Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Mấy người ở ngôi nhà cổ mới bật máy phát điện lên xong, sau hơn mười phút tối om, trong nhà rốt cuộc sáng trở lại. Trang Hữu Bách nhìn đồng hồ một cái, kêu người đàn ông lùn đi vào bếp hâm nóng đồ ăn lên, đoán là Nguỵ Tông Thao sắp sửa trở lại. Sau đó liền nghe thấy chuông cửa chợt vang lên, anh than trời, vội vàng chạy ra đón chiếc xe có rèm che tiến vào.

Trang Hữu Bách giơ dù che lên đầu Nguỵ Tông Thao, kêu một tiếng “Tổng giám đốc Nguỵ”. Đang định đi về phía nhà, không ngờ Nguỵ Tông Thao lại đi qua chỗ ghế phụ bồng một cô gái ra. Trang Hữu Bách ngạc nhiên há hốc mồm, rồi nhanh chóng ngậm lại.

Dư Y bị lạnh run, choáng váng nặng nề, biết Nguỵ Tông Thao mang cô trở về cũng không nói gì cả, cho đến khi Nguỵ Tông Thao kéo dây kéo áo khoác của cô xuống, muốn vén áo trong của cô lên thì Dư Y mới vươn bàn tay không còn sức lực ra, nhíu chặt mày, cổ họng giần giật nói: “Anh làm cái gì đó!”

Máy sưởi trong phòng ngủ vừa được bật lên, chạy ‘lào xào’, nhưng cũng chưa thấy ấm lên. Áo trong ẩm ướt dính chặt vào cơ thể của Dư Y, dưới hoa văn bằng ren, lờ mờ thấy được màu da trắng như tuyết. Cô đang nằm sấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang vẻ cảnh giác.

Nguỵ Tông Thao không tốn một chút sức lực nào để kéo cổ tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô xuống, mạnh mẽ xốc áo lên, liền thấy trên vùng bụng bằng phẳng trắng nõn, phủ một lớp nước mỏng long lanh trong suốt, một giọt nước chậm rãi trượt vào cái rốn mượt mà bên cạnh, trong chốc lát đã tiến vào cái lỗ sâu nho nhỏ, một vết bầm đỏ chạy từ trái qua phải.

Dư Y run mạnh lên, cơ thể lập tức cứng đờ, đưa tay ôm bụng mình.

Nguỵ Tông Thao rờ lên nói: “Ừm, chưa chết được!”

Dư Y đứng hình.

Đụng vào bụng dễ dàng làm tổn thương đến cơ quan nội tạng, khi Dư Y bị đụng liền té xuống đất không dậy nổi, lúc đó xe đã dừng lại từ sớm, thật ra lực đụng vào không lớn, chỉ đau mà thôi, chắc là ngày mai sẽ bị bầm.

Trái lại, trên mặt của Ngụy Tông Thao đã đỏ lên một mảng, xem ra là nghiêm trọng hơn so với Dư Y. Ngoài cửa, Tranh Hữu Bách đã chuẩn bị hộp thuốc, gõ cửa gọi một tiếng, Nguỵ Tông Thao kéo áo Dư Y xuống, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đề phòng, nói: “Tự mình đi tắm rửa một chút đi!” Rồi quét mắt lên thân thể của cô: “Nếu không muốn bị cảm sốt thì đi tắm liền đi!”

Dư Y nhắm mắt lại nằm thêm một lát, đợi cho cơ thể dần dần ấm lại cô mới gắng sức ngồi dậy, chậm rãi thất thểu đi vào phòng tắm, mới vừa vào đến cửa cô lại quay ngược trở ra, nhìn một vòng quanh phòng ngủ.

Diện tích thật lớn, ở trên lầu hai, ra giường mền gối màu sậm, trên tủ đầu giường có mấy quyển sách cùng đồ sạc điện thoại di động. Cô do dự một chút nhưng vẫn đi đến mở cửa tủ quần áo ra, trước mặt đều là quần áo đàn ông, còn có cái áo khoác màu xám đậm mà cô đã từng thấy qua.

Dư Y đóng tủ quần áo lại, trở vào phòng tắm, cô chỉ hứng đầy nước ấm trong bồn rửa mặt, thuận tay lấy một cái khăn mặt, cũng không ngại bẩn, vắt vắt rồi cởi quần áo ra, bắt đầu lau chùi mặt và cơ thể, rồi lại ra sức vắt khô áo, sau khi mặc lại xong, cô suy nghĩ tới làm sao chỉnh đốn lại áo ngoài. Cô thuận mắt nhìn lướt qua một mảng dấu vết nhỏ ở thắt lưng bên phải của áo ngoài, vươn ngón tay chùi thử một chút, màu đỏ thẫm.

Trang Hữu Bách thay thuốc cho Nguỵ Tông Thao một lần nữa, lần này miệng vết thương chưa hoàn toàn vỡ ra, nhưng vẫn chảy máu, anh ta không nhịn được nhíu mày, hơi mở miệng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, nửa giờ trước có ba người đàn ông thấp thoáng ở ngoài cổng.”

Nguỵ Tông Thao nhắm mắt “Ừ” một tiếng.

Trang Hữu Bách lại nói: “Miệng vết thương còn như vậy nữa thì nhất định phải kêu bác sĩ đến đây!”

Nguỵ Tông Thao lại “Ừ” một tiếng nữa.

Dư Y đợi ở trong phòng ngủ hai mươi phút, tóc còn hơi ẩm ướt, thật ra trên người đã hồng hào ấm áp, nhưng quần áo còn chưa khô.

Cô hơi yếu ớt chống cửa sổ, nhìn ra phía xa xa, vẫn một mảnh tối đen như cũ, hoàn toàn không thấy rõ nơi nào là toà nhà bốn tầng mà mình đang ở, cũng không biết những người hung dữ kia có còn ở trên đường không, ba người kia có còn ở chỗ đó nữa không. Dư Y nhíu nhíu mày, lúc trước đang rối loạn cô hoàn toàn không kịp suy nghĩ, giờ đây chỉ có tiếng mưa rơi rào rạt, khắp mọi nơi đều yên tĩnh, cô rốt cuộc nhớ lại chỗ kỳ lạ của chiếc xe có rèm che kia, chiếc xe đó lúc ấy vốn không có đang chạy!

Cô lại nhìn thoáng qua bầu trời đêm tối như mực, nghĩ đến mấy lời Nguỵ Tông Thao ngồi ở trong xe nói, lại nhớ đến hôm nay nhận được một cú điện thoại kêu hoãn lại giờ đưa cơm một tiếng, rõ ràng là mưu kế!

Khi Nguỵ Tông Thao đi vào, tay bưng một ly sữa nóng và một phần bánh mì, nhìn Dư Y đang đứng cạnh cửa sổ, nói: “Ngồi xuống đi!”

Phòng ngủ chỉ có giường, không có sô pha, Dư Y nói: “Không cần đâu.” Dừng một chút, dường như thấy không thoả đáng, lại nói: “Hôm nay cảm ơn anh!”

Nguỵ Tông Thao đem bàn ăn đặt lên chiếc tủ trên đầu giường, vừa lấy quần áo đi vào phòng tắm vừa nói: “Cô ăn chút đồ ăn trước đi!” Cửa đóng lại, chỉ chốc lát sau tiếng nước truyền đến.

Dư Y đứng đó hồi lâu, nhìn thoáng qua đồ ăn, rồi nhanh chóng liếc nhìn cửa phòng, cuối cùng lại nhìn ra bên ngoài tối không thấy cả năm ngón tay. Trong túi trống rỗng, di động đã từ sớm không biết ở chỗ nào, muốn tìm ai hoặc là báo cảnh sát cũng không được, Dư Y hơi nhăn mày, do dự đi tới ngưỡng cửa phòng, còn chưa chạm tới cửa thì cửa phòng tắm đã mở ra.

Nguỵ Tông Thao chỉ rửa ráy qua loa một chút, thay một bộ đồ ngủ, tựa như cũng không lấy làm lạ với hành động muốn mở cửa của Dư Y, hơi nâng cằm ý hỏi: “Không hợp khẩu vị à?”

Dư Y mỉm cười lắc đầu: “Không phải.” Cô do dự một chút, dò xét nói: “Anh Nguỵ, có tiện cho tôi mượn điện thoại một chút không? Điện thoại cầm tay của tôi vừa rồi đã bị mất.”

Nguỵ Tông Thao tự tay cầm lấy ly sữa, không để ý đến yêu cầu của Dư Y, kề ly vào miệng cô, nói: “Cô không tắm rửa thì cũng nên ăn một chút gì, mưa này đêm nay không có ngừng đâu.”

Dư Y không tiếp nhận, nhìn anh ta không nói lời nào. Nguỵ Tông Thao lại từng bước đi tới, giữa hai người dường như chỉ còn cách có một cái ly: “Ăn chút gì rồi đi tắm rửa một cái, hoặc là đi khỏi đây?”

Giọng nói của anh thật là nặng nề, cực kỳ giống như tiếng sấm tối nay. “Tôi có thể đem cô về đây thì cũng có thể đuổi cô ra, cho đến bây giờ cô chưa có rời đi, thật là thông minh!” Nói xong liền nâng tay vén mái tóc rối của Dư Y ra sau tai.

Miễn là điện chưa có trở lại thì ở bên ngoài vẫn còn nguy hiểm, ngược lại nơi này lại là nơi che chở tốt nhất. Dư Y chỉ có thể hơi lắc đầu cười gượng, nụ cười cứng ngắc, ngay cả chính cô còn cảm thấy khó coi. Cô không thèm lòng vòng quanh co nữa, ngước đầu nhìn thẳng Nguỵ Tông Thao, nghiêm mặt nói: “ Anh Nguỵ, tôi biết chuyện lần trước đã khiến anh không hài lòng, hôm nay anh cố ý kêu tôi đến đây vào lúc ấy, coi như là đã xả giận, cuối cùng thì huề nhau, hy vọng anh đừng để bụng nữa!”

“Huề nhau?” Nguỵ Tông Thoa quơ quơ ly sữa: “Nếu cô ở nhà lúc này có thể sẽ không xảy ra việc gì sao?”

Dư Y cười: “Ở nhà hoặc là ở trên đường đều có thể gặp phải những người đó, nhưng ít ra khi tôi ở trên đường thì có thể cho anh cơ hội để “dạy dỗ” tôi. Tôi biết người ta giúp tôi là vì tình cảm, không phải vì bổn phận, tôi không có lý do yêu cầu anh giúp tôi, huống chi là với phương pháp bất đắc dĩ như vậy, chỉ hy vọng anh Nguỵ có thể nguôi giận lần này!” Dứt lời, cô nhận lấy ly sửa, không nói một lời, ngửa đầu uống, tay nắm chặt để trên đùi, thầm mắng mình nói dối thật có bài bản, người ta giúp cô là vì tình cảm, không phải vì bổn phận, tiếc là trời sinh phụ nữ lòng dạ nhỏ nhen, giờ phút này Dư Y tức giận đến nghiến răng.

Uống hết khoảng nửa ly, cô rốt cuộc dừng lại, nhấp môi một cái, không hề nói một lời, thì thấy Nguỵ Tông Thao bỗng cong môi, ngón tay tiến tới bên miệng cô, vô cùng thân mật lau tí sữa ở trên môi. Thấy Dư Y lui về phía sau, cửa bị đụng vang “ầm” một tiếng, anh nói: “Cô lầm rồi, cô ở nhà hoặc ở trên đường chắc chắn đều có thể đụng phải những người đó, ở nhà cô sẽ trốn không thoát, ở trên đường thì tôi có thể cứu cô!”

Đối phương đã dò xét giờ giấc của cô từ lâu, ban ngày cô ở sòng bài giám sát sửa sang trong phòng, tiện thể nấu cơm đưa tới luôn, buổi tối đưa đồ ăn xong thì sẽ về thẳng nhà, từ lúc này về sau sẽ chỉ có đơn độc một mình cô, vừa vặn để ra tay. Cho dù Nguỵ Tông Thao chỉ vì “dạy dỗ”, nhưng cuối cùng vẫn là ân nhân cứu mạng của Dư Y.

Anh nhìn thấy vẻ mặt của Dư Y, cười nói: “Xem ra thì cô rất rõ ràng?” Ngón tay lại xoa một chút, cảm giác cánh môi thật xinh đẹp.

Nguỵ Tông Thao chậm rãi cúi người xuống, càng ngày càng gần Dư Y, có thể cảm nhận được ngay cả hơi thở ấm áp. Dư Y mới vừa động đậy, hai cánh tay liền bị giữ chặt, người bị áp vào trên cửa, ly thuỷ tinh vỡ vụn trên mặt đất, khi rơi xuống, tí sữa còn lại bắn lên áo ngủ hơi mở rộng của Nguỵ Tông Thao.

Dư Y bực bội kêu lên một tiếng, sống lưng cứng ngắc, hai chân đá loạn phút chốc liền bị Nguỵ Tông Thao đè lại, cảm giác xa lạ trên môi như là bị điện giật, cô sợ hãi đến lông tóc dựng lên, mọi chuyện cô đều thành thạo, thế nhưng lúc này đây trong chớp mắt đầu liền trống rỗng.

Nguỵ Tông Thao dùng sức hút hơi thở của cô, hương sữa cùng vị ngọt rất nhạt bị anh mút vào miệng. Cô rõ ràng tay trói gà không chặt, lại còn tốn công phí sức giãy dụa, anh nhớ tới trước đó Dư Y chọt mắt người ta, giẫm nát tay người ta, chật vật yếu ớt mà lại còn có thể ương ngạnh như vậy. Anh không khỏi buông bàn tay đang kiềm kẹp cô ra, đổi thành ôm cô thật chặt, mạnh mẽ tiến vào thăm dò miệng của cô.

Dư Y hoảng sợ kêu lên, cánh tay bị vòng ở trước ngực bắt đầu cố hết sức đánh đấm. Cửa phòng bị bọn họ đụng rung lên ‘bang bang’. Cô đẩy không ra trốn không thoát, chỉ cảm thấy miệng lưỡi bị tê liệt, không thể hít thở, mà tiếng thở dốc bên tai càng ngày càng nặng, bàn tay xa lạ đã chui vào áo của cô, cảm giác nóng bỏng mò mẫm tới lui ở trên bụng và lưng của cô, ép người cô kề sát anh ở phía trước, cuối cùng có ngón tay ấn lên trên rốn của cô.

Dư Y run mạnh lên, vội vàng sờ soạng chỗ bên phải trên bụng của Nguỵ Tông Thao, mạnh mẽ ấn xuống, liền nghe tiếng rên rỉ truyền tới trong tai, cánh tay ôm cô bỗng buông ra.

Dư Y há miệng thở, dựa vào cửa phòng để cho mình không bị nhũn chân trượt xuống, nhìn thấy áo ngủ được chậm rãi cởi ra, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bên phải bụng, máu đang chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương.

Dư Y hít vào một hơi, mặt từ từ biến sắc. Thời buổi hoà bình, người trước mặt này, thân thể bị thương do súng đạn!

Sắc mặt Nguỵ Tông Thao rất khó coi, dục vọng tan biến trong nháy mắt, anh thuận tay lau miệng vết thương một chút, cười lên một tiếng, rồi mạnh mẽ nâng cằm Dư Y lên, khẽ vo vê khoé miệng của cô, máu đỏ thẫm liền dính lên. Đêm mưa như trút nước, gió lạnh phần phật gào thét, người đàn ông đối diện này lại làm cho người ta thấy sợ hãi!

Dư Y cứng đờ tại chỗ, nuốt nuốt nước miếng, lập tức ổn định tinh thần, chậm rãi nói: “Miệng vết thương của anh đã bị nhiễm trùng, xem ra bị thương không bao lâu, còn chưa được khâu lại lần thứ hai, tôi có thể phẫu thuật làm sạch sẽ cho anh!

Cô dừng một chút: “Tôi là bác sĩ!”