Edit: Fy

Tạ Liên buộc chặt Nhược Da, bốn người đi vào một cái hang động thật lớn. Bọn họ mới vừa vào, liền phát hiện chỗ này sớm đã có người, là một đội thương nhân cùng với một người địa phương phụ trách dẫn đường.

Sau khi hiểu biết lẫn nhau, mọi người định cùng dừng chân ở chỗ này một chút, chờ gió cát qua rồi lại khởi hành. Nhưng vào lúc này, một con rắn có cái đuôi bò cạp đột nhiên xuất hiện. Trong lúc mọi người đều bị chấn kinh, Tam Lang quyết đoán bắt được chỗ bảy tấc của con rắn*, cũng thuận tiện thắt nó lại thành một cái nơ bướm.

(*bảy tấc là vị trí tim của rắn, chỗ này bị thương rắn sẽ chết, nhưng cũng tùy giống loài và kích thước nữa.)

Cho dù Tam Lang thành thạo, Tạ Liên vẫn nhịn không được lo lắng nói:

“Tam Lang, đừng chơi nó nữa, rất nguy hiểm.”

Tam Lang nghe lời thu tay lại, quăng con rắn đã cuộn thành một đoàn vào trong góc. Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một đám rắn đuôi bò cạp nữa, bất đắc dĩ mọi người chỉ có thể rời khỏi hang động. Cũng may gió bên ngoài đã nhỏ lại, mới vừa đi vài bước đã phát hiện, ở giữa đội thương nhân có một người bị rắn cắn!

Người địa phương dẫn đường nói với bọn họ, cỏ Thiện Nguyệt trong Bán Nguyệt quốc có thể giải độc. Trùng hợp là bọn Tạ Liên cũng dự định vào đó, nên đã đáp ứng sẽ tìm giải dược cho bọn họ.

Lúc này, Tạ Liên lại nhìn thấy một con rắn đuôi bò cạp, nó đang giơ đuôi lên nhằm vào cánh tay Tam Lang. Tạ Liên không chút do dự, ở một khắc trước khi răng nanh chạm vào Tam Lang, một tay y dò ra vô cũng chuẩn xác mà nắm lấy bảy tấc của nó.

Nhưng thân hình con rắn trơn trượt, đảo mắt trượt xuống kẽ tay Tạ Liên…..Đuôi bò cạp đâm vào mu bàn tay y. Tạ Liên theo phản xạ dùng sức, bóp cho nó ngất xĩu.

Nhưng Hoa Thành thấy một màn như vậy, trong nội tâm sóng gió mãnh liệt, một thoáng phẫn nộ chậm rãi nổi lên. Cơn phẫn nộ này một nữa là đối với chình mình, một nữa là đối với con rắn làm bị thương ca ca. Hắn thế nhưng để Thái Tử điện hạ bị rắn cắn ngay trước mặt mình! Con rắn chết tiệt kia cũng dám cắn điện hạ!

Mặt Hoa Thành tức khắc trầm xuống, khiến người xung quanh không rét mà run. Hắn nhanh chóng túm lấy Nhược Da, buộc một nút chết trên cổ tay Tạ Liên, khóa đường chảy của máu độc.

Ngay sau đó, Hoa Thành rút ra một con dao găm, hơ qua ngọn lửa trong tay Nam Phong, hắn nhẹ nhàng vẽ một chữ thập nhỏ trên mu bàn tay Tạ Liên. Sau đó hồng y thiếu niên cúi người xuống, Tạ Liên không kịp ngăn cản, liền cảm giác đôi môi mỏng hơi lành lạnh phủ lên mu bàn tay sưng đỏ của mình.

Tạ Liên lưu lạc nhân gian 800 năm, thường xuyên vì vận khí không tốt mà bị thương, bị các loại côn trùng bò cạp có độc cắn không biết bao nhiêu lần. Y đã sớm không còn cảm giác gì với độc tính, dù sao cũng không chết được. Nhưng khi có người sốt ruột vì y mà hút máu độc, vẫn khiến cho trái tim Tạ Liên cứ như bị nắm lấy, cả cánh tay đều run lên nhè nhẹ.

Hoa Thành hút xong máu độc, bên môi còn lưu lại một vệt máu, hắn nhìn về phía con rắn đuôi bò cạp trên mặt đất. Chỉ nghe một tiếng “phịch" thê thảm vang lên, con rắn tím đỏ nháy mắt biến thành một đống thịt vụn màu tím đỏ, dọa đội thương nhân giật nảy mình

Bởi vì Tạ Liên cũng trúng độc, mọi người tăng tốc đến thành cổ Bán Nguyệt. Trên đường đi Tam Lang vẫn luôn không rên một tiếng, sắc mặt cực kì kém, Tạ Liên âm thầm để ý hồng y thiếu niên….Trong lòng hụt hẫng, lại không biết nên nói gì thì tốt, chỉ có thể tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Tạ Liên nghĩ có khả năng Phù Dao nói rất đúng, bản thân chính là gây thêm rắc rối. Có thể Tam Lang căn bản sẽ không bị cắn, nhưng y vẫn không dám đánh cược. Nhưng nhìn thấy thiếu niên bên cạnh không vui, tâm tình y cũng không cách nào tốt.....

Hoa Thành bên này, nếu không phải bởi vì đang ở trước mặt Tạ Liên, hắn thật sự muốn chặt bỏ hai bàn tay của mình. Uổng công hắn là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, thế nhưng lại để ca ca bị thương ngay dưới mí mắt mình. Hoa Thành càng ngày càng cảm thấy bản thân vô năng, không xứng ở lại bên cạnh Thái Tử điện hạ…

Khoảnh khắc ngắn ngủi này qua đi, ba người Tạ Liên Tam Lang Nam Phong, dưới sự dẫn dắt của người địa phương A Chiêu, đi tới thành cổ Bán Nguyệt. Mà Phù Dao bị bọn họ lưu lại ở cùng với đoàn thương nhân, để phòng ngừa lại có rắn đuôi bò cạp xuất hiện

Mặt khác, Hạ Huyền và Sư Thanh Huyền tới trước một bước, vào trong thành cổ Bán Nguyệt. Mới vừa nhìn thấy quốc sư bị treo trên hố tội nhân, còn chưa kịp hành động, nửa đường toát ra vài tên binh lính Bán Nguyệt bị hóa thành lệ quỷ.

Quỷ Vương cực kì khinh thường nấy con tiểu quỷ này, nhưng vì không để cho Sư Thành Huyền hoài nghi, Hạ Huyền chỉ phát ra một thế công kích, dọa những binh lính Bán Nguyệt đó sợ tới mức núp vào một góc không dám hó hé.

Sư Thanh Huyền hoàn toàn không nghi ngờ giá trị vũ lực của Hạ Huyền, bởi vì ngay từ lần đầu gặp mặt, Minh Nghi trong nhận thức của y vẫn luôn không thua kém ca ca y chút nào.

Ngược lại là đám quỷ lủi thủi trốn đi kia khiến Sư Thanh Huyền mất kiên nhẫn nói:

“Những người đó lại trốn ở đâu vậy? Vừa lơ đãng đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ còn muốn ta từng bước từng bước tìm ra rồi mới gϊếŧ sao?”

Bên này Hạ Huyền lại chú ý tới, bởi vì hai người bọn hắn xuất hiện, mà có vài người vội vàng ẩn nấp vào hai bên trái phải…..Hơn nữa đó cũng không phải binh lính Bán Nguyệt mà bọn họ muốn tìm. Cũng đã mơ hồ đoán ra, Hạ Huyền khởi động thông linh trận giữa hai vị Quỷ Vương.

Hắc Thủy: “… Là ta.”

Hoa thành: “… Đưa Thái Tử điện hạ tới Bán Nguyệt Quan cũng là ngươi?”

Hắc thủy: “Không phải. Hoàn toàn ngược lại…..Chuyện này, Thái Tử Tiên Nhạc tự mình trộn lẫn tiến vào, sẽ đắc tội Bùi Minh.....Cái nồi này hai người bọn ta đội vậy.”

Hoa thành “……Được. Thế đàn quỷ ở đây bọn ta giải quyết, hậu quả để lại cho các ngươi.…”

Lúc này, Nam Phong đột nhiên xông ra, có thể hắn định lấy bản thân làm mồi nhử, để bọn Tạ Liên đi trước. Nhưng ở trong mắt hai vị Quỷ Vương chỉ là hành động thừa thải, ngược lại còn kéo thêm rắc rối.

Hắc Thủy ở thông linh trận do dự mở miệng: “…Hắn……”

Hoa Thành hiểu ý lập tức trả lời:

“Tùy ngươi, không cần khách khí.”

Nam Phong thấy hai người này khá có bản lĩnh, "nữ tử" không biết là địch hay bạn cũng không lập tức đuổi lại đây. Ngay sau đó hắn lập tức xuất ra một ngọn lửa đánh vào bạch y nữ quan Sư Thanh Huyền.

Hạ Huyền nháy mắt gân xanh bạo khởi, hắn đặt Sư Thanh Huyền ở sau người, một tay giơ ra liền thu ngọn lửa đó vào lòng bàn tay, trực tiếp tặng lại cho Nam Phong. Xem ra hắn thật sự không cần khách khí, Hạ Huyền nhắm chuẩn phương hướng, lại ném ra một báo kích, vừa đi vừa cố ý làm khó dễ.

Sư Thanh Huyền tuy rằng cảm thấy người trước mặt không quá giống con quỷ mà bọn họ muốn tìm, nhưng nếu Minh huynh đã đi y tất nhiên cũng đi theo. Hơn nữa vừa rồi được Minh huynh che chắn phía sau, bị mặc hương nhàn nhạt của đối phương xoay quanh, Sư Thanh Huyền đã cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Mới vừa tiến vào thành cổ Bán Nguyệt, Nam Phong đã bị hai nữ tử làm lạc khỏi đội. Tạ liên ở trong lòng vì hành động "anh dũng hiến thân" của Nam Phong mà yên lặng chắp một tay trước ngực. Còn lại ba người tiếp tục đi tìm cỏ Thiện Nguyệt, bọn họ đi vào cung điện cũ của thành cổ Bán Nguyệt.

Rất nhanh Hoa Thành đã tìm được cỏ Thiện Nguyệt, sau khi hắn hút độc cho Tạ Liên, tuy rằng độc tố chưa hoàn toàn hết, nhưng miệng vết thương đã đỡ sưng hơn rất nhiều. Hoa Thành một tay nâng cánh tay bị thương của Tạ Liên lên, một cái tay khác nắm cỏ Thiện Nguyệt bóp lại, chẳng nhìn ra hắn đã dùng sức khi nài, mà lúc mở tay ra lần nữa, phiến lá đó đã vỡ thành một đống vụn màu xanh.

Tạ Liên nhìn Tam Lang bôi đống vụn xanh đó lên mu bàn tay mình, cảm giác ôn hòa lạnh lẽo từ miệng vết thương chậm rãi lan tràn khắp da thịt, tạ liên nói:

“Tam Lang, đa tạ ngươi.”

Tam Lang lại không đáp lời. Sau khi bôi thảo dược cho y xong liền thả tay xuống. Tạ Liên hiếm khi có chút không biết phải thế nào, thiếu niên lúc trước thích nhất là nói chuyện với y, hiện tại vẫn luôn héo úa uể oải. Y cũng không biết phải dỗ dành thế nào, chỉ có thể cũng cùng đối phương hạ tâm tình xuống.

Tạ Liên mới vừa giải độc xong, một đám binh lính Bán Nguyệt đã lập tức gϊếŧ tới, mục đích chuyến đi này của bọn họ, là vì điều tra rõ nguyên nhân lời đồn "mỗi khi qua cửa ải, mất tích hơn phân nửa" của Bán Nguyệt quốc. Cho nên mấy người bọn họ đều không hề phản kháng, giả vờ bị bắt đi theo vị "tướng quân" đứng đầu tới hố tội nhân.

Sau khi đứng phía trên hố tội nhân, Tạ Liên nhạy bén cảm ứng được một cỗ pháp lực cường đại. Vị trí và bố cục bốn phía của hố tội nhân này, rõ ràng là bị người khác cói ý bố trí thành một trận pháp uy lực. Mà tác dụng của trận pháp này chính là để cho đám người bị rớt xuống hố, vĩnh viễn không thể bò lên!

Cái gọi là “không thể bò lên” có nghĩa là, cho dù có người thả dây thừng xuống, hoặc là bắc thang, người phía dưới nắm được một đường bò lên, bò được một nửa, trận pháp liền sẽ khởi động, mà người nọ cũng sẽ một lần nữa bị đánh rơi xuống. Tạ Liên liếc mắt nhìn Tam Lang và A Chiêu bên người, thình lình nổi lên cảm giác tim đập nhanh.

Hơn nữa phía trên hố tội nhân này còn treo một thiếu nữ mặc hắc y gầy yếu. Không đợi Tạ Liên có thời gian tự hỏi xem nên làm cách nào cứu người, liền nghe "tướng quân" dẫn đầu dùng ngôn ngữ Bán Nguyệt nói:

“Trước tiên ném hai đứa xuống.”