Dịch: Phong Nguyệt Lâu

người kia đứng cách Cảnh Ngôn không xa, bọn họ nói chuyện lớn giọng, hắn nghe rõ ràng từng câu.

Cảnh Ngôn nghe xong hơi cau mày, không nói gì.

Loại người như vậy ở đâu cũng thấy.

Trước kia Cảnh Ngôn được tiếng là đệ nhất thiên tài Đông Lâm thành, bị vô số võ giả hâm mộ ghen tỵ, giờ hắn rớt khỏi tầng mây, ai không bỏ đá xuống giếng mới là lạ. Trong lòng đám người này nghĩ Cảnh Ngôn nhà ngươi trước kia ghê gớm lắm mà, mắt mọc trên trán, không ai sánh kịp đúng không?

Giờ thì sao?

Hết vênh váo rồi đi? Không bằng móng chân võ giả bình thường chúng ta.

Hừ, ai kêu ngươi lên mặt!

Có lẽ hơn một nửa võ giả Đông Lâm thành đều có tâm lý và ý tưởng như vậy.

Cảnh Ngôn biết điều đó, nếu hắn sân si với từng người thì khỏi phải tu luyện nữa. Hắn lười để ý, chỉ cần hắn trở lại Tiên Thiên cảnh thì những thanh âm này tự động biến mất.

Cảnh Ngôn nhìn hộ vệ áo đen, nhẹ lắc đầu.

Đành tìm chỗ khác mua Cửu Âm Quả vậy.

Cửu Âm Quả dù mắc nhưng vì lượng nhu cầu ít, trong Đông Lâm thành nhiều cơ cấu giao dịch tài nguyên lớn đều có bán. Cảnh Ngôn đến đây vì chỗ khác có lẽ tồn kho không nhiều, hắn chạy đi từng tiệm rất mất thời gian, cũng có thể xảy ra nhiều biến cố.

Cảnh Ngôn đang định rời đi chợt sau lưng vang lên giọng nói:

- Cảnh Ngôn thiếu gia?

Cảnh Ngôn xoay người lại, thấy nam nhân trung niên mặc trường bào màu lam thì nhoẻn miệng cười:

- Tần chủ quản?

Người này là chủ quản của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, Cảnh Ngôn từng đi theo quá gia gia Cảnh Thiên gặp mặt, có ấn tượng khá tốt với Tần chủ quản.

Tần chủ quản gật đầu chào Cảnh Ngôn, hỏi:

- Cảnh Ngôn thiếu gia muốn mua tài nguyên?

Cảnh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Đúng vậy, muốn vào Kỳ Trân Hiên mua chút tài nguyên nhưng không có lệnh bài khách quý của nơi này.

Tần chủ quản cau mày liếc hai hộ vệ đứng ngoài cửa hàng:

- A? Không lẽ họ không cho Cảnh Ngôn thiếu gia vào?

Hai hộ vệ bị Tần chủ quản lườm một cái lập tức cúi đầu.

Tần chủ quản là cường giả Tiên Thiên cực kỳ lợi hại, còn là chủ quản của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, quyền lực rất lớn, là người của thành chủ đại nhân.

Kỳ Trân Hiên mạnh đến đâu cũng không dám vô lễ với Tần chủ quản, càng không nói tới bọn họ chỉ là hộ vệ của Kỳ Trân Hiên. Nếu họ bất kính với Tần chủ quản, khỏi cần chờ ngày mai, đợi chút nữa họ sẽ bị đuổi ra khỏi đây.

Tần chủ quản trầm giọng nói:

- Cảnh Ngôn vào đi, ta chống mắt xem ai dám ngăn cản ngươi.

Cảnh Ngôn ngạc nhiên:

- Cái này...

Một hộ vệ áo đen tuy sợ hãi uy nghiêm của Tần chủ quản nhưng vẫn ngẩng đầu lên, phồng can đảm muốn giải thích:

- Tần chủ quản, theo quy định...

Tần chủ quản cao giọng quát:

- Câm mồm, hay ngươi muốn ta đưa ra lệnh bài khách quý của Kỳ Trân Hiên các ngươi?

Người có lệnh bài khách quý được phép mang theo đồng bạn vào Kỳ Trân Hiên.

Thân phận như Tần chủ quản dù gã không có lệnh bài khách quý của Kỳ Trân Hiên, nhưng lên tiếng một cái là chủ nhân Kỳ Trân Hiên sẽ đưa lệnh bài khách quý ngay. Càng đừng nói Tần chủ quản chắc chắn có lệnh bài khách quý của Kỳ Trân Hiên.

Cảnh Ngôn chắp tay với Tần chủ quản:

- Đa tạ Tần chủ quản.

Tần chủ quản cười xua tay:

- Đừng khách khí, gia gia của ngươi là bằng hữu của ta, chút chuyện nhỏ này không đáng gì. Nếu ngươi có gì cần ta hỗ trợ cứ đến tìm ta.

Tần chủ quản rất thân thiện với Cảnh Ngôn, tuy hắn bị rớt cảnh giới không còn vinh diệu ngày xưa nhưng Tần chủ quản không quan tâm.

Mấy võ giả lúc trước cười nhạo Cảnh Ngôn lúc này ganh ghét nói:

- Đó là chủ quản của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu?

- Thật sự là Tần Vũ chủ quản của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu! Tần chủ quản khách sáo với Cảnh Ngôn như vậy?

- Chậc chậc, tử đệ gia tộc lớn luôn được ưu đãi, dù là phế vật vẫn hơn người thường như chúng ta.

Tần Vũ đã lên tiếng, hai hộ vệ Kỳ Trân Hiên không dám cản trở nữa.

Cảnh Ngôn nhấc chân bước qua cửa Kỳ Trân Hiên, có thể một lần mua đầy đủ Cửu Âm Quả thì hắn chẳng dại gì đi tìm từng nhà. Nếu Như Ý các ở chợ khu tây có bán đủ Cửu Âm Quả thì Cảnh Ngôn đã không đến Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.

Cảnh Ngôn vừa vào Kỳ Trân Hiên liền có mấy cặp mắt nóng rực nhìn hắn.

Mấy bóng người run nhẹ, ánh mắt lạnh băng.

Cảnh Ngôn đưa mắt qua, thấy năm nữ võ giả trẻ tuổi mặc váy dài, khuôn mặt xinh đẹp đứng rải rác cách huơ mười thước.

Tuy chưa đến Kỳ Trân Hiên bao giờ nhưng Cảnh Ngôn có nghe nói tình hình trong này, hắn biết các nữ võ giả đó là tiếp đãi của Kỳ Trân Hiên. Những tiếp đãi này đều là võ giả trung cấp, không ai thấp hơn Võ Đạo tứ trọng thiên.

Khoảnh khắc Cảnh Ngôn đi vào mấy nữ võ giả mắt sáng rực định giành nhau tiếp đãi, nhưng rất nhanh mấy nữ võ giả động tác nhanh nhất khựng lại.

Vì bọn họ nhận ra Cảnh Ngôn. Tính chất công việc khiến các nàng hiểu biết nhiều về công tử, thiếu gia Đông Lâm thành. Nhận ra Cảnh Ngôn, các nữ võ giả lộ rõ vẻ thất vọng.

Bình thường họ rất tích cực công tác, làm việc ở đây tiền lương thấp, người mới thậm chí không có lương cơ bản, thu nhập chủ yếu dựa vào trích phần trăm. Nếu các nàng tiếp đãi khách hàng lớn sẽ kiếm được mớ tiền huê hồng lớn, không tích cực sao được? Thông thường các nàng rất nhiệt tình với khách hàng, ước gì những khách sộp mua hết tài nguyên trong Kỳ Trân Hiên, vậy là họ giàu to.

Nữ võ giả đứng đằng trước nhất hơi nghiêng đầu bĩu môi nói với nữ võ giả mặc váy dài màu lục đứng đằng sau:

- Tử Huyên, ngươi lên đi. Chú ý chừng mực đừng chọc khách nhân không vui.

Nữ võ giả này nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn bị Cảnh Ngôn nghe thấy. Từ khi Cảnh Ngôn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công ngũ giác cao kinh người, lúc ở tứ trọng thiên hắn vào Hắc Thạch sơn mạch có thể nhẹ nhàng theo dấu, săn bắt linh thú toàn nhờ công ngũ giác nhạy bén.

Nghe nữ võ giả nói thế, Cảnh Ngôn cười thầm, hắn biết suy nghĩ của nàng. Rõ ràng đối phương hơi khinh thường hắn, mấy nữ võ giả này cảm thấy Cảnh Ngôn nghèo mạt rệp, không thể nào mua trân bảo trong Kỳ Trân Hiên hở chút là giá cả ngàn khối linh thạch.