Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Nghe Cảnh Lục Thành nói người xung quanh yên tĩnh lại, các ánh mắt nhìn Cảnh Ngôn, suy đoán hắn có dám ứng chiến không.
Cảnh Lục Thành có tu vi Võ Đạo thất trọng thiên, gã nói sẽ khống chế nguyên khí ở cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên, mặt ngoài có vẻ công bằng nhưng thật ra dù gã chỉ dùng nguyên khí lục trọng thiên vẫn có lợi khi đánh với Cảnh Ngôn.
Vì võ giả cảnh giới càng cao năng lực khống chế nguyên khí càng mạnh, điều này dẫn đến thi triển võ học uy lực càng lớn.
Nói đơn giản là cường giả cảnh giới Tiên Thiên dù cố ý khống chế cảnh giới ở trình độ thấp thì võ giả cảnh giới thấp cũng không đánh lại. Bên trong dính dáng nhiều nhân tố, không đơn giản chỉ là về phát huy võ học.
Thoạt trông Cảnh Lục Thành giận quá mất khôn nhưng thật ra đầu óc gã tỉnh táo, luôn mồm bảo Cảnh Ngôn không thể nào có cảnh giới lục trọng thiên, trong lòng gã biết trưởng lão đã tự mình kiểm tra thủy tinh trắc nghiệm không có vấn đề tức là cảnh giới của Cảnh Ngôn chắc chắn là lục trọng thiên.
Nhưng dù cảnh giới của Cảnh Ngôn là lục trọng thiên cũng tuyệt đối không đánh lại gã. Nên Cảnh Lục Thành mới tự tin, không tiếc tuyên bố kiểm soát cảnh giới ở trình độ lục trọng thiên, buộc Cảnh Ngôn đồng ý đánh nhau.
Gã đánh bại Cảnh Ngôn là hành động nhục nhã hắn lớn nhất.
Từng là đệ nhất thiên tài Cảnh gia, thậm chí trong Đông Lâm thành thế nhưng thua vào tay gã, điều này không chỉ nâng cao danh vọng cho Cảnh Lục Thành còn trả thù giùm Cảnh Ngọc Cầm.
Cảnh Ngôn híp mắt nói:
- Tốt, nếu ngươi đã muốn so thì ta chiều ý.
Cảnh Ngôn đang muốn thử nghiệm thực lực hiện tại. Lĩnh ngộ chút Thương Khung Đệ Nhất Thần Công khiến thực lực của Cảnh Ngôn không đơn giản như bề ngoài. Ví dụ nguyên khí, Cảnh Ngôn chưa bước vào thất trọng thiên nhưng mức độ nguyên khí hùng hậu còn hơn võ giả thất trọng thiên bình thường.
- Cảnh Ngôn thật sự dám ứng chiến? Hắn không sợ thua sao? Dù hắn có cảnh giới lục trọng thiên cũng không thể nào đánh bại Cảnh Lục Thành đúng không?
- Bị đánh bại mất mặt, không dám ứng chiến càng nhục.
- Cũng đúng.
Người Cảnh gia tự động tản ra nhường khoảng trống cho hai người.
Nơi này là diễn võ đường, không gian vốn rộng lớn, bình thường nhiều võ giả Cảnh gia diễn luyện võ kỹ tại đây, có khi luận bàn với nhau.
Một lát sau xung quanh Cảnh Ngôn, Cảnh Lục Thành không còn bóng dáng võ giả Cảnh gia nào.
Hai vị trưởng lão liếc nhau, không lên tiếng ngăn cản.
Đối với một gia tộc thì tử đệ luận bàn với nhau là chuyện tốt, nếu không cần gì xây diễn võ đường?
Đương nhiên gia tộc có quy định hạn chế, khi hai thành viên luận bàn cấm không cho hại mạng sống, đây là điểm giới hạn. Tức là điểm đến liền ngừng, nếu một bên nhận thua thì bên kia phải ngừng tấn công ngay.
Cảnh Ngôn cầm Lưu Quang kiếm, Cảnh Lục Thành thì nắm cây trường thương màu đen.
Cảnh Lục Thành âm trầm cười:
- Cảnh Ngôn, nhớ nhận thua kịp lúc, nếu không bị thương đừng trách ta.
Mới rồi Cảnh Lục Thành còn tức như gà chọi bây giờ đã tỉnh táo, đủ thấy người này không đơn giản.
Cảnh Ngôn xì cười, vung nhẹ Lưu Quang kiếm, một luồng kiếm quang xoay tròn bắn ra:
- Nói nhảm nhiều quá, bắt đầu đi, để ta xem Cảnh Lục Thành nhà ngươi mạnh tới mức nào.
Cảnh Lục Thành vọt lên trước, nguyên khí dâng trào, trường thương đen như con rắn táp hướng Cảnh Ngôn.
Cảnh Lục Thành giữ lời khống chế nguyên khí ở mức Võ Đạo lục trọng thiên.
Cảnh Lục Thành quát:
- Du Long Thương Pháp!
Trường thương đen như con rắn dài để lại tàn ảnh trên không trung, bóng thương nối liền một mảnh, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Võ giả Cảnh gia đứng xem kinh kêu:
- Đó là võ học trung phẩm Du Long Thương Pháp!
- Ghê gớm thật, không ngờ Cảnh Lục Thành có thể thi triển Du Long Thương Pháp đến trình độ này. Dù hắn chưa hoàn toàn nắm giữ Du Long Thương Pháp nhưng chắc cũng đã lĩnh ngộ phần lớn?
- Đúng rồi, có thể thi triển võ học này đến trình độ như vậy Cảnh Lục Thành ít nhất tu luyện hơn ba năm.
Vì muốn nắm giữ võ học vô cùng khó khăn, võ học hạ phẩm đơn giản khi tu luyện cũng vô cùng khó khăn, cần không ngừng lĩnh ngộ trong khoảng thời gian dài.
Tử đệ Cảnh gia không xa lạ gì Du Long Thương Pháp.
Võ học hạ phẩm và võ học trung phẩm đủ chủng loại, trong bảo khố Cảnh gia có nhiều võ học các loại. Nhưng tử đệ Cảnh gia đông biết bao, nên loại võ học nào đều có tử đệ Cảnh gia tu luyện. Đây là vì sao Du Long Thương Pháp thi triển Cảnh Lục Thành liền bị người ta nhận ra.
Hai vị trưởng lão Cảnh Minh Tri, Cảnh Thiên Anh thấy Cảnh Lục Thành thi triển Du Long Thương Pháp cũng gật gù khen.
Cảnh Lục Thành cực kỳ tự tin vào sức chiến đấu của mình, ánh mắt gã lạnh băng, khóe môi nhếch cao trầm giọng quát:
- Nằm xuống cho ta!
Lưu Quang kiếm nằm im trong tay Cảnh Ngôn chợt bộc phát ra từng đợt kiếm quang:
- Đến hay! Thu Phong Lạc Diệp Kiếm!
Cảnh Ngôn đã cô đọng sửa chữa võ học trung phẩm Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng xong, nhưng hắn cảm thấy đối phó Cảnh Lục Thành chưa cần sử dụng võ học trung phẩm, dùng Thu Phong Lạc Diệp Kiếm đã dư dả.
Thu Phong Lạc Diệp Kiếm hóa thành từng luồng kiếm quang đen va chạm vào bóng thương.
- A? Cảnh Ngôn dùng võ học hạ phẩm hả?
- Đúng là võ học hạ phẩm, Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, ta cũng từng tu luyện võ học này.
- Không đúng lắm, nếu Cảnh Ngôn có tu vi cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên thì cũng có thể miễn cưỡng thi triển võ học trung phẩm, hắn từng đến cảnh giới Tiên Thiên, không phải chưa từng tu luyện võ học trung phẩm. Giờ hắn dùng võ học hạ phẩm đối chiến là vì sao?
Nhiều người hoang mang.
Hay vì Cảnh Ngôn biết sẽ thua chắc nên tính quơ quào vài cái rồi bỏ cuộc?
Nếu không như vậy thì thật tình không nghĩ ra lý do hắn dùng võ học hạ phẩm.
Võ học hạ phẩm và võ học trung phẩm chênh lệch quá lớn, hai thứ không cùng đẳng cấp.
Ví dụ hai võ giả cùng cảnh giới, mức độ nguyên khí hùng hậu như nhau, vậy khi hai người đánh nhau một người sử dụng võ học hạ phẩm, một người dùng võ học trung phẩm, kết quả cuối cùng chắc chắn võ giả dùng võ học hạ phẩm thua rồi, có thể bị diệt ngay tích tắc.
Người xung quanh lắc đầu, trận đối chiến này không có ý nghĩa.
Bùm!
Hai loại võ kỹ cuối cùng va chạm, vang tiếng nổ điếc tai, từng đợt năng lượng nguyên khí cuồng bạo khuếch tán.