Edit: Thỏ

Đã nhiều ngày Dương Hân không ra cửa, bởi vì không để tâm lắm nên y không biết đã mấy ngày rồi.

Tuy nhiên, y vẫn nhớ rõ ràng mỗi tối Mạc Thần sẽ đến với y.

Đêm nay cũng vậy.

Dương Hân xem đồng hồ, sắp 6 giờ tối, y nên xuống lầu chuẩn bị bữa tối.

Mở cửa tủ lạnh chỉ thấy đầy ắp nguyên liệu nấu ăn. Tuy rằng y không ra cửa nhưng mỗi lần Mạc Thần đến đều đem đồ ăn cho; chỉ cần nghĩ đến sự săn sóc tận tâm của Mạc Thần, y chợt cảm thấy vô cùng ấm áp.

Y đấy mà, tháng trước bị công ty đuổi việc, nhưng Mạc Thần không hề trách móc; ngược lại còn an ủi, nói rằng tìm công việc mới sẽ tốt hơn nhiều. Dương Hân nghe xong gật gật, y quyết định phải ở nhà thong thả vài hôm chờ công ty khác gọi điện phỏng vấn.

Lấy trong tủ lạnh ra một ít thức ăn và hâm lại bằng lò vi sóng, tiện tay nhón một số rau cải đã ướp lạnh quá lâu, Dương Hân bèn làm vài món ăn đơn giản.

Tai heo thái lát, đùi gà nướng mật ong, đậu cô ve xào và chiên thêm vài cây lạp xưởng, y bắt đầu dọn lên bàn ăn.  Dương Hân xoay người đến quầy rượu lấy một chai Hennessy Cognac, bật nắp, cứ thế tự rót cho mình một ly nhỏ, y chậm rãi ngửi mùi thơm trong khi chờ Mạc Thần đến.

Y mong chờ bữa cơm và những lần chuyện phiếm cùng người yêu, lại nhìn đồng hồ, có lẽ hôm nay Mạc Thần tăng ca nhỉ? Dương Hân đành phải tựa vào sofa đợi chờ.

Thẳng đến khi cảm giác có gì đó chạm vào người mình, Dương Hân choàng tỉnh. Y dụi dụi mắt hỏi: “Ơ, em ngủ quên?”

“Ừ, ngủ say lắm, lúc anh bước vào cũng chẳng biết đâu. Lần sau không được ngủ ngoài phòng khách, khéo lại cảm như lần trước.” Chất giọng người đàn ông rất dịu dàng mang theo sự trầm trầm nam tính.

“Vâng, em sẽ chú ý hơn. Ai bảo hôm nay anh về muộn.” Dương Hân quấn chặt tấm chăn mỏng vào người, y chợt thấy lạnh lẽo, có lẽ mùa thu sắp sang chăng?

“Hết cách mà. Cấp trên bảo tăng ca sao anh từ chối được.” Mạc Thần cũng giận lẫy một chút, đây là lý do chính đáng hắn đến trễ.

“Hứ, đồ ăn nguội cả rồi! Em hâm nóng ngay đây.”

“Không cần, thế này cũng được.” Mạc Thần nhìn chai rượu trên bàn, chợt thở dài nói. “Dương Hân, anh đã nói trước khi ăn cơm không thể uống rượu mà? Em xem em lại uống một ly, kiểu gì cũng đau dạ dày cho xem.”

Vừa nhắc đến rượu Dương Hân liền cảm thấy những chất lỏng chảy vào bụng đã dồn xuống bàng quang rồi.

“Thôi xong, em muốn tè ra quần.” Y cuống cuồng đứng dậy chạy trối chết vào nhà vệ sinh, để lại Mạc Thần bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Dương Hân cười khổ.

“Thiệt tình, lớn rồi mà như trẻ con…”

Ăn bữa muộn xong, bọn họ lười nhác nằm trên sofa, cầm điều khiển từ xa muốn mở đầu đĩa lên xem phim. Tuy nhiên đĩa phim này chiếu quá nhiều lần nên hỏng rồi.

Ngáp dài và miễn cưỡng nhìn chằm chằm hình ảnh nhàm chán trên TV, Mạc Thần mới phát hiện người trong lồng ngực mình đã bỏ cuộc sớm hơn hắn.

“Heo lười!” Bóp cánh mũi Dương Hân, hắn nhìn Dương Hân tỏ ra đáng yêu ngộ nghĩnh.

Rất nhanh Mạc Thần đã chuyển tầm mắt đến gương mặt Dương Hân. Hắn liên tục xoa nắn gương mặt ấy, bóp bóp trán, kéo kéo mũi, trêu đến Dương Hân nhăn mày tìm chỗ trốn, đầu lắc tới lắc lui trông thật buồn cười và thú vị.

Thứ hấp dẫn nhất trên người Dương Hân chính là bờ môi chín mọng của y. Mạc Thần dùng lòng bàn tay chà xát nhẹ đôi môi kia, sau đó cúi đầu dịu dàng hôn xuống.

“A… A…” Dương Hân bị ngộp thở mà tỉnh, biểu cảm giận hờn. “Ghét quá, anh muốn mưu sát em sao?” Dương Hân bất mãn lườm Mạc Thần, lần nữa đón nhận nụ hôn từ hắn.

Môi lưỡi dây dưa hồi lâu thật vất vả mới tách ra thở dốc, Dương Hân lại hung tợn bảo rằng: “Cấm anh trở về đó!”

“Ừ ừ, đêm nay anh ở đây chữa cháy cho em.” Mạc Thần cong cong khóe môi, mỉm cười đầy mờ ám. Đôi tay hắn biết phải làm gì, một bên cởi từng cúc áo của đối phương, một bên cầm lấy bộ vị đã cương cứng của Dương Hân.

“A…” Dương Hân rất nhanh phải đầu hàng. Y nằm trên sofa đón nhận sự âu yếm của người đàn ông, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên thỏa mãn.

Hai người lăn từ phòng khách vào phòng ngủ, quần áo vương vãi đầy sàn nhà. May là không đụng ngã đồ vật gia dụng, bằng không chắc chắn sẽ bị thương.

Cả hai trần trụi cọ xát vào nhau, trái ngược với sự mềm mại dỗ dành của Mạc Thần, động tác ra vào thô lỗ của hắn đâm vào thân thể Dương Hân khiến y cuồng say rên rỉ.

Bọn họ yêu lắm khoảnh khắc này, vừa ngọt ngào vừa sung sướng, cho nên Mạc Thần càng thô bạo cuồng dã thì Dương Hân càng thỏa mãn vui mừng, như cá với nước chính là cảm giác này chăng?

Mỗi lần sắp cao trào, Mạc Thần sẽ ôm y và thì thầm vào tai rằng ‘anh yêu em’. Ba chữ này nghe xong khiến hậu huyệt Dương Hân càng thêm siết chặt, y muốn cảm nhận thật sâu thứ đó của người yêu dấu lấp đầy cơ thể mình, cứ thế mà đẩy vào khiến thể xác lẫn linh hồn đều hòa hợp. Mạc Thần nóng rực, Mạc Thần thân yêu, kịch liệt và nóng bỏng thế đấy. Thậm chí Dương Hân còn không chịu nổi nhiệt độ dâng trào ấy mà khóc nấc lên.

“Tắm rồi hẵng ngủ nhé?” Mạc Thần hỏi.

“Không, mệt quá, em muốn anh ôm em.”

“Tuân lệnh vợ anh.”

“Cút! Ai là vợ anh hả?” Dương Hân đá một cái vào đầu gối hắn, đối phương lập tức xin tha.

“Ôi ôi, anh nói sai rồi, hẳn là đẹp trai phong độ khí chất bức người – con heo lười của anh mới đúng.”

“Anh!” Dương Hân nghiêm túc lắng nghe, cho rằng sẽ nghe lời ngợi ca gì đó, không ngờ Mạc Thần dám gọi y là con heo lười. Cho dù cơ thể mệt rã nhưng sự tức giận vẫn tăng lên.

Mạc Thần ôm chặt lấy người trong ngực, cười đến vui vẻ. Hắn thích nhất ngắm vẻ mặt phụng phịu của Dương Hân, càng nhìn càng giống bé heo đáng yêu. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn hô to nhận sai.

“Đừng giận, đừng giận mà. Em dỗi anh sẽ đau lòng lắm.” Một bên an ủi, một bên lại thúc thứ cương cứng vào hậu huyệt Dương Hân, đâm đến khi Dương Hân choáng váng, y vô lực ôm lấy Mạc Thần rên lên.

“A, đê tiện…”

“Anh đê tiện chỗ nào, anh đang yêu em đấy thôi.” Nếu có một chiếc gương ở đây, Mạc Thần sẽ nhìn thấy trong gương là nụ cười gian xảo của hắn.

Hai người quần nhau khiến giường lớn lung lay, trong không khí tràn đầy mùi mồ hôi và tinh dịch, tựa như bọn họ muốn hòa tan đối phương trong thân thể của chính mình.

“Hân à, em ở nhà này thấy sao?”

“Cũng được, nhà này riêng tư và không sợ hàng xóm làm phiền, hơn nữa cũng sáng sủa và còn mới, em thích lắm.”

“Ừ, vậy thì được. Em yên tâm. Chờ anh làm xong thủ tục ly hôn thì sẽ dọn đến ở với em.”

Dương Hân nghe xong ôm chặt Mạc Thần, y cảm thấy bất an và mong rằng bọn họ có thể ở cạnh nhau càng sớm càng tốt.

“Em chờ anh. Mà anh cũng yên tâm là em sẽ tìm công việc mới, lần này tuyệt đối sẽ không cãi nhau với trưởng phòng. Lúc đó tiền góp nhà em cũng chi một nửa, được không?”

“Đương nhiên được, nghe em cả thôi. Nào nào, đến hôn anh một cái.”

Dương Hân ném ánh mắt khinh thường cho gã đàn ông không đứng đắn, y cắn mạnh vào cổ Mạc Thần một cái, lầm bầm. “Mau ngủ đi, không thì mai đi làm trễ đó.”

“A, đau chết anh.” Mạc Thần che lại nơi bị cắn, tỏ ra đáng thương nhìn Dương Hân bằng đôi mắt đau khổ. Quả thật Dương Hân hết cách chống cự, y đành quay đầu dịu dàng hôn lên môi người yêu.

Mạc Thần mừng rỡ ôm lấy Dương Hân, cùng y hôn nhau đến lúc không thở được mới tách rời. Bọn họ cùng cười với nhau rồi thiếp ngủ.