Phan Quảng Hưng uống rượu, uống hết chén này đến chén kia, giống như muốn uống cho đến khi say chết luôn.

Một gã đàn ông trung niên có khuôn mặt phổ thông ngồi bên cạnh hắn, người hơi béo, trên mặt là một gọng kính trònGã đàn ông này tên Từ Quảng Trì, là nhân viên phòng Giao thông Đường bộ trực thuộc cục Quản lý Giao thông của sáu tỉnh Bắc kỳ, có giao tình với Phan Quảng Hưng, thường xuyên lui tới.

“Anh Quảng Hưng, uống ít thôi a.”

Phan Quảng Hưng khoát tay, bộ  dáng say quắc cần câu: “Mày đừng có quản anh!”

Từ Quảng Trì còn muốn khuyên nữa, Phan Quảng Hưng đã nhấc ly rượu lên mắng: “Tao theo Đại soái đã bao nhiêu năm, hả?! Đi theo làm tùy tùng, nhẫn nhục chịu khó, cho dù là một con lừa, cũng không có cái đạo lý nào là khó chịu là giết! Kết quả thế nào? Dựa vào cái gì, chỉ bằng một câu nói của cái thằng nhãi vắt mũi chưa sạch đã đá tao đi, tao không phục!”

Nói xong, Phan Quảng Hưng quăng vỡ chén rượu, giơ bầu rượu lên miệng, không ngờ vừa uống một ngụm đã sặc, khù khụ ho không ngừng.

“Tôi nói này, cái này cũng là do Khải Đông làm sai.” Từ Quảng Trì vỗ lưng Phan Quảng Hưng, nói: “Loại chuyện lén trộm công thức đem đi bán này, ai cũng không nuốt trôi được, càng không nói đến Đại soái.”

“Không phải chỉ là một tờ công thức xà phòng thôi sao? Là cái thá gì chứ? Phan Quảng Hưng tao cũng coi như là cúc cung tận tuỵ vì Lâu gia, chẳng lẽ còn không bằng một tờ công thức xà phòng?! Tay Khải Đông đã bị chặt, thế mà tao vẫn còn bị xui xẻo bám riết không tha, để tao nói cho mà nghe, tất cả là tại cái thằng họ Lý kia mượn cớ gây sự!” Hai mắt Phan Quảng Hưng đỏ bừng, “Hắn đã sớm không vừa mắt tao! Tao nói với Đại soái, Đại soái cũng không tin! Tao…”

Từ Quảng Trì vẫn muốn khuyên hắn, nhưng ý tứ trong lời nói dần thay đổi: “Từ xưa lời thật khó nghe mà!”

Phan Quảng Hưng giống như không nghe thấy những lời của Từ Quảng Trì, lại giơ lên bầu rượu lên, dốc hết vào bụng, cả người say đến ngã gục trên bàn.

“Anh Quảng Hưng?” Từ Quảng Trì đẩy đẩy Phan Quảng Hưng, thấy hắn thực sự say, liền để tiểu nhị tính tiền, giúp đỡ dìu Phan Quảng Hưng ra khỏi quán rượu, gọi một chiếc xe kéo, tự mình đưa Phan Quảng Hưng về nhà.

Phan phu nhân thấy Phan Quảng Hưng say thành cái dạng này, oán giận một câu: “Sao lại uống nhiều như vậy!” Vội sai hạ nhân đỡ hắn về buồng ngủ, lại mời Từ Quảng Trì ở lại uống chén trà.

“Chị dâu, uống trà thì không cần. Chị đang vội, tôi không quấy rầy nữa.”

“Vậy cảm ơn chú.” Phan phu nhân cũng không giữ gã lại, tiễn Từ Quảng Trì ra ngoài.

Đi vài bước, lại đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Chị dâu, thương tích của Khải Đông thế nào rồi?”

“Vẫn cứ thế thôi.” Phan phu nhân thở dài: “Có thể giữ được cái mạng là tốt rồi.”

Từ Quảng Trì an ủi vài câu, rồi không nói nữa.

Rời khỏi Phan gia, Từ Quảng Trì băng qua hai con hẻm, đến trước cửa một ngôi nhà một gian hẻo lánh, gõ cửa: “Có người không?”

Một lát sau, bên trong mới có người hỏi: “Ai vậy?”

“Tôi họ Từ, đến gặp Giang tiên sinh.”

Cửa viện kẹt một tiếng mở ra, một thiếu phụ tuổi chừng hai mươi đứng ở cạnh cửa: “Ở đây không có ông Giang, nhưng bà Hà thì có một. Ngài Từ, muốn vào gặp không?”

Từ Quảng Trì không chút hoang mang lấy từ trong túi tiền ra ba đồng bạc, tất cả đều có hình đầu người ở mặt trên, đặt từng cái vào tay thiếu phụ, hai đồng trên, một đồng dưới: “Gặp ai cũng thế.”

Thiếu phụ nở nụ cười: “Vậy vào đi.”

Chờ Từ Quảng Trì đi vào nhà, thiếu phụ ló đầu ra ngoài, nhìn nhìn ngó ngó phía sau gã, thấy trong ngõ trống không, không có người nào, lúc này mới đóng cửa viện.

Đợi khi cửa viện đóng lại, một người đàn ông mặc đồ đen gọn gàng mới nhảy xuống từ tường viện bên cạnh, hắn đã nhớ kỹ vị trí toà nhà, lập tức rời đi.

Người thiếu phụ mang Từ Quảng Trì vào nhà chính, có một người đàn ông tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, dung mạo có thể nói là anh tuấn, đang chờ ở nơi đó.

“Kawaguchi tiên sinh*!” Từ Quảng Trì đứng thẳng người, cúi đầu chính mươi độ, lưu loát nói ra một câu tiếng Nhật.

*Trong tiếng Nhật, tiên sinh thường để gọi thầy giáo và bác sĩ.

“Ừ.” Kawaguchi Reiichi ra hiệu cho Từ Quảng Trì ngồi xuống: “Chuyện làm đến đâu rôi?”

“Còn đang theo dõi.” Từ Quảng Trì nói: “Phan Quảng Hưng có thể tin hay không, vẫn chưa thể khẳng định được.”

“Không còn thời gian nữa.” Tay Kawaguchi Reiichi dùng sức, chén trà lập tức vỡ nát: “Giờ Kyoko đang ở đâu chúng ta còn không biết, rất có khả năng là Lâu gia đã bắt nó, nhất định phải nhanh chóng tìm xem nó ở đâu!”

“Vâng!”

“Phan Quảng Hưng từng là tâm phúc của Lâu Thịnh Phong, nên hắn sẽ biết một ít bí mật, hãy nghĩ cách để hắn nói ra.” Trong mắt Kawaguchi Reiichi hiện lên một tia âm độc: “Tất nhiên, không từ thủ đoạn.”

“Tuân mệnh!”

Ở Phan gia, Phan phu nhân tiễn Từ Quảng Trì rồi liền đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Phan Quảng Hưng vốn phải nằm trên giường, giờ đã xuống giường, có chỗ nào giống một tên say xỉn chứ?

“Lão gia, ông không say sao?”

“Không say.” Phan Quảng Hưng lắc đầu, dặn dò: “Bà không cần hỏi nhiều, từ nay về sau thấy Từ Quảng Trì phải cẩn thận chút.”

“Ai…” Phan phu nhân đã đi theo bên cạnh Phan Quảng Hưng từ lâu, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua, nghe chồng nói thế thì cũng không nhiều lời hỏi thăm nữa.

“Mấy ngày này tôi đều phải ra ngoài, bà phải bảo vệ tốt gia đình. Nhớ gửi cho Chấn Học Chấn Vũ một bức thư, không có việc gì thì không được về nhà.”

Phan Quảng Hưng nói xong, tay Phan phu nhân cũng run lên: “Lão gia, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Còn không phải là do thằng em trai tốt của bà gây ra sao!”

Phan Quảng Hưng giận đến mức muốn đập bàn, rốt cuộc nghĩ lại vẫn là không nên để lộ dấu vết, thu tay về: “Tóm lại, nếu việc này thành công, nói không chừng tôi lại có thể về làm việc dưới trướng Đại soái, hai đứa con trai của chúng ta cũng có thể có tương lai tốt. Nếu không thành cũng chỉ có thể chịu thôi, ít nhất Đại soái cũng sẽ không truy cứu chuyện lúc trước, Chấn Học và Chấn Võ không còn được trọng dụng, nhưng cũng sẽ không phải lo về áo cơm.”

Phan Quảng Hưng càng nói như vậy, Phan phu nhân lại càng sợ hãi, không nhịn được muốn khóc. Thấy vẻ mặt chồng nghiêm khắc, bà không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng tay che miệng, nước mắt rơi lã chã. Nỗi oán hận trong lòng đối với em trai từ trước kia nay đã bốc thẳng lên mười phần.

Chính vì thằng em không nên thân này, một nhà bọn họ chỉ sợ đều phải thí mạng vào! Sớm biết vậy sống chết cũng phải bắt nó ở lại quê, không cho bước vào thành Quan Bắc dù chỉ một bước, nhưng hôm nay cái gì cũng đã muộn…

“Lão gia…”

“Được rồi, có cái gì hay mà khóc.” Phan Quảng Hưng phất tay: “Bà cũng nghĩ đến chuyện tốt đi. Nếu chuyện này thành, chúng ta sẽ vươn mình trước mặt Đại soái.”

Phan phu nhân cuối cùng cũng nín khóc.

Lần này Lâu Đại soái hạ quyết tâm, nhất định phải nhổ tận gốc các thế lực ẩu náu trong thành Quan Bắc. Những tên Nhật lùn này lòng lang dạ sói, từ trước năm Giáp Ngọ đã không từ thủ đoạn mà phái người vào lẻn vào Hoa Hạ, mượn đủ thân phận lén lút thăm dò tình báo Hoa Hạ. Có mấy đặc vụ Nhật Bản làm việc, nói chuyện… mọi thứ đều giống người Hoa Hạ, nhìn thoáng qua thì gần như không thể phân biệt bọn họ là người Hoa Hạ hay người Nhật Bản.

Trong sáu tỉnh có rất nhiều đặc vụ Nhật Bản như vậy, thành Quan Bắc nằm ở giữa tất nhiên có không ít. Lúc trước Lâu Đại soái bắt được một nhóm, lại không ngờ số lượng moi ra từ miệng Kawaguchi Kyoko ra còn nhiều gấp đôi! Mà ngay bên cạnh hắn cũng bị người Nhật cắm đinh(*)!

(*) ý chỉ cài gián điệp

Chỉ nghĩ đến đây thôi, Lâu Đại soái đã thấy lạnh cả người. Ngựa suýt mất cương, mà hắn thì đang nằm mơ ở đâu chứ!

“Tiêu nhi, chỗ này đều là từ miệng người đàn bà Nhật Bản đó hả?”

“Vâng.” Lâu Tiêu trả lời: “Nhưng không có chứng cứ.”

“Không cần.” Giọng nói của Lâu Đại soái mang theo một luồng khí thế cuồn cuộn như mưa giông đánh vào vách núi: “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Mấy tên đặc vụ Nhật Bản dính líu đến chúng ta cũng chẳng phải thứ gì tốt.”

“Vâng!”

“Người đàn bà kia còn sống không?”

“Còn sống.”

“Vậy là tốt rồi, vẫn chưa thể cho ả chết.” Lâu Đại soái nắm chặt quả đấm, “Mấy tên oắt Nhật Bản dám động tay động chân dưới mí mắt ông đây, không chỉnh cho bọn chúng nhớ lâu một chút, ông đây không gọi là Lâu Thịnh Phong nữa!”

Lâu Đại soái mài đao xoàn xoạt, vừa tính kế địa bàn của bọn gấu Bắc Cực, vừa chém cổ đám người Nhật Bản.

Tổng thống Tư Mã cũng không nhàn rỗi.

Hai phe Nam – Bắc vẫn không thể phân định rạch ròi chuyện người Bát Kỳ làm loạn. Tổng thống Tư Mã thì quyết tâm ụp cái bồn phân này lên đầu Trịnh Hoài Ân, mà Tổng thống Trịnh cũng không phải loại dễ ức hiếp. Tư Mã Quân dám chỉa súng vào hắn, hắn dám nổ pháo Tư Mã Quân! Nói về cãi nhau, Trịnh Hoài Ân hắn cũng chưa phải chịu thua ai bao giờ!

Tổng thống cãi nhau, hai bên quan chức chính phủ cũng ông tới tôi đi, không chỉ điện tín đầy trời, giấy báo công văn cũng một tờ nối tiếp một tờ, người người đều phất cờ hò hét vì phe mình.

Sau quan chức chính phủ, các chỉ huy và tướng soái nắm giữ thực quyền các tỉnh cũng phản ứng ra trò, các tỉnh sát nhau bắt đầu tập kết quân đội, nhất là trước xung đột không ngừng giữa Hàm An Sơn và Tống Chu, gần như là đánh ra lửa.

Bất kể là ai cũng có thể nhìn ra, tình thế trong nước càng ngày càng căng thẳng, bất kì lúc nào cũng có thể xông vào đánh nhau.

Cuối cùng Lâu Đại soái cũng thấy rõ Tư Mã Quân muốn làm gì, hắn quả nhiên là đang chuẩn bị động thủ với Nam Kỳ. Một khi hai bên đánh nhau, sáu tỉnh Bắc Kỳ chắc chắn phải ra quân. Phải điều chỉnh một loạt kế hoạch chỉa mũi nhọn vào người Nhật Bản đã lập trước đó, chỉ nghĩ đến đây Lâu Đại soái đã muốn chửi mẹ nó rồi!

“Sớm không động muộn không động, lại cố tình động cái lúc cấp bách này!”

Nhưng ông không thể oán giận ra mặt, nếu không những tên đối lập ở chính phủ Bắc Kỳ chắc chắn sẽ nhân cơ hội phát một phong điện tín, tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Tổng thống Tư Mã.

Để ứng phó với tình hình căng thẳng hiện nay, quân đội của sáu tỉnh Bắc Kỳ bắt đầu mở rộng. Binh đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái được nâng cấp thành lữ đoàn(*) Độc Lập, số lượng binh lính đột nhiên tăng lên, tất nhiên sẽ mang đến không ít phiền phức. Phần lớn thời gian Lâu Thiếu soái đều ở trong quân doanh, thỉnh thoảng về nhà thì cũng bị Lâu Đại soái gọi lên thư phòng, khi trở lại phòng thì Lý Cẩn Ngôn thường đã ngủ rồi.

(*) Lữ đoàn: là một đơn vị biên chế của quân đội, thấp hơn cấp sư đoàn, cao hơn cấp tiểu đoàn, ngang cấp trung đoàn nhưng thường đông hơn với quân số từ 3500 đến 9000 tùy theo quân đội từng nước.

Lâu Tiêu sẽ dùng ngón tay xoa qua đôi mắt có chút quầng xanh nhàn nhạt của Lý Cẩn Ngôn, ôm hắn vào ngực, nhưng không đánh thức hắn. Chờ Lý Cẩn Ngôn tỉnh lại vào sáng sớm, Lâu Thiếu soái đã sớm thức dậy đến quân doanh.

Đầu tháng tư, ông chủ Bồ ở Thượng Hải phát điện báo, nói vì sự kiện này mà tạm hoãn chuyến Bắc tiến của mình. Lý Cẩn Ngôn có chút thất vọng, nhưng có thể hiểu được. Nam Bắc có thể đánh nhau bất kì lúc nào, Thượng Hải cách thành Quan Bắc hơi xa, cách một tỉnh ở giữa, lúc này quả thật là không thích hợp để lên đường. Ông chủ Tống ở Thiên Tân cũng phát điện báo, xà phòng thủ công ở Thiên Tân bán rất được, hắn tính mở rộng sản xuất.

Phản ứng của ông chủ Tống không nằm ngoài dự liệu của Lý Cẩn Ngôn, hắn nói với ông chủ Tống, xà phòng thủ công đang mở rộng chủng loại, nếu có hứng thú, có thể đợi sau khi thế cục ổn định thì hãy đến thành Quan Bắc bàn bạc.

Trung tuần tháng tư, kem trang điểm và son môi bắt đầu đi vào thị trường.

Lý Cẩn Ngôn với tư duy độc đáo hơn người đã dựng lên một cái biển quảng cáo trước các cửa tiệm bán kem trang điểm và son môi, mặt trước vẽ một mỹ nhân môi hồng răng trắng, làn da trắng tựa tuyết, môi đỏ mọng kiều diễm, trên đó viết kem trang điểm Thanh Nhã, son môi Hồng Mai.

Một chút khác người đối với bầu không khí xã hội hiện thời, thế nhưng cực kì thu hút ánh mắt mọi người.

Phụ nữ Lâu gia trở thành người mẫu của sản phẩm, ai thử dùng cũng đều khen không ngớt lời. Kem trang điểm và son môi vừa đưa ra thị trường đã cháy hàng, ngay cả người nước ngoài cũng xếp hàng mua.

Lý tam lão gia cười đến thấy răng không thấy mắt.

“Chú ba, lúc này đã là gì.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Chú xem đi, ngày lành còn đang ở đây. Nhưng chú phải cẩn thận, xưởng xà phòng chính là vết xe đổ, phải chú ý đến an toàn của nhà máy.”

“Chú biết rồi.” Lý tam lão gia gật đầu, đột nhiên vỗ đầu: “Chú quên nói với con, hôn sự của đại a đầu đã định rồi, chính là Hình gia kia.”

“Hình gia? Không phải bọn họ đã từ hôn rồi sao?”

“Ai biết bọn họ nghĩ thế nào.” Lý tam lão gia dừng một chút, nói tiếp: “Còn có, Cẩn Thừa muốn tới làm trong trong chính phủ Bắc Kỳ, nghe nói là Hình gia tiến cử.”

“Chú ba, tin này có chính xác không?”

“Chú sao có thể lừa con?” Lý tam lão gia cười một tiếng: “Con không thấy bác gái cả của con đâu, hai ngày nay đi đường chỉ hận không thể giương lỗ mũi lên trời.”

Nghe Lý tam lão gia miêu tả, Lý Cẩn Ngôn không nhịn được muốn cười, đây thật đúng là tính cách của đại phu nhân. Nhưng mà, Lý Cẩn Thừa muốn làm việc trong chính phủ Bắc Kỳ?

Nghĩ đến quan hệ giữa Lâu Đại soái và Tổng thống Tư Mã, Lý Cẩn Ngôn không khỏi nhăn mày.