Ban đêm là khoảng thời gian trầm lắng, xinh đẹp, lãng mạn… Đặc biệt trong làn pháo hoa rực rỡ đêm nay, hai người gắt gao ôm nhau, chỉ là hôn môi, chỉ là vuốt ve, hoàn toàn không thể biểu đạt được thứ tình cảm nhiệt tình và mãnh liệt trong lòng mỗi người.

Bọn họ thở hổn hển, môi và môi đụng vào nhau phát ra tiếng.

Đòi lấy, tác cầu!

Ngón tay vịn chặt trên da, nhưng như thế cũng không đủ! Bọn họ muốn da thịt đôi bên có thể nhào nặn, nhào nặn vào trong cơ thể mình.

Chân Trần Mặc khoát lên vai Dương Sóc, phập phòng rên rỉ khóc gọi theo động tác của anh.

Năm nay cậu vốn cho rằng mình sẽ chỉ có một mình, nhưng bởi vì Dương Sóc, nên không còn cô đơn lạnh lẽo.

Cậu đầy đủ, cậu tốt đẹp, cậu cảm thấy mình hạnh phúc không gì sánh được.

Dương Sóc nhìn cậu bé run rẩy trong lòng mình, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, đôi con ngươi đen kịt bị nước mắt tẩm ướt, chỉ nhìn anh, chỉ nhìn một mình anh!

Đây là đêm của một năm mới, là màn làm tình đầu tiên.

Sôi nổi, nồng nặc, thơm tho…

Lần này Dương Sóc đã rút kinh nghiệm, sớm tắt di động rồi, ôm Trần Mặc bọc kín trong chăn ngủ khò. Cứ thế ngủ thẳng đến mức đầu cũng đau, mới mở con mắt sường mù mơ màng ra.

Trong gian phòng mờ mờ tôi tối, chiếc đồng hồ treo tường bây giờ đã điểm 11h giờ trưa. Trần Mặc gối đầu lên cánh tay anh, hô hấp nhàn nhạt, lông mi thật dài cọ ở trước ngực anh, ngưa ngứa.

Dương Sóc nhìn cậu bé nhà anh, càng nhìn càng yêu, càng nhìn càng thích, thế là nhịn không được chu mõm lên, hôn vài cái lên gáy Trần Mặc.

Trần Mặc bị Dương Sóc đánh thức, xoa con mắt rồi lầu bầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Mười một giờ.” Dương Sóc nhìn đôi môi bị anh cắn đến sưng đỏ, đầy đầy bong bóng, tựa như một thứ quả ngon miệng, liên tục mời gọi anh đến thưởng thức… Vì thế anh bị mê hoặc, đã đến nếm rồi.

Trần Mặc ưm ưm a a đẩy anh ra: “Đừng ồn, em đau cả người đây.” Cậu cảm thấy Dương Sóc đúng là con sói ăn không đủ no, mỗi lần không đem cậu thương tích đầy mình, anh sẽ không từ bỏ ý đồ. Lần này không cần nhìn, Trần Mặc biết là trên người mình xem ra cũng chẳng có mấy khối thịt, từ đầu tới chân, mỗi một tế bào đều đang kêu đau ơi là đau!!!!!

Dương Sóc cười dê: “Anh xem xem anh xem xem, đau ở đâu nào…” Vừa nói vừa động tay động chân.

Tay chân Trần Mặc cùng sử dụng chống lại: “Còn ồn, em tức là em cắn đấy!”

“Cắn anh đi cắn anh đi, cắn ở đây…” Dương Sóc chu môi lên: “Thưa ngài, cắn…”

Trần Mặc đẩy mạnh anh lại: “Mau mau đứng lên, em đói bụng rồi!”

Dương Sóc không tình nguyện đứng lên, đầu tiên rót cho Trần Mặc một cốc nước thông họng: “Hôm nay tiệm nhà lão Kiều không mở cửa, ăn cái gì bây giờ?”

Trần Mặc lười biếng cuộn trong ổ chăn, uống no nước rồi, híp mắt ngơ ngác: “Tủ lạnh có sủi cảo, còn có gà… À, em nhớ có gọi món ăn gì gì đó… Đồ thừa trong tiệm lão Kiều, đều đã phân cho bọn em… À, em nhớ còn có tôm với tai heo.”

“Ngoan!” Dương Sóc thích nhất dáng vẻ nho nhỏ xinh xinh này của Trần Mặc, giống như một chú mèo con vậy, khiến anh nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Anh bổ nhào tới, lại xoa nắn một trận, ngoặm Trần Mặc hai cái rồi mới cố gắng buông ra: “Ngài lớn cứ nghỉ ngơi đi, tiểu nhân đi nấu cơm cho ngài ăn.”

Trần Mặc túm chăn phì cười: “Đi đi, đi đi.”

Dương Sóc khoác áo mặc quần, đi tới bệ rửa, sục sục sục rửa mặt.

Trần Mặc mải mê với tấm chăn ấm áp, hừ hừ không muốn động.

Dương Sóc ở bên ngoài hô: “Bảo bối ơi, giúp anh mở di động, xem có ai gửi lời chúc Tết không.”

Trần Mặc thò tay ra, lần mò hồi lâu ở trên tủ đầu giường, sau đó cầm ở trong tay khởi động máy.

Vừa bật di động lên, tích tích tích tiếng tin nhắn vang lên liên tiếp, ước chứng phải vang năm phút mới ngừng lại. Trần Mặc líu lưỡi, đây là muốn nhắn nổ hộp thư đến sao?

Cậu mở một tin ra: người quen có lão Kiều ba bốn tin, Tần Việt một tin, Diêu Dương có mấy tin, còn có Qúy tiên sinh ở nhà đối diện một tin, thậm chí còn có tin nhắn của Cảnh Thập. Những tin khác, Trần Mặc không nhận ra được.

Cảnh Thập… Trần Mặc lại nghĩ tới anh giai đẹp trai quá chừng kia.

Thành thục, trí tuệ, gợi cảm, tuấn lãng, ôn hòa, thông minh… Cơ hồ dùng tất cả những hình dung từ tốt đẹp nhất đều có thể tả về anh, đáng tiếc, một người đàn ông như vậy, lại đi bán thứ kia…

Nhắc tới thứ kia, Trần Mặt vụt đỏ mặt. Cậu chỉ dám len lén nhìn xuyên qua tấm kiếng thủy tinh, nhìn thấy hộp kia đã bị đóng gói và các màu sắc rực rỡ trên bức tranh tuyên truyền thì cũng không dám nhìn nữa.

Thứ kia… Trần Mặc xoa xoa mặt, không biết anh đẹp giai này, gửi cho Dương Sóc cái gì.

Cậu đang cầm di động, ngón cái đặt tại nút xem tin mãi, cuối cùng nó to lên với người bên ngoài: “Dương Sóc, em, em giúp anh xem tin nhé?”

Dương Sóc đang chặt móng heo, phát ra tiếng ‘cách cách’: “Xem đi xem đi, có cái nào hay thì đọc cho anh.”

Trần Mặc ấn nút xem tin.

Cảnh Thập: anh bạo lực không biết thương hương tiếc ngọc, một năm mới tốt đẹp, nhớ phải cầu tiến hiếu học về tri thức và tư thế làm tình, phải tăng thêm tình thú, cẩn thận cậu bé nhà cậu bởi vì cậu khô khan mà ‘đá’ cậu đấy… Ở chỗ tôi có nhiều thứ tuyệt vời lắm, nhân dịp tháng Giêng tiến tới đi, nhớ phải chiếu cố đấy… À, quên mất tiêu: chúc cậu và cậu bạn nhỏ năm mới vui vẻ!

Trần Mặc: “… Ngay cả tin nhắn chúc Tết cũng không quên đẩy mạnh tiêu thụ cho đồ nhà mình… Gian thương!”

Lại xem tin ở trên, là tin của Qúy tiên sinh: “Trần Mặc, năm mới vui vẻ. Đừng quá chiều tên đàn ông kia, cẩn thận người bị thương tổn là bản thân cậu. PS: nếu như đã bị thương tổn rồi, tôi sẽ giúp cậu lên tòa.”

Trần Mặc: “… Bệnh nghề nghiệp sao 囧.”

Lại xem tin ở trên nữa, là của Diêu Dương: “Tên không có tiểu kê kê, giữa Tết anh sẽ không bỏ mặc Tiểu Mặc Mặc một mình chứ? Vậy đúng là vô nhân đạo quá… Nếu anh thực làm như vậy, tôi sẽ thay ánh trăng tiêu diệt anh đấy! À, đừng quên nói cho Tiểu Mặc Mặc, tôi có lời chúc anh ấy năm mới vui vẻ nhé… Ừm, trong năm nay, chúc Tiểu Mặc Mặc thân thể khỏe mạnh, công đức vô lượng!” (trong công đức vô lượng, vạn thọ vô cương đấy ạ :”>)

Trần Mặc: “… Công đức vô lượng? Ấn sai chữ à?”

Xem tin trên nữa, là tin của Tần Việt: “Dương Sóc, chúc cậu năm mới vui vẻ, cũng chúc Trần Mặc năm mới vui vẻ.”

Trần Mặc: “… Không hổ là Tần Việt, đơn giản rõ ràng.”

Xem tin ở trên, là tin của lão Kiều: “Dương Sóc, cậu tìm được Trần Mặc chưa? Cậu ấy vừa rời chỗ tôi, chắc là chưa đi xa đâu.”

“Dương Sóc, sao cậu không nhắn tin lại thế? Tôi vừa gọi điện vào nhà cậu cũng không có ai.”

“Dương Sóc, cậu tắt máy làm gì? Trần Mặc tìm thấy rồi à? Khương Nham không cho tôi gọi đến nhà cậu nữa… Được rồi, chúc các cậu năm mới vui vẻ. Đúng rồi, Khương Nham nói nếu mùng một buồn chán quá, vậy tới nhà tôi chơi bài tú lơ khơ đi, tôi nhớ là nhà cậu còn có mạt trượt nữa.”

Trần Mặc: “… Dương Sóc, anh Kiều nói tới nhà bọn họ chơi bài tú lơ khơ!”

Dương Sóc hầm móng heo xong, sau đó bắt đầu nấu nước luộc sủi cảo. Anh nghe Trần Mặc nói thế, suy nghĩ đôi chút: “Em gọi điện cho anh ấy, buổi trưa qua đây ăn, nhớ phải tự mang đồ ăn… Sau đó chúng ta ở nhà chơi mạt chược là được rồi. Đúng rồi, em có biết chơi mạt chược không?”

“Biết!” Trần Mặc vui muốn chết.

Khi còn bé cậu ở nhà, lúc mừng Tết, bình thường là một đại gia đình con cái quây quần tề tựu cùng một chỗ chơi mạt chược, bọn trẻ con có thể kiếm chút tiền lẻ từ phần tiền thắng của người lớn, sau đó chạy ra ngoài mua pháo và kẹo ăn. Cứ như vậy từ từ nhìn xem, cậu cũng học được cách chơi.

Trần Mặc nói chuyện điện thoại xong, sau khi nhận được câu nhận lời của lão Kiều thì vội vàng mặc quần áo rời giường thu dọn gian phòng.

Chăn đã gấp gọn, ra giường đã trải thẳng thớm, cửa sổ mở thông khí, sàn nhà đã lau khô, sô pha đã ***g phẳng, gối ôm đặt quy củ, đến ngay cả bụi trên TV cũng được dùng giấy thấm lau sạch sẽ.

Dương Sóc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn con chim cút bò lên trên bò xuống dưới vội vàng ơi là vội vàng, khiến anh một đầu đầy mồ hôi, cảm thấy, cuộc sống như vậy, thực sự… hạnh phúc quá đỗi!

Theo hẹn, Kiều Vân Phi mang theo Khương Nham tới, trong tay còn xách rất nhiều thức ăn bán thành phẩm(sản phẩm ở dạng thô, chưa qua chế biến), bia và đồ uống.

Đầu bếp tới, tên gà mờ như Dương Sóc tự nhiên là nhường vị trí, chỉ là giúp việc lặt vặt thôi.

Trần Mặc mời Khương Nham đến sô pha, bưng nước nóng tới, lại bật TV, bắt đầu xem chương trình phát lại tối qua.

Khương Nham biết Trần Mặc đang học tiếng Anh, thế là hai người dùng tiếng Anh đối thoại câu được câu không. Phát âm của Khương Nham vô cùng chuẩn, Trần Mặc cố gắng sửa thứ tiếng Anh chứa khẩu âm vùng Đông Bắc của mình, học rất nghiêm túc.

Dương Sóc đi ra dò xét, lại buồn chán lùi về. Anh đáng thương hề hề oán giận với lão Kiều: “Khương Nham kia có địa vị gì thế, Trần Mặc đã sắp sùng bái cậu ta lên trời rồi.”

Lão Kiều rốt cục đã nhặt được bảo bối, cười như tên giàu xổi: “Khì khì khì, cậu là một cảnh sát còn chẳng tra được, tôi không phải càng mù tịt sao… Nếu không thì lát nữa cậu qua hỏi cậu ấy đi?”

Dương Sóc mắt trợn trắng: “Bỏ đi, lúc ấy em nói muốn đi tra xét, là ai ngăn em?”

Kiều Vân Phi chỉ cười khì khì, vẻ mặt đắc ý.

•••

Bốn người ăn uống no đủ, kéo nhau đi chơi mạt chược, sáu giờ chiều, Hạ Khải Minh đi chúc Tết về gõ cửa đưa đồ Tết, thấy ở đây náo nhiệt, thế là kéo Qúy Hoằng Hòa gia nhập cuộc chiến, đẩy Dương Sóc khỏi vận khí xui rủi.

Lúc tám giờ, Tần Việt thế mà cũng tới, còn mang theo cả khỉ con.

Khỉ con Diêu Dương liếc mắt nhìn chủ nhân địa bàn này: “Ai yà ya, Tết đúng là vui thiệt… Nhưng mà năm nay em với Tần Việt cùng nhau về nhà, ui ui ui ui …”

Trần Mặc nhìn với vẻ ước ao: “Thật sao? Vậy cậu sao đã về sớm thế?”

“Đó là bởi vì…” Diêu Dương đang muốn nói, đã bị Tần Việt cắt ngang.

“Gió Đông(1)!” Y vỗ bẹp một quân bài ra: “Đó là bởi vì em ấy, mồm miệng chẳng ra sao cả, anh sợ em chọc tức ba mẹ anh.”

(1)mình cũng không hiểu về mạt chược lắm, nhưng đại khái anh Tần Việt đại diện cho gió Đông trong vòng 4 người chơi. Các bạn có thể xem thêm về mạt chược ở wiki, từ đoạn cách chơi trở xuống.

Diêu Dương hừ một tiếng, chạy tới tủ lạnh tìm đồ ăn.

•••

Năm mới, người thì không thể về nhà, người thì không muốn về nhà, người thì mới từ nhà trở về đều tụ hợp lại, dùng trò tiêu khiển truyền thống của Trung Quốc để giao lưu tình cảm.

Trần Mặc lại hòa ván nữa.

Cậu cười khiêm tốn, cảm thấy… Dịp Tết như vậy, thật là tốt!