Diệp Vũ Trung chẳng hiểu Tề Thấm Khải đang muốn làm gì chỉ giống như đứa trẻ bướng bỉnh nhăn nhó muốn thoát khỏi tay Tề Thấm Khải, nhưng Tề Thấm Khải lại như người mẹ vô cùng nghiêm khắc sống chết cũng không chịu buông tay, nhất quyết lôi cô đi. Vũ Trung hy vọng chị Doãn Diệc của cô có thể kịp thời rút dao tương trợ lại chỉ thấy Doãn Diệc im lặng cúi đầu. Vũ Trung sao ngờ được rằng hiện tại cô đã 'bị' Doãn Diệc xem như tình địch. (Editor: người mình yêu biết thành tình địch của mình, vãi thặc :v)

Cả hai người vừa ra khỏi hý viện Vũ Trung liền nhanh chóng bứng tay Tề Thấm Khải ra, đứng nguyên tại chỗ nhất quyết không chịu đi. Tề Thấm Khải khoanh tay, "Này, em giận hả?!"

"Không được sao?" Diệp Vũ Trung mạnh miệng cãi lại.

Tề Thấm Khải cảm thấy hiện tại như đang đùa giỡn với một cô bé cực kỳ khả ái. Rõ ràng Diệp Vũ Trung đang ăn mặc vô cùng chín chắn trong bộ âu phục nhưng toàn bộ vẻ mất hứng đều hiện hết lên trên mặt, loại khí chất mâu thuẫn với ngoại hình như vậy khiến nàng như say như mê.

"Đương nhiên được! Vũ Trung muốn sao cũng được." Nàng vừa nói xong thì cả đám Vương Hiểu Dĩnh đã tới.

"Hai người tâm tình xong chưa? Tâm tình xong rồi thì đi ăn nào, xem như chúc mừng Vũ Trung." Vương Hiểu Dĩnh nói, "Mình đặt chỗ xong xuôi hết rồi, Tề tổng người đi cùng chúng tôi chứ?"

Vương Hiểu Dĩnh nói xong đã bị Vũ Trung lườm một cái, cô nàng cười tỏ ý, 'Chị đây có lòng tốt giúp em có thêm cơ hội vui vẻ với ngự tỷ! Lườm cái gì mà lườm?!'

"Nếu Vũ Trung không có ý kiến, tôi đương nhiên muốn đi." Tề Thấm Khải nở một nụ cười vô cùng hòa nhã.

"Cậu ấy sao lại ý kiến được? Cậu ấy vui mừng còn không kịp nữa là, phải không Vũ Trung?" Ngưu Gia Di và Trương Huyên mỗi người một tay bưng Vũ Trung đi, Vương Hiểu Dĩnh thì cầm chiếc cúp đi theo phía sau.

Tề Thấm Khải cười vô cùng đắc ý, trước khi nàng lướt qua Diệp Vũ Trung còn không quên nói thêm một câu, "Bạn của em so ra còn thông minh hơn cả em." khiến Vũ Trung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Doãn Diệc đứng ở một góc khuất khá xa nhìn bọn họ rời đi, Diệp Vũ Trung...

Tề Thấm Khải chết lặng đứng trước cửa quán ăn nhỏ bé lụp xụp chậm chạp không chịu bước vào.

"Đổi quán ăn đi." Tề Thấm Khải quen sống trong cuộc sống nhung lụa phú quý thật sự chưa từng đến những quán ăn bé cỡ này. Nàng cảm thấy những chỗ như thế này khá mất vệ sinh, hoàn cảnh tệ như vậy cũng có thể ăn vô được sao?

Diệp Vũ Trung hỏi, "Sao vậy?"

"Tôi chưa từng ăn ở những chỗ như thế này, hơn nữa...hay là chúng ta đổi địa điểm đến khách sạn đi, tôi ra tiền." Tề Thấm Khải lộ rõ sự chán ghét với nơi này.

Diệp Vũ Trung nói, "Tôi hiểu rồi, những kẻ có tiền như mấy người lúc nào chả chán ghét mấy chỗ bình dân như thế này."

"Tôi chỉ là cảm thấy..."

Tề Thấm Khải muốn giải thích lại bị Diệp Vũ Trung cắt ngang, "Được thôi, tôi hiểu rồi, cô không muốn vào tôi cũng không ép cô, Tề tổng người cứ tự nhiên ra về."

Cô nói xong liền xoay người bước vào, cả đám Vương Hiểu Dĩnh tỏ ra vô cùng khó xử nhìn Tề Thấm Khải, Vũ Trung quả thật hơi quá đáng, tốt xấu gì cũng đến chúc mừng cô vậy mà lại quay ngược mũi giáo bỏ mặc Tề Thấm Khải không thèm quan tâm.

"Gia Di, mấy cậu đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào?" Vũ Trung cố ý thúc giục.

"Tề tổng..." Vương Hiểu Dĩnh tiến thoái lưỡng nan nói.

Tề Thấm Khải bất đắc dĩ, lần đầu tiên trong đời nàng tỏ ra thất bại đến vậy, "Vậy vào thôi." Nhưng nàng không tin chỗ Diệp Vũ Trung dám vào mà nàng lại không dám vào.

Diệp Vũ Trung nhìn thấy biểu tình khổ sở của Tề Thấm Khải rất muốn cất tiếng cười khoái chí, rốt cuộc cũng có thể khiến Tề Thấm Khải ăn một cục tức tới nghẹn!

Tề Thấm Khải sao lại không biết ý đồ của Diệp Vũ Trung: Bảo bối, em giỏi lắm!

Trong suốt bữa cơm cả đám ăn rất vui vẻ, uống hết ly này đến ly khác, ngay cả người có tửu lượng cao như Tề Thấm Khải cũng say ngà ngà. Tới tận hôm nay nàng mới nhận ra, một bữa cơm vui vẻ ấm cúng không phải phụ thuộc hoàn toàn vào hoàn cảnh tốt hay không mà phải xem ai ăn cùng nàng.

Tề Thấm Khải mỉm cười, gương mặt trắng nõn do men rượu mà có chút ửng hồng, đôi mắt to tròn quyến rũ đến động lòng người, vô cùng xinh đẹp. Về phần Diệp Vũ Trung, kẻ luôn có tửu lượng cực kỳ kém đã sớm say y như một bãi bùn lầy, gục xuống bàn sống chết không chịu về nhà.

Sau khi ăn uống no say, Tề Thấm Khải gọi điện thoại kêu Thư Kiệt đến rước nàng.

"Tề tổng, Vũ Trung giao cho ngài, ngài phải chăm sóc cậu ấy chu đáo nha. Chúng tôi sẽ tự về, chúc hai người vui vẻ!" Vương Hiểu Dĩnh lắc lư vừa hét vừa hô bị Trương Huyên nhét vào xe taxi. Còn Ngưu Gia Di thì không nói tiếng nào mang Diệp Vũ Trung đang xụi lơ nhét vào trong lòng Tề Thấm Khải, rồi nhanh chóng leo lên xe taxi, cả ba người đồng loạt nói tạm biệt với Tề Thấm Khải trước khi chiếc xe taxi rời khỏi tầm mắt nàng. Diệp Vũ Trung hoàn toàn không hề hay biết bản thân cô đã bị ba người cô luôn xem là bạn chí cốt bán đứng.

Tề Thấm Khải nhìn thoáng qua người trong lòng, nàng mỉm cười nhìn ba người gật đầu hài lòng, xem như cáo biệt.

"Tề tổng, để tôi." Thư Kiệt thấy Diệp Vũ Trung cả người dựa vào Tề Thấm Khải sợ nàng đỡ không nổi cô.

Tề Thấm Khải lắc đầu, "Không sao" Người trong lòng này chính là bảo bối của nàng, ai cũng không có quyền chạm vào.

Cả ba người lên xe chạy về Tề gia, Tề Gia Bình và An Vân đều đi vắng khiến cả ngôi biệt thự bao trùm bởi một mảnh tĩnh lặng, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh Diệp Vũ Trung, Tề Thấm Khải không hề cảm thấy tịch mịch chút nào.

"Thư Kiệt, anh giúp tôi lấy một thau nước mát." Tề Thấm Khải nhìn Diệp Vũ Trung với gương mặt ửng đỏ đang nằm trên giường.

"Ngài chờ một chút."

Sau khi nước được bưng đến, Tề Thấm Khải nhẹ nhàng vắt khăn mặt, "Anh ra ngoài đi, có việc tôi sẽ gọi anh." Thư Kiệt cung kính lễ độ rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Tề Thấm Khải dùng khăn mặt vô cùng ôn nhu lau mặt cho Diệp Vũ Trung, hy vọng khăn mát có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút, ánh mắt nàng luôn mang vẻ bá đạo và kiên định dọa người giờ phút này lại trở nên ôn nhu như một làn nước trong vắt nhẹ nhàng chảy.

"Vũ Trung..." Nàng nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Vũ Trung, nàng cũng không rõ vì sao lại mê say cô nhóc này đến vậy, cho dù hôm nay nàng gặp lại người bạn gái cũ nàng hoàn toàn không muốn gặp nhưng tâm tình của nàng lại chẳng hề bị ảnh hưởng khi ở cạnh Vũ Trung. Thậm chí bởi vì Diệp Vũ Trung nàng có thể ăn ở một quán ăn bình dân lụp xụp mà trước giờ nàng chưa từng để mắt đến, lại còn ăn một cách vô cùng vui vẻ.

"Bảo bối, em rốt cuộc có ma lực gì?"

Tề Thấm Khải lau mặt cho Vũ Trung một hồi thì dừng lại, môi của nàng rốt cuộc không còn nhịn được nữa tiến lại gần sát Diệp Vũ Trung.

"Ưm..." Vũ Trung giật mình cảm thấy có một đôi môi chạm vào môi cô, chiếc lưỡi như lửa nóng len lỏi vào dây dưa cùng lưỡi của cô, nhưng cô lại chẳng hề phản kháng mà cùng người đó trêu đùa lẫn nhau. Có lẽ là do tác dụng phụ của cồn, Vũ Trung không hề cự tuyệt nụ hôn của Tề Thấm Khải ngược lại còn cùng Tề Thấm Khải hôn đến say đắm.

Nụ hôn đáp trả của cô khiến Tề Thấm Khải vô cùng vui sướng, nàng chẳng còn kiêng nể gì, nhanh tay cởi áo sơ mi Diệp Vũ Trung đang khoác trên người ra, nàng muốn nhanh chóng âu yếm từng tấc da thịt của Diệp Vũ Trung.

"Doãn Diệc học tỷ...." Trong lúc cả hai còn đang say đắm Diệp Vũ Trung ý loạn tình mê lỡ miệng gọi tên Doãn Diệc, đã vậy còn nói thêm một câu, "Em rất nhớ chị..."

Tề Thấm Khải ngây người trước câu nói của cô, bao nhiêu hỏa dục đang cháy bừng bừng bị một gáo nước lạnh giội tắt ngúm, tay nàng đang cởi nút áo sơ mi của Diệp Vũ Trung đột ngột dừng lại. Nếu Diệp Vũ Trung mở mắt ra vào đúng lúc này, nhất định sẽ bị ánh mắt tràn đầy thống hận và căm tức của Tề Thấm Khải hù chết. (Editor: người mình yêu yêu người yêu cũ mình căm ghét nhất, vãi thặc)

Tề tiểu thư, thật sự tức giận rồi!!!!

Editor: Hí hí chương này hớp dẫn quá, chương sau do bạn Crazy trên Bách Gia Trang Edit dùm Esley, tối Esley sẽ beta xong up cho mọi người xem, vậy mới kịch tính :*