Vu Duệ nghi ngờ nhìn cô chằm chằm rất lâu, ánh mắt sáng lên, "Không phải cô mang thai chứ!"

Lúc này Cố Du ngơ ngẩn, rất lâu mới chậm rãi giương mắt nhìn anh, ấp úng nói: "Mang thai... Sẽ say xe?"

"Đến bệnh viện kiểm tra thử đi," Vu Duệ không biết giải thích với cô thế nào, "Tôi gọi điện thoại cho Từ Trạm."

Cố Du mơ mơ màng màng gật đầu, không biết say xe khiến đầu óc hỗn độn hay là lời của Vu Duệ khiến cô nhất thời không phản ứng kịp. Sau khi súc miệng cô ngồi lên xe lại, mặc dù đã là cuối thu, nhưng vì giảm bớt khó chịu say xe cô đã mở khe hở cửa xe, xe chạy làm gió tràn vào không khí mới mẻ, dạ dày vốn cuồn cuộn từ từ bình ổn.

Dạ dày bình ổn, tâm lại bắt đầu rung động.

Mặc dù Cố Du đã sớm nói ra nguyện vọng muốn có con, nhưng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, Từ Trạm có thể làm người cha tốt, nhưng cô cảm giác mình không thích hợp làm mẹ.

Đến bệnh viện, Từ Trạm hấp tấp chạy tới, Cố Du vẫn cho là từ này không liên quan đến người thành thục chững chạc như anh, nhưng lúc Từ Trạm cầm tay cô, lòng bàn tay ươn ướt khác hoàn toàn bàn tay dày rộng khô ráo thường ngày.

"Du Du, thật sao?" Trong mắt của anh tràn đầy vui sướng và nóng nảy, phức tạp nhưng hết sức chân thành, giống như bị mưa lớn tập kích hồ sâu, bọt nước văng khắp nơi, không trầm tĩnh như bình thường.

"Phải kiểm tra mới biết," Cố Du hơi quẫn bách muốn rút về tay, nhưng vốn không nhúc nhích được, "Vạn nhất không phải thì sao?"

Từ Trạm chợt cười, hôn lên trán của cô, "Không sao cả, kiểm tra trước rồi nói."

Vu Duệ thấy hai người dính không dứt nên mượn cớ rời đi, Từ Trạm đưa Cố Du đi làm kiểm tra, mười ngón tay của cả hai vẫn đan chặt, đợi đến khi cầm kiểm tra đo lường đi gặp bác sĩ, Cố Du tinh tường cảm giác được cổ tay cả hai cọ xát lẫn nhau khi đó nhịp tim cùng đập cuồng loạn.

Bác sĩ vừa nhìn là biết kinh nghiệm phong phú, chừng năm mươi tuổi, ánh mắt sắc bén giấu dưới tròng kính, dường như gặp qua nhiều vợ chồng cõi lòng đầy mong mỏi, không có cảm xúc giao động gì nói: "Mười tuần rồi."

Cố Du có thể cảm giác được Từ Trạm đứng sau khoác tay lên đầu vai mình khẽ run rẩy.

"Có triệu chứng báo trước là sanh non." Bác sĩ giương mắt nhìn Cố Du, nhàn nhạt nói.

Lộp bộp, Cố Du nghe thấy tâm liền rơi xuống.

"Vợ tôi có nguy hiểm gì sao?" Giọng nói của Từ Trạm căng thẳng.

Cố Du cầm tay Từ Trạm, không biết vì sao, sợ hãi vừa rồi lại từ từ giảm bớt. Nghe lời của bác sĩ, phản ứng đầu tiên của Từ Trạm là an nguy của cô.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, lần đầu tiên có người biết được tin tức như thế mà không quan tâm đứa con, ông hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, "Không sao, rất nhiều người cũng có triệu chứng báo trước sanh non, chích dịch vàng là tốt rồi. Bây giờ người trẻ tuổi không hiểu kiến thức mang thai, ba bốn tháng mới phát hiện, trước đó vận động kịch liệt rất nhiều, không có gì đáng ngại."

Từ Trạm và Cố Du thở phào nhẹ nhỏm.

"Còn cô?" Bác sĩ vừa đánh đơn thuốc trong máy vi tính vừa hỏi Cố Du, "Hai tháng này cô có uống thuốc gì không?"

"Uống thuốc tiêu viêm." Từ Trạm trả lời thay Cố Du.

"Cảm mạo?" Bác sĩ không ngẩng đầu lên.

"Không phải," Cố Du trả lời, "Một tháng trước bị xe đụng."

Bác sĩ nghiêng đầu quan sát cô, "Bây giờ đã tốt?"

"Ừ, đã tốt từ lâu, đều là vết thương hỏ."

"Không sao." Bác sĩ cầm lấy chén nước, khôi phục vẻ thong thả ung dung.

"Còn có, hai tháng trước tôi bị đâm một dao."

Hớp nước phun hết lên màn hình máy vi tính, bác sĩ hung hăng trừng mắt vẻ mặt vô tội của Cố Du, "Không nói sớm! Làm kiểm tra toàn diện!"

Không khí vừa nhẹ nhõm lập tức biến mất, lúc Từ Trạm và Cố Du cầm xấp giấy kiểm tra đi ra, trên mặt lộ vẻ buồn rầu. Nhìn vẻ mặt Từ Trạm tự trách, Cố Du vội vàng an ủi anh, "Một dao kia là dưới xương sườn, nhất định không sao."

Từ Trạm gật đầu, nhưng vẻ mặt không có giản ra.

Lúc kiểm tra Cố Du chỉ có thể tự mình đi vào, cô quay đầu lại nhìn Từ Trạm đứng ở cửa, tây trang thẳng dáng người xuất chúng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô, càng đi càng xa, cô không biết rõ cảm xúc bên trong thế nào, có thể đoán được.

Rất nhiều kiểm tra phải hôm sau mới có thể lấy kết quả, cũng hoàn thành sau, Cố Du và Từ Trạm liếc mắt nhìn nhau, Từ Trạm nhận ra Cố Du mệt mỏi, thay nàng đem mặt gò má bên kiểm tra lúc tán lạc vài sợi tóc sau khi từ biệt nhĩ sau.

"Từ Trạm."

Chợt có người gọi anh, hai người xoay người, thấy cha Từ đỡ người đi tới.

Người phụ nữ ông đỡ dường như trẻ tuổi hơn cha Từ rất nhiều, mặc dù tuổi không tính là phong nhã hào hoa nhưng thùy mị thướt tha, Cố Du đoán thì biết đây là mẹ kế của Từ Trạm.

"Ba," Từ Trạm bình tĩnh gật đầu, "Dì Hà."

Cố Du cũng xưng hô giống như vậy.

"Du Du có thai phải không?" Cha Từ nhìn Cố Du, đầy lo lắng mà không lời nào có thể miêu tả được, "Nhìn sắc mặt không tốt."

"Sao cha biết?" Cố Du tán gẫu với cha Từ cả buổi chiều, trong lúc đó lời nói đã quen thuộc, thuận miệng liền hỏi.

Cha Từ cười cười, "Y tá nhỏ tầng săn sóc đặc biệt líu ríu, nói soái ca trước kia cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc vợ hai mươi bốn tiếng đã trở lại dưới lầu, nên ta mới biết."

Cố Du âm thầm đưa tay ngắt sau lưng Từ Trạm, ngoài mặt vẫn tươi cười.

"Thật mang thai?" Cha Từ thu hồi nụ cười hỏi.

Cố Du gật đầu.

"Kiểm tra nhiều như vậy, có phải tình huống không tốt hay không?" Dì Hà liếc nhìn xấp biên lai trong tay Từ Trạm, dịu dàng hỏi, "Mới vừa mang thai mấy tháng phải cẩn thận nhất."

"Không bằng em dạy Du Du, ta tán gẫu với Từ Trạm, " cha Từ gật đầu nói với Dì Hà.

Cố Du cũng muốn nghe người có kinh nghiệm đến có cánh nói gì, vì vậy giương mắt xin phép Từ Trạm, Từ Trạm do dự sau đó gật đầu đáp ứng.

Buổi tối, hai người trở về nhà họ Từ ở khu biệt thự người nhà quân ủy, Cố Du lo lắng Từ Mẫn ở nhà, bây giờ cô không muốn gặp cô gái nhỏ thiếu chút hại cô bị xích bỏ tù, Từ Trạm nói cho cô biết không cần phải lo lắng, ở nhà cũ chỉ có cha anh và Dì Hà.

Phòng ốc là điển hình biệt thự kiểu xưa, trang hoàng và bố trí đều có hương vị của năm tháng, khiến Cố Du chợt nhớ tới nhà của mình trước kia. Dì Hà kéo Cố Du lên lầu, hai người ngồi trên giường, Cố Du không biết nên mở miệng thế nào, Dì Hà cười nói: "Ta tên là Hà Y Nguyệt, có lẽ Từ Trạm không nói tên của ta cho con biết."

Không đợi Cố Du mở miệng, bà vừa cười nói: "Con không cần sợ hãi, ngày mai xem kết quả kiểm tra rồi hãy nói, nếu như không thành vấn đề, sau này còn phải lo lắng."

Cố Du nghiêm túc gật đầu, giống như học sinh đàng hoàng.

"Nhìn ra được, tình cảm của con và Từ Trạm rất tốt." Hà Y Nguyệt cười lên khóe mắt cụp xuống, dịu dàng động lòng người.

"Tình cảm của dì và cha cũng rất tốt." Cố Du vội vàng nói tiếp.

"Con sai lầm rồi," Hà Y Nguyệt cười nói, "Dì và lão Từ không có tình cảm gì để nói."

Cố Du hơi sửng sờ, nhìn bà nhẹ nhàng bâng quỏ giống như đang nói chuyện của người khác.

"Là cha di nhìn trúng ông, buộc ông ly hôn để cưới ta, nhà họ Hà chỉ có mình dì là con gái, phải tìm con rể đáng tin mới có thể có người trong quân giới sau này, lúc ấy dì không có tình cảm với ông, lại hỗn hỗn độn độn kết hôn." Hà Y Nguyệt nắm tay Cố Du, "Nói với con những điều này không vì giải thích cũng không vì điều gì khác, chỉ muốn nói dì và ông sau khi có con mới xem như ra dáng ngôi nhà, sau khi lão Từ nói chuyện với con thì rất thích con, nhưng mà ông nhìn ra con không thật sự thích ứng cuộc sống bây giờ, con yên tâm, chờ các con có con, tất cả sẽ tốt, vì sức mạnh người mẹ, trước kia Tiểu Mẫn có chỗ đắc tội với con, hi vọng con có thể thông cảm nhiều hơn."

Lời Hà Y Nguyệt nói đâu ra đó lại hướng dẫn từng bước, Cố Du chỉ có thể gật đầu, cô thật rất hoài nghi, người phụ nữ khiến người ta như tắm gió xuân như vậy sao lại sinh ra con gái mơ hồ như Từ Mẫn vậy?

Hai người lại nói về điều cần chú ý khi mang thai, đến lúc đi ngủ, Từ Trạm mới lên lâu.

Cố Du không lạ giường không kiểu cách, nhưng vẫn trằn trọc trở mình khó ngủ, Từ Trạm đàng hoàng ôm cô không có động tác dư thừa.

"Anh nói," Cố Du đột nhiên quay đầu, trong bóng tối đối mặt lồng ngực của Từ Trạm, giọng nói khó chịu, "Những ngày qua chúng ta... có thể đã làm con bị thương hay không?"

Từ Trạm luôn luôn hối hận chuyện này, tháng này, anh và Cố Du cơ hồ ngày ngày dính chung chỗ, tình cảm mãnh liệt tột đỉnh. Nếu như sớm biết cô mang thai, mình sẽ không kiêng kỵ như vậy.

"Sau này anh nhất định sẽ chú ý." Cõi lòng anh đầy áy náy hôn bên tai của Cố Du.

"Đúng rồi, Tiểu Tước chết anh nghĩ thế nào?" Ngày nay bận rộn, Cố Du thiếu chút nữa quên chuyện này.

"Lúc này không cần nghĩ những chuyện này."

"Sao có thể không nghĩ!"

"Thư ký Đoàn nói mấy ngày nay trong thành phố có thể sẽ có thay đổi nhân sự lớn, Thẩm Mộ Thành muốn đi." Từ Trạm thấp giọng nói.

"Thật?" Cố Du ngẩn nửa người lên nhìn anh, trong goọng nói lộ vẻ vui sướng, "Vì chuyện đào phạm Quốc gia gây án lúc trước?"

"Vốn là không để cho hắn rời đi dễ nhàng như vậy," Từ Trạm vuốt tóc Cố Du, "Nhưng bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm. Du Du, anh nhất định sẽ là người cha tốt, tin tưởng anh."

"Em dĩ nhiên tin tưởng anh, em là không tin mình." Cố Du lẩm bẩm nói.

"Em sẽ được," Từ Trạm ôm sát cô, "Anh đảm bảo."

Cố Du vùi trong ngực Từ Trạm không nói lời nào, trong lòng nói không ra thấp thỏm và khẩn trương, nếu như đứa bé này không có cơ hội chào đời, cô không biết làm sao cho tốt bây giờ.

Chỉ có thể đợi đến kết quả kiểm tra ngày mai.

Sáng sớm, hai người xuất phát đi bệnh viện, cầm kết quả các hạng mục trên tay, mười mấy loại biên lai đều là ký hiệu xa lạ. Sau khi tìm được bác sĩ ngày hôm qua, thấy Bà tra xét từng tờ trầm mặc không nói, Cố Du và Từ Trạm khẩn trương hơn lúc ở Châu Phi.

Cuối cùng bác sĩ sau khi xem xong để xuống, ngước mắt qua mắt kiếng nhìn Từ Trạm phía trên, cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt Cố Du, "Yên tâm đi, không sao, bây giờ bắt đầu chuẩn bị dưỡng thai đi."

Cố Du và Từ Trạm vui vẻ như trút được gánh nặng, hai bàn tay đan chặc nhau, bèn nhìn nhau cười.

"Thân thể không tệ lắm cô gái nhỏ, thật bền chắc, người bình thường bị hành hạ như thế khẳng định không chịu được," bác sĩ cười nói, "Đi làm xét nghiệm máu, xem cô có thiếu dinh dưỡng hay không, bây giờ bổ sung còn kịp, thân thể cô tốt, cơ thể con của các người cũng sẽ tốt."

Kế tiếp những việc chú ý phiền phức, Từ Trạm giống như nghe lệnh nghiêm túc không qua loa, bác sĩ nói một câu, anh gật đầu một cái.

Cuối cùng nói đến cả hai phải biết tiết chế, ít nhất con sau năm tháng mới có thể cùng phòng, Cố Du thấy tai Từ Trạm hơi đỏ lên, trong lòng không nhịn được cười trộm anh cũng có ngày như vậy.

Cuối cùng đi thử máu vì hạng mục phức tạp, bác sĩ đề nghị Cố Du đi phòng vô khuẩn, cách một hành lang, Từ Trạm đứng ngoài cửa chờ cô, Cố Du cảm thấy anh cười lên đặc biệt đẹp mắt, giống như gió mát hơi say, ung dung mê người.

"Em đi vào," Cố Du ngoắc tay của anh, "Hai ngày nay không ăn được, buổi trưa em muốn ăn một bữa thật ngon."

"Em muốn ăn gì?"

"Anh làm trứng xào," Cố Du cười vô cùng rực rỡ, "Lần này không lo lắng chứ?"

"Chỉ biết lo lắng hơn," Từ Trạm trả lời đơn giản, trong lời nói đậm tình lại lái đi không được, "Mau đi đi, buổi trưa về nhà làm cho em ăn."

Cố Du gật đầu, sải bước đi qua cửa cách ly, đi tới cuối hành lang.

Rút ba ống nghiệm máu cỡ ngón cái, Cố Du ra ngoài cỡi đồ cách khuẩn ở phòng nghỉ ngơi, cô nhìn chằm chằm mình trong gương. Sắc mặt hơi tái nhợt, màu môi cũng nhạt nhẽo. Cô không biết giai đoạn đầu mang thai sẽ bị hành hạ những điều này bao lâu, có thể có Từ Trạm bên cạnh chăm sóc cô, đau khổ vốn khó vượt qua đã không còn khiến cô sợ hãi.

Cố Du nhìn gương cười cười, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài tìm Từ Trạm, bóng đen thoáng hiện, cô giật mình phản ứng cực nhanh xoay người lại mà không thấy gì, đang cho là ảo giác, cơ thể chợt bị siết chặc không cách nào nhúc nhích, ngay cả tiếng la Cố Du cũng không kịp phát ra liền bị bịt mũi miệng, mùi thuốc mê tràn vào, tay chân thoáng chốc bủn rủn, khi cô phân biệt ra được đây là mùi thuốc mê Chloroform đã quá trễ.

Bốn phía trở nên đen nhánh, ý thức biến mất hầu như không còn bị giam cầm trong bóng tối.