Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Vù vù vù vù vù!

Cảnh Ngôn vừa xuất hiện đám người Cảnh Ngọc Cầm liền nhìn hướng hắn.

Trông thấy Cảnh Ngôn, Cảnh Ngọc Cầm trợn to mắt phượng rực cháy lửa giận:

- Cảnh Ngôn!

Cảnh Ngọc Cầm khí thế hùng hổ.

Nhìn hộ vệ còn đứng ngăn trước mặt cả nhóm, Cảnh Ngọc Cầm vận chuyển nguyên khí dâng trào:

- Biến!

Nếu là người bình thường thì hai hộ vệ của tứ trưởng lão còn cứng rắn ngăn được, nhưng gặp phải nhân vật như Cảnh Ngọc Cầm, Cảnh Thiên Long làm hộ vệ khó xử. Cho dù hộ vệ muốn ngăn cản cũng không làm được.

Cảnh Thiên Long là cường giả Tiên Thiên, nếu đánh nhau chỉ tích tắc hai hộ vệ Võ Đạo cửu trọng thiên sẽ bị đánh bay ngay.

Cảnh Ngôn không muốn khiến hộ vệ khó xử, hắn nói:

- Hai vị hộ vệ đại ca, để họ vào đi.

Trong trường hợp này hộ vệ không có cách nào.

Đám người Cảnh Ngọc Cầm hùng hổ xông tới cửa, Cảnh Ngôn nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là tới kiếm chuyện. Nhưng Cảnh Ngôn không tin đối phương dám tùy ý đánh nhau ngay tại đây. Nhân vật như Cảnh Thiên Long cũng phải kiêng dè tộc quy.

Nghe Cảnh Ngôn nói, hộ vệ liếc nhau, lắc đầu lùi ra. Một người đi nhanh thông báo cho tứ trưởng lão biết Cảnh Ngôn gặp rắc rối.

Cảnh Ngôn nhìn đám người này xông vào viện lạc của mình, hắn nhìn Cảnh Xuyên Lăng hơi lâu. Cảnh Xuyên Lăng thật khiến người thất vọng, gã như con chó bông theo sau lưng Cảnh Thiên Long. Cảnh Ngôn thầm thở dài, có một loại người bẩm sinh đê tiện.

Mạch Cảnh Xuyên Lăng và mạch Cảnh Thiên Long vốn có mối thù truyền kiếp, nhưng bây giờ gã làm như vậy...

Cảnh Ngôn nheo mắt hỏi:

- Các ngươi có chuyện gì sao?

Cảnh Ngọc Cầm hùng hổ hạch hỏi:

- Cảnh Ngôn, hôm nay có phải ngươi đối chiến với Lục Thành trong diễn võ đường?

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Đúng, Cảnh Lục Thành khiêu chiến với ta, bị ta đánh bại.

Cảnh Lục Thành đang đứng cạnh Cảnh Xuyên Lăng, dường như còn chưa thoát khỏi đả kích, đầu gục xuống.

Cảnh Ngọc Cầm giậm chân cách không khí chỉ vào Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn, ngươi to gan lắm! Dám đánh thương Lục Thành, ngươi nói xem phải bồi thường thế nào?

Nghe Cảnh Ngọc Cầm nói câu đó Cảnh Ngôn thầm cười nhạt, nữ nhân này rất đáng ghét.

Lúc đánh nhau Cảnh Ngôn không hề bị thương Cảnh Lục Thành, cho dù gã thật sự bị thương thì hắn không cần gánh trách nhiệm gì.

Cảnh Ngọc Cầm tới cửa đòi lẽ phải hoàn toàn là vô lý gây rối, bà già này không biết nói lý, rõ ràng nàng biết là tại Cảnh Lục Thành khiêu chiến Cảnh Ngôn.

Cảnh Thiên Long luôn im lặng bỗng lên tiếng:

- Cảnh Ngôn, chúng ta đã lâu không gặp.

Thấy Cảnh Thiên Long mở miệng Cảnh Ngọc Cầm liền khép miệng lại. Mặc dù nàng là cô cô của Cảnh Thiên Long nhưng ai đều thấy rõ nàng răm rắp nghe lời gã. Lý do đơn giản Cảnh Thiên Long là cường giả cảnh giới Tiên Thiên, ứng cử viên nặng ký chức tộc trưởng Cảnh gia đời tiếp theo, Cảnh Ngọc Cầm tuy là trưởng bối cũng phải ôm chân gã.

Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Thiên Long, gật đầu nói:

- Đúng vậy!

- Gia gia của ngươi là lão tộc trưởng Cảnh gia, ta luôn rất kính trọng gia gia của ngươi. Bản thân ngươi từng là đệ nhất thiên tài Cảnh gia ta gần mười năm nay, mười năm trước ta là đệ nhất thiên tài của Cảnh gia. Hai chúng ta là tiêu điểm tất cả thành viên Cảnh gia chú ý. Hôm nay ta đến là hạ chiến thư với ngươi! Nếu ngươi không sợ làm mất mặt gia gia của ngươi thì có thể từ chối ứng chiến, ta sẽ không bắt buộc ngươi phải đánh. Có một điều ngươi nên biết, ta đối chiến sẽ không giết ngươi, nên ngươi không cần lo sẽ chết trong tay ta.

Giọng Cảnh Thiên Long không lớn nhưng mỗi chữ nặng như đá gõ vào trái tim Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn sa sầm nén mặt, khí thế cô đọng, cơ bắp toàn thân căng cứng.

Người này đang ép hắn!

Cảnh Ngôn có thể từ chối, tuy có lẽ sẽ bị một số người Cảnh gia lén chỉ trỏ nhưng chẳng sao. Còn bây giờ Cảnh Ngôn mà từ chối tương đương với làm gia gia xấu hổ.

Cảnh Ngôn tuyệt đối không thể bôi nhọ gia gia đã qua đời.

Cảnh Ngọc Cầm hống hách nói:

- Cảnh Ngôn, rốt cuộc có dám ứng chiến không? Ha, nếu ngươi không dám cũng chẳng sao, dập đầu xin lỗi chúng ta là được, chúng ta không ép ngươi nữa. Đương nhiên ngày mai vào lúc này toàn Cảnh gia đều sẽ biết Cảnh Ngôn nhà ngươi là đồ hèn nhát gan. Ta tin nhiều người không chỉ nói về ngươi, còn bàn tán về gia gia của ngươi. Khi gia gia ngươi còn sống anh danh cả đời, có tôn tử hèn nhát e rằng sẽ thất vọng dưới suối vàng.

Cảnh Xuyên Lăng độc ác nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:

- Thiên Long ca, ta nghĩ Cảnh Ngôn không dám ứng chiến đâu. Lúc trước ta khiêu chiến hắn như rùa đen rút đầu, càng đừng nói đến Thiên Long ca. Ta đề nghị kêu hắn quỳ xuống dập đầu cho rồi.

Cảnh Thiên Long nhẹ lắc đầu nói:

- Thật là làm người ta thất vọng, đệ nhất thiên tài Đông Lâm thành đã không tồn tại.

Cảnh Ngôn mở miệng hỏi:

- Cảnh Thiên Long, ngươi muốn khiêu chiến với ta đúng không?

Đám người Cảnh Thiên Long ngạc nhiên:

- Hả?

Cảnh Ngôn mắt hấp háy tia sáng nói:

- Ta ứng chiến là được, nhưng ta có một điều kiện.

Cảnh Ngôn không ngốc, hắn rất rõ ràng với thực lực hiện tại mà đối chiến với Cảnh Thiên Long là tự sát, có lẽ hắn không đỡ nổi một chiêu, hai bên chênh lệch cảnh giới quá lớn. Nhưng Cảnh Ngôn càng không thể từ chối.

Cảnh Thiên Long hơi bất ngờ, gã nói:

- Ngươi nói đi.

Cảnh Ngôn cố nén tức giận chậm rãi nói:

- Cảnh Thiên Long, ngươi là đệ nhất thiên tài Cảnh gia mười năm trước, ta từng là đệ nhất thiên tài Cảnh gia mười năm gần đây. Hai chúng ta đối chiến nên ở trước mặt toàn bộ tử đệ Cảnh gia. Ba tháng sau là đại tái Cảnh gia năm năm một lần, ta cho rằng hai ta hãy đấu một trận trong gia tộc đại tái, để toàn bộ người Cảnh gia tận mắt nhìn thấy một trận chiến này.

Cảnh Ngôn muốn tranh thủ thời gian ba tháng cho mình, ba tháng tuy ngắn ngủi nhưng mang lại hy vọng cho hắn, vì hắn dù gì từng đặt chân vào cảnh giới Tiên Thiên.

Ánh mắt Cảnh Thiên Long nghiêm túc, khóe môi cong lên:

- Vậy à, tốt, thế thì ba tháng sau trong gia tộc đại tái hai chúng ta phân cao thấp. Nhìn xem ai mới là đệ nhất thiên tài Cảnh gia.

Ba tháng qua trong chớp mắt, đặc biệt đối với võ giả chút thời gian này chẳng là gì. Cảnh Thiên Long không tin ba tháng này Cảnh Ngôn có thể trưởng thành đến cấp bậc sánh ngang với gã, vậy thì ngại gì không cho đối phương ba tháng thời gian?

Cảnh Thiên Long nhìn Cảnh Ngôn lần cuối sau đó xoay người đi:

- Chúng ta đi!

Những người khác tự nhiên đi theo Cảnh Thiên Long ra khỏi viện lạc của Cảnh Ngôn.