“Mặc nhi, ngươi nhất định phải thật tốt.” Hứa Thành đỡ y, để cho Mặc Nhiễm duy trì tư thế trung bình tấn, lang trung và bà đỡ bốn cái tay đè ép ở trên bụng nhô cao, máu và nước ối chảy xuống từng dòng.

“Ách a ——” người nọ đột nhiên rên rỉ một tiếng, tuyệt vọng ngẩng đầu lên, “Ta… Ta cho là ta chết… Đau, đau a… Hứa Thành…”

“Mặc nhi đừng có nói linh tinh, ta ở, ta ở đây.” Hứa Thành nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của y, gần như muốn khóc lớn lên, “Mặc nhi, chúng ta đứng như vậy, hài tử là có thể đi xuống, đi xuống liền dễ sinh.”

“Ừ…” Mặc Nhiễm cái hiểu cái không cúi đầu xuống, ngay sau đó bộc phát ra một tiếng kêu thê thảm, “Đừng đẩy, đừng… A —— không thể đẩy, ta… Ta sẽ chết… Ta sẽ đau chết a… Hứa Thành cứu ta, Hứa Thành…”

“Mặc nhi!” Hứa Thành vội vàng cầm hai tay loạn động của y, ôm chặt y, để cho tay của Mặc Nhiễm chỉ có thể đánh được mình, “Mặc nhi, ngươi đau liền đánh ta, ta cầu ngươi đừng nói lời không may.”

Gã sai vặt bưng tới cháo gà nhân sâm và trái cây, Mặc Nhiễm lắc đầu một cái tỏ ý không, nhưng dưới sự kiên trì của Hứa Thành rốt cuộc cứng rắn đổ một chén xuống. Nhưng mà chẳng qua nửa khắc, lần sinh đau tiếp theo tấn công tới, Mặc Nhiễm liền dựa ở trên người Hứa Thành, từng ngụm nôn sạch canh. Đau đớn kịch liệt để cho y không có sức lực khép miệng, bị canh xông lên bị sặc nước mắt giàn giụa. Chất lỏng nôn ra, mồ hôi, nước ối và máu lăn lộn chung một chỗ dính lên khắp người Hứa Thành, hơn nữa lúc trước phun lên tinh dịch, làm cho Hứa Thành cũng chật vật như y. Lần này Mặc Nhiễm không sợ, ngửa mặt yên tâm thoải mái nằm ở trên vai Hứa Thành kêu rên, để cho nước bọt của mình chảy lên trên mặt y.

Đau bụng giống như nứt ra, hông truyền tới trĩu đau để cho hai chân y như nhũn ra, đầu thai chui xuống xương hông, giống như muốn đem cả người y xé ra, mấy đợt giáp công đem Mặc Nhiễm hành hạ đến không có hình người, nhưng mà dựa trong nồng ngực ấm áp kiên cố như vậy, để cho Mặc Nhiễm cảm thấy lại đau nữa vẫn còn có một chỗ dựa vào. Nếu y chết, Hứa Thành sẽ ôm thân thể mang thai của một người khác sao? Mặc Nhiễm trong lúc sinh đau hơi chậm, tựa vào trên người Hứa Thành thầm nghĩ.

Tay của Mặc Nhiễm vô lực đấm sau lưng Hứa Thành, đau đến ngay cả sức lực cắn hắn cũng bị mất, kêu thảm thiết dần dần biến thành rên rỉ rồi lại đến mức chỉ có thể ngẩng đầu lên vô lực nhìn bầu trời, hai chân không ngừng phát run, nếu như không phải là Hứa Thành đỡ y, đã sớm quỳ xuống đất rồi. Hứa Thành nhìn người trước mặt bị hành hạ đến sống không bằng chết, tim như bị đao cắt, nhưng lại sinh ra một tia an tâm, Mặc nhi vẫn còn đang đau, Mặc nhi còn sống, còn sống liền tốt… Đột nhiên thân thể Mặc Nhiễm cứng đờ, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã uỵch xuống. Bà đỡ hưng phấn kêu hài tử đã vào chậu, Mặc Nhiễm không tiếng động há miệng kêu, lần thứ ba ngất đi.

“Mặc nhi, Mặc nhi ngươi tỉnh lại đi, Mặc nhi…”

“Lang quân không sức lực, chỉ có thể quỳ sinh… Công tử ôm y lên trên giường, để cho y quỳ, như vậy chân có thể ép một chút bụng, để cho hài tử đi ra nhanh chút.”

Hứa Thành làm theo lời, đầu của Mặc Nhiễm vô lực tựa vào trên bả vai của hắn, bụng trĩu khiến eo cong như sắp gãy, cả người nằm ở trong ngực của hắn, ướt đẫm trượt xuống. Y chỉ sợ mình một cái sơ sẩy liền khiến Mặc nhi của hắn rời đi.

Bà đỡ liều mạng đẩy bụng ép thai, Hứa Thành nhìn thấy một thứ gì đó từ từ đẩy ra xương chậu đi xuống, rốt cuộc Mặc Nhiễm mở ra cặp mắt mờ mịt: “Hứa Thành… Ta… Ta không được… Xin lỗi, ôm… Ách a —— “

“Mặc nhi nói bậy, nói bậy…” Hứa Thành chỉ cảm thấy trời muốn sụp, liều mạng ôm y kêu khóc, e sợ cho Mặc Nhiễm một lần nữa ngất đi.

“Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi chỉ thích ngươi, theo đuổi ngươi năm năm, hôm nay chúng ta thật vất vả nói ra hết lời trong lòng, ngày tốt còn ở phía sau, Mặc nhi ngươi không thể vào lúc này bỏ ta lại…”

“Mặc nhi ngươi chịu bỏ lại ta và hài tử đi một mình sao? Ngươi nếu là không nhịn được ta cũng không sống được…”

“Mặc nhi ngươi không phải vẫn muốn một cái nhà sao? Bây giờ ngươi có nhà không thể đi a… Sau này ta nhất định đối tốt với ngươi gấp bội, cả đời thương ngươi yêu ngươi, Mặc nhi ngươi ngàn vạn lần phải cố chịu a!”

“Mặc nhi ngươi chống đỡ a, chờ người ngươi dưỡng tốt ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, ta mang ngươi du sơn ngoạn thủy, mang ngươi đi chân trời góc biển, chúng ta liền làm một đôi phu phu thanh nhàn nhà phú quý…”

Mặc nhi

Mặc nhi

Mặc nhi

Mặc Nhiễm nhìn thẳng vào y, trong mắt lăn xuống hai hàng nước mắt, môi ngập ngừng tựa như muốn nói cái gì, nhưng chỉ phát ra máy tiếng nói mộng hồ, ngã ở trong ngực hắn.

Y không muốn chết. Thật vất vả có cái nhà, y không bỏ được Hứa Thành và hài tử, thật là không được… Trước mắt từng trận choáng váng, giọng của Hứa Thành hình như là từ nơi xa xôi truyền tới, Mặc Nhiễm giùng giằng muốn nói cho Hứa Thành hãy lại cưới một cô nương ôn nhu, nhưng thể một chữ cũng không nói ra được, ngay cả làm sao mở miệng cũng không nhớ. Mặc Nhiễm quyến luyến nhìn khuôn mặt đang khóc của Hứa Thành, dường như muốn đem gương mặt đó khắc ở trong đầu, khắc ngay cả canh Mạnh bà cũng không thể làm phai nhạt được, cho đến sương mù dày đặc trước mắt che mất tất cả…

Hứa Thành gọi y như phát điên, nhưng cặp mắt kia vẫn không có mở ra.

Tiếng của bà đỡ đúng lúc vang lên: “Đầu đi ra, sắp sinh sắp sinh!”

Tiếng khóc của hài tử vang lên, Hứa Thành lại không có một nụ cười, hắn nâng lên hai mắt đỏ bừng, nhìn hài tử đỏ đỏ trong ngực bà đỡ, đây cũng là giọt máu từ trong thân thể Mặc nhi… Trên giường trên đất trên người, khắp nơi đều là máu, Mặc nhi của hắn làm sao chảy nhiều máu như vậy a! Nếu không phải đứa nhỏ này cũng là hài nhi của Mặc Nhiễm, hắn quả thật muốn đem cái thứ khiến Mặc nhi mất mạng ném xuống đất. Hứa Thành nhào vào trên người Mặc Nhiễm, người trên giường hai mắt nhắm nghiền, ngực vẫn còn đang phập phồng…

“Lang trung! Mặc nhi còn có cứu! Ngươi mau mau cứu y! Mau cầm máu cho  y…”

“Máu của lang quân đã dừng lại, chẳng qua… Hao tổn quá nhiều, lại mất sức ngất đi, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.”

“Có ý gì?” Hứa Thành sững sốt, “Mặc nhi y sẽ ngủ bao lâu?”

“Có lẽ ngày mai trước khi trời sáng liền tỉnh, có lẽ… Công tử, tại hạ từng thấy qua một nữ tử, sinh xong hài tử hôn mê đến bây giờ cũng không tỉnh… Đã hai mươi năm, công tử, ngài…”

Hứa Thành không dám tin nhìn người tái nhợt trên giường kia, nhẹ nhàng cầm lên tay của y: “Có sao. Ta theo đuổi y năm năm, trông nom hắn năm mươi năm thì như thế nào…”