Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Cảnh gia, viện tộc trưởng.
Trong phòng. Các nhân vật cao tầng Cảnh gia như tộc trưởng Cảnh Thành Dã, đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ có mặt tại đây.
Không khí hơi nặng nề.
Cảnh Thành Dã trầm giọng hỏi:
- Các vị trưởng lão, chuyện này chúng ta nên làm sao? Sáng sớm hôm nay Triệu gia phái người đưa tin đòi Cảnh gia chúng ta giao Cảnh Ngôn ra, không thèm để Cảnh gia vào mắt. Thái độ của họ rất kiêu ngạo, nhưng các vị cũng biết thực lực của Triệu gia rồi. Triệu Đương Nguyên là cường giả Đạo Linh cảnh, nếu chúng ta làm lơ thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Cảnh Thành Dã rầu thúi ruột.
Gã nhắc tới Triệu Đương Nguyên tức là tộc trưởng hiện tại của Triệu gia.
Tộc trưởng gia tộc số một Đông Lâm thành bản thân đương nhiên là cường giả Đạo Linh cảnh.
Trong ba gia tộc lớn Triệu Đương Nguyên là võ giả Đạo Linh cảnh duy nhất.
Triệu gia có thể vượt lên trên Cảnh gia, Lâm gia thật xa vì có một vị cường giả đáng sợ Đạo Linh cảnh tọa trấn.
Nguyên Đông Lâm thành số võ giả Đạo Linh cảnh đếm trên đầu ngón tay, chỉ có thành chủ đại nhân, hội trưởng Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Mấy năm nay Cảnh gia và Lâm gia vì đối kháng Triệu gia xâm thực buộc phải hợp tác, hai gia tộc hình thành liên minh mới miễn cưỡng ngăn chặn Triệu gia mạnh mẽ.
Hôm nay Triệu gia tới cửa hỏi tội, mục tiêu là Cảnh Ngôn.
Vì Cảnh Ngôn đánh bị thương Triệu Đăng Thiên tiểu nhi tử của Triệu Đương Nguyên trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Cảnh gia hỏi thăm vài đường tin tức biết Triệu Đăng Thiên không nguy hiểm mạng sống, nhưng gã bị thương rất nặng, kinh mạch Võ Đạo bị tổn thương lớn, dù có khỏe lại tu vi Võ Đạo cũng sẽ thụt lùi, về sau muốn tiếp tục tu luyện là rất khó khăn.
Nhi tử cơ hồ bị phế tất nhiên chọc tức Triệu Đương Nguyên, không giết Cảnh Ngôn thề không bỏ qua.
Nếu không phải dính líu nhiều chuyện Triệu Đương Nguyên đã trực tiếp lao vào Cảnh gia.
Triệu Đương Nguyên có thể không để Cảnh gia vào mắt, thậm chí không quan tâm Cảnh gia và Lâm gia liên minh, nhưng gã phải nghĩ cho thành chủ Đông Lâm thành. Làm thành chủ một thành thị tất nhiên không muốn thấy mấy gia tộc lớn chém giết nhau ầm ĩ trong thành thị của mình.
Suy xét đủ loại nguyên nhân Triệu Đương Nguyên quyết định tạm nhẫn nhịn, phái người đi Cảnh gia truyền lời. Nếu Cảnh gia biết điều giao Cảnh Ngôn ra thì dễ bàn, nếu Cảnh gia không chịu hợp tác, hậu quả khó nói.
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh nói ngay:
- Chuyện này Cảnh Ngôn không có lỗi!
Cảnh Ngôn đối chiến với Lý Thiên Phúc trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, Triệu Đăng Thiên bị thua nhiều linh thạch trực tiếp leo lên võ đài đánh lén Cảnh Ngôn, bị hắn đánh thương có thể trách hắn sao?
Mọi người trong phòng biết trách nhiệm không nằm ở Cảnh Ngôn, nhưng hắn bị thương nhi tử của tộc trưởng Triệu gia, đem đến áp lực nặng trịch cho gia tộc.
Đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ nhướng mí mắt lên, con mắt xám đục từ từ đảo một vòng, ngoài cười nhưng trong không cười mỉa mai:
- Tứ trưởng lão nên biết chúng ta đang đối mặt cơn giận của Triệu gia, tứ trưởng lão có hiểu rõ sức mạnh của Triệu gia không?
Sức mạnh của Triệu gia vô cùng kinh người, nghe nói có quan hệ thâm sâu với Lam Khúc quận thành.
Cảnh gia đấu cứng với Triệu gia rất có thể bị diệt tộc, Cảnh gia không cách nào chịu nổi kết quả đó.
Nhưng Cảnh gia cũng không thể giao Cảnh Ngôn ra. Tạm không nói Cảnh Ngôn đang phục hồi cảnh giới, dần tái hiện huy hoàng ngày xưa, tương lai tươi sáng. Chỉ nói Triệu gia kêu một tiếng Cảnh gia liền giao Cảnh Ngôn ra thì Cảnh gia còn mặt mũi gì?
Huống chi Cảnh Ngôn là tôn tử của lão tộc trưởng Cảnh gia.
Thất trưởng lão tính tình nóng nảy, mặt mày thô kệch, lớn tiếng nói:
- Quyết không thể giao Cảnh Ngôn ra! Triệu gia muốn làm gì cứ tới đi, Cảnh gia ta không sợ!
Tam trưởng lão nhìn thất trưởng lão:
- Thất trưởng lão đừng nóng, chúng ta đang bàn bạc giải quyết chuyện này thế nào, nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên.
Lục trưởng lão mắt lóe tia sáng từ tốn hỏi:
- Tộc trưởng, nếu chúng ta chấp nhận bồi thường một mức nào đó có thể làm Triệu gia thỏa hiệp không?
Cảnh Thành Dã lắc đầu nói:
- Rất khó, Triệu Đương Nguyên chỉ muốn Cảnh Ngôn.
Mấy vị trưởng lão thi nhau nêu ý kiến, nhưng bàn bạc một hồi không cách nào giải quyết được vấn đề.
Cuối cùng Cảnh Thành Dã ra kết luận:
- Kêu chúng ta giao Cảnh Ngôn ra thì không thể!
Đại trưởng lão nghe thế bĩu môi nhưng không lên tiếng phản đối.
Cảnh Thành Dã đặt dấu chấm dứt:
- Giờ ta đi Lâm gia một chuyến xem phản ứng của họ, ta cũng sẽ đến chỗ thành chủ. Triệu gia muốn đánh phải được thành chủ cho phép.
Các vị trưởng lão lặng yên, giờ xem ra chỉ còn cách này. Nhưng ai đều biết làm như vậy kéo dài thêm chút thời gian chứ không thể giải quyết bản chất của vấn đề.
***
Cảnh Ngôn đã bế quan suốt nửa tháng, hắn không hay biết bên ngoài hỗn loạn ồn ào.
Với Cảnh Ngôn bây giờ tăng cao thực lực mới là cần gấp.
Đêm nay, Cảnh Ngôn ngồi xếp bằng trên giường chợt rùng mình, thầm rít gào:
- Mở!
Vách tường chắn giữa thất trọng thiên và bát trọng thiên bị trùng kích sụp đổ.
Nguyên khí đáng sợ xuyên suốt trong kinh mạch Võ Đạo toàn thân Cảnh Ngôn.
Nguyên khí bát trọng thiên mạnh hơn thất trọng thiên nhiều, ít nhất hơn gấp đôi.
Cảnh Ngôn mở mắt ra, khóe môi cong lên:
- Thành công!
Từ lúc Cảnh Ngôn bế quan đến bây giờ trong nửa tháng hắn từ thất trọng thiên sơ kỳ đột phá đến bát trọng thiên sơ kỳ, hiệu suất nghe rợn cả người, khiến người trợn mắt há hốc mồm.
Cảnh Ngôn cảm nhận nguyên khí, thầm nghĩ:
- Nguyên khí mạnh quá! Giờ nếu ta đấu với Lý Thiên Phúc có thể nhẹ nhàng đánh bại y.
Con ngươi Cảnh Ngôn co rút:
- Nhưng Cảnh Thiên Long là Tiên Thiên cảnh, dù ta có tu vi Võ Đạo bát trọng thiên nếu đấu với Cảnh Thiên Long cũng không chút phần thắng.
Cảnh Ngôn khẽ thở dài:
- Còn hơn một tháng, phải đến cửu trọng thiên mới được. Có tu vi cửu trọng thiên cộng thêm thủ đoạn của ta mới có hy vọng đánh bại Cảnh Thiên Long. Ta phải thắng trận chiến này! Không chỉ vì gia gia cũng vì bản thân ta!
Cảnh Ngôn liếc nhanh qua tài nguyên Cửu Âm Quả, linh thạch trước mặt.
Sau khi nhìn rõ Cảnh Ngôn kêu lên, rùng mình:
- A?
Hắn có năm mươi trái Cửu Âm Quả, trước đó hắn lấy ra hết, giờ trong hộp đựng Cửu Âm Quả chỉ còn ba mươi ba trái. Tức là trong nửa tháng Cảnh Ngôn tiêu hao mười bảy trái Cửu Âm Quả, tính trung bình một ngày tiêu hao hơn một trái, tốc độ tiêu hao kinh người Cảnh Ngôn cũng không chịu nổi.