Bạch đi đến ban công nhìn xuống phía dưới, sau đó quay sang Tĩnh Nhân, đôi lông mày hơi nhíu lại, “Tang thi ở dưới lầu đang tụ tập ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị kẹt cứng ở đây, chúng ta không thể ở lại đây nữa.”

Hắn vẫy tay ý bảo Tĩnh Nhân lại gần.

Tĩnh Nhân theo Bạch nhìn xuống dưới, quả nhiên giống như Bạch nói, ở dưới là một đống lúc nhúc tang thi đang kéo đến, ước chừng không qua bao lâu đều sẽ chất đầy cả con phố.

“Nhưng bây giờ chúng ta nên đi đường nào?” Tĩnh Nhân nhìn sang Bạch.

Bạch chỉ gõ gõ ngón tay lên cửa sổ thủy tinh, trong chốc lát đã rơi vào trầm tư.

Tĩnh Nhân nhìn ra xa, thành phố khắp nơi đều đang bốc lên một loại khói mịt mù, từ xa đến gần, tang thi đã chiếm hết toàn bộ không gian của con người. Trong lòng cậu bỗng sinh ra một loại cảm giác thế giới này thật to lớn, nhưng lại không còn chỗ nào để đi.

“Reng reng reng, reng reng reng, reng reng reng,….”

Đúng lúc đó chuông điện thoại bỗng vang lên dồn dập.

Tĩnh Nhân chạy thật nhanh ra khỏi ban công, chộp lấy cái điện thoại, mắt nhìn qua số điện thoại hiển thị, trên mặt lộ ra nét vui mừng khó có thể che giấu, cậu vội vã ấn nhận cuộc gọi, “Mẹ!!!!”

“Tĩnh Nhân…”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc ở đầu dây bên kia, Tĩnh Nhân cuối cùng cũng thở dài một hơi.

“Mẹ, mọi người không sao chứ?”

“Ba mẹ không có việc gì. Hiện tại tang thi cũng đã lan đến chỗ các con rồi sao?” Đầu dây bên kia dừng lại một chút, “Tĩnh Nhân, các con ở đó có sao không? Có khỏe không? Con và Bạch, có làm sao không?”

“Bọn con cũng không có việc gì, mẹ không cần lo lắng.” Tĩnh Nhân kể lại cho mẹ toàn bộ sự việc xảy ra từ sáng sớm hôm nay cho đến bây giờ, đương nhiên cậu cũng sẽ bỏ qua một số chi tiết để tránh làm bà lo lắng. Tuy nhiên mặc dù Tĩnh Nhân không nói ra, nhưng bà vẫn biết cậu đã phải trải qua quãng thời gian nguy hiểm như thế nào.

“Mẹ và ba con bây giờ đang ở một trụ sở quân đội ngoài biển, rất xa đất liền, nhìn chung bởi vì ở đây cách xa vùng trung tâm của dịch bệnh, chỉ có vài người bị biến thành tang thi, hơn nữa cũng rất nhanh bị khống chế nên không quá nguy hiểm.” Mẹ Tĩnh Nhân nói, “Ở đây có rất nhiều vũ khí và lương thực, mọi người ở đây tạm thời được an toàn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cần phải lo lắng vấn đề tang thi ở bên ngoài. Cho nên ba mẹ đã bàn bạc, quyết định đưa con đến căn cứ của chúng ta, nếu tới đây, con sẽ được an toàn.”

Ngừng một chút, mẹ Tĩnh Nhân tiếp tục nói, “Bất quá bây giờ căn cứ đã hoàn toàn bị phong toả không cho người ngoài vào, ba mẹ cũng không có cách nào ra đón con, chỉ còn có thể dựa vào chính con, xin lỗi, Tĩnh Nhân.” Trong giọng nói của bà tràn đầy áy náy và tự trách.

“Mẹ, mẹ không cần xin lỗi, như vậy là đủ rồi.” Tĩnh Nhân cười nói, “Mẹ phải tin vào khả năng của con.”

“Tĩnh Nhân, bây giờ mẹ sẽ miêu tả đường vào căn cứ cho con…”

Tĩnh Nhân gật đầu lắng nghe từng chữ từng câu bà nói, chờ đến lúc nói xong toàn bộ, mẹ Tĩnh Nhân liền hỏi, “Con đã nhớ kỹ chưa? Tĩnh Nhân?”

“Mẹ yên tâm, con đều nhớ kỹ rồi.”

“Được rồi, còn nữa,” mẹ Tĩnh Nhân nói, “Trong nhà mình còn có một cái tầng hầm, ở đó đã cất trữ vũ khí của bọn ta từ mấy năm nay, trước đây con không biết, bây giờ mẹ mới nói cho con biết. Bên trong còn có một chiếc xe việt dã do bọn ta cải tiến, bọn ta chỉ có thể làm như vậy… Tầng hầm kia ở chỗ…”

Bạch vẫn đang đứng ở ban công nhắc Tĩnh Nhân, “Tang thi sắp chặn hết cửa rồi.”

“Tôi biết rồi.”

Tĩnh Nhân nhớ lấy những điều quan trọng mà mẹ cậu nói, ừ một tiếng, mẹ Tĩnh Nhân ở đầu dây bên kia nghe được, liền nói, “Được rồi, bây giờ thì đi nhanh đi.”

“Vâng.”

“Tĩnh Nhân…”

Vừa định tắt điện thoại, mẹ Tĩnh Nhân bỗng gọi to một tiếng làm cậu dừng động tác.

“…Tĩnh Nhân, con nhất định phải sống, nhất định phải bình an đến được đây với bọn ta…”

“Nhất định!”

Giống như một lời định ước, Tĩnh Nhân kiên định trả lời.

Đây có thể là lần cuối cùng cậu được nói chuyện với mẹ, Tĩnh Nhân quay sang Bạch ra hiệu, “Trước tiên chờ một chút.” Tĩnh Nhân đi vào phòng khách, nhấc bộ ghế sofa bên cạnh bàn thủy tinh, lật lên tấm thảm ở dưới bàn thủy tinh.

Cậu đập tay vào mấy khối gạch men sứ, trong đó có một khối vang lên âm thanh thanh thúy rõ ràng. Tĩnh Nhân không chút do dự lật khối gạch đó lên, ở bên trong lộ ra một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ cũng không sâu, phía dưới cùng lộ ra một cái nút. Tĩnh Nhân dùng sức ấn vào cái nút, dưới lầu truyền đến tiếng “ầm ầm”, âm thanh như một cánh cửa bị mở ra.

Tĩnh Nhân phủi phủi tay đứng dậy, “Được rồi, xuống tầng 1 thôi.” Cậu nói với Bạch.

Hai người xuống đến tầng một, quả nhiên ở dưới sàn mở ra một lối đi hình xoắn ốc, từ cầu thang nhìn xuống là một màu đen thăm thẳm nhìn không rõ.

Xuống dưới hầm hai người mới phát hiện bên trong thực ra cũng không tối, vẫn có một ngọn đèn lưu ly* chiếu sáng. Mặc dù không gian rất lớn, nhưng bởi vì chiếc xe việt dã đã chiếm gần hết vị trí, còn có súng đạn xếp đầy ở xung quanh, cho nên mới chỉ còn lại một ít không gian như vậy.

*lưu ly: một loại ngọc quý ở Tây vực.

Tĩnh Nhân chọn ra một số vũ khí để mang theo, còn Bạch thì đem nước, đồ ăn và những vật phẩm cần thiết từ trên nhà xuống dưới xe. Sau khi tất cả đã được chuẩn bị xong, Tĩnh Nhân liền xoay cây đèn lưu ly chín mươi độ.

“Mẹ tôi nói, lỗi đi này sẽ thông tới một cái miệng cống thoát nước tương đối bí mật, chắc sẽ có thể tránh gặp phải tang thi. Chúng ta sẽ đi ra bằng lối đó.” Cậu giải thích với Bạch.

Tĩnh Nhân nói xong, cửa vào trên đầu chậm rãi đóng lại, đồng thời ở đằng xa truyền đến âm thanh “ù ù” rất nhỏ nhưng lại rõ ràng, một lúc lâu sau mới dừng lại.

Ở chỗ sâu bên trong hầm lộ ra một ít ánh sáng.

“Vậy thì……”

Bạch vừa nói vừa khởi động xe việt dã, Tĩnh Nhân nhảy lên ngồi vào ghế phó lái.

“…. hướng phía mục tiêu, thẳng tiến!”

Hướng về phía trước, hướng về phía tương lai đang dần được chiếu rọi.

~ Hết phần 2 ~