Càn Quấy

Chương 37: Tình hình xui rủi của luật sư qúy 2

Hạ Khải Minh ngồi xổm hút thuốc ở cửa tòa án, anh không muốn đi vào cái nơi kia, bởi vì anh cảm thấy, bên trong nhất định sẽ có rất nhiều người, hận không thể choảng anh một trận.

Sự thực đúng là vậy.

Trong khu vực của anh, hai đám người đánh nhau bằng khí giới, cuối cùng đã xảy ra án mạng. Một con dao gọt hoa quả đâm vào bụng một thằng bé chưa tới mười tám tuổi, không đợi bác sĩ tới, nó đã chết rồi.

Cuối cùng, giải trí thành bị niêm phong, còn bắt không ít người có mặt ở hiện trường.

Lúc đó Hạ Khải Minh mới vừa cưa được một cô gái, chạy tới Vân Nam quấn lấy nhau, hai người đang mây mưa trên giường, kết quả bị một cuộc gọi hô về.

Dụi tắt đầu thuốc trên mặt đất, Hạ Khải Minh dùng gót chân di di tàn thuốc nát bấy.

Ngày hôm qua, mẹ già anh gọi điện cho anh, mắng anh đến mức tối tăm mặt mũi, đơn giản là Hạ gia anh nhà lớn nghiệp lớn, sao lại sinh ra một tên súc sinh như này! Bà cụ tức quá nói cho anh một trận, than vãn tiếc vì sao lúc ấy lại không nghe lời thầy tướng số kia nói, ném anh tới chỗ đất hoang nào đó cho chó ăn thì hơn.

Hạ Khải Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, nghĩ tới bây giờ, bên trong lỗ tai đầy tiếng vọng lại còn to hơn cả tiếng mẹ già.

Lần này xảy ra chuyện, rất nhiều chỗ vui chơi đều trở nên yên tĩnh hơn. Dù là tụ điểm mại *** hay chơi gái, bây giờ đều đã co cụm lại.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy bầu trời thành phố Bắc Kinh cứ xám xịt, không đẹp bằng ở Vân Nam, thảo nào con người ở đây khổ như vậy, ngày nào cũng bị một đám mây to đùng như thế này che phủ, ai cũng bị áp lực hết mất. Bây giờ anh rất nhớ thân thể tuyết trắng kia… Anh còn chưa được ăn đủ mà, kết quả bởi vì việc này phá ngang, người ta vỗ mông, chạy tới Thượng Hải chơi rồi.

Hạ Khải Minh suy nghĩ mãi, có thể năm nay là năm hạn.

•••

Ở cửa tòa án rất ồn ào, cuối cùng đã kết thúc phiên tòa.

Hạ Khải Minh nhổm người dậy, miễn cưỡng dựa vào chiếc đồng hồ màu đen bên cạnh, nhìn cái đoàn ồn áo nháo loạn biên kia.

Có người khóc có người gào, có người cảm ơn luật sư và quan tòa, còn có một đám ký giả e sợ thiên hạ bất loạn.

Hạ Khải Minh mỉm cười, nụ cười không có chút hảo ý nào, thầm nói mấy người giả vờ giả vịt cái gì thế hử? Lúc con cái nhà mình học dốt thì không lo lắng gì, bây giờ thì hay thế, bị đâm chết rồi mới bắt đầu ra dáng làm người mẹ tốt cái gì, giả vờ cho ai coi? Anh biết, cậu bé đã chết kia chẳng qua là con ngoài giá thú, nhưng mẹ cậu làm biết bao nhiều việc khiến cha cậu sợ bị mất mặt, đành phải ra mặt nhận cậu về. Ai mà biết vừa nhận về chẳng được mấy đã xảy ra việc như thế này.

Hạ Khải Minh phỏng chừng trong lòng ông già kia vui ghê lắm ấy, mối phiền phức ấy bị đẩy đi đúng là một mũi tên trúng hai con chim, có khi còn có tiếng tốt ấy chứ. Chỉ là khổ cho một đám anh em nhà mình, bị áp chế không nhích nổi.

Anh duỗi lưng một cái, chuẩn bị trở lại trong xe, sau đó tùy tiện tìm một chỗ nào đó ngủ bù giấc. Thế nhưng trong chớp mắt xoay người ấy, ánh mắt anh đã bị đóng đinh lại.

Đó là một người đàn ông, mặc một bộ âu phục màu xanh sẫm, vóc người có vẻ rất thẳng, chân rất dài; tóc chải rất cẩn thận tỉ mỉ, dưới ánh dương tỏa ra nét dịu dàng ôn hòa. Người đàn ông ấy mặt lạnh lùng, không biết đang nói cái gì, thế nhưng Hạ Khải Minh cảm thấy anh có thể nhìn thấy rõ ràng, giấu đằng sau gọng kính màu vàng, là một tia thở dài có thể gọi là bất đắc dĩ.

Hạ Khải Minh đột nhiên cảm thấy mình đã có tinh thần, bởi vì cái cằm thon gầy của người đàn ông kia, lại thành công khơi lên dục vọng muốn thưởng thức của anh.

Đây đúng là chuyện tốt, anh vui ơi là vui.

Anh thích tìm phiền toái cho người trong nhà, giống như khi còn bé cố gắng học tập, anh thích cho người nhà xem phần làm bài thi của anh vậy. Chỉ có điều cái thì là bị mắng, cái thì là được khen.

Khi anh biết mình càng cố gắng, người trong nhà kỳ vọng lại càng cao, càng tôn anh trở thành một thứ gì đó huyền diệu chứ không phải người nữa, Hạ Khải Minh đã rõ ràng… Tối đa vĩnh viễn sẽ không có giới hạn, nhưng cấp độ thấp, lại có thế có mức độ cuối cùng.

Từ đó về sau, thành phố Bắc Kinh có thêm một Hổ ca, Hạ gia có thêm một tên súc sinh cầm thú.

•••

Hạ Khải Minh đã có mục tiêu, lập tức bắt đầu hành động. Mới vài ngày, tư liệu hoàn chỉnh về người đàn ông kia đã xuất hiện trước mặt anh, còn bao gồm rất nhiều ảnh chụp.

Người ấy tên là Qúy Hoằng Hoa, người Giang Tô, là một luật sư. Vừa ly hôn được ba tháng, bản thân có mang theo một đứa con gái. Mẹ bé chạy ra nước ngoài, tìm một người nước ngoài để tiêu diêu, ngay cả con mình cũng không cần.

Người phụ nữ ấy chính là một đồ rác rưởi! Hạ Khải Minh cười tít cả mắt: có con thì tốt rồi, có con thì có thể bớt không ít chuyện đây, kể thì cũng ứng phó được với cụ bà trong nhà.

•••

Qúy Hoằng Hòa cũng thấy đúng là năm nay bất lợi.

Hôm nay, anh vừa đến chỗ làm thì đã ký nhận một đóa hồng, ký tên chỉ có một chữ yêu, khiến cho các cô các cậu trong sở sự vụ đều thét chói tai liên hồi. Thế nhưng anh căn bản không biết đóa hồng này là ai tặng, luôn cảm thấy trong đóa hoa xinh đẹp này, ẩn chứa thứ gì đó rất là nguy hiểm. (eo, trực giác nha, chuẩn luôn)

Hoa hồng bị chia hết, cả sở sự vụ đều ngập mùi hoa ngòn ngọt, Qúy Hoằng Hòa cũng không để ý mấy.

Ai mà biết hoa tươi được tặng liên tiếp trong bảy ngày, mỗi ngày không giống nhau. Cái gì mà hoa kim điệp, cẩm chướng Margaret, Tulip Flamingo lục bình, đủ các loại hỗn tạp kết hợp lại thành một bó, khiến mấy cậu em không chống nổi khóc hu hu.

Qúy Hoằng Hòa vo tròn tờ card trong tay lại, túm tây cậu đưa hoa không cho đi, bắt buộc bức ép hỏi ra người gửi là ai.

Cậu đưa hoa bị bắt chẹt quá, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Thật không biết thật thật không biết biết, hắn đặt hàng qua điện thoại…”

“Vậy số điện thoại đâu?” Qúy Hoằng cau mày.

“Số điện thoại phải bảo mật, chúng tôi phụ trách bảo mật với khách hàng…” Cậu đưa hoa vẻ mặt vô tội.

Qúy Hoằng Hòa bất đắc dĩ, đành phải thả cậu ta ra.

Anh cảm thấy, chuyện này tuyệt đối không chỉ đơn giản là tặng hoa không thôi.

Con gái Qúy Duyệt Duyệt của Qúy Hoằng Hoà mới bốn tuổi, không thể đến trường, chỉ có thể gửi nội trú ở nhà trẻ, sau đó cứ thứ sáu thì được đón về nhà. Cha mẹ anh đều ở nước ngoài, ban đầu cũng muốn để anh xuất ngoại, nhưng anh đã từ chối bởi vì vợ trước. Ai mà ngờ kết hôn chưa được mấy năm, vợ trước cảm thấy anh quá khô khan không thú vị, chủ động đề nghị ly hôn, sau đó chạy theo một tên người nước ngoài du lịch khắp nơi.

Anh không muốn để con gái mình tiếp nhận nền giáo dục của nước ngoài, cảm thấy kiểu giáo dục ấy quá cởi mở, không thích hợp với con gái, vì thế đã mang theo con gái bên cạnh.

Hai lão nhà họ Qúy cũng khá là thoáng, cảm thấy con nó không muốn đi, vậy thì tự nuôi nấy con nó đi, dù sao ai nuôi cũng là nuôi cả mà.

Thế nhưng mấy ngày nay, toàn bộ các cô trông trẻ ở nhà trẻ nội trụ đều gọi điện tới, nói rằng gần đây luôn có người tặng quà cho Qúy Duyệt Duyệt, cái gì mà đồ ăn đồ mặc, nói là thân thích của Qúy Hoằng Hòa… Nhưng mà nhìn lại không giống.

Qúy Hoằng Hòa nổi giận!

Qúy Duyệt Duyệt là ai? Đó là tâm can bảo bối của anh! Ai gan lớn thế, dám để mắt tới con bé rồi?

Anh xin nghỉ mấy hôm, đặc biệt chạy đến cổng nhà trẻ nội trú dòm ngó, thời gian không phụ lòng người, người kia, thật đúng là để anh đợi được rồi.

•••

Hạ Khải Minh cười hì hì nhìn người đàn ông mặt đen sì trước mắt, càng nhìn càng thích, càng nhìn lại càng cảm thấy, lúc mà lột hết lớp vỏ băng của người đàn ông này, nhất định sẽ càng đẹp hơn.

Lông mày Qúy Hoằng Hòa nhăn tít lại, người đàn ông này anh quen, giống như luật sư bọn họ, suốt ngày phải qua lại với loại bại hoại này, vốn cho rằng lúc này đây có thể đem tai họa này ra công lý, ai biết tai họa tự có thần hộ mệnh, ấy vậy mà lại không có mặt tại hiện trường. Qúy Hoằng Hòa nhìn mấy cậu trai ngồi ở ghế bị cáo, lòng thầm cảm thấy rất là khó chịu.

“Anh rốt cục muốn làm gì?” Qúy Hoằng Hòa đi thẳng vào vấn đề. Anh không cảm thấy Hạ Khải Minh có ác ý thì đã cảm thấy rất chi là khó hiểu rồi, điều này khiến anh có cảm giác nổi da gà.

“Không muốn làm gì…” Hạ Khải Minh rút điếu thuốc, chậm rãi phun khói: “Tôi chỉ muốn, muốn sống với anh.”

“Sống?” Qúy Hoằng Hòa trợn tròn mắt. Trong đầu anh đã từng đề ra các loại khả năng, nhưng điều không ngờ duy nhất chính là, vị Hổ ca tuổi còn trẻ này, là một GAY.

“Anh nói bậy bạ gì đó!” Qúy Hoằng Hòa giận ghê gớm: “Tôi là một người đàn ông, hơn nữa tôi không thích đàn ông.”

“Chậc chậc, đừng giận mà.” Hạ Khải Minh cười cực kỳ *** đãng: “Kỳ thực ra, trước khi nhìn thấy anh, tôi cũng thích cô nàng thân hình gợn sóng thôi.” Hai cánh tay vẽ ra trong không trung, làm một động tác rất đáng khinh: “Thế nhưng sau khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy…Anh cũng không tồi. Thế nào? Theo tôi đi, dù sao anh cũng ly hôn rồi… Theo tôi, sau này tôi bao hết, ngay cả chuyện học hành và công việc của con gái anh sau này, tôi đều bao tất, thế nào?”

Qúy Hoằng Hòa cảm thấy anh đã bị một người đàn ông, một kẻ lưu manh đùa giỡn, đúng là hận không thể tát cho một phát: “Cảm ơn ngài nhé, chuyện của bản thân tôi, không cần anh quan tâm.”

Hạ Khải Minh cười trừ: “Đừng, đừng có từ chối vội vã thế, anh có thể từ từ suy xét, thật đó… Tôi tốt lắm.”  (theo anh đi mà, anh nhà lầu xe hơi, yên tâm, không phải cạp đất đâu)

Qúy Hoằng Hòa hừ lạnh: “Xin lỗi, anh nếu mà tốt, cũng là một lưu manh, là cặn bã của xã hội. Cuộc đời của Qúy Hoằng Hòa tôi đã qua lại với biết bao loại người như anh, đồng thời loại tôi khinh thường nhất, chính là người như các anh. Bày đặt đường ngay không đi, cứ khăng khăng thích đường ngang ngõ tắt, nguy hại cho xã hội… Tôi khinh.”

Hạ Khải Minh vỗ tay: “Nói rất đúng nói rất đúng, anh biết không? Tôi thích cái giọng này của anh lắm… Hơn nữa anh cũng nói, người như tôi ấy, chính là thích đường ngang ngõ tắt, như là… đi đường bộ này…” Nói xong, nhìn quét từ trên xuống dưới người Qúy Hoằng Hòa một lượt, liếm liếm môi. (đi đường bộ là thuật ngữ ‘dê’)

Qúy Hoằng Hòa chớp mắt mấy cái, rốt cục đã phản ứng lại được, tức giận đến mức tay run bần bật: “Anh… anh anh…”

Hạ Khải Minh cầm bàn tay thon dài trắng nõn ấy, nhẹ nhàng sờ sờ hai cái: “Hay là vậy đi, anh thu tôi, coi như là vì dân trừ hại…”