“Các em để ý nhiều thật ấy.” Đột nhiên cô quay xe một cái, “Ngồi chắc nhé, cô sắp quẹo đấy!” Nói xong banh xe đằng trước liền xoay liên tục, xe cấp tốc chạy ra khỏi cổng trường đang mở.

Một đường chạy thẳng từ trường học xuống con dốc, hai bên đường là hai hàng cây nhãn cao lớn, khẽ đung đưa trong theo gió, từ xa nhìn lại trông giống như làn sóng màu xanh biếc trập trùng kéo dài đến tận chân trời. Bên tay phải đường lớn là một dòng sông, mặt nước lặng yên, chỉ có những con sóng thật nhỏ khuếch tán từ trong ra ngoài, làn nước trong vắt vừa lạnh lẽo lại vừa trong sáng.

Không biết từ đâu theo gió mang đến một bông hoa nhỏ xíu, giống như một bông tuyết, màu trắng tinh khôi đang nhẹ nhàng bay qua không trung.

Tĩnh Nhân nhìn ra cửa sổ, nếu như không phải bờ sông bên kia đang bốc lên khói cuồn cuộn dày đặc, còn thỉnh thoảng lại xuất hiện vài vệt máu, nói không chừng cậu đã thực sự cho rằng đây chỉ là một cuộc đi dạo bên sông bình thường.

Gian Đồng ở đằng trước buông xuống chiếc điện thoại trên tay, quay đầu bất đắc dĩ thở dài với Tĩnh Nhân, nói, “Không được, 110 vẫn luôn báo đường dây đang bận, căn bản không thể gọi được.”

“Chuyện này nên chuẩn bị sẵn tâm lý”, Tuyết Kiến tay cầm lái vẫn luôn nhìn thẳng phía trước xen vào nói, “Chuyện trong trường học đã xảy ra lâu như vậy cũng không có người đến xử lý, nói không có ai báo cáo nguy hiểm hay bên ngoài không có ai chú ý tới là tuyệt đối không thể nào, chỉ còn có khả năng là tình huống ngoài trường học còn thê thảm hơn, bọn họ có khi tự lo cho mình còn chưa xong.”

“Nói cách khác, kế tiếp chỉ còn có thể dựa vào chính mình sao?” Tĩnh Nhân khẽ thì thầm.

“Cũng không thể nói hoàn toàn như vậy, sau này có ra sao, còn phải xem hành động của chính phủ.” Gian Đồng an ủi cậu, “Nếu như nhà nước di tản người dân kịp thời, có chính sách và biện pháp hợp lý, nói không chừng còn có thể bình thường trở lại.”

“Chuyện đó không có khả năng.” Cúi đầu trầm ngâm một hồi, Tĩnh Nhân trái lại lắc đầu phủ nhận lời nói của Gian Đồng, “Lực khống chế của chính phủ từ lâu đã kém hơn trước kia, mà hiện tại, ngay cả những chính sách cơ bản nhất đều lâm vào trạng thái đình trệ, trật tự thành phố cũng đã tan vỡ toàn bộ. Đối phó với loại bệnh này, ra tay tiêu diệt cũng rất đơn giản, nhưng muốn quay trở lại thé giới trước kia, thì không phải là chuyện có thể dễ dàng làm được.”

“Tĩnh Nhân nói đúng, ” Tuyết Kiến tiếp lời Tĩnh Nhân, “Không thể cứ ỷ lại vào chính phủ, chúng ta còn một đoạn thời gian rất dài phải sinh tồn dựa vào chính bản thân mình, cần phải chuẩn bị sẵn sàng để làm cho tốt.”

“Dựa vào chính mình sinh tồn sao…”

Tĩnh Nhân thoáng thất thần lặp lại lời cô nói.

Hai người đều hiểu ý kiến của Tĩnh Nhân, cũng giống như cậu rơi vào trạng thái suy ngẫm, hơn nữa tương lai có nguy hiểm thế nào cũng chưa thể xác định được.

Trong chốc lát, bên trong xe bao trùm bởi bầu không khí yên lặng đến lạ thường.

“Có lẽ mọi chuyện cũng không xấu đến vậy đâu, nói không chừng những nơi khác cũng không lâm vào tình huống quá nghiêm trọng, chính phủ sẽ rất nhanh tới bảo vệ thành phố này.” Cuối cùng vẫn là Gian Đồng vỗ tay một cái cắt đứt bầu không khí ngưng trọng.

“Nói cũng đúng, nói không chừng tình hình cũng không đến mức chúng ta nghĩ.” Tuyết Kiến cố cười theo nói.

Tĩnh Nhân gật đầu, “Ừm.”

“Cũng không biết người nhà của mình có bình an không…” Tuyết Kiến đột nhiên xúc động nói.

Tĩnh Nhân liền nghĩ tới Bạch đang ở nhà, bên ngoài tình huống đang hỗn loạn như thế, không biết hắn có an toàn không. Vừa nãy cậu chỉ nghĩ mình phải chạy thoát khỏi trường học, hiện tại vừa thoát khỏi nguy hiểm mới nghĩ tới Bạch, trong lòng tựa như nổi lên một trận sóng gió. Còn ba mẹ cũng không biết bây giờ như thế nào.

Gian Đồng bên cạnh nhíu mày, hiển nhiên cũng đang nghĩ đến chuyện không tốt.

Mắt thấy trọng tâm câu chuyện lại bị mình chuyển thành lo lắng, Tuyết Kiến vội vàng đem chủ đề mình đang định nói quay trở lại, “Cho dù có nói thế nào, vẫn phải về nhà nhanh nhất có thể, đến lúc đó mới xác nhận được người nhà mình vẫn bình an.”