Editor: Esley

Tề Thấm Khải vừa nhìn thấy Doãn Diệc, thì chợt nhớ ra nàng đến tìm Diệp Vũ Trung là vì mục đích gì. Nàng cẩn thận kéo Vũ Trung vào lòng, giống như người mẹ muốn bảo vệ đứa con bảo bối của mình, ''Cô Doãn, đây được xem là gì đây? Sao cô lại có mặt ở đây? Chắc không phải đang theo dõi chúng tôi chứ nhỉ?'' Doãn Diệc bây giờ là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, 'Em muốn tiếp cận Doãn Diệc? Không có cửa đâu! Nhưng mà, hóa ra em dám đi nghe Doãn Diệc toạ đàm, hay lắm, giỏi lắm, chuyện này tôi sẽ tính với em sau.'

Doãn Diệc không thèm trả lời ba câu hỏi của Tề Thấm Khải, mà hỏi ngược lại, ''Vậy còn cô Tề đây thì sao? Giữa ban ngày ban mặt không ở công ty lại dắt Vũ Trung chạy đến vườn cây vắng vẻ này làm gì?''

Diệp Vũ Trung nghe đoạn đối thoại giả bộ khách khí của hai người, thì không ngừng chữi rủa trong lòng: Lại còn cô Doãn với chả cô Tề mới ghê chứ! Không phải hai người là tình nhân cũ à? Lại còn ở đây giả bộ làm gì? Tính giả bộ cho ai xem chứ?

Doãn Diệc và Tề Thấm Khải quả thật đang muốn giả bộ cho Diệp Vũ Trung xem.

Khóe môi Tề Thấm Khải khẽ cong lên, lơ đãng nói, ''Không còn biện pháp nào, tôi đang làm việc giữa chừng thì đột nhiên thấy rất nhớ Vũ Trung, muốn đến đây gặp em ấy, công việc sao có thể quan trọng hơn người yêu được? Còn nữa, Vũ Trung nghe nói tôi sẽ tới, vừa nghe xong toạ đàm của cô thì liền lập tức chạy tới gặp tôi, còn đặt biệt dắt tôi tới nơi này để...''

''Tề Thấm Khải!'' Tề Thấm Khải đang muốn nói tiếp lại bị Diệp Vũ Trung to tiếng cắt ngang, ''Cô nói bậy bạ gì đó?''

''Vũ Trung da mặt mỏng, tôi chỉ nói có mấy câu thì em ấy đã ngượng ngùng như vậy rồi, lúc nào cũng không cho tôi nói.'' Sắc mặt Tề Thấm Khải không đổi, nhanh tay nắm lấy tay Vũ Trung.

Những lời nói của Tề Thấm Khải chính là vũ khí sắc bén nhất đâm vào tim Doãn Diệc, khiến nàng trở tay không kịp. Mười ngón tay của hai người khấu chặt, lại càng khiến nàng đâu lòng hơn, cứ hệt như một lưỡi vô hình cứa vào tim nàng. Có lẽ nàng không nên đi theo hai người đến nơi này.

''Cô là chủ của một công ty, muốn đi đâu đó là quyền tự do của cô, nhưng thưa cô Tề đây, xin cô chú ý một điều rằng Vũ Trung không hề giống cô, em ấy vẫn còn là một sinh viên, vẫn phải lên lớp bình thường, không phải cô muốn gặp thì liền bắt em ấy đến gặp cô.'' Doãn Diệc cố gắng khắc chế sự ghen tuông và đau xót như những cơn sóng cuồn cuộn trong lòng nàng, dùng một chút lý trí cuối cùng còn sót lại nói chuyện cùng Tề Thấm Khải.

Cho dù Doãn Diệc có cố gắng che giấu cảm xúc đến đâu thì vẫn bị Tề Thấm Khải nhìn thấy, bởi hai người đã từng rất gần gũi. Tề Thấm Khải rất hiểu con người của Doãn Diệc, cũng hiểu làm thế nào để thương tổn Doãn Diệc một cách hữu hiệu nhất.

''Cô Doãn đã quá lo lắng rồi. Tôi đương nhiên rất quan tâm chuyện học hành của Vũ Trung, nếu em ấy không có tiết thì tôi mới đến tìm em ấy.''

Diệp Vũ Trung thật sự nhịn không được nữa, ''Chị Doãn Diệc, chị đến tìm em có việc gì không?''

Doãn Diệc biết miệng lưỡi Tề Thấm Khải rất lợi hại, lập tức xoay chuyển đề tài cùng Diệp Vũ Trung, ''Đúng vậy, có liên quan đến việc học của em, nhưng xem ra hôm nay không được tiện cho lắm, lần sau đi. Lần sau chị sẽ nói chuyện riêng với em.''

Nàng cứ ngỡ rằng Vũ Trung sẽ sảng khoái đồng ý, nào ngờ kẻ không có tiền đồ như Diệp Vũ Trung, không những không lập tức gật đầu đáp ứng mà lại theo bản năng chột dạ nhìn Tề Thấm Khải, như muốn trưng cầu ý kiến của nàng.

Tề Thấm Khải thấy Vũ Trung ngoan ngoãn như vậy thì chỉ mỉm cười không trả lời, nụ cười này rơi vào trong mắt Doãn Diệc lại biến thành vô cùng chói mắt.

''Chẳng lẽ cô Tề không đồng ý sao?''

''Không, những chuyện này tôi không can thiệp, chỉ cần Vũ Trung gật đầu, sao cũng được hết.'' Nàng dùng giọng điệu vô cùng hòa nhã và quan tâm nói, ngay cả Diệp Vũ Trung lúc này cũng bất chợt cảm thấy Tề Thấm Khải quả là một người bạn gái tốt, luôn thấu tình đạt lý.

Doãn Diệc hỏi, ''Vậy còn Vũ Trung, ý của em thế nào?''

Vũ Trung bị điểm đích danh, vội nói, ''Đương nhiên được, cám ơn học tỷ đã quan tâm.'' Lúc này cô quả thật không muốn thất lễ với Doãn Diệc một chút nào, bởi vì Doãn Diệc đã bắt gặp cô cùng Tề Thấm Khải đang hôn nhau, nếu cô không xử lý tốt tình huống này, e là Doãn Diệc sẽ càng hận cô hơn?

''Chỉ có vậy thôi, chị cũng nên đi.'' Doãn Diệc lo sợ nếu cứ tiếp tục ở lại đây, nàng chắc sẽ không khống chế nổi tâm tình của bản thân.

Sau khi Doãn Diệc đã đi được một đoạn xa, Diệp Vũ Trung cũng nói, ''Tôi cũng phải đi đây.''

''Tôi đi với em.''

''Không được!'' Vũ Trung lập tức cự tuyệt.

Tề Thấm Khải không hiểu vì sao nhưng mỗi lần khi nàng nghe Vũ Trung nói hai chữ này, lại cảm thấy cô như đứa trẻ vừa bướng bỉnh, vừa đáng yêu, khiến nàng nhịn không được muốn hôn cô một cái.

''Còn nữa...'' Vũ Trung giơ cánh tay đang bị Tề Thấm Khải nắm chặt, ''Cô còn tính nắm tay tôi tới khi nào nữa đây?!"

Tề Thấm Khải nhất quyết không buông tay, ôm lấy cô, ''Không muốn buông tay.''

''Tề Thấm Khải, cô muốn ghê tởm chết tôi hay sao?'' Diệp Vũ Trung nổi hết cả da gà lên.

Tề Thấm Khải nở một nụ cười vô cùng khả ái, ''Vậy ý của em là muốn tôi nói ''tôi yêu em'', như vậy sẽ dễ nghe hơn?''

Diệp Vũ Trung thở dài một hơi, ngoan ngoãn giữ im lặng, đối với một người không biết ngượng ngùng như Tề Thấm Khải, cô càng nói thì nàng càng làm tới.

''Vũ Trung, vừa rồi em khiến tôi rất vui.''

''Hả?'' Diệp Vũ Trung lơ đãng hỏi, giọng nói yếu ớt giống như đang rất tủi thân.

Tề Thấm Khải nói, ''Vừa rồi, em không hề phủ nhận quan hệ của chúng ta.''

''Cô và tôi thì có quan hệ gì chứ? Xin cô đừng bịa đặt dựng chuyện.'' Diệp Vũ Trung gấp đến độ lỡ miệng hét to lên, nhưng quả thật cô đã không hề giải thích quan hệ giữa cô và Tề Thấm Khải cho Doãn Diệc nghe, đây chính là sai lầm lớn nhất!

''Quan hệ gì hả? Rất nhiều quan hệ, ví dụ như...'' Tề Thấm Khải nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Diệp Vũ Trung.

Nàng vừa nói xong thì gương mặt Vũ Trung lập tức đỏ lên, cứ như có phép thuật vậy.

Quan hệ tình dục... Tề Thấm Khải cô có cần phải nói trắng ra như vậy không hả????

''Em cũng đã qua tuổi vị thành niên lâu lắm rồi, sao mới nói có vậy đã đỏ mặt xấu hổ rồi? Sau này cùng tôi ở trên giường thì phải biết làm sao đây? Không phải khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ đỏ suốt ngày đó chứ?''

Diệp Vũ Trung vừa nghe nàng nói xong thì lập tức bỏ của chạy lấy người, phải nói là chạy cực nhanh. Tề Thấm Khải cũng không thèm đuổi theo nàng mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, cười đến run rẩy cả người.

Lúc bấy giờ, Thư Kiệt đang ngồi trong xe, đậu bên ngoài ký túc xá, nhìn thấy Diệp Vũ Trung chạy trối chết ra khỏi khu vườn nhỏ, thì không ngừng thắc mắc tự hỏi, 'Chẳng lẽ đại tiểu thư lại làm chuyện gì vô lễ dọa cô nữ sinh bé nhỏ này nữa rồi?'

Một lúc sau Tề Thấm Khải mới chậm rãi rời khỏi vườn cây, quay trở lại xe, rồi dùng di động nhắn tin cho Diệp Vũ Trung, nhắc cô không có việc gì thì hãy tránh xa Doãn Diệc một chút, nàng không vội nói nguyên nhân, dù sao bệnh HIV cũng không phải loại bệnh có thể tùy tiện nói khi không có xác minh cụ thể. Vạn nhất nàng thật sự đoán sai, sẽ gây nên một tổn thương lớn cho cuộc sống của Doãn Diệc. Tuy nàng thật sự rất hận Doãn Diệc nhưng dù sao hai người cũng từng có một đoạn thời gian vui vẻ yêu nhau, mặc dầu đã chia tay, nhưng nếu muốn hoàn toàn loại bỏ tên người đó ra khỏi cuộc sống của nàng, thì nàng làm không được. Huống chi Diệp Vũ Trung cũng có tình ý với Doãn Diệc, nếu nàng chẳng may trêu chọc Doãn Diệc sẽ chỉ khiến Vũ Trung càng bất mãn với nàng hơn, những phiền toái không cần thiết này, nàng tốt nhất không nên tự rước vào người.

Editor: Hôm nay chỉ up được nửa chương, mai bù 1.5 chương cho mọi người nhé <3