2.

Phòng tắm mịt mù hơi nước, bọt bong bóng tung tóe dính trên tường, Mã Tư Viễn nằm trong bồn tắm lớn đầy nước nóng, gương mặt ửng hồng, tay trái vuốt ve khí quan dựng thẳng, tay phải cắm trong mông, mô phỏng động tác giao hợp, tưởng tượng đó là côn ŧɦịŧ nóng rực mà đâm rút đâm rút, tự an ủi mình.

"Ưm, Karry, Karry..."

Tiếng nức nở trong cổ họng càng lúc càng nhanh, tay gia tăng tốc độ, thắt lưng vặn vẹo bị nước ấm bao phủ, cậu đạt đến cao trào, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng hòa loãng trong nước, nhanh chóng tan ra.

Mã Tư Viễn thở hổn hển, trong phòng tắm rộng rãi chỉ có mình cậu, nhất thời cảm thấy thiếu khuyết, cuộn người ngồi ngốc ra, nước mắt đọng trên mi rốt cuộc cũng rơi xuống.

Cậu khóc.

Cậu cũng không biết tại sao mình khóc. Chỉ cảm thấy lúc khóc lồng ngực có thể thanh thản hơn, thế là liền khóc. Mã Tư Viễn trước giờ vẫn rất tuân theo nhu cầu nguyên thủy của bản thân, cậu không để ý đến nguyên nhân nguồn căn, nhưng bây giờ cậu phải cẩn thận suy xét lại, ngẫm lại xem cuối cùng là vì sao trái tim cậu lại đau như vậy.

Bắt đầu từ ngày thứ hai tuần trước, Mã Tư Viễn kết thúc việc làm ở cửa hàng thời trang lập tức bắt xe buýt về nhà. Nghe nói hôm nay Karry ra sớm, muốn dẫn cậu đi xem phim gì đó. Mã Tư Viễn đối với mấy chuyện đi chơi hẹn hò này nọ không có hứng thú, dù sao chỉ cần anh có ở đâu thì cậu sẽ có ở đó, đi đâu chẳng giống nhau. Khi xe buýt dừng lại, một đôi nam nữ đi lướt qua mặt cậu, không biết nữ nhân đó nói gì mà người còn lại cười rất tươi, hình như tâm trạng rất tốt. Mã Tư Viễn sững sờ nhìn theo bóng lưng nam nhân kia, trong mắt toát ra một tia nghi hoặc. Cậu chuyên về thời trang, chắc chắn không nhận nhầm người qua quần áo. Người kia rõ ràng là Karry, mà anh giống như không nhìn thấy cậu, chỉ mải mê trò chuyện cùng cô gái kia. Mã Tư Viễn nhíu mày, bật điện thoại, thấy người kia vội vàng lục tìm điện thoại trong túi quần thì xác định mình đúng.

[Tiểu Viễn?] Trong loa truyền ra giọng nói trầm thấp, lòng Mã Tư Viễn nhói lên, lành lạnh hỏi: "Anh về nhà chưa?"

[Vẫn chưa, anh có việc đột xuất.]

"Vậy tối nay chúng ta không đi xem phim sao?"

[Ách, Tiểu Viễn, anh xin lỗi, anh thất hứa với em rồi, Tiểu Viễn,...]

"Em biết rồi."

Cúp điện thoại, cậu nhanh chóng về nhà ngồi ngốc một hồi. Cả ngày không ăn cũng không thấy đói, chỉ qua loa tắm rửa một chút liền trèo lên giường đợi Karry về. Đến nửa đêm anh mới mở cửa bước vào, thấy cậu nằm cuộn tròn thì kéo chăn đắp cho cậu, không ngờ bị Mã Tư viễn kéo xuống giường làm vận động piston.

Mã Tư Viễn lúc đó tựa như đem mình hiến tế cho lễ đàn, liên tục khát cầu anh, xin anh cắm côn ŧɦịŧ vào người cậu, làm cậu suиɠ sướиɠ, trong suốt quá trình làʍ ŧìиɦ không ngừng chủ động quấn lên người anh, câu dẫn anh, đến mức sáng hôm sau đi không nổi. Khi ấy cậu lần đầu tiên nếm được cái gì gọi là chua xót, đã khóc nức nở, nhưng Karry không biết. Anh cứ tưởng mình làm đau cậu, chạy theo hỏi han hối hận đủ kiểu, càng làm cậu khó chịu hơn.

Một người con trai như cậu khóc lóc đương nhiên không có gì hay. Cậu cũng không phải phụ nữ, bị ủy khuất một chút liền tỏ ra đáng thương cần che chở. Nhưng lần này cậu nhịn không được, bản tính lạnh lùng nên cũng không hỏi Karry người con gái đó là ai.

Có lẽ cậu thương anh nhiều quá, nên chỉ muốn anh cười với mình cậu. Cậu ích kỷ như vậy, không hề sai.

Lần thứ hai trông thấy cô gái đó, là ba ngày trước.

Karry cư nhiên mời cô ta vào nhà.

Mã Tư Viễn nhìn kỹ rồi mới thấy cô gái này đẹp lắm, so với minh tinh điện ảnh trong phim còn nhã nhặn hơn mấy phần. Tính tình khá tốt, dịu dàng đảm đang, trong khi cậu lúc nào cũng đòi hỏi anh phải nuông chiều mình thì cô cái gì cũng nghe theo anh. Hai người nói chuyện trông rất vui vẻ, cậu đứng ở cửa nhà nửa ngày cũng không thấy. Khi cô gái gần ra về mới chạm mặt cậu ở cửa chính, cô gái hơi giật mình đánh giá cậu một lúc.

"Cậu là..."

Giọng điệu như thể mình sắp làm bà chủ gia đình!

Mã Tư Viễn bình thản đáp: "Em trai của Karry."

"Tiểu Viễn...?" Karry không nghĩ cậu lại có mặt ở đây, còn chưa kịp nói gì cậu đã bỏ lên lầu, đóng cửa thay quần áo, nằm trên giường mở to mắt.

Karry tiễn khách xong liền chạy lên lầu tìm cậu, sờ sờ trán Mã Tư Viễn: "Em sốt."

"..."

"Tiểu Viễn, muốn ăn gì anh nấu..."

"..."

"Tiểu Viễn...?"

Mã Tư Viễn không kiên nhẫn liếc anh một cái, Karry lo lắng nhìn cậu: "Chúng ta đi bệnh viện được không?"

"Không đi."

"Em sốt thành như vậy, anh không yên tâm..."

"Em không sao."

"Tiểu Viễn." Karry áp tay lên má cậu: "Em có gì giấu anh đúng không?"

"Không có, anh ra ngoài đi, em muốn ngủ."

Mã Tư Viễn nói xong liền trùm kín chăn quay đầu đi chỗ khác, dỗi rồi.

Karry cứng ngắc nhìn lưng cậu, đột nhiên nhận ra mình bị ghét bỏ, bị đuổi ra khỏi phòng!

Đây là chuyện gì!?

Cuối cùng, chính là hiện tại. Mã Tư Viễn ngồi trong bồn tắm, nước tràn ra ngoài cũng không buồn tắt, rửa mặt một chút liền mở cửa ra ngoài, nháy mắt sửng sốt.

"Anh...sao lại..."

Karry nhìn người trước mặt không có mảnh vải, toàn thân cao thấp ướt đẫm không thèm lau, tóc bết thành lọn dính vào trán, quan trọng là hai mắt sưng đỏ chứng tỏ vừa khóc một trận ra trò.

Vội kéo Mã Tư Viễn xuống giường, dùng chăn bông phủ lấy người cậu, nấu nước ấm thấm ướt khăn lau đi lau lại một lúc, đau lòng sờ sờ má cậu, in một nụ hôn lên trán Mã Tư Viễn.

"Sao em khóc?"

"Em không khóc."

"Đừng mạnh miệng." Anh yêu thương vuốt vuốt khóe mắt đỏ hồng, thở dài: "Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

"Anh không phải đang ở suối nước nóng với học sinh của mình sao? Thế nào lại về nhà?"

"Em bị sốt, anh có thể yên tâm để em ở nhà một mình hả? Ngốc, nói cho anh biết, em đang nghĩ gì."

Mã Tư Viễn im lặng một lúc, sau cùng vươn tay ôm Karry, ấm ức nói: "Em nhìn thấy anh đi cùng một người con gái."

Karry sửng sốt: "Cho nên...?"

"Em nghĩ anh thích cô ấy." Cậu vùi mặt tham lam ngửi mùi quần áo trên người anh, nhắm lại đôi mắt mệt mỏi: "Cô ấy xinh đẹp như vậy, còn có thể sinh con cho anh, em lại không thể-..."

"Mấy ngày nay em tránh mặt anh là vì chuyện này?"

Mã Tư Viễn đẩy anh ra: "Chẳng lẽ không quan trọng?!"

"Anh không phải ý đó." Karry dở khóc dở cười, ôn nhu kéo người lại giam vào trong lòng, nhẹ nhàng cắn tai cậu: "Em ghen?"

"Em không thèm."

"Anh rất vui, Tiểu Viễn." Liếm liếm vành tai người nọ, tay Karry lần mò vào trong chăn, sờ đến làn da nhẵn mịn liền nhéo nhéo vài cái, tiếp tục xấu xa di chuyển sang phía trước, nắm lấy tính khí của cậu, chậm rãi chơi đùa: "Cô gái đó là chị họ của anh, chị ấy làm trong cửa hàng trang sức..."

"Thì, thì sao..." Cậu thở dốc, rất nhanh bị gợϊ ȶìиɦ sắc, thân thể sớm đã quen thuộc không tự chủ được mà thuận theo động tác của anh, khó khăn nói: "Anh, anh đừng có lấy lý do này giải thích với em, a...lên trên một chút..."

"Lãng hóa, chúng ta còn chưa nói chuyện xong." Karry cúi đầu dùng răng cọ cọ cổ cậu, cắn cắn day day để lại dấu răng nhàn nhạt: "Anh nhờ chị ấy thiết kế cho chúng ta, một cặp nhẫn..."

"Ân, a, a...a, nhanh lên,...không được ông xã, phía sau, phía sau của em trống rỗng..."

"Hửm? Không phải đang nghiêm túc nói chuyện sao? Lại muốn quyến rũ ông xã?"

"...Ông xã, em không chịu nổi, đừng đùa nữa..." Cơ thể nhũn ra, cậu chui ra khỏi chăn, cả người xícɦ ɭõa cọ xát lên người anh, tiểu huyệt non mềm khép mở khép mở, dụ người phạm tội, dịch dâʍ ŧɦủy̠ sớm đã rỉ ra ướt đẫm tiểu huyệt. Mấy ngày nay cậu và anh đều không có làm qua, lúc này thân thể thiếu nhu cầu cần được xoa dịu gấp, Mã Tư Viễn cũng không quản cô gái xinh đẹp nào đó nữa, trực tiếp kéo khóa quần Karry, nhắm ngay khí quan đang nóng bừng bừng mà ngồi xuống, sâu đến tận gốc.

"A, a, a..." Cậu ngưỡng cổ thoải mái rên la, hai tay chống lên ngực anh, mông vặn vẹo nuốt lấy khí quan, lại xoay mông ma sát tới lui, kɦoáı ƈảʍ đánh úp vào lí trí khiến cậu dâm kêu liên tục, tự mình nhấc lên ngồi xuống, mỗi lần đều đâm sâu vào tận bên trong. Karry thở gấp, mở to mắt nhìn tư thái câu nhân của cậu, cảm nhận vách huyệt nóng ấm bao bọc lấy cậu em trai mình, cũng quẳng chuyện ra sau đầu, chuyên tâm làm việc. Cưỡi trên người ông xã khiến Mã Tư Viễn rõ ràng mất sức rất nhiều, rất nhanh sau đó liền khó chịu uốn người: "Ông xã, em không đủ, em không đủ...Ô..."

"Tới anh."

Dễ dàng đem cậu áp đảo xuống giường, anh điên cuồng đâm chọc vào tiểu huyệt ướŧ áŧ. Rải một hàng dấu hôn trên người cậu, hung hăng gặm cắn đầṳ ѵú hồng nhạt, giày vò cho nó run run đứng thẳng mới chịu lui ra. Cởi hết quần áo vướng víu trên người, da thịt hai người chạm vào nhau, cảm nhận rõ từng tế bào đang kêu gào đòi thỏa mãn. Côn ŧɦịŧ một vòng lại một vòng to ra, sục sạo tác quái trong vách huyệt dâm mỹ, tràng ruột phân bố dịch làm trơn hỗ trợ cho súng ống công thành đoạt đất, không ngừng tìm kiếm điểm G bí mật. Không biết Karry đâm trúng điểm nào đó trong cơ thể, Mã Tư Viễn run rẩy "a" một tiếng, ngữ âm cao vút, nước mắt lập tức trào ra, suиɠ sướиɠ hét lên: "Chỗ đó, chính là chỗ đó, a a..."

Biết đã chạm đến điểm G của cậu, anh cũng không tìm loạn, cực lực đâm chọc vào điểm G, thúc vài cái rồi đè nghiến lên nó. Mã Tư Viễn ngay cả khóc cũng không có thời gian, thoải mái rêи ɾỉ: "Thích quá ông xã, thích quá...a a a...Thao sướng em, ông xã, a a..."

"Lãng hóa, hư hỏng!"

"Em hư hỏng, ô ô ông xã, đâm chết em, đâm chết em đi ông xã..."

"Như ý em!"

Đem chân cậu gập thành hình chữ M, con sói nào đó đã hoàn toàn biến thân, côn ŧɦịŧ nóng rực hì hụi rút ra đâm vào tiểu huyệt tham lam, mỗi lần đều làm cho người bên dưới lắc mông nghênh đón, dịch trong suốt cùng mồ hôi trộn lẫn cùng một chỗ, nước dính dấp văng tung tóe ra ngoài. Tính khí của cậu đứng thẳng giữa không trung không được chăm sóc cũng trướng to, đầu nấm giương cao hưng phấn run run. Karry cúi người ngậm đầu nấm vào trong miệng, lưỡi đưa đẩy mút mát vài cái, Mã Tư Viễn liền bắn ra, hai mắt đầy nước còn chưa thoát khỏi cao trào: "Ông xã...Ông xã..."

Lật người lại dùng tư thế áp lưng, anh quỳ gối trên giường, côn ŧɦịŧ vẫn chôn trong tiểu huyệt co rút, tiếp tục vận động đâm chọc không có điểm dừng. Mã Tư Viễn suy suyễn thở dốc, cánh mông banh sang hai bên, bị anh hai tay ôm lấy nhấc lên cao, côn ŧɦịŧ sắc bén quất xuyên liên tục. Cả người cậu theo động tác của anh mà cọ xát cùng giường, rất nhanh lại hồi máu lên.

"Trước đây không lâu, từng nghe em nói..." Karry thổi khí bên tai cậu, mỉm cười tà ác: "Chúng ta chưa làm ở nhà bếp..."

"A...?"

Ôm cậu lên, để hai chân cậu quấn lên thắt lưng mình, Karry từng bước từng bước đi tới phòng bếp. Mỗi bước đi đều thúc mạnh vào sâu trong cơ thể, cậu ngẩng đầu thở dốc. Cũng may thể lực anh tốt, cho dù Mã Tư Viễn có gầy thế nào thì cũng là con trai, hai người sẽ chống đỡ không nổi.

Mã Tư Viễn toàn thân trống không chỉ khoác một cái tạp dề phía trước, đầṳ ѵú hồng hồng sưng tấy, người đầy hôn ngân, khí quan cứng rắn đung đưa, phía sau mông dâʍ ŧɦủy̠ ứa ra dính xuống bàn ăn. Cậu nằm úp sấp trên bàn, mông vểnh lên, mê ly đưa mắt nhìn anh, khàn giọng kêu: "Ông xã..."

"Anh đây."

"Mau tới thao em... em muốn anh..."

"Vì sao lần nào em cũng câu dẫn anh? Hửm?"

"Em không biết..." Cậu cắn môi, đưa đầu ngón tay vào miệng liếʍ ɭáρ, lại vòng ra sau đâm vào tiểu huyệt đỏ au, bôi loạn lung tung, lại tự chơi đầṳ ѵú của mình, thấy Karry làm vẻ mặt không ảnh hưởng thì nức nở: "Anh không cần em sao..."

"Tiểu Viễn...?"

"Anh không cần em..." Nước mắt men theo gò má chảy dọc xuống cằm, Mã Tư Viễn khóc đến thương tâm. Karry nào còn tâm trạng đùa giỡn cậu, vội ôm người xuống, bế lên sofa, nhỏ giọng trách cứ: "Là anh không tốt...Anh không nên tùy tiện quyết định. Tiểu Viễn, vốn dĩ định chờ đến sinh nhật em anh sẽ...anh sẽ cầu hôn em, nhẫn cũng làm xong rồi..."

Mã Tư Viễn hít hít mũi nhìn anh.

"Tiểu Viễn,..." Túm cái chăn mỏng bọc cậu lại, anh hôn cậu, với tay lục trong chiếc hộp trên bàn ra một cặp nhẫn bạch kim sáng bóng, một chữ K, một chữ Y, mỉm cười nhìn cậu: "Đeo cho anh được không?"

Mã Tư Viễn ngây ra một lúc, máy móc cầm nhẫn chữ Y đeo vào ngón áp út của Karry, anh cũng kéo tay cậu qua đeo cho cậu, luồn mười ngón tay vào nhau.

"Anh...gặp cô gái, không phải, gặp chị họ là vì cái này...?"

"Đúng vậy."

"Em..." Cậu ngỡ ngàng, mấp máy môi lại không nói ra được cái gì. Karry cưng chiều ôm cậu, cười hạnh phúc: "Như thế này, chúng ta sẽ dính chặt nhau cả đời."

"Không đúng." Mã Tư Viễn nhúc nhích, vạch chăn ra, cầm lấy côn ŧɦịŧ của anh bắt đầu xảo lộng.

"Em muốn làm gì..."

Cậu mỉm cười yêu nghiệt, đỡ lấy côn ŧɦịŧ, ngồi xuống, đợi nó cắm sâu vào người mình mới thỏa mãn thở dài một tiếng, tinh ranh nói:

"Thế này mới là dính chặt!"

"Em..." Anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đột nhiên nhướng mày: "Anh thả cả đám con cháu của anh vào người em rồi, không biết khi nào sẽ có bảo bảo..."

"Anh còn muốn bảo bảo sao?"

"Không muốn, anh chỉ có một bảo bảo là em thôi."

"Ân, ông xã, động động, nhanh nhanh lên, ông xã...ân a..."

END