Căn Phòng Nhung Nhớ

Chương 17: Vĩnh viễn không nói lời tạm biệt

Thái Mãn Tâm - Quá khứ tiếp diễn

Nếu không thể giữ được vòng tay, vậy thì sao không vừa tận hưởng vừa rơi lệ khi phải rời xa.

Mặc dù phần lớn ảnh là rửa tặng bà Lục và anh Thành nhưng khó tránh khỏi xuất hiện hình bóng của Giang Hải. Thân hình cao lớn, làn da khỏe mạnh, bờ vai rộng, không giống với vẻ thư sinh yếu ớt của những nam sinh trong trường. Từ đầu đến cuối cô đối với anh luôn có cảm giác dựa dẫm. Điều này không hề liên quan đến gia cảnh, học lực, địa vị. Vứt bỏ tất cả những thuộc tính xã hội kèm theo, cô yêu Giang Hải sâu đậm bằng tình yêu đơn thuần, trong sáng của một cô gái dành cho một chàng trai.

Nhưng anh...

Mấy nhà hàng bên đường đều đang phát bài Vạn bất đắc dĩ.

Chỉ sợ anh sẽ yêu em, không dám để mình lại gần

Sợ rằng anh không có gì cho em, yêu em cũng cần dũng khí rất lớn

Chỉ sợ anh sẽ yêu em, có lẽ một ngày sẽ không kìm lòng được

Nhớ nhung chỉ làm khổ mình, yêu em anh không thể cưỡng lại được

Thái Mãn Tâm lại một lần nữa cười nhạo sự đa tình của mình. Đúng là tự lừa mình lừa người, một người khinh đời ngạo mạn như Giang Hải sẽ rụt đầu rụt cổ như vậy sao? Huống hồ cô đã nói là sẽ đến miền nam làm việc nhưng anh lại tỏ vẻ như bị làm phiền.

Thật sự rất muốn tin rằng tâm sự của anh cũng rối bời giống như lời bài hát. Nhưng Thái Mãn Tâm không muốn mình bị những giả thiết lãng mạn làm mờ mắt, đến nỗi không nhìn rõ sự thật.

Anh ta không thích mày. Anh ta ở bên người phụ nữ khác.

Cô lạnh lùng nghĩ, đây chính là sự thật, đừng có tự lừa mình.

Từng ngọn đèn đường vụt sáng, ngoằn ngoèo đến tận ven thành. Thái Mãn Tâm ngoảnh đầu nhìn con đường nhấp nhô theo thế núi. Những bóng đèn nhấp nháy giống như bầu trời sao nhưng trong lòng cô lại thấy trống rỗng. Cô đi ngược lại với hướng về nhà trọ, lang thang trên đường, cắm tai nghe MP3, nghe đi nghe lại Hành trình trở về quê hương mà hôm ấy anh vừa đàn vừa hát. Bài hát lẫn với tiếng cười nói, không phân biệt được âm thanh hỗn loạn nào là của mình, chỉ có tiếng đàn rung động lòng người vang vọng bên tai. 

Một chiếc xe máy phóng vọt qua, dừng lại trước mặt cô. Thái Mãn Tâm cúi đầu, không để ý. Đi qua vài bước, chiếc xe ấy lại dừng lại trước mặt cô, tiếng phanh chói tai làm ngắt dòng suy nghĩ của cô.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Hải cởi mũ bảo hiểm, nhìn cô với ánh mắt có chút khó chịu: “Lại đi đâu?”.

“Đi loanh quanh”.

“Muộn thế này, một mình sao?”.

Cô gật đầu: “Lúc nãy đi lấy ảnh, cảnh đêm đẹp thế này nên đi dạo”.

“Có biết là đi thêm chút nữa là ra khỏi thị trấn không?”. Giang Hải nhíu mày: “Đây không phải là Bắc Kinh, thị trấn không lớn như vậy, cũng không có nhiều cảnh sát như thế. Cô cẩn thận bị người ta bắt cóc đem bán cũng không biết”.

Bây giờ lại lo lắng, an ủi tôi, cô gái mì tôm của anh đâu rồi? Thái Mãn Tâm bực tức nghĩ. Cô ôm vai, đá lung tung dưới đất, trong lòng cảm thấy vui vui vì cái tính thích lo chuyện bao đồng của anh.

“Để tôi xem ảnh của cô nào”. Anh dựa vào xe máy, không đợi cô trả lời mà lấy luôn chiếc túi giấy: “Chụp khá đẹp, rất nét, phối cảnh cũng đẹp. Máy ảnh kỹ thuật số à?”.

Cô lấy trong túi: “Đúng vậy, tôi chỉ rửa một phần”.

Giang Hải xem những bức ảnh trong máy: “Ồ? Còn có cả ảnh chụp bên Mỹ?”.

Cô thò đầu nhìn: “Chụp lúc thực tập. Hồi ấy vừa mới mua chiếc máy ảnh này nên giữ đến bây giờ”.

“Dáng vẻ của cô khi mặc đồ công sở...”. Anh bật cười ha hả: “Đúng là cổ hủ”. Sau đó xem tiếp: “Bức này rất đẹp”.

Đó là lúc cô trở về từ trung tâm mua sắm, bị một quầy hàng của Mỹ trang điểm rất đậm. Thái Mãn Tâm che tay: “Đừng nhìn, giống Hoa Mộc Lan[1] trong phim hoạt hình”.

[1] Là nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình cùng tên nổi tiếng của hãng hoạt hình Walt Disney được công chiếu vào năm 1998. Bộ phim được dựng theo truyền thuyết Trung Quốc về Hoa Mộc Lan.

“Không xem nữa”. Giang Hải hếch cằm về phía ghế sau: “Tôi đưa cô về”.

Thái Mãn Tâm liếc nhìn, vốn định ngồi chéo, nhưng nhớ đến cô gái sexy mà mình nhìn thấy lúc ban ngày, liền vắt chân sang ngồi ngang.

Giang Hải cúi đầu, nhìn đôi chân thon thả của cô và đuôi váy vắt trên đầu gối, liền lấy ngón tay đẩy nó lên trên và nói: “Như thế này trông đẹp hơn”.

Cô đấm vào vai anh.

“Nếu như thế này đã không chịu được, lát nữa gió sẽ thổi tung váy cô lên”. Giang Hải cười: “Còn không ngồi chéo?”.

Thái Mãn Tâm bực tức quay người, nghĩ đến cô gái kia dính chặt vào người Giang Hải, trong lòng không thoải mái chút nào. Quá khứ của anh chắc chắn không đơn giản. Nhưng trong khoảng thời gian này, người thân mật với anh như thế chỉ có cô ta. Cô càng nghĩ càng thấy bực bội trong lòng. Dáng vẻ yêu kiều của cô gái đó cứ hiển hiện trong đầu cô.

Mặc dù Giang Hải phóng xe như bay nhưng rất vững, rẽ ngoặt giảm tốc rất linh hoạt, chẳng mấy chốc đã đến trước quán trọ.

“Cô về đi, tôi không lên nữa đâu”.

Thái Mãn Tâm gật đầu, xua tay: “Chúc ngủ ngon”. Cô đứng trong bóng tối ở cửa, nghe tiếng động cơ xe máy xa dần, khẽ thở dài.

Cô lên tầng, A Đức đã trở về sau những cuộc điện thoại liên hồi của chị Phương. Hai người đang định về.

“Sao em lại ở đây?”. A Đức ngạc nhiên hỏi: “Lúc anh đi A Hải gọi điện cho anh Thành nói là đón em sang”.

“Đón em?”.

“Đúng vậy”, cậu ấy nói: “Em đón bạn gái nên qua muộn một chút”.

“Thế thì liên quan gì đến em?”. Thái Mãn Tâm nhếch mép.

Cô tiễn ba người nhà chị Phương, nghĩ một lúc lại về phòng lấy túi chìa khóa. Trên đường đi ra biển, mới đi được nửa đường thì đèn điện xung quanh bỗng chóc vụt tắt, tiếng hò hét vang lên, tiếng nhạc, tiếng ti vi, tiếng còi quảng cáo bên đường cũng biến mất cùng một lúc. Dường như kim đồng hồ dừng lại trong khoảnh khắc đó. Cô đi qua thời khắc tĩnh lặng như thế, nghĩ đến những tâm sự của mình, đi trên con đường trải nhựa đường sáng rực ánh trắng.

Cô đi trên con đường quen thuộc đến nhà hàng của anh Thành. Giữa mỗi bàn đều bày một hai cây nến. Thái Mãn Tâm liếc nhìn, Giang Hải vẫn ngồi ở chỗ anh hay ngồi, bên cạnh là cô gái tóc xù mì. Cô kiêu ngạo nhìn cô ta, trang điểm quá đậm, mặt hơi lớn, chiếc váy màu cam quá sặc sỡ, chỉ thích hợp với những cô gái mười tám, mười chín. Ngay lặp tức cô nhận ra sự giận dữ của mình thật vô lý. Cô lấy thân phận gì để mà đánh giá về người ta?

Anh Thành và đám người quen nhìn thấy cô, trong chốc lát không biết nên nói gì, cũng không biết có nên gọi cô vào ngồi cùng hay không. Không khí có chút ngột ngạt. Thái Mãn Tâm gật đầu, đúng lúc ấy thì nhìn thấy bàn bên cạnh có đôi vợ chồng đi du lịch tự túc cũng ở quán trọ nhà bà Lục nên lại đó ngồi cạnh họ.

Có một số chuyện buộc phải đối diện. Có lẽ sự thật rất tàn khốc nhưng như thế mới có thể quyết tâm gạt nó ra khỏi ký ức.

“Tôm cá ở đây rất rẻ, hàu cũng rất tươi”. Đôi vợ chồng trẻ nhiệt tình giới thiệu: “Chúng tôi gọi rất nhiều, cùng ăn nhé!”.

Cô khéo léo từ chối: “Tôi ăn ở chỗ bà Lục rồi, ăn nhiều quá, đi ra ngoài cho thoáng. Vốn định mua chút đồ lưu niệm mang về Bắc Kinh, không ngờ lại mất điện, cũng không đi dạo phố được”.

Người vợ nói: “Họ vừa hát xong”. Sau đó chỉ về phía anh Thành: “Anh ấy chơi guitar rất hay”.

“Ha ha, chỉ là đệm nhạc đơn giản thôi”. Anh Thành khiêm tốn xua tay.

Cô gái xù mì lắc lắc cánh tay của Giang Hải: “Người ta muốn nghe anh đàn cơ. Hay là tìm một bài chúng ta đều biết. Em hát, anh đệm đàn cho em, thế nào?”.

“Không được chọn bài”. Giang Hải lắc đầu: “Đây là nguyên tắc của anh, cũng không phải hát thuê”.

“Thế thì tùy anh đàn bài gì cũng được, xem em có biết hát không”. Cô gái xù mì nằm bò trên vai anh: “Người ta nhượng bộ anh, được rồi chứ?”.

Thái Mãn Tâm không bận tâm, nhân lúc có ánh nến bập bùng, chơi trò bóng tay trên tường. Chó sói, bồ câu, chim công, người nông dân, ấm trà, con thỏ... giống như dáng vẻ vui tươi, vô ưu vô lo của mình. Đôi vợ chồng trẻ phấn khích tham gia cùng, một người hét: “Này này, chúng tôi làm sói xám và thỏ con”.

Người kia nói: “Mãn Tâm, cô làm chậm thôi, để tôi nhìn xem thỏ con phải để tay thế nào”.

Thấy chó sói sắp cắn thỏ con, bác nông dân vác cuốc đứng chắn ở giữa. Mãn Tâm bật cười: “Anh Đinh, anh đừng rung tay, bởi vì như thế trông bác nông dân nhỏ quá, sẽ bị chó sói ăn thịt mất”.

A Tuấn ôm guitar nhảy sang: “Này, cô mấy tuổi rồi. Trò này mà cũng chơi vui như thế được?! Hay là hát đi. Cô sắp đi rồi, tôi sắp không có cơ hội được nghe rồi”.

“Bao giờ cô đi?”. Người vợ hỏi.

“Hai hôm nữa, bắt chuyến xe sáng đến Đam Hóa, sau đó đi máy bay về”.

“Vì thế phải tận dụng thời gian”. A Tuấn dắt tay cô: “Lại đây, hát Vạn bất đắc dĩ?’.

Thái Mãn Tâm lắc đầu, dựa vào quầy hàng bên cạnh anh Thành, khẽ ngân nga: “Anh hỏi em yêu anh sâu đậm như thế nào? Em yêu anh được bao nhiêu”.

Anh Thành gảy đàn, hát cùng với cô: “Anh hãy nghĩ mà xem, anh hãy nhìn mà xem, ánh trăng nói hộ lòng em”.

Cô gái xù mì kéo Giang Hải dậy, muốn khiêu vũ cùng với anh theo tiếng nhạc. Giang Hải xua tay, cô ta tự quay hai vòng rồi lại dính vào người anh.

Anh Thành dừng lại không đàn nữa, ho hai tiếng và nói: “Vẫn chưa có điện, đóng cửa cho xong”.

“Mọi người nghỉ sớm đi, tôi cũng về đây”. Giang Hải uống cạn chai bia trước mặt.

“Ấy, chẳng phải mới đến sao, vẫn chưa bắt đầu chơi mà!”. Cô gái xù mì nũng nịu rồi lại nằm bò lên lưng Giang Hải, khẽ nói: “Hay là... anh muốn về sớm... hả?”.

Dường như Thái Mãn Tâm không nghe thấy, vẫn hát véo von: “Một nụ hôn nhè nhẹ, đã làm rung động trái tim em”.

Giang Hải chờ cô gái xù mì phóng vọt đi. Mọi người cũng ra về. Anh Thành muốn nói hai câu an ủi nhưng Thái Mãn Tâm xua tay: “Em buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải thu dọn hành lý”.

“Có muốn đi ngắm sao không? Tôi có thể đi cùng”. A Tuấn chỉ lên đỉnh đầu. Vầng trăng sáng rực lơ lửng trên bầu trời, mặc dù bầu trời sao trở nên u ám hơn dưới ánh trăng nhưng vẫn sáng hơn thành phố bị ô nhiễm ánh đèn.

Cô lắc đầu: “Tôi thật sự rất mệt”.

Cho dù là bầu trời sao hay mặt trời lặn, cô hiểu rất rõ mình muốn thưởng thức cùng với ai.

Nhưng lúc này đây, phải đối mặt với cục diện đầy giễu cợt như vậy, Thái Mãn Tâm không kìm được tự chế nhạo mình. Mày thấy chưa, còn muốn bất chấp tất cả sao. Mày có thể suy nghĩ thấu đáo hơn, bảo vệ chính bản thân mày được không? Phải đối chọi với số phận, phải thách thức với những quy tắc thế tục, luôn tự cho rằng mình sẽ trở thành kẻ may mắn khác với mọi người, nhưng chúng ta chỉ là một trong số hàng nghìn hàng vạn phàm phu tục tử, không ai có thể có được kết cục lãng mạn giống như trong sách hay trong phim.

Cô đi men theo bờ cát, đi đến tận cuối bờ biển, đá dựng lởm chởm, không thể trèo qua được. Cô lại đi qua bụi cọ ra đường nhựa, đi qua những con đường. Nửa vầng trăng treo trên bầu trời, lặng lẽ dõi theo nỗi bi thương của cô.

Đi qua một ngôi nhà, nhìn thấy chiếc xe máy của Giang Hải dựng ở cửa ra vào. Thái Mãn Tâm lùi ra sau, liếc nhìn căn nhà xa lạ, không kìm được đá thật mạnh vào lốp xe.

Cô đi lang thang giữa con đường và bờ biển, đi đến bờ biển mà đêm hôm trước mình và Giang Hải đã ôm nhau từ lúc nào không hay biết. Cô đá dép, chạy xuống nước, hét lớn với cơn sóng đang dâng trào: “Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa! Anh hài lòng rồi chứ! Anh hài lòng rồi chứ!”.

Tiếng sóng đập vào đá ngầm át đi tiếng hò hét của cỏ, cuồn cuộn họa theo nỗi phẫn nộ và đau xót trong lòng cô.

Về đến quán trọ cũng là nửa đêm, không gian vô cùng yên tĩnh. Cô rón ra rón rén kéo cánh cửa sắt dưới tầng, nhón chân đi lên cầu thang gỗ. Đi qua phòng khách tầng hai thì nghe thấy sau lưng có người gọi: “Mãn Tâm”.

Cô không hề có sự chuẩn bị nên giật bắn người.

“Bà ạ, cháu làm bà thức giấc ạ?”.

“Ồ, nửa đêm bà dậy là không ngủ được nữa”.

“Bà lại tức ngực ạ? Ngày mai cháu đưa bà đến trạm y tế khám nhé”.

“Đâu có”. Bà lắc đầu: “Hai hôm trước A Hải vừa đưa bà đi kiểm tra, tim, khớp của bà đều rất tốt, chỉ có trí nhớ không tốt”.

“Có lúc bà quên ạ?”.

“Thường xuyên không tìm thấy đồ”. Bà hóp miệng giống như trẻ con: “Nhưng từng này tuổi rồi, cũng không có gì phải nhớ nữa”.

“Nếu có thể chia một phần trí nhớ của cháu cho bà thì tốt”. Mãn Tâm ngồi khoanh chân trước mặt bà: “Nhớ càng nhiều thì càng phiền phức”.

“Lại trẻ con rồi”. Bà Lục hiền từ xoa đầu Thái Mãn Tâm: “Chả trách A Hải nói cháu là cô gái ngây thơ nhất thị trấn”.

“Ý nói cháu luôn làm chuyện ngốc nghếch đúng không ạ?”. Hai mắt cô ươn ướt, gục đầu lên đầu gối của bà: “Hay là cháu quá lỗ mãng?”.

“Cháu không ngốc, cháu rất thông minh”. Bà run rẩy đặt tay lên vai cô: “Ngủ một giấc thật ngon, ngày qua ngày, mọi thứ sẽ qua đi”.

Thái Mãn Tâm không thể ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nghĩ tới hình ảnh cô gái tóc xoăn kia dính sát vào người Giang Hải giống như một con rắn vậy. Hơi ấm từ vòng tay của anh dường như vẫn còn đó, cảm giác hai cánh tay vòng qua người cô vẫn chưa tan biến. Nhưng lúc này anh đang ôm ai, quấn lấy ai đó như thế nào, cô không dám nghĩ nhiều.

Cứ như vậy nửa tỉnh nửa mơ suốt mấy tiếng. Sáng sớm cô bị tiếng chim sẻ nhà ai đó đánh thức, loạng choạng đi đánh răng rửa mặt. Nhìn khuôn mặt cứng đờ vì thiếu ngủ trong gương, cô lấy nước lạnh vã lên mắt rồi lại vỗ má giống như trong phim thần tượng, nở nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được.

“Phải phấn chấn lên! Mày thông minh xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, mọi người đều biết, chỉ có anh ta là không có mắt.”

Đây không phải là tự cao tự đại. Nhưng cho dù mày trẻ trung xinh đẹp, lanh lợi đáng yêu thì cũng không thể thay đổi hiện thực.

Anh ta không thích mày.

Anh ta thà ở bên người mày không coi ra gì.

Anh ta không hề bận tâm đến cảm giác của mày.

Anh ta không để ý đến mày.

Cô ấm ức, cô tức giận, cô không phục.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không chịu rời khỏi Đồng Cảng đến Đam Hóa sớm hơn. Cho dù từng phút từng giây đều là giày vò nhưng cũng không mong muốn thời khắc nói lời tạm biệt đến sớm.

Thái Mãn Tâm để mặc cho mình lang thang vật vờ trong thành phố nhỏ, chào hỏi tất cả những người mình quen biết, nói là sáng mai mình sẽ đi.

Cô cố gắng tìm lại niềm vui khi mình mới đến đây. Hồi ấy cho dù không nghĩ đến anh thì vẫn coi chuyến đi lần này là một phát hiện mới trong cuộc đời.

Cô vẫn đeo chiếc túi nhỏ ra bờ biển đuổi theo những con cua, ăn thạch và viết du ký dưới gốc cây gừa, cùng bọn trẻ chơi cầu lông, chạy đến đầu cầu nhìn những chiếc thuyền đánh cá, tập yoga trên bãi cát tĩnh lặng lúc hoàng hôn.

Nhìn thấy đảo Lệ từ phía xa. Đảo chìm trong màn sương, thật sự rất giống một giọt nước mắt dịu dàng.

Trên bãi cát bằng phẳng, một đám trẻ con đang chơi bóng chuyền. Thái Mãn Tâm đứng nhìn từ xa, phát hiện Giang Hải ngồi dưới gốc cọ, bên cạnh là hai lon bia.

Cô đi đến bên cạnh sân bóng, nhìn anh qua lũ trẻ đang chạy nhảy nô đùa. Giang Hải thư thả uống bia, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Hai bên tranh luận không ngừng vì quả bóng ra khỏi vạch, mời Giang Hải làm trọng tài. Anh cắm quả bóng ném cho một bên. Đám trẻ con bên ấy vỗ tay hoan hô. Thái Mãn Tâm vòng qua người anh, vừa giơ chân đã làm đổ lon bia đang mở, bia chảy lênh láng ra ngoài, ngấm xuống cát, để lại đống bọt trắng. Giang Hải không ngẩng đầu, giơ tay mở lon còn lại.

“Anh Thành nói lúc đầu anh cũng ở trong đội bóng của trường”.

Giang Hải “ừm” một tiếng, coi như trả lời.

“Bởi vì những người khác đều không đủ cao, suy cho cùng đây không phải là miền bắc”. Thái Mãn Tâm trêu đùa.

Anh ngửa cổ uống bia.

“Không muốn nói chuyện với em đến vậy sao?”. Cô có chút tức giận: “Sáng sớm mai em đi rồi, chẳng phải anh nói là bạn, là anh em với em sao? Vậy bữa tiệc chia tay ở chỗ anh Thành tối nay anh có đến không?”.

“Điều này quan trọng lắm sao?”. Giang Hải lắc lắc lon bia: “Nói sau đi”.

“Em sắp đi rồi, vì thế hôm nay anh có món quà tặng em”. Anh Thành tươi cười lấy một cuốn sách.

Thái Mãn Tâm ngẩng đầu nhìn: “Nhạc guitar? Em không hiểu”.

“Hôm nay tôi đến hiệu sách mua đấy”. A Tuấn giơ tay: “Anh Thành đã nói là hôm nay cô muốn hát bài nào, chỉ cần trong này có thì anh ấy sẽ đệm đàn cho cô”.

“Hôm nay không chỉ có hải sản, anh Tuấn còn bảo tôi ra chợ đêm mua rất nhiều đồ ăn vặt”. Ngay cả nhân viên chạy bàn cũng góp vui: “Anh ấy nói muốn cô được ăn tất cả những món ngon nhất ở Đồng Cảng”.

“Ở đây còn có rượu gạo, có muốn nếm thử không?”. A Tuấn cười khì khì đưa cho cô một chai rượu.

“Mãn Tâm không uống rượu chứ”. Anh Thành ngăn anh ta lại.

“Trước đây chưa bao giờ uống”. Cô giơ tay: “Nhưng chỉ lần này thôi. Vui như thế này sao có thể không uống một chút cơ chứ?”.

Mọi người vừa ăn vừa uống, chúc rượu hát hò. Một chai rượu đã hết, cũng không biết đã uống bao nhiêu bia, thậm chí có người còn hò hét lấy ra Nhị Oa Đầu của Bắc Kinh.

Giang Hải vẫn không xuất hiện.

Thái Mãn Tâm chạy đến trước quầy lễ tân, ngồi ở góc bàn, cùng anh Thành lật nhạc phổ, hát từng bài một. A Tuấn đứng phía sau nhón chân, dùng đèn pin soi cho họ.

Hát đến chỗ cao hứng, Thái Mãn Tâm chống tay lên bàn nhảy xuống, lắc lư theo tiếng nhạc: “Cô gái đối diện hãy nhìn sang đây, nhìn sang đây, nhìn sang đây”. Một tay cô chống hông, một tay giơ ngang trước mặt, móc hai ngón tay, ánh mắt liếc sang trái sang phải, mơ màng ẩn chứa nét cuốn hút hiếm thấy.

Sau đó cô lại lấy tay khẽ che mặt, lắc đầu hát: “Em muốn lén nhìn anh, vờ như ngắm một bình hoa... Chỉ sợ anh biết sẽ cười em ngốc. Em chỉ có thể tránh anh. Mặc dù rất muốn nói chuyện với anh nhưng bên cạnh anh lại có cô ấy”.

Rồi cô quay người và dang hai tay: “Tôi là một chú chim nho nhỏ cho dù có bay thế nào thì cũng không thể bay cao...”.

Sau đó lại vòng tay qua cổ anh Thành và A Tuấn hát: “Hãy tha thứ cho em vì cả đời yêu tự do, cũng không sợ ngày nào đó sẽ vấp ngã”.

Cô kéo tay từng người và hát, cho dù là quen hay không quen. Chỉ cần có người nâng ly là cô sẽ uống rượu cùng người đó.

Uống lẫn lộn mấy loại rượu, cô chướng bụng đến nỗi phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lần liền. Cô phát hiện mình vẫn có thể đi đường thẳng, không kìm được thầm nghĩ: “Thì ra mình còn có tiềm năng trở thành sâu rượu”. Bước chân đã có chút lâng lâng.

Giờ đến những bài hát thịnh hành của các ca sĩ nữ.

Có lẽ vì uống rượu nên cảm thấy có thể lên giọng rất hoàn hảo. Thái Mãn Tâm nằm bò lên bàn, hát từng bài một.

“Vẫn chưa cảm nhận được vẻ dịu dàng của nụ hôn nồng cháy, có lẽ ở bên cạnh em, anh đang theo đuổi sự tự do cô độc”.

“Có lẽ từ bỏ mới có thể gần anh hơn, không gặp anh nữa thì anh mới nhớ đến em. Thời gian dần trôi, những loại quả trong mùa hè nóng nực, mùi hương cô đơn trong hồi ức”.

“Em gặp một người khiến em bất chấp tất cả. Em tưởng rằng đó chính là thế giới mà em theo đuổi. Nhưng em bị hiểu lầm, bị lừa dối. Vì sao phía sau thế giới của người lớn luôn không trọn vẹn như vậy?”.

Anh Thành bị người ta kéo đi uống hai ly. Anh xua tay lia lịa nói là không uống được nữa, loạng choạng bước ra phía sau nhà hàng, chống tay vào cây dừa nôn thốc nôn tháo. A Tuấn vội vàng đặt cây guitar xuống chạy đi chăm sóc anh.

Thái Mãn Tâm có chút chóng mặt, nằm bò lên bàn tiếp tục giở nhạc, chọn một bài hát tiếp:

That is why all the girls in town

Follow you all around.

Just like me, they long to be

Close to you.

Có người khoác vai cô và nói: “Không hiểu, chuyển bài khác”.

Cô lắc đầu, vẫn nhạc điệu đó, tự mình phối lời, hát ngân nga: “Let me stay, I don"t wanna go, I don’t wanna leave you”. Hát đi hát lại.

Người đó áp sát hơn. Thái Mãn Tâm vẫn tỉnh táo, nghiêng người tránh mùi rượu nồng nặc: “Tôi muốn sang bên kia ngồi”. Cô xua tay muốn đi nhưng đối phương không buông tha.

Bỗng nhiên cổ tay của cô bị kéo lại, cả người bị kéo mạnh ra phía sau một dáng người cao lớn. Không biết Giang Hải xuất hiện trong nhà hàng từ lúc nào, đứng chắn trước mặt cô.

Người đó và Giang Hải biết nhau, anh ta vẫn nâng cốc rượu muốn đi vòng qua: “Mãn Tâm, nào nào, uống tiếp, uống tiếp”.

Giang Hải tiện tay lấy một cốc bia, giơ lên trước mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Anh uống nhiêu rồi”.

Thái Mãn Tâm không hề xúc động: “Anh đừng có mà vừa mới đến đã ra vẻ ngầu, mọi người đều uống từ lâu rồi, dĩ nhiên là uống nhiều. Bây giờ xem ra chỉ có anh là tỉnh táo”.

“Uống bao nhiêu, từng này sao?”. Giang Hải chỉ vào thùng Nhị Oa Đầu bên cạnh, lấy hai chai nhỏ đang mở uống một hơi hết cạn: “Công bằng rồi chứ, hả? Dừng lại được rồi đấy”.

Mọi người không nói gì, bỗng chốc bình tĩnh trở lại. A Tuấn dìu anh Thành vào nhà: “Ấy, anh Hải, anh đến lúc nào vậy? Lúc nãy bọn em hát mãi, vui lắm, ngay cả Mãn Tâm cũng uống rượu”.

“Cũng đủ rồi đấy, sáng mai cô ấy còn phải bắt xe. Mọi người về sớm đi, nếu không bắt được xe, cẩn thận lỡ máy bay”.

Anh đang định quay người thì bị Thái Mãn Tâm kéo áo.

“Có thể chơi một lần nữa được không?”. Đôi mắt của cô rất sáng, đôi lông mày nhíu lại, ẩn chứa vẻ cầu khẩn: “Chơi bài Hành trình trở về quê hương thêm một lần nữa”.

“Không được chọn bài”. Giang Hải lắc đầu, nhưng vẫn cầm cây guitar, đứng giữa nhà hàng.

Là bản nhạc mà anh đã từng chơi ở quán trọ, giống như gió bão xuyên qua rừng cây thổi ra biển, nhưng lại giống như bước chân vui tươi đi trên con đường trải đá xanh. Những âm bội vang vọng trên dây đàn nghe giống như tiếng thở dài vô vọng.

Nhạc càng lúc càng cao, giai điệu càng lúc càng gấp gáp. Đột nhiên “phựt” một tiếng, một sợi dây đàn đã đứt khi Giang Hải đang gảy đàn. “Cách chơi này rất dễ đứt dây”. Anh đặt cây guitar sang một bên: “Được rồi, đúng lúc kết thúc”. Anh rảo bước đi ra ngoài cửa, quay lại dặn dò: “A Tuấn, em không uống nhiều chứ, đưa Mãn Tâm về nhà, cô ấy đi không vững rồi”.

Cô nhìn anh bỏ đi, không hề quay lại nhìn cô. Không hề có lời tạm biệt, không có cái ôm chia tay, tất cả đã hạ màn trong thầm lặng. Một màn pháo hoa rực rỡ đã tan biến trong màn đêm vô tận.

Trên đường về, Thái Mãn Tâm im lặng không nói lời nào.

A Tuấn có chút không tự nhiên: “Cô không sao chứ?”.

“Không sao”. Cô lắc đầu: “Chỉ là không muốn về”.

“Tôi đi cùng cô nhé”. A Tuấn nói: “Ra bờ biển ngắm sao, thế nào, chẳng phải là cô rất thích sao?”.

“Được thôi! Chúng ta mang bia đi, thế nào?”.

“Ha ha, cô nghiện rồi”. Anh ta tỏ vẻ không thể tin được nhưng vẫn chạy đến cửa hàng bên đường, lấy ba, bốn lon bia.

Ngồi trên bậc thềm cạnh bãi cát, cảm giác khoang miệng chất đầy chất dịch đắng chát.

“Tôi biết vì sao bây giờ cô mới đi”. A Tuấn dùng lon bia vẽ vòng tròn trên bãi cát.

Thái Mãn Tâm khẽ mỉm cười: “Mọi người đều biết”.

“Tôi không thích anh Hải đối xử với cô như vậy”. A Tuấn hấm hứ một tiếng: “Anh ấy vừa mới đến một lúc, cũng không nói chuyện với cô. Còn nữa, anh ấy...”.

“Anh ấy ở bên người phụ nữ khác, đúng không?”. Thái Mãn Tâm buồn rầu lắc đầu: “Tôi biết, có gì là tôi không biết cơ chứ?”.

“Thế vì sao cô vẫn thích anh ấy?”.

“Có người nào bệnh đã ăn sâu vào xương mà muốn bị bệnh đâu? Đây không phải là chuyện mình nói là được”. Cô cười, thầm nghĩ, đôi khi tình yêu thật sự là chứng bệnh hoang tưởng.

“Thế vì sao không thể thích tôi cơ chứ?”. A Tuấn có chút bất bình: “Ngay từ đầu tôi đã nói cô làm bạn gái của tôi”.

“Cậu nhóc này, đừng đùa nữa”.

“Tôi nhỏ tuổi hơn cô, nhưng thế thì có sao chứ?”. A Tuấn nói: “Cô thấy báo chí nói rồi đấy, phụ nữ sống thọ hơn nam giới. Tôi trẻ hơn anh Hải rất nhiều, tôi có thể ở bên cô lâu hơn anh ấy”.

Thái Mãn Tâm gượng cười: “Đồ ngốc, không phải là tôi thiếu một người ở bên. Tôi chưa bao giờ nghĩ một mình sẽ cô đơn. Chỉ có điều...”.

“Đó là gì?”.

Đó là gì?

Thái Mãn Tâm cũng tự hỏi mình.

Chỉ có điều là thiêu thân lao vào lửa, tự phụ và mù quáng.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay kêu tích tắc tích tắc, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Mù quáng không cần suy nghĩ, giống như bóng ma, tan biến khi mặt trời mọc.

Bỗng nhiên điện thoại của A Tuấn đổ chuông. Anh trả lời bằng tiếng địa phương, Thái Mãn Tâm tháp thoáng nghe thấy vài từ: “Không sao”. “Về nhà rồi”. “Ngủ rồi”.

“Là anh Hải”. Sau khi cúp máy, A Tuấn quay sang, chứng thực suy đoán của cô: “Anh ấy hỏi tôi có phải đã đưa cô về rồi không”.

“Cậu nói về rồi à?”.

‘Ừm, tôi nói với anh ấy là chúng ta về nhà rồi, cô đã ngủ rồi”.

Lúc ấy, chuông báo tin nhắn của Thái Mãn Tâm vang lên.

Tin nhắn của Giang Hải: “Thượng lộ bình an”.

“Chúng ta về chứ?”. A Tuấn hỏi.

Đi đến ngã rẽ, Thái Mãn Tâm dừng chân: “Cậu về đi, tôi muốn đi dạo thêm chút nữa”.

“Muộn thế này rồi còn đi đâu?”.

“Không đi đâu cả, đi loanh quanh thôi. Giờ này ngày mai tôi đã ở Bắc Kinh rồi”.

Cô nói mãi A Tuấn mới đồng ý để cô đi hai vòng nhưng dặn đi dặn lại: “Đi đường lớn, người ta vẫn chưa dọn hàng nên an toàn. Có chuyện gì lập tức gọi điện cho tôi”.

Thái Mãn Tâm nhìn A Tuấn đi xa, sau đó rảo bước thật nhanh, thở hổn hển xuất hiện trước cửa nhà Giang Hải. Ánh trăng rọi qua tấm chắn bằng nhựa màu trắng ngà, kéo dài cái bóng mờ nhạt của chuông gió.

Tấm rèm trúc treo ngoài cửa viết dãy thư pháp Hành Thảo: Trường ca ngâm trường phong, khúc tận hà tinh hy.[2]

[2] Hai câu trong bài thơ Xuống núi Chung Nam ghé thăm Hộc Tý của nhà thơ Lý Bạch, dịch thơ:

Tiếng hát lẫn gió thống lác đác

Khúc ca tàn xơ xác vẻ sao.

(Nguyễn Khuyến dịch)

Có nên gặp anh một lần nữa? Sợ rằng không thể làm chủ được mình, sẽ không kìm được lòng mà rơi lệ.

Không kìm được mở tin nhắn của Giang Hải, ấn nút gọi. Gần như đến lúc sắp hết tín hiệu, đối phương mới nhấc máy, giọng nói uể oải: “Alo?”.

“Anh đang ở đâu, vẫn chưa ngủ à?”.

“Ừ, ờ nhà, đã nằm xuống rồi nhưng bị cô đánh thức. Lúc nãy uống nhiều quá, thấy hơi đau đầu. Sao cô vẫn chưa ngủ, chẳng phải ngày mai còn phải bắt xe sao?”.

“Đang ngủ thì bị tin nhắn của anh làm cho thức giấc”.

“Ồ...”.

Hai người cầm điện thoại, im lặng không nói gì.

“Có chuyện gì không?”. Anh hỏi.

“Không, anh còn gì muốn nói với em không?”. Thái Mãn Tâm nắm chặt điện thoại.

“Cũng không. Tôi nghĩ ngày mai không gặp được đâu, thượng lộ bình an”.

“Cảm ơn”. Cô nói rất khẽ như đang tự lẩm nhẩm, không biết nên buồn hay là thanh thản vì lời chúc khách sáo của anh.

Qua tấm rèm trúc, Thái Mãn Tâm gục đầu vào cánh cửa gỗ, ngửi mùi hương trúc đặc trưng. Từ đầu đến cuối cô không thể nói tạm biệt. Tạm biệt, tạm biệt, có lẽ sẽ không gặp lại. Nhưng không nói lời từ biệt, liệu có thể coi là chưa từng rời xa hay không? Trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng. Cô đứng ngoài cửa rất lâu, buồn rầu cúp máy, quay người đi về phía quán trọ của bà Lục.

Đi qua một con đường rộng rãi, là con đường thông từ nhà Giang Hải đến quán trọ. Hai bên là trường tiểu học và nhà nghỉ, dựng hàng rào chắn cao hơn đầu người, giàn hoa giấy và hoa đại dày đặc, thi nhau vươn cành ra khỏi khe hở trên hàng rào chắn. Hai đầu đường đều có một cột đèn đường ánh sáng yếu ớt. Thái Mãn Tâm vừa bước qua góc rẽ, không khỏi sững người, lại lấy điện thoại ấn út gọi.

“Alo”. Giọng nói mệt mỏi của Giang Hải vang lên: “Còn có chuyện gì sao?”.

“Anh buồn ngủ lắm đúng không?”. Thái Mãn Tâm khẽ hỏi: “Có muốn ra ngoài chào em một tiếng không?”.

“Hứ”. Anh đáp lại một tiếng rồi im lặng rất lâu: “Cô đang ở đâu? Chẳng phải A Tuấn đưa cô về rồi sao? Tôi buồn ngủ lắm, không ra đâu”.

“Buồn ngủ lắm à?’. Cô không kìm được khẽ cười: “Em đã nhìn thấy anh dụi mắt rồi”.

Cô thu tầm mắt, đứng dưới cột đèn đường, hai tay bám vào quai ba lô, nghiêng đầu đứng trong vòng ánh sáng nhỏ bé. Ở đầu đường bên kia, Giang Hải đang đi qua con đường sáng tối đan xen. Anh giơ điện thoại, vẻ mặt ngạc nhiên ẩn chứa chút ngượng ngùng.

Sau này, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ấy, Thái Mãn Tâm cảm thấy trái tim của mình như mọc thêm một đôi cánh, bay lượn trên không trung, nhìn anh đút tay vào túi áo, chậm rãi bước lại, ngược sáng, dáng người cao lớn. Còn cô thì mím môi, nghiêng đâu, hếch cằm, bướng bỉnh và đắc chí, bờ vai thon thả, những đường cong khi nhìn nghiêng thật đẹp.

Đi đến giữa đường, Giang Hải dừng bước, lặng lẽ dang hai cánh tay về phía cô. Thái Mãn Tâm không kìm được chạy như bay, ùa vào vòng tay của anh, ôm chặt lấy anh.

Vòng tay của Giang Hải thật rộng và chắc chắn. Cô gục mặt vào lòng anh, ngửi mùi thuốc lá và mùi rượu che lấp mùi đàn ông sạch sẽ, ấm áp của anh. cảm giác này khiến cô lưu luyến và mê đắm. Thái Mãn Tâm hít hà, áp sát vào ngực anh, nhắm mắt, những sợi tóc trên đỉnh đầu khẽ lay động cùng với hơi thở của anh.

Em đã đứng ở cửa nhà anh rất lâu, anh có biết không? Nếu không phải như vậy thì có phải là sẽ bỏ lỡ cơ hội được ôm anh như thế này không?

Có phải anh cũng đứng dưới quán trọ nhà bà Lục, ngẩng đầu nhìn căn phòng của em ở tầng hai, nói lời tạm biệt với ánh đèn đã tắt không?

Có phải anh cũng thích em, cho dù chỉ là một chút?

Anh lo lắng quá nhiều cho tương lai của em hay là không muốn trao em chân tình của mình?

Nhưng anh cũng muốn gặp lại em, đúng không? Đúng không?

Thái Mãn Tâm có rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này cô không nóng lòng muốn biết câu trả lời.

Câu trả lời không thể thay đổi phương hướng đã định của cuộc đời. Cô sợ rằng chỉ cần mở miệng, anh sẽ bực tức cau mày, sẽ lạnh lùng đẩy cô ra. Một cô gái thường ngày vui vẻ hoạt bát, lúc này lại run lẩy bẩy, giống như một đứa trẻ gầy yếu.

Một ý nghĩ bỗng nhiên trở nên rõ ràng, không phải là bộp chộp hay nhất thời bồng bột mà là một sự quyết tâm to lớn. Cô không biết đây là tạm biệt hay vĩnh biệt. Cô không hy vọng dùng một tiếng “tạm biệt” quá đỗi bình thường để cắt đứt tất cả.

Nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập dữ dội, tất cả những cảm xúc bị kìm nén như trào dâng trong tim. Thái Mãn Tâm không kịp cảm nhận, cũng không muốn truy cứu những cảm xúc vụn vặt ấy. Cô chỉ hy vọng có thể ôm Giang Hải như thế này, ôm chặt một chút, chặt một chút, mong sao có thể tan vào trong xương máu của đối phương. Như thế sẽ không phải đối mặt với sự chia ly sắp tới.

“Anh không nỡ để em đi, đúng không?”. Cô vòng tay qua cổ Giang Hải, nhón chân, ghé sát vào tai anh, khẽ nói. Cô hà hơi, câu nói này có chút xa vời, hòa cùng hơi thở ẩm ướt lướt qua tai anh, cảm giác ngứa ngứa. Giọng nói biếng nhác lẫn với mùi rượu của cô giống như một chiếc lông vũ làm lay động lòng người.

“Đừng gây chuyện”. Giang Hải lắc đầu: “Cô uống nhiều rồi, tôi cũng uống nhiều rồi”.

“Em uống không ít nhưng em vẫn chưa say. Chỉ là em có dũng khí làm chuyện mà em muốn làm”. Cô không chịu buông tha, bờ môi mềm mại, ươn ướt chạm vào chiếc cằm với những đường nét rõ ràng rồi lướt nhè nhẹ qua cổ anh khi anh quay đầu đi: “Đừng tránh em nữa”.

Giang Hải không dứt khoát: “Cô muốn quá nhiều thứ”.

“Anh không biết em muốn gì. Bây giờ em có thể muốn gì được chứ? Ngày mai em đi rồi, thật sự sẽ không bao giờ quay lại. Em chỉ hy vọng được gần anh thêm một chút”. Cô nũng nịu: “Ít ra thì em tin rằng có một số thứ anh cũng muốn”.

“Đừng có dính vào người tôi như vậy”. Hơi thở của Giang Hải có chút gấp gáp. Anh vỗ vào lưng cô: “Ngoan nào, để tôi bình tĩnh một chút”.

“Không!”. Thái Mãn Tâm rất kiên quyết.

“Cút đi!”. Anh muốn đảy cô ra: “Cô có biết là bây giờ mình giống cái gì không, hả?”. Sau đó mắng cô một câu rất ác độc và cay nghiệt.

Thái Mãn Tâm bám chặt vào tay anh không chịu buông ra. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Hải, đôi môi đang mở gần như dính chặt vào đôi môi của anh, chỉ cách một khoảng cách như có mà như không, trao đổi hơi thở của nhau. Cô để lộ vẻ phong tình đáng ngạc nhiên trong sự ngây thơ, trong sáng: “Em có thể đến chỗ anh, được không?”. Cô kéo tay Giang Hải, chầm chậm nhưng không hề do dự, đặt nó lên bầu ngực mềm mại của mình. Giang Hải khẽ thở dài, nhịp thở trở nên rối loạn, một tay vòng qua eo cô, một tay mơn trớn trên da thịt, nâng cằm cô, hôn cô nồng nàn say đắm.

Thái Mãn Tâm không thể phân biệt được trong đó có bao nhiêu phần là tình dục, bao nhiêu phần là tình yêu. Cô không cho hai người có cơ hội do dự, nhón chân, đặt tay lên gáy của anh, quấn chặt lấy bờ môi của anh.

Cuộc đối thoại ngọt ngào, những lời nói tổn thương đều là từ một cái miệng. Những gì không thể nói được thì dùng chiếc lưỡi nhạy cảm tinh tế để khám phá. Mơn man những đường nét trên bờ môi, cảm giác đau khe khẽ khi hai chiếc lưỡi hòa vào nhau. Mùi rượu nồng nặc trong khoang miệng lan ra màn đêm mỏng như làn nước, dường như bùng cháy dưới màn trời đen đặc.

Mái tóc dài và dày xõa xuống, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng khiến những sợi tóc trở nên mềm mại, óng mượt, cũng rọi vào cơ thể khỏa thân của cô.

Làn da của cô mịn màng, gợi cảm trong ánh trăng. Cơ thể trẻ trung đang căng cứng nhưng lại khao khát sự vuốt ve của anh, không hề có một chút chần chừ và xấu hổ.

Những nụ hôn mơn man lan ra toàn thân, nhiệt độ nóng rát gần như muốn thiêu đốt cô. Thái Mãn Tâm khẽ rùng mình, cánh tay thon nhỏ vòng qua bờ lưng rắn chắc, rộng lớn của Giang Hải. Bàn tay của anh lướt qua cái cổ cong đẹp, bầu ngực nhấp nhô căng đầy, vòng eo gợi cảm của cô. Cô cảm thấy hơi thở như ngừng lại, bụng hóp xuống, để lộ đường xương hông nhố cao.

Cô mê đắm trong nụ hôn nồng cháy, gần như quên cả thở. Cơ thể giống như nụ hoa mỏng manh yếu ớt, khi gió thổi tới, nó run rẩy vươn mình, xòe nở trong gió.

Nhưng khoảnh khắc sau đó, cơn đau dữ dội khiến cô bỗng chốc bừng tỉnh, dường như không còn cảm giác choáng váng sau khi uống rượu. Cô mím chặt môi, nhưng không kìm được cảm giác đau đớn.

Đau quá, nhưng cảm giác mê đắm mơ hồ đã cuốn lấy cô. Trong vòng tay của Giang Hải, cô như tìm thấy bến đổ cho mình. Anh thở hổn hển, vẻ say đắm của anh khiến trái tim của cô dịu dàng và vui tươi.

Cơ thể được thỏa mãn, trái tim cũng vậy.

Cảm giác như bị xé nát dường như không thể chịu đựng được. Tiếng rên rỉ đau đớn nghe giống như tiếng khóc bất lực. Vẻ mặt của Giang Hải ẩn chứa nổi xót xa vô bờ, dịu dàng hôn lên đuôi mắt của cô rồi lại nhẹ nhàng hôn đôi môi cô. Cánh tay rắn chắc của anh lấm tấm mồ hôi, dính vào tóc của cô. Thái Mãn Tâm cảm thấy cánh tay và đôi chân của mình giống như dây leo quấn chặt lấy cơ thể của anh, muốn mọc rễ ký sinh, bám chặt vào đó.

Họ không nói một lời trong đêm tối tĩnh mịch.

Thái Mãn Tâm không muốn ngủ thiếp đi dưới ánh trăng. Giang Hải ôm chặt cô từ phía sau, quấn lấy đôi chân của cô. Thái Mãn Tâm gối đầu lên tay anh, lưng áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngắm nghía bàn tay với những ngón rất dài, móng tay rất sạch trước mặt, không kìm được giơ bàn tay của mình, áp vào lòng bàn tay của anh, các ngón tay đan vào nhau, xiết thật chặt. Ngón tay ấm dần lên, chuyển màu trắng hồng nhàn nhạt, có cùng hơi ấm với anh.

Giang Hải thì thầm gì đó rồi quay người, vòng qua tay Thái Mãn Tâm, để cô gối đầu lên vai mình. Trán cô chạm vào bộ râu của anh, cảm giác nhói nhói, ngứa ngứa. Thái Mãn Tâm khẽ cười, lấy tay gãi vào nách anh. Anh gập tay lại khiến cô không rút tay ra được, cứ như thế đặt cạnh xương sườn của anh, thật ấm áp. Lòng bàn tay có thể cảm nhận được mạch đập của anh, hơi ấm trên cơ thể anh.

“Anh nói gì vậy?”. Cô khẽ hỏi.

"Em sẽ hối hận".

“Không, em không bận tâm”.

Giang Hải nhíu mày, nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn cảm thấy có chút bất an.

“Anh không ngủ được à?”.

“Đau đầu”. Anh mơ hồ đáp lại, giọng nói giống như một đứa trẻ: “Già rồi, thức đêm là đau đầu”.

“Tại anh uống nhiều rượu, lại uống nhanh nữa. Sau này phải chú ý chăm sóc bản thân mình”. Thái Mãn Tâm khẽ cười: “Em bóp đầu cho anh”.

Ngón tay của cô xoa tròn quanh huyệt Thái Dương của Giang Hải rồi lại vuốt cái trán đang nhăn lại của anh. Mái tóc đen mượt của anh hơi ướt. Thái Mãn Tâm không kìm được chống người dậy, ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt của Giang Hải - xương lông mày với đường nét rõ ràng, mí mắt khẽ khép lại, cái mũi cao, đôi môi kiên nghị - bỗng chốc trong lòng trào dâng cảm giác yêu thương vô bờ, nhưng lại có chút xót xa. Cô nâng mặt Giang Hải, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, mắt anh, đôi môi của anh.

Giang Hải vòng tay qua lưng cô, cô nằm lên người anh, áp má vào ngực anh.

“Đau không?”. Anh hỏi.

“Không sao”. Thái Mãn Tâm học cách anh hôn cô, vụng về hôn lên cổ anh, người anh, cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể của anh. Đôi tay của anh lướt nhẹ đến trước bầu ngực của cô.

Cô muốn quấn lấy anh thêm một lần nữa nhưng toàn thân chỉ thấy đau đớn, không có cảm giác sung sướng.

Chỉ bởi vì đây là tư thế mà cô có thể ở gần anh nhất.

Trời tờ mờ sáng, gió thổi lật tấm rèm cửa màu trắng, nhìn thấy ánh tà dương màu hồng phấn tím nhạt ở phía chân trời.

Thì ra mình cũng không chút kiêng dè như thế, nghĩ lại sự cuồng nhiệt lúc ấy, quấn lấy anh giống như con rắn, Thái Mãn Tâm thẹn thùng kéo cao lớp chăn mỏng ở eo. Cơ thể bị chia thành hai nửa, bó chặt, rồi lại bó chặt mới không bị nứt làm đôi.

Giang Hải vẫn đang ngủ say, cơ thể mịn màng, rắn chắc, đẹp đẽ như một pho tượng nhưng dịu dàng và mềm mại. Thái Mãn Tâm vòng tay qua eo anh, áp má vào làn da rám nắng của anh. Hai mắt cô ươn ướt, cuối cùng cô khẽ hôn lên đôi môi của anh.

“Anh không cần phải lo lắng nữa, cô nàng phiền phức lúc nào cũng quấn lấy anh bây giờ đi rồi”.

Cô đã biết trước kết cục chia ly, trong lòng không cảm thấy thê lương.

Mặc dù sau khi từ biệt trời cao biển rộng, nhưng trong thế giới rộng lớn này lại có duyên gặp nhau ở một thị trấn nhỏ như thế này, mỉm cười ghi nhớ những quãng thời gian vui vẻ đã qua, như vậy là đã thỏa mãn rồi. Nếu không thể gặp lại, vậy thì cái ôm này dù có lâu như thế nào cũng không phải là vĩnh viễn. Nếu có thể gặp lại, vậy thì lúc này hà tất phải câu nệ nụ hôn dài hay ngắn?

Vì thế không nghĩ đến việc sẽ ôm anh thật chặt, không buông tay như thể không bao giờ gặp lại.

Nhưng...

... Nếu, nếu em biết đây là nụ hôn tạm biệt cuối cùng của chúng ta thì liệu em có ôm lâu hơn, chặt hơn không? Nếu em sớm biết kết cục, liệu có lựa chọn ở bên anh lúc này, thậm chí là lần đầu gặp gỡ?

Nhớ lại những gì đã qua mà không khỏi thổn thức. Thái Mãn Tâm dần dần hiểu ra rằng, trong sâu thẳm trái tim mình lúc ấy luôn tin rằng sẽ có ngày gặp lại.

Say rượu, suốt đêm không chợp mắt, cô lảo đảo đi về quán trọ, lúc ấy mới cảm thấy hai chân mềm nhũn. Cô đã không có thời gian để ngủ nữa, may là hôm trước đã thu dọn hành lý. Cô kiểm tra lần cuối cùng rồi đeo ba lô xuống dưới.

Bà Lục nghe thấy tiếng động, khoác áo ngồi dậy, bật đèn ở cửa, định nói gì đó nhưng lại thôi: “Cháu vừa mới...”.

Thái Mãn Tâm mím môi không nói gì.

“Hà tất phải khổ như vậy”. Bà Lục thở dài, ôm cô vào lòng.

Nhìn bà Lục không ngừng vẫy tay trước cửa, Thái Mãn Tâm gần như bật khóc, chỉ nghĩ rằng cả đời này không thể quay lại đây được nữa. Cô bước lên chiếc xe khách đường dài từ Đồng Cảng đến Đam Hóa. Bên cạnh cũng là khách du lịch đến Đồng Cảng, dường như cảm nhận được sự lưu luyến của Thái Mãn Tâm nên an ủi cô: “Nơi đây rất đẹp nhưng lúc nên đi thì vẫn phải đi, ở lại quá lâu cũng sẽ thấy nhàm chán”.

Thật sự như vậy sao? Thái Mãn Tâm không biết.

Ngã rẽ đến thị trấn Bạch Sa, đường hầm dài và hẹp lần lượt lướt qua cửa sổ, mặt biển xanh biếc bị bỏ lại sau lưng. Chỉ khi máy bay cất cánh mới có thể cúi nhìn mặt biển xanh biếc và đường bờ biển ngoằn ngoèo.

Chuyến bay muộn gần một tiếng, muộn hơn nữa cũng chẳng sao, suy cho cùng lúc này cô vẫn đang ở nơi cách anh không xa. Đã mấy lần Thái Mãn Tâm kích động, định quay người lao ra khỏi cửa, vẫy một chiếc taxi quay về Đồng Cảng, quay về bên cạnh anh, ở bên anh một ngày còn hơn một nghìn ngày ở thế gian.

Về đến Bắc Kinh, lấy hành lý xong rồi bắt xe về cũng đã là chiều tối. Trên đường cao tốc ở sân bay, bầu trời cao rộng và trong xanh không giống như mọi khi. Thái Mãn Tâm nhìn thấy mặt trời đỏ rực hiếm thấy ở Bắc Kinh. Không biết lúc này ở Đồng Cảng liệu có ai nhớ đến cô không? Hoàng hôn rực rỡ không thay đổi nhưng người ngắm nhìn thì đã khác.

Cố nghe đoạn ghi âm trong MP3 - Hành trình trở về quê hương của Giang Hải, ngây người nhìn con đường nhựa rộng rãi và dòng xe nối đuôi nhau ngoài cửa sổ.

Đồ thị phồn hoa có chút xa lạ, tất cả mọi thứ ở Đồng Cảng cũng trở nên mông lung như ảo ảnh.

Vừa bước ra sân bay một lúc, cái nóng oi bức của mùa hạ khiến người ta đầm đìa mồ hôi làm cô nhớ tới khí hậu mát mẻ bên bờ biển. Khi máy bay đưa cô rời đi, dường như tất cả đã thật sự kết thúc.

Thời tiết tháng tám ở Bắc Kinh nắng nóng như thiêu đốt, đường nhựa như tan chảy, hơi nóng bốc lên hầm hập. Thái Mãn Tâm bỏ lỡ lễ tốt nghiệp, các bạn đều đã rời khỏi trường. Còn mấy ngày nữa là cô phải đến Washington thực tập. Dưới sự đốc thúc của mẹ cô đã sắp xếp hành trang, lật tìm chiếc áo kỷ niệm E.T ấy, trên áo vẫn còn phảng phất dư vị của gió biển. Thái Mãn Tâm nghĩ một lúc rồi nhét nó vào va ly.

Hà Lạc từ quê ra Bắc Kinh, sắp đến California học. Mấy người bạn thân tụ tập gần trường ăn uống. Cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn cô ngồi dưới giàn hoa màu tím trước ký túc xá năm ấy.

“Cậu có còn sức để yêu một người nữa không?”. Thái Mãn Tâm hỏi.

“Còn”. Hà Lạc cười, ngón cái và ngón trỏ tạo khoảng cách chưa đầy hai centimét: “Nhưng chỉ có từng này, không biết có đủ không”.

“Mình thường nghĩ, có lẽ cậu và Chương Viễn không nên chia tay. Cho dù bây giờ chia tay thì cũng chưa chắc đã kết thúc”.

“Không giống giọng điệu của cậu trước kia”. Hà Lạc cười: “Cậu đã từng nói trên đời này không chỉ có tình yêu”.

“Mình vẫn chưa biết cách phán đoán thế nào là tình yêu”.

“Cậu muốn nói đến người mà ‘we kissed’ sao?”.

“Không biết, mình rất thích, rất thích người đó. Mình mê anh ấy, mê cái cảm giác rung động ấy”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Nhưng mình không biết đó có phải là yêu không, cho dù mình... cho dù mình muốn ở bên anh ấy mãi mãi. Cho dù mình có thể từ bỏ tất cả vì anh ấy”.

“Mình cũng không biết rốt cuộc mình nhớ thời gian đã qua hay nhớ người ấy”. Hà Lạc nắm chặt tay cô: “Nhưng, hà tất phải câu nệ một từ? Cho dù là nguyên nhân gì, kết quả đều giống nhau”.

“Kết quả? Đúng, đây đã là quá khứ rồi”. Thái Mãn Tâm đứng dậy, vươn vai: “Việc gì mà phải buồn? Mình coi đó là một cuộc gặp gỡ đẹp, gặp một anh chàng đẹp trai cũng chẳng có gì là không tốt”.

Hà Lạc nói: “Ấy, chỉ là một cái kiss mà đến mức ấy sao?”.

“Chúng mình phải keep moving forward!’. Thái Mãn Tâm quay lại nhìn cô, tươi cười rạng rỡ: “Mình sẽ tìm một người bạn trai tốt hơn anh ta, hơn một trăm lần”.

Cô thử làm cho mình tin rằng cuộc sống đã trở về với quỹ đạo của nó.

Tất cả bắt đầu lại từ đầu.