Edit: Hiên

Tạ Liên rơi xuống một mảnh đất kiên cố, y nói:

"Tam Lang, đa tạ ngươi."

Lúc này, bỗng nhiên có thêm hai người rơi xuống, không ngờ lại là Khắc Ma tướng quân cùng thiếu nữ bị treo trên hố tội nhân. Mà thiếu nữ này lại là Bán Nguyệt quốc sư, càng không ngờ tới nàng lại quen biết Tạ Liên.

Thấy tình trạng bi thảm dưới đáy hố, hắc y thiếu nữ Bán Nguyệt dứt khoát lưu loát hóa giải pháp trận trên miệng hố. Phù Dao sau đó liền nhảy xuống, Tạ Liên ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi không phải đang chăm sóc những người bị thương sao?"

Phù Dao vừa mới xuống, còn chưa quen mùi máu tanh, nhíu mày lấy tay phẩy phẩy không khí, chậm rãi nói:

"Đợi ba canh giờ cũng không thấy các ngươi trở về, tưởng đâu đã xảy ra chuyện. Ta vẽ cái vòng tròn cho họ vào trong ngồi, dặn đừng ra ngoài rồi đến đây xem sao."

Ngay sau đó, một cơn mưa rắn rơi xuống hố, Khắc Ma tướng quân bắt đầu đơn phương ẩu đả với Bán Nguyệt Quốc sư, một nam tử từ đâu vọt ra, mang hắc y thiếu nữ ôm vào trong ngực. Phù Dao đánh ra một ngọn lửa, mọi người nhờ vậy nhìn thấy khuôn mặt của nam tử kia... không ngò lại là người bị ném xuống hố lúc nãy, A Chiêu.

Mà A Chiêu này cũng chính là phân thân cuad Bùi Túc, những con rắn kia cũng là do cậu điều khiển. Hai trăm năm qua cậu ở nơi này dùng người sống hiến tế với ý đồ dùng biện pháp này tinh lọc vong tinh binh lính Bán Nguyệt.

Tuy rằng Phù Dao có thi triển ngọn lửa chặn đường, hạt vĩ xà rơi xuống vẫn hình thành một vòng vây quái dị. Bùi Túc cố gắng giãy giụa. Tạ Liên lại cảm thấy, người này nếu nói muốn vì chính mình mà giãy giụa trốn thoát thì nên nói là muốn đem Bán Nguyệt cứu khỏi đây.

Phù Dao lại không màng Khắc Ma cùng Bùi Túc đánh nhau đến hỗn loạn ở bên kia. Hắn một lòng muốn Tạ Liên tránh xa Hoa Thành, vì thế hắn lớn tiếng nói:

"Thái tử điện hạ, huynh đừng có minh bạch mà lại giả hồ đồ. Huynh có còn nhớ thân phận của chính mình hay không? Người bên cạnh ngươi cuối cùng là ai huynh đều rõ, mọi chuyện ở đây đều là do hắn làm! Huynh còn không mau tránh xa hắn ra!"

Tạ Liên cố ý như vô tình bước về phía trước một bước, đám lửa ngăn tại đáy hố kia chiếu xuống Hoa Thành đã sớm biến lại hình dáng thiếu niên. Y nói:

"Thân phận của ta bản thân ta rõ hơn ai hết."

Phù Dao nói:

"Vậy huynh sao còn dám đứng bên cạnh hắn?"

Tạ Liên thành thật:

"Bởi vì đứng cạnh đệ ấy sẽ không bị rắn cắn."

Quả thật, Hoa Thành nhìn đống hạt vĩ xà rơi xuống bằng ánh mắt đầy sự khinh miệt. Hạt vĩ xà như hiểu được ánh mắt hắn, không dám tới gần, liên tục lui về phía sau, càng lui càng cúi thấp đầu, đem khuôn mặt dữ tợn dán xuống mặt đất, bày ra thái độ thần phục.

Vì thế, rất nhiều hạt vĩ xà quay đầu bò về hướng Phù Dao. Phù Dao vung tay lên, ngọn lửa từ trong tay áo hắn vung ra, thiêu chết một vòng, bức lui một vòng. Phù Dao mặt càng lúc càng tái, hắn phẫn nộ nói:

"Ngươi..."

Mặt đang tái xanh bỗng nhiên biến thành màu đen. Không riêng gì mặt hắn, tầm mắt Tạ Liên cũng đều biến tối. Bởi vì ngọn lửa mà Phù Dao đánh ra làm lá chắn cùng với ngọn lửa khi nãy hắn vừa mới tạo bỗng dưng tất cả cùng bị dập tắt.

Trong bóng đêm, Tạ Liên nghe được Tam Lang ha ha cười hai tiếng, nói:

"Phế vật!"

Ngay sau đó, Tạ Liên liền cảm giác người bên cạnh ôm lấy bờ vai mình. Tiếp theo y nghe được phía trên đầu truyền đến một trận tiếng "lộp bộp" dồn dập mà kịch liệt, phảng phất như tiếng mưa to đánh vài da. Chắc lại là một trận hạt vĩ xà đỏ tím vì không còn tấm chắn mà điên cuồng rơi xuống. Nhưng có một cây dù chống ở phía trên, đem tất cả hạt vĩ xà chặn lại.

Tạ Liên ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm, y có hơi nhích người... Hoa Thành lại nói:

"Đừng nhúc nhích, không có thứ nào không có mắt mà dám đến gần đây."

Ngữ khí của hắn chắc chắn, một câu ôn nhu, một câu mang vài phần ngạo mạn. Tạ Liên vốn cũng không lo lắng nhưng nghe tiếng Phù Dao gầm lên bên kia, tự hồ như hắn đã bị rắn phủ đầy đầu, lại nói:

"Tam Lang!"

Hoa Thành lập tức nói:

"Không cần."

Tạ Liên dở khóc dở cười:

"Sao ngươi biết ta muốn nói gì?"

Hoa Thành nói:

"Ca ca yên tâm, hắn không chết được đâu."

... Không hề muốn đi cứu tên đáng ghét kia...

Lúc này, có một trận âm thanh kỳ lạ truyền đến, phảng phất là cuồng phong gào thét. Đợi cho âm thanh kia tới gần, Tạ Liên mới xác định được quả thật là cuồng phong đang thét gào.

Trận gió to này đến quá đường đột, quá mãnh liệt, thế nên Tạ Liên còn chưa nắm bắt hết tình hình đã bị thổi một đạo gió làm cả người phồng lên. Trận gió bất thình lình này là từ trên miệng hố thổi xuống, đem toàn bộ người dưới đó cuốn lên trời.

Tạ Liên liền bắt lấy Tam Lang đứng gần y nhất, nói:

"Cẩn thận!"

Hoa Thành cũng nhanh tay bắt lấy y, thần sắc không hề thay đổi. Tạ Liên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể nhanh chóng bay lên trời, khi đã lên cao một khoảng đột nhiên rơi xuống. Trước khi rơi xuống, Hoa Thành thuận tay ôm lấy y, hai người ổn định đáp đất.

Một thân ảnh hắc y lảo đảo đi tới, đúng là Nam Phong. Hắn cả người chật vật vô cùng, giống như vừa bị đánh lăn mười mấy vòng, rồi bị ném vào ổ gà chuồng heo chà đạp một đêm, quần áo trên người rách tơi tả, bộ dạng thật đáng thương.

Tạ Liên không thể tưởng tượng được:

"Ngươi làm sao vậy? Là bị hai vị cô nương kia đánh sao?"

Lời còn chưa dứt, liền thấy hai bóng người đằng sau lưng Nam Phong, bỗng chốc đã đi tới. Một vị trong đó đúng là bạch y nữ quan Phong sư Thanh Huyền, y đem phất trần gác lên khuỷu tay, cười tủm tỉm bước về phía Tạ Liên chào hỏi:

"Chào Thái tử điện hạ."

Tạ Liên không quen biết Sư Thanh Huyền, y chỉ có thể cũng cười tủm tỉm mà nhấc tay, chào hỏi:

"Chào đạo hữu."

Mà bên người y là một vị Hạ Huyền đang mặc nữ trang, còn đang liếc mắt nhìn qua, tầm mắt không hề dừng quá nhiều trên người Tạ Liên. Nhưng lúc ánh mắt quét qua người Hoa Thành liền có hơi cứng lại:

Hắc Thủy: "..."

Hoa Thành: "..."

Trường hợp này quả thật rất xấu hổ, Song Quỷ Vương thường ngày có quen biết với nhau. Vừa rồi còn giao lưu qua bức màng thông linh, nhưng hiện tại đối mặt làm bầu không khí trở nên rất vi diệu. Quỷ Vương đội lớp da là chuyện thường tình, bất luận là hóa nam hay nữ, hóa người già hay trẻ nhỏ cũng chưa có ai dám xen vào.

Nhưng Hoa Thành có biết Sư Thanh Huyền, lần trước Hạ Huyền còn dẫn y tới Quỷ thị. Lúc này nhìn nữ tướng của Phong sư, lại nhìn nữ tướng Hắc Thủy Huyền Quỷ đứng kế bên... Hoa Thành như có vài điều suy nghĩ.

Tuy rằng sớm biết huynh trưởng của Phong sư, Thủy sư Vô Độ là kẻ thù của Hắc Thủy. Nhưng Hoa Thành lại cảm thấy, Hắc Thủy một tấc cũng không rời khỏi Sư Thanh Huyền, không hề có chút gì giống như đối đãi với kẻ thù. Ngược lại hắn cùng bản thân Hoa Thành lại có vài phần tương tự...

Hạ Huyền lúc này đã hoàn toàn khẳng định, Tạ Liên chính là "chấp niệm" của Hoa Thành. Hắn cũng đã quen biết Hoa Thành mấy trăm năm, lần đầu thấy hắn chú ý đến người khác như vậy. Hơn nữa hiện tại hai người lại không hẹn mà cùng mang bộ dáng như vậy tiếp cận... song Quỷ Vương, song Thiên Càn lại có thêm một tầng đồng cảm.

Sư Thanh Huyền bước đến trước mặt Bùi Túc, nói:

"Tiểu Bùi, ngươi bị ta bắt quả tang rồi. Ngươi có thừa nhận hai trăm năm qua chuyện với những người đi qua Bán Nguyệt cổ thành đều do ngươi làm?"

Bùi Túc cũng không biện hộ, trầm giọng nói:

"Phong sư đại nhân, không sai, là ta."

Sư Thanh Huyền nói:

"Bùi Tướng quân nhà ngươi đối với ngươi trước nay kỳ vọng rất cao. Lần này, sợ là ngươi có chút quá rồi."

Bùi Túc cúi đầu nói:

"Vãn bối biết."

Sư Thanh Huyền lắc lắc phất trần, nói:

"Ngươi biết thì tốt, tự mình suy nghĩ lại đi, quay về rồi nói sau."

Bùi Túc thấp giọng nói:

"Vâng."

Sư Thanh Huyền cùng cậu nói chuyện xong, quay lại chắp tay với Tạ Liên cười nói:

"Thái tử điện hạ, ngưỡng mộ đã lâu."

Tạ Liên cuối cùng mới biết thân phận người trước mặt, cũng cười nói:

"Nào có nào có, Phong sư đại nhân mới là ngưỡng mộ đã lâu."

Sư Thanh Huyền nói:

"Lúc nãy thật ngại quá."

Tạ Liên ngẩn ra, nói:

"Lúc nãy, lúc nãy làm sao vậy?"

Phong sư nói:

"Lúc nãy các ngươi ở sa mạc không phải là gặp một trận bão cát sao?"

Tạ Liên nhớ tới còn hốt hoảng chuyện miệng đầy cát, y nói:

"Đúng vậy."

Phong sư nói:

"Đó là ta làm. Thổi trận gió cát có ý ngăn các ngươi đến gần Bán Nguyệt quốc, không ngờ các ngươi vẫn tìm tới. Nhưng chuyện này Thái tử điện hạ cũng không cần quản tiếp. Ngươi không cần lo lắng ta sẽ kéo ai gánh tội thay, tuy rằng không khí ở Thượng Thiên Đình xác thực không tốt... Bán Nguyệt quốc sư ngươi có thể mang đi, ta sẽ đem Bùi Túc và Khắc Ma quay về Thượng Thiên Đình. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Thượng Thiên Đình nhé?"

Ngay sau đó, Phong sư Thanh Huyền mang pháp khí Phong sư phiến một mặt viết chữ "Phong" ở giữa, mặt kia vẽ ba luồng gió lưu chuyển ra. Y quạt tới ba cái, lui ba cái. Bỗng nhiên đất bằng tại đó nổi lên trận cuồng phong. Gió thổi, cát bay, đá chạy loạn xạ, Tạ Liên dùng tay áo chắn lại, đợi trận gió kia qua đi, hai vị nữ tử cùng Bùi Túc và Khắc Ma đều biến mất.