Xung quanh là bốn mặt giấy các-tông, lại pha thêm mùi quế. khịt mũi ngửi, chỉ có mùi quế và quế. Chắc đây là hộp đựng quế. Có ánh nến lập lòe, ngẩng lên, Hải Yến đang cầm một cái chân nến xẻ ba, trên thắp ba ngọn nến lớn, thân nến màu trắng. Tôi khẽ gọi:

- Này, Mỹ Dung?

Dung không quay lại nhìn tôi, nhưng nó vẫn nói, vẫn cái giọng khe khẽ nhưng chua lanh lảnh:

- Giề?

- Sao tao lại ở đây? 

Hải Yến khẽ nói:

- Tụi tao giật mày ra khỏi tay, à không, người, à cũng chả phải... Tao cũng không biết gọi nó là cái gì nữa. Nó bầy nhà bầy nhầy y như nước mũi. Trời tối quá nên tao đếch thấy nó có màu gì... Nó quấn chặt lấy người mày... Dường như rút cạn hết sinh lực của mày vậy. Tao mãi mới dứt được nó ra... Nghĩ lại đã thấy muốn nôn rồi...

Yến làm một bộ mặt thật kinh tởm để miêu tả thứ đó. Mỹ Dung cũng nôn theo để phụ họa. 

Vậy là đã đúng. Cái thứ quấn lấy tay tôi ấy. Nhưng, rốt cục nó là cái gì?

Mùi quế càng nồng nặc hơn, tôi lấy ống tay áo che mũi, hỏi:

- Mùi quế ở đâu ra thế? Sao càng nồng nặc hơn vậy?

Hải Yến giơ chân nến đang cầm trong tay lên, nói:

- Đây, mùi quế là từ những cây nến này... 

Tôi ngạc nhiên, bảo sao từ nãy đến giờ toàn ngửi thấy mùi quế. Mũi tôi cay cay, bắt đầu chảy nước mũi.

- Quế trong nến? Nhưng nó để làm gì? Mà mày lôi nó từ đâu ra thế?

Yến cười tươi lấy tay cào cào thân nến, nói:

- Tao tìm trong ngăn tủ của An Vi Quỳnh. Ngạc nhiên hông? Nó từng nói rằng, bột quế trộn với sáp nến dùng để đánh lạc hướng ma quỷ, khiến chúng đi sai đường, cũng giúp khử mùi xác chết nữa... 

Trời ạ, mùi quế đậm thế này đến chó còn điếc hết mũi chứng đừng nói là ma. Lại là Phan An Vi Quỳnh. Mẹ nó là thầy cúng có khác, cái gì nó cũng biết. 

- Nhưng... - Yến ngập ngừng.

- Nhưng gì?

- Nó đi hài đỏ... Màu đỏ như màu của máu... 

Lưng tôi lạnh toát. Là... là con ma gặp ở hành lang lúc nãy. Đúng nó rồi... Chính nó! Con ma đó đi hài đỏ... 

Em là cô gái mang hài đỏ... 

Bỏ thế giới nhỏ... để yêu anh...

Lời hát lại vang lên trong đầu tôi. Vậy là...

Bỗng có một mùi thối hoắc bốc lên. Mùi đó cản lại cả mùi quế cay cay. Mỗi lần ngửi nó, tôi lại cảm thấy mình đang đứng trước một con vật chết đang phân hủy, muốn nôn hết cả những gì đang có trong bụng. Cái mùi này... thật kinh dị!

Nó càng gần đến. Mùi lại càng nồng nặc hơn... Tôi giơ ngón út lên, khẽ ra hiệu:

- Có người đang đến...

Hải Yến hiểu, nó gật đầu đồng tình với tôi, khẽ đáp lại:

- Chính nó! Con ma đang tới...

Yến vội thổi nến tắt, cả phòng chìm trong bóng tối. Mỹ Dung sợ hãi bám chặt lấy tay áo tôi. Sợ đến mức chúng tôi còn phải nín thở. Híc híc... Ngày này là ngày gì mà gặp nhiều ma thế?

Cộp... cộp...

Có tiếng giầy, đều đều bước đến chỗ hộp. Càng ngày càng rõ hơn. 

Cộp... cộp... 

Tiếng giầy càng đến gần. 

Nó đang rất gần...

Cộp...

Dừng lại rồi?! Tiếng giầy dừng lại rồi?!

Chúng tôi sợ hãi, run lẩy bẩy ôm chặt lấy nhau, không dám thở mạnh. Chỉ sợ, nếu thở hắt ra, con ma sẽ phát hiện ra, tới và vồ chúng tôi thì sao?!

Cộp.. cộp... cộp... 

Tiếng giày xa dần... 

Im lặng...

Im lặng...

Tôi không chịu nổi im lặng, nhất là trong cái hoàn cảnh khỉ gió này. Tôi khẽ cất tiếng:

- Này... 

- Gì? - Hai đứa kia nói.

- Nó đi rồi, đúng không? 

- Chưa biết! 

- Chúng ta có nên ở đây tiếp không? 

- Không, đi thôi! - Hải Yến nói.

- Nhưng... - Mỹ Dung tặc lưỡi. - Nhõ nó rình ở đâu đó rồi đợi chúng ta vào bẫy thì sao?

- Ở đây mãi cũng không được... Rồi nó sẽ tìm ra ta thôi... Phải đi! Chết tiệt là tại nơi khỉ ho cò gáy này đếch có sóng! Đây là tầng 2, sao lại không có sóng chứ? 

Hải Yến xì mũi, điên cuồng ấn điện thoại. Tôi lục túi, rút điện thoại ra. Qủa thực không có sóng. Một cọc cũng không hề có. Vậy là chúng tôi đã bị đứt mối liên hệ với mọi người. Bây giờ chỉ còn cách là đi ra ngoài, đánh lạc hướng của con ma đó và thoát thân.

- Vậy là chúng ta đành phải đi... Nhưng nhỡ nó ăn thịt chúng ta thì sao? 

- Nó là ma... ma từ người mà ra... Không có gì phải sợ hết... 

Hải Yến nói, nhét điện thoái vào túi váy. Nó cố nói cứng vậy, nhưng thực chất giọng nó vẫn run run... 

- Đi thôi! 

Hải Yến nhẩy ra khỏi thùng các-tông. Rồi Mỹ Dung theo sau, rồi tới tôi lụi cụi vượt ra. 

Chúng tôi vừa đi vừa nhìn trước, sau, trái, phải. Đề phòng nhỡ nó xuất hiện. Nhưng không có gì hết. Mỗi bước di là đều nơm nớp lo sợ, chần chừ mãi mới chịu bước. Thậm chí có lúc tôi giẫm phải chân Dung, nó suýt nhẩy cẫng và hét lên. 

Còn ba bậc cầu thang nữa là chúng tôi đi xuống tầng 1. Chúng tôi sung sướng thở phào như với được cục vàng. 

Choẹt.

Có cái gì đó lành lạnh rơi xuống đầu tôi. Đưa tay lên sờ thì thấy nó nhớt nhớt y như nước mũi, đưa lên mũi ngửi thì thấy một mùi hôi thối nồng nặc... Chúng làm tôi liên tưởng tới con ma mà Hải Yến vừa nói.

Mà cục này rơi xuống ngay trên đầu tôi. Không lẽ... 

Nó đứng ngay trên đầu?! 

Má ơi....