anh biết?" Cố Du đưa mắt nhìn Thẩm Mộ Thành, lạnh lùng hỏi.

"Dieterich có nhược điểm ở trong tay Từ Trạm, nhờ phúc của anh ta, những năm này tôi bị đuổi giết ở nước R, đến khi có một ngày bị tìm được tôi mới hiểu rõ, Dieterich hi vọng mượn thân phận của tôi trả thù Từ Trạm, như vậy công ty SH có thể không đếm xỉa đến, lần này tôi tới cũng là vì mình."

Thẩm Mộ Thành thẳng thắng vô tư nói xong, Cố Du hơi tin tưởng lời của hắn.

"Dĩ nhiên, tôi tới cũng là do Dieterich sai khiến, nhưng hắn sẽ không tin tưởng tôi, một lát có thể có những người khác tới, một mình cô dẫn theo đứa nhỏ vốn không có cơ hội còn sống đợi Từ Trạm trở về." Thẩm Mộ Thành vươn tay, "Đưa súng cho tôi."

Từ Từ không nói một lời nghe hai người nói chuyện, nháy mắt cái hiểu cái không, Cố Du liếc nhìn con gái, cuối cùng đưa súng trong tay cho Thẩm Mộ Thành.

Hắn nhận lấy súng kiểm tra đạn xong, không quay đầu lại đi ra ngoài phòng ngủ.

"Thẩm Mộ Thành," Cố Du ôm con gọi hắn, "Tại sao? Tại sao đột nhiên muốn giúp chúng tôi?"

Bóng lưng Mộ Thành hơi ngừng lại, rất lâu, mới truyền tiếng cười khẽ nói nhỏ, "Những năm này cuối cùng tôi có thể nhớ ban đầu vì báo thù thậm chí thiết kế hại chết cô, khi đó tôi sống thật sự không giống người, tôi cũng không phải là giúp Từ Trạm, nếu chỉ là anh ta chết tôi tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn, nhưng là cô, tôi không làm được."

Nói xong, bóng lưng của hắn biến mất trước mắt Cố Du.

Cố Du không có thời gian trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô để Từ Từ trên giường vội vàng đi lục lọi khẩu súng khác trong tủ năm đấu, lúc này Từ Từ đột nhiên mở miệng, "Mẹ, chú này có phải thích mẹ hay không?"

"Nói càn," Cố Du vừa lắp đạn vừa ứng phó đứa nhỏ, "Con biết cái gì."

"Con dĩ nhiên hiểu," Từ Từ hừ lạnh, mềm nhũn nói, "Chú nhìn ánh mắt của mẹ giống như ba ba nhìn."

Bình thường Cố Du hết cách với Từ Từ, bây giờ không có tâm tư dụ dỗ đứa nhỏ, cô nhanh chóng vắt băng đạn dự phòng ngang hông. Từ Từ thấy cô không nói lời nào, trái lại tự nói: "Lúc mẹ dẫn con đi chơi, ba ba thường nhìn mẹ như vậy giống như chú mới vừa rồi."

Thấy Cố Du không quan tâm mình, bé giống như rất uất ức, bĩu môi, "Mẹ, con muốn ba ba, lúc nào ba ba trở về?"

Một câu nói mà khiến Cố Du tâm phiền ý loạn, cô ngẩng đầu lên, duỗi tay gắt gao ôm Từ Từ vào trong lòng, "Ngoan, ba ba sẽ nhanh trở về, chờ ba trở về chúng ta phạt ba không cho đi làm chỉ ở nhà chơi với chúng ta có được hay không?"

"Gạt người," đôi mắt Từ Từ đỏ lên, "Mẹ không đánh thắng ba ba làm sao có thể phạt ba?"

"Ngoan ngoãn nghe lời, lát nữa..."

Một tiếng súng vang xen lẫn tiếng va chạm đánh nhau hỗn loạn cắt đứt lời của Cố Du, cô hoảng sợ tiện tay kéo con vào tủ phòng quần áo, "Không cho phép lên tiếng, mẹ gọi thì con mới trở ra!" Nói xong cô đóng cửa thật chặt, giơ súng xuống lầu.

Lầu dưới hỗn độn, trên bàn trà thủy tinh gần như bể thành bụi phấn, người đàn ông nằm phía trên không nhúc nhích.

"Cô xuống làm gì? Lên lầu!" Thẩm Mộ Thành lấy tay lau máu ở khóe miệng, lạnh giọng nói với Cố Du.

"Đây là nhà tôi," Cố Du bình tĩnh nói, "Anh báo cảnh sát sao?"

"Để cho cảnh sát tới bắt Cục trưởng cục công an ngày xưa của bọn họ?" Thẩm Mộ Thành chợt cười cười, "Chờ tôi đi cô hãy báo cảnh sát. Hơn nữa cảnh sát chưa chắc là đối thủ của những người này."

"Chỉ có một người?" Cố Du nhìn chằm chằm người trên đất hỏi.

Thẩm Mộ Thành lắc đầu.

Lúc này, người đàn ông cao lớn ùa vào cửa nhà, Cố Du phản xạ có điều kiện nổ súng bắn, cô luôn làm việc ở tập đoàn Bắc Phương, trong ngày thường thường xuyên thử súng, thuật bán súng không giảm, một người ứng tiếng ngã xuống đất.

Lúc này một người khác đã đánh về phía Thẩm Mộ Thành, hắn phản ứng cực nhanh, nhưng hụt mấy súng, Cố Du đang muốn tiến lên giúp đỡ, người vừa ngã xuống đất không bị bắn trúng chỗ hiểm nên lại đứng lên.

Cố Du phản ứng không kịp nữa, chỉ thấy họng súng ngăm đen nhắm ngay mình.

"Cố Du!" Thẩm Mộ Thành hét to, đã không còn kịp nữa.

Tiếng súng rung động, một giây đồng hồ giống như đêm tối khá dài, Cố Du lấy lại tinh thần ý thức được bản thân nhưng cọng lông cũng không tổn thương, người đàn ông trước mắt đã té trên mặt đất, anh đưa lưng về chỗ ngã xuống, bóng dáng cao ngất cao to quen thuộc.

Cố Du bước qua thi thể, nhào vào ôm Từ Trạm vào lòng.

Cô ôm chặt như vậy, giống như hơi buông tay sẽ mất đi, Từ Trạm một tay cầm súng như cũ một tay ôm lấy cổ mãnh khảnh của cô, "Anh đã trở về, ngoan, không sao."

Lời nói của anh dịu dàng giống như dụ dỗ Từ Từ vậy, Cố Du ném tất cả nguy hiểm sau ót, chỉ cảm thấy ngoài uất ức và hốt hoảng, không có cảm nhận khác.

Thẩm Mộ Thành nhìn vợ chồng hai người thành đôi, trái tim đau nhói, chợt ý thức được giờ phút này mình thật sự dư thừa. Người vừa nhào tới đã thành thi thể, hắn không để lại lý do.

Vừa muốn đi lên tạm biệt, ánh mắt Thẩm Mộ Thành vô ý quét qua cầu thang, lúc này hơi ngơ ngẩn.

Theo ánh mắt của hắn, Từ Trạm cũng chợt sửng sốt, "Từ Từ?"

Không biết Từ Từ chạy xuống lúc nào, bé khoác tây trang màu đen thật to, vừa nhìn đã biết là lấy quần áo của Từ Trạm trong tủ quần áo, tây trang thật dài bao lại thân thể nho nhỏ của bé, giống như là ô dù to lớn, chỉ lộ ra trước người. Có lẽ Từ Từ cảm thấy, Từ Trạm không ở đây, nhưng quần áo của ba ba có thể bảo vệ bé. Mà giờ khắc này bé bị cảnh tượng trước mắt chấn động sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn người nằm trong vũng máu trên đất, thậm chí không trả lời Từ Trạm gọi.

Từ Trạm không ngờ Từ Từ lại thấy cảnh mình giết người! Cố Du ngẩng đầu lên trong ngực hắn, trong nháy mắt đầu óc trống không, cô chạy nhanh lên trước ôm lấy đứa nhỏ, kéo tây trang xuống bao lại mặt của bé, " Từ Từ ngoan, không nhìn những thứ này."

"Mẹ..." Giọng nói của bé nhỏ mảnh giống như khóc vậy, nhưng đọc nhấn rõ từng chữ lại rất rõ ràng, "Có máu..."

Nhìn mặt Cố Du đau lòng ôm con, Từ Trạm nhất thời ngũ vị tạp trần, nhưng trên mặt không có biểu lộ, anh nhìn Thẩm Mộ Thành, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Ở nước B anh nhận được tin tức, lập tức sắp xếp những nhân viên khác tiếp tục làm việc, ngụy trang thành anh ngồi máy bay chở hành khách. Mà lúc này anh đã ngồi chuyến bay quân dụng đến Bắc Kinh, rồi chuyển cơ Dương Cảng.

Thẩm Mộ Thành lộ vẻ cảm động, hắn để súng xuống đi tới nói với Từ Trạm: "Báo cảnh sát đi."

Đây là lần cuối cùng Cố Du và Từ Trạm nhìn thấy Thẩm Mộ Thành.

Sau khi hắn rời đi, Từ Trạm lập tức báo cảnh sát, Từ Từ run lẩy bẩy trong ngực Cố Du vô cùng đáng thương, nhìn thấy ba ba vội vàng treo trên cổ anh, vừa hôn vừa cọ, khiến Từ Trạm đau lòng không thôi.

...

Sau khi cảnh sát chạy tới nhà xem xét phong tỏa hiện trường, Từ Trạm phải dẫn Cố Du và Từ Từ đến khách sạn ở tạm, Từ Từ đang ngủ say vẫn co rúc ở chỗ ngồi sau xe, Từ Trạm lái xe cũng không quên kéo tay Cố Du.

Cố Du nói chuyện đã xảy ra bao gồm chuyện Thẩm Mộ Thành và đầu đuôi cho Từ Trạm, anh nghe qua sau đó chỉ là trầm mặc, không muốn cô nghĩ chuyện khác.

Đến khách sạn dàn xếp đứa bé xong, Cố Du theo sát phía sau Từ Trạm ôm thắt lưng mạnh mẽ của nanh, Từ Trạm bao phủ hai tay mềm mại của cô thấp giọng nói, "Du Du, em nói có phải anh không xứng làm cha hay không?"

"Em sẽ nói cho Từ Từ anh vì cứu con mới làm như vậy," Cố Du nói chắc chắc, "Con còn nhỏ, sau khi lớn lên nhất định sẽ hiểu."

Hôm sau, Từ Trạm, Cố Du và Từ Từ nán lại khách sạn cả ngày, sau đó anh ngựa không ngừng vó bắt đầu tập trung hỏa lực đối phó SH.

Những năm này Cố Du đã hoàn toàn hiểu rõ Từ Trạm, có lúc anh vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, trước có thể vì cô làm việc hộp đêm mà hại chết Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh, lần này cũng vậy có thể vì cô và con báo thù Dieterich.

Cả hai người trở về biệt thự đã tu sửa lần nữa, Từ Từ thích căn phòng lớn hơn có thể lấy ra thám hiểm, Cố Du cảm khái đi dạo xung quanh, hai người lại trở về chỗ sống chung lúc ban đầu.

Ngược lại những khác hàng xóm chung quanh sau khi biết thì đi tố cáo với công ty quản lý khu vườn, nói không muốn làm hàng xóm với người nhà này, năm đó vợ chồng son gây gổ ngay cả phòng ốc cũng nổ, thực không có cảm giác an toàn.

Sau khi Cố Du biết khó chịu vô cùng, ban đêm cắn Từ Trạm không biết bao nhiêu lần, dư vị đi qua nằm trong ngực anh còn không nhịn được oán trách, "Khi đó anh cũng quá nhẫn tâm rồi."

Nói tới chuyện năm đó, cả hai đều là trẻ tuổi khí thịnh, một người ham muốn chiếm hữu khống chế muốn mạnh đến mình không cách nào khống chế, một người lòng dạ ngoan độc tay đen tối cố chấp quật cường đến tột đỉnh, cuối cùng Từ Trạm đau lòng Cố Du đi theo chịu nhiều đau khổ, dịu dàng nói, "Lòng anh ngoan độc, tay em cay, nhất định chúng ta là một đôi."

Ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Từ Trạm tặng quà cho Cố Du là tin Dieterich chết.

Anh âm thầm mưu đồ khơi ra chấn động nội bộ cấp cao bên trong công ty SH, cuối cùng Dieterich mất cả tiền đồ và tánh mạng, vì Cố Du và Từ Từ báo thù rửa hận.

Cố Du thật cảm động, từ lúc đầu hiểu lầm đến hôm nay giữ vững, hai người bọn họ từ trong trả giá mà học được trưởng thành.

Buổi tối, cô khó ngủ lặng lẽ đi tới căn phòng của Từ Từ, đứng trước giường nhìn con gái của mình và Từ Trạm vẻ mặt ngủ xinh đẹp, trong lòng cảm khái vô hạn.

"Con của chúng ta thật rất giống em."

Không biết Từ Trạm rón rén xuất hiện sau lưng cô lúc nào, nắm bả vai của cô nói nhỏ.

Cố Du không trả lời, chỉ là nghiêng người dựa vào lòng của anh.

"Du Du," anh thâm tình thở dài, hôn trán của cô, "Anh rất hạnh phúc."

Cố Du cũng muốn nói cô rất hạnh phúc, lại cảm thấy giờ phút này an tĩnh yên ổn như vậy, cần gì phải làm điều thừa?

Bóng đêm ôn lạnh mềm mại, Từ Từ dường như đang nằm mơ, nỉ non lật người, lộ ra nụ cười an nhàn điềm đạm.

—— toàn văn hoàn ——