Dịch: Phong Nguyệt Lâu***
Hoàng Lạc nhìn Thư Linh, hỏi:
- Thư Linh chưởng viện thấy sao?
Thư Linh nghi hoặc hỏi:
- Thấy gì?
Hoàng Lạc cười nói:
- Cảnh Ngôn này hình như thật sự muốn đối chiến với Thương Long, tại sao hắn có tự tin như vậy?
Thư Linh lắc đầu nói:
- Không biết, có lẽ Cảnh Ngôn thật sự có thực lực giành được kim lệnh, nếu đúng vậy Thương Long sẽ gặp nguy hiểm.
Hoàng Lạc không tin Cảnh Ngôn có năng lực này:
- Ha ha, không thể nào.
Trong đám người trên đài cao đa số chung ý nghĩ với Hoàng Lạc.
Ngay từ đầu bọn họ đã không tin Cảnh Ngôn có thực lực như vậy, dù bây giờ hắn khiêu chiến Thương Long thì họ vẫn không thay đổi suy nghĩ. Họ chỉ thắc mắc tại sao Cảnh Ngôn dám khiêu chiến Thương Long, hắn không sợ chết? Hay muốn dùng điều này chứng minh trong sạch? Cái suy nghĩ này quá buồn cười. Dù hôm nay Cảnh Ngôn chết ở đây mọi người sẽ không nhớ hắn quá lâu, có lẽ là vài tháng, một, hai năm sau đó họ sẽ quên tên hắn.
Trong sông dài lịch sử Lam Khúc quận thành xuất hiện nhiều thiên tài rực rỡ như sao chổi, nhưng mấy người được nhớ mãi mãi? Thường có thiên tài, nhưng không tìm ra vài người danh lưu vạn cổ.
Quảng trường dưới đài cao, Thương Long nhìn Cảnh Ngôn:
- Tiểu tử, sẵn sàng chưa?
Thương Long lấy ra vũ khí của mình, một thanh trường kiếm màu bạc, hoa văn chuyển động trên thân kiếm, đây là pháp khí trường kiếm.
Thương Long nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, hình như lo hắn đổi ý. Thương Long nôn nóng muốn giết Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn cười nói, cũng rút ra Thiên Hỏa kiếm đỏ rực:
- Miễn nói nhảm đi.
Thương Long quát khẽ:
- Chịu chết!
Thương Long lắc người, kiếm quang bắn ra, uy năng mênh mông khuếch tán.
Cảnh Ngôn nhìn Thương Long ra tay, con ngươi co rút.
Thực lực của Thương Long không tệ, xem như thượng đẳng trong võ giả Tiên Thiên đỉnh.
Cảnh Ngôn từng đánh với võ giả thực lực như vậy, như đấu với Vạn quản sự, Phương chấp sự trong chợ Lam Khúc. Thực lực của hai người kia cùng đẳng cấp với Thương Long. Khi đó Cảnh Ngôn mới có tu vi Tiên Thiên trung kỳ nhưng đã đấu ngang tay với Vạn quản sự, Phương chấp sự. Giờ Cảnh Ngôn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, tuy chỉ mới đột phá chưa ổn định cảnh giới, nhưng thực lực cao hơn khi còn là Tiên Thiên trung kỳ gấp mấy lần.
Cảnh Ngôn siết chặt Thiên Hỏa kiếm chém ra luồng kiếm quang đỏ:
- Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng!
Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng, một loại võ học trung phẩm.
- Võ học trung phẩm? Cảnh Ngôn sử dụng võ học trung phẩm?
Khi Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng được sử dụng, mọi người đều nhận ra. Bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, rất khó hiểu. Cảnh Ngôn đối diện võ giả như Thương Long mà chỉ thi triển võ học trung phẩm, hắn muốn làm gì?
Người khác nhận ra Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng thì Thương Long cũng nhận biết, lão không thể tin được. Nhưng ngạc nhiên chỉ thoáng qua một giây, Thương Long lạnh lùng cười.
Thương Long đứng ở đây vì muốn tiêu diệt Cảnh Ngôn, nên lão ra tay gần như dốc hết sức, muốn một kiếm giết hắn. Công kích của Thương Long có uy năng vô cùng khủng bố.
Cảnh Ngôn đối mặt công kích của lão thế nhưng chỉ sử dụng Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng!
Thương Long nhỏ giọng độc ác nói:
- Nếu ngươi muốn chết thì chiều ý ngươi!
Phụp!
Kiếm quang màu bạc và đỏ va chạm.
Răng rắc!
Trong khoảnh khắc kiếm quang đỏ vỡ tan, bay tán loạn.
Mọi người ngừng thở.
Sao có thể như vậy?
Bọn họ nhìn chăm chú Thương Long bay ngược ra.
Không sai, bọn họ không có nhìn lầm, là Thương Long bay ra ngoài chứ không phải Cảnh Ngôn văng ra. Cảnh tượng khác với họ tưởng tượng, chẳng phải Cảnh Ngôn mới nên bị đánh bay tiêu diệt sao? Vì sao sẽ là võ giả Tiên Thiên đỉnh Thương Long?
Chuyện gì thế này?
Mọi người ngây ngốc nhìn cảnh tượng xảy ra, họ không hiểu.
Thương Long phun búng máu:
- Phụt!
Nụ cười trên mặt Thương Long biến mất, thay thế là vặn vẹo như vỏ quýt. Mắt lão tràn ngập kinh hoàng e sợ.
Khi kiếm quang của lão bị đánh tan, Thương Long cảm nhận uy năng khó thể tưởng tượng ập đến. Thương Long không kịp suy nghĩ đó là cái gì đã bị lực lượng đánh bay, kinh mạch toàn thân chấn động, không kiềm được phun búng máu.
Cảnh Ngôn không ngừng tay, vì Thương Long chưa chết:
- Chết đi!
Kiếm thứ nhất là Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng, kiếm thứ hai là Trảm Nguyệt kiếm pháp mới.
Kiếm quang đỏ như vầng trăng khuyết bắn ra dán sát người Thương Long.
Đối mặt công kích lần hai Thương Long không có sức ngăn cản, đừng nói lão đã bị thương nặng, dù khi lão còn khỏe thì cũng không đỡ nổi kiếm của Cảnh Ngôn. Uy năng nhát kiếm này đáng sợ hơn kiếm trước nhiều.
Thương Long hét to:
- A!
Thương Long vận dụng bí pháp, một vầng sáng đen mờ khuếch tán quanh người.
Đối mặt cái chết làm Thương Long kích phát tất cả tiềm lực, lão điên cuồng thúc giục nguyên khí. Thương Long biết nhát kiếm của Cảnh Ngôn rất có thể trực tiếp giết chết lão, nên lúc này lão không rảnh lo cái khác, chỉ muốn ngăn cản đường kiếm này.
Thương Long dốc hết sức ngăn cản đường kiếm thứ hai của Cảnh Ngôn, không quên cầu cứu:
- Chưởng viện đại nhân cứu ta với!
Thương Long sâu sắc hiểu được Cảnh Ngôn đáng sợ hơn lão tưởng tượng, lão kém xa hắn.
Xoẹt!
Thương Long rất muốn ngăn cản, lão đã dốc hết sức, giải phóng tất cả nguyên khí có thể vận chuyển. Nhưng kiếm quang đỏ dễ dàng xé rách vầng sáng đen quanh người lão, như đao nhọn sắc bén dễ dàng cắt ra miếng giẻ rách.
Sau đó kiếm quang đỏ xuyên qua người Thương Long.
Thương Long không kịp hét thảm đã té cái rầm xuống đất, tắt thở.
Kiếm quang đỏ qua một giây mới tan biến trong không gian.
Hai kiếm, chỉ hai kiếm!
Kiếm thứ nhất Thương Long bị thương nặng, kiếm thứ hai lão chết thẳng cẳng.
Bãi máu đỏ dần khuếch tán cạnh xác Thương Long.
Rốt cuộc có người lên tiếng, giọng khô khốc:
- Thương Long đã chết?
Thương Long, chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện, cường giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh đã chết. Cứ thế chết đi, chết trước mắt bao người!
Từ lúc hai người đánh nhau đến Thương Long chết tính ra mới vài giây, trong thời gian ngắn Thương Long bị Cảnh Ngôn giết.
Lúc Thương Long cầu cứu Thương Khúc đã đứng dậy, dường như muốn lao xuống đài cao. Nhưng khi Thương Khúc nhích người thì Thương Long đã bị chém giết.