Editor: L.H

~ Beta: Bánh Bều

Bên ngoài là Bạch với A Dũng!

Bạch một tay ôm lấy bả vai A Dũng, đem một cái tay khác của A Dũng khoác lên trên vai mình, hai người đang giúp nhau từng bước mà đi về phía trước.

“A Dũng! Bạch!”

Thạch Điền căng thẳng vươn tay cầm lấy chiếc ô ở sau cửa, đẩy cửa chạy ra, bước chân vội vàng đạp trên vũng nước mưa phát ra những âm thanh xao động liên tiếp, một đường đi đến trước mặt hai người, “Các cậu không có bị gì đi…… A, vừa mới xảy ra chuyện gì?!”

Hắn vừa nghi ngờ, vừa hoảng hốt hỏi.

Ở trong mắt Thạch Điền, chính là một vết thương lớn máu thịt mơ hồ ở đầu vai trái buông xuống của A Dũng, quần áo bị rách thành nhiều mảnh nhỏ, nước mưa theo cánh tay chảy xuôi xuống, mang theo màu máu đỏ loang lổ. Mà bên ngoài làn da lỏa lồ của Bạch cũng trải rộng những vết thương trầy da, nhưng không nghiêm trọng như A Dũng, trông thì kinh người, nhưng nhìn kỹ liền thấy vết thương không có gì đáng lo.

“Việc này nói sau, để bọn tôi vào trong trước, eo bụng A Dũng bị trúng đạn, phải nhanh chóng tiến hành xử lý vết thương, bằng không sẽ xảy ra hậu quả khó lường.”

“A, ác.”

Thạch Điền đỡ lấy A Dũng gần như đã rơi vào trạng thái hôn mê, chia sẻ một chút sức lực với Bạch.

Gió phe phẩy qua những nhánh cây, bầu trời dày đặc những tầng mây, tại ven đường có một biển quảng cáo đã bị đứt gãy đang kẽo kẹt rung động.

Đẩy ra lưới sắt bên ngoài sân, bước lên mặt cỏ bằng phẳng mơ hồ có thể thấy lúc trước đã được cẩn thận chăm sóc. Cửa lớn được thiết kế theo hình cung, sườn biên là khung hoa văn đồng thau, ở giữa là hai cái tay nắm cửa, có khắc hình đầu sư tử. Thạch Điền cùng Bạch một trái một phải mà nửa khiêng nửa đỡ A Dũng đẩy mạnh cách cửa xông thẳng đi vào. “Mọi người mau tới hỗ trợ! ──” Thạch Điền vừa vào cửa liền hô lớn.

Bên ngoài gió lớn mang theo nước mưa thổi quét vào trong phòng làm ướt cả sàn nhà.

Bạch bị một trận chóng mặt hoa mắt, trần nhà tựa hồ cùng mặt đất như dính liền thành một khối, vặn vẹo đan xen, đầu mơ mơ màng màng mà nhìn qua, “……Còn lại…… Liền trông cậy vào cậu……”

Thời điểm Thạch Điền quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch thẳng tắp mà ngã xuống,  hôn mê bất tỉnh.

………………………………..

Trên con đường xi măng thật dài, một nam một nữ đứng ở giữa đường im lặng không nói một lời.

Ở trước mặt bọn họ, là mấy cái hố loang lổ trên mặt đường, không sâu, nhưng phạm vi cực lớn, đá vụn rải rác khắp bốn phía. Mấy tòa nhà ở hai bên đường cũng có phần hư hao, những cây đèn đường trong phạm vi ba bốn mét cũng đã vặn vẹo thành hình cung.

Chu Phòng nói: “Không nghĩ tới chuẩn bị tốt như thế mà vẫn có thể làm cho bọn họ chạy thoát.”

“Không ngờ trong người bọn họ có mang theo loại vũ khí như lựu đạn khói, tuy rằng không có uy lực gì, nhưng dùng để thoát thân thì lại là nhất. Nhà nước không phải đã sớm hạn chế loại vũ khí này rồi sao? Cũng không biết bọn họ đào đâu ra được cái thứ này.”

“Tư liệu không có thu thập đầy đủ là khuyết điểm của đội trưởng tôi.” Chu Phòng thở dài một hơi, đem khẩu súng đang cầm tùy tay dắt ở bao súng trên lưng, “Có thể định vị được vị trí của bọn họ sao?”

“Có thể, mục tiêu chưa chạy ra ngoài phạm vi điều khiển.” Đạm Vân lấy ra một cái dụng cụ la bàn, trên màn hình có ba cái điểm sáng, hai điểm màu vàng một điểm màu lục, trong đó hai điểm màu vàng nằm cùng nhau, màu lục thì ở dưới chếch sang phải xa hơn một chút.

Chu Phòng gật gật đầu, “May mắn viên đạn bắn trúng là loại đạn đặc chế mang theo chức năng giám sát, chỉ cần bắn trúng bọn họ, ngay cả trường hợp viên đạn được lấy ra, dụng cụ định vị nhỏ bé cũng sẽ tàn lưu trong cơ thể của họ, giúp chúng ta có thể tùy thời tiến hành định vị theo dõi.” Nói xong hắn quay đầu lại nhìn Đạm Vân, “Tốt, tiến hành báo cáo đi, rồi mới quyết định bước hành động tiếp theo.”

“Vâng.”

Đạm Vân trả lời, nhấn xuống cái nút trên cổ tay.

Màn hình hiện lên, mưa to không có tí ảnh hưởng nào đối với nó, sau một đường gợn sóng hình bông tuyết, liên lạc được chuyển đến đầu dây bên kia, khuôn mặt Dương thiếu tướng hiện ra ở sau màn hình.

~ Tác giả nói:

Ngại quá, gần đây phải gấp rút ôn tập thi cử, lại còn phát sốt, cho nên mấy ngày nay không thể cập nhật chương mới, chờ kì thi kết thúc tôi sẽ đăng chương lại bình thường, trước đó xin hãy thông cảm.