Cẩm Y Vệ

Chương 951: Ám Độ Trần Thương

Tần Lâm mở ra xem, trên đó viết rất rõ ràng:

- Cư Chính chỉ chuyên quyền, không phải là có dị tâm. Chỉ một lòng hướng về thánh vương, ngày đêm cần lao, chuyên cần mẫn cán trung thành, công lao vượt xa bất kỳ ai khác. Hiện tại đã cách hết thảy chức quan, tập ấm, thụy hiệu, coi như đã trừng phạt nghiêm khắc, xin chớ phạt thêm nữa.

Nói cách khác, tuy rằng Triệu Cẩm bị Trương Cư Chính cách chức đày ra kinh sư, nhưng sau khi Trương Cư Chính chết đi bị thanh trừng, lão vẫn thượng tấu xin tha cho Trương Cư Chính. Lão đánh giá Trương Cư Chính cũng hết sức công bằng: mặc dù chuyên quyền nhưng không hề có dị tâm tạo phản, một lòng lo cho chính vụ triều Đại Minh, trị hạ rất tốt. Cho dù là bệ hạ tức giận tới mức nào, cách đi quan chức và ấm tí là đủ rồi, trừng phạt nghiêm khắc hơn nữa (tịch biên gia sản) thật sự là quá đáng.

Triệu Cẩm này thật đúng là người tốt.

Tần Lâm cười vỗ văn kiện trên bàn một cái:

- Không nghĩ tới tên Cố Hiến Thành này quả thật giảo hoạt, mưu kế của y còn có ý tứ thâm sâu như vậy.

Cố Hiến Thành cố ý để cho Dư Mậu Học Dư Đại Chủy đứng ra đánh trận đầu, gián tiếp khơi mào tranh chấp giữa thanh lưu văn thần và võ công huân quý. Bất kể thành hay không, e rằng phe Tần Lâm cũng sẽ ghi một khoản nợ cho Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, mà Triệu Cẩm cũng không thể không chọn phe tỏ thái độ, đứng về phe y.

Dù sao thân là Tả Đô Ngự Sử, nếu như khuất phục trước áp lực của võ công huân quý, thanh danh Triệu Cẩm coi như mất hết. Miễn cưỡng ở lại Đô Sát viện cũng chỉ có thể làm bù nhìn, không quản thúc được đám Ngự Sử ngôn quan trẻ tuổi đồng lứa nữa.

Hôm nay quả nhiên Triệu Cẩm bị Cố Hiến Thành sách động, tình thế bắt buộc không thể không đối lập với Tần Lâm.

- Thôi, nếu Triệu Cẩm từng thượng biểu xin tha thay Trương gia muội, ta cũng phải đi cảm tạ lão một lần.

Tần Lâm cười gật đầu một cái với Trương Tử Huyên, xoay người lại lên ngựa đi Triệu phủ.

- Tần huynh…. 

Trương Tử Huyên đưa tay muốn kéo, Tần Lâm đã đi xa.

Không lâu lắm, bên ngoài tiếng vó ngựa vang lên, Tần Lâm cười hì hì trở lại phủ:

- Ăn một chén bế môn canh.

Trương Tử Huyên khẽ cắn môi, vỗ hắn một cái: 

- Ngốc tử!

Với cục diện hiện tại, Triệu Cẩm chịu gặp Tần Lâm mới là lạ. Sở dĩ Tần Lâm muốn đặc biệt đi một chuyến là muốn tỏ rõ thái độ của mình, nếu Triệu Cẩm từng cầu tha thứ cho lão Thái Sơn Trương Cư Chính, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, ta nhất định phải ghi nhớ phần ân tình này trong lòng.

Đúng vào lúc này, Hoắc Trọng Lâu tươi cười đi tới, xoa xoa tay nói: 

- Tìm được Lưu Tam Đao rồi, lão đang chờ ở bên ngoài, Đốc Chủ...

Tần Lâm cau mày lại, tựa hồ cũng không phải là rất gấp.

Trương Tử Huyên và Từ Văn Trường cũng hơi có vẻ buồn bực, đương nhiên Lưu Tam Đao tư cách già dặn, bản lãnh khá, nhưng nếu muốn dựa vào lão bố trí khống chế thế cục Đông Xưởng trong tay, e rằng còn xa chưa đủ.

Lưu Tam Đao được Hoắc Trọng Lâu tiến cử, khom người rũ hai tay vô cùng câu nệ đi vào, cách Tần Lâm còn tới bảy tám bước đã vô cùng cung kính hành đại lễ lạy phục xuống: 

-Thảo dân Lưu Tam Đao, bái kiến Tần Đốc Chủ!

Tần Lâm tay trái bưng chén trà, tay phải dùng nắp khẽ hớt vài bọt vụn lưa thưa không có mấy trên miệng chén. Hắn chậm rãi uống một ngụm nhỏ, sau đó mới đặt chén trà xuống bàn, miệng ừm một tiếng vô thưởng vô phạt.

Lưu Tam Đao quỳ trên mặt đất, lại cúi đầu thấp hơn, chỉ cảm thấy tim mình nhảy loạn thình thịch, càng thêm lo được lo mất.

Tần Lâm thở dài trong lòng, nhớ lại lần đầu gặp mặt Lưu Tam Đao ở Tuân Hóa, lão toát ra vẻ tinh minh khôn khéo năng nổ. Sau đó giao thủ mấy lần, hai bên vẫn nằm giữa ranh giới bạn và địch, cho đến vụ án thi thể sáp Xuân Đào cô nương ở Tiểu Thang sơn, vạch trần trò lừa gạt cưới Công chúa của tên quỷ bệnh lao Lương Bang Đoan. Lúc ấy lão vẫn là một viên kiện tướng của Phùng Bảo, chí khí cũng rất cao.

Nhưng bây giờ thì sao, Lưu Tam Đao đã trở thành hình dạng thế nào?! Năm tháng, không, nói chuẩn xác là hai năm gần đây đã để lại trên người lão quá nhiều dấu vết. Mái tóc lão trước đây vốn chỉ bạc hai bên tóc mai, lúc này đã trắng như tuyết cả đầu, nếp nhăn trên mặt nhiều mà sâu gấp mấy lần, chỉ sau hai năm ngắn ngủi nhìn qua ước chừng già đi năm sáu tuổi.

Lưu Tam Đao tư cách già dặn, thủ đoạn cao thâm, xử sự đối đãi với người coi như chính phái, ở dưới tay Phùng Bảo cũng chỉ tận trung chức thủ mà thôi, Nhưng dù sao lão cũng là nhờ Phùng Bảo mới được trọng dụng, đến khi Phùng Bảo rơi đài Trương Kình thượng vị, lão không còn được chút ích lợi gì cả. 

Lập tức lão bị gán cho tội danh đồng đảng với Phùng Bảo, cách hết chức quan cho về quê. Ngay cả tiền bạc mà lão khổ cực tích cóp mấy chục năm cũng phải gom góp kín đáo đưa cho thân tín của Hình Thượng Trí, nếu không làm như vậy, e rằng phải vào thiên lao đại ngục một chuyến.

Phàm là chuyện liên quan tới đảng tranh không có đạo lý gì là chuẩn mực. Thích Kế Quang giết địch báo quốc can đảm trung thành, Phan Quý Tuần vất vả trị thủy Hoàng Hà Hoài Hà, rốt cục cũng vì Giang Lăng đảng rơi đài mà minh châu bị phủ bụi trần. Chỉ là một Lưu Tam Đao nho nhỏ, trong mắt Trương Kình, Hình Thượng Trí không đáng kể gì.

Lúc Tần Lâm quan sát Lưu Tam Đao, đối phương cũng đang quan sát hắn: tuổi còn trẻ đã quan cư nhất phẩm, dùng võ chức chấp chưởng Đông Xưởng càng là dị biệt triều Đại Minh hai trăm năm qua. Lúc mới gặp gỡ ở Tuân Hóa, ánh mắt sắc bén như điện của hắn hiện tại đã trở nên thu liễm hơn nhiều. Nhưng cũng vì như vậy, đồng tử đen nhánh càng lộ ra vẻ sâu không lường được.

- Lưu Tam Đao, hôm nay bản đốc chấp chưởng Đông Xưởng, lão có nguyện trở lại xưởng, ra sức cho bản đốc chăng?

Tần Lâm chậm rãi hỏi.

Lưu Tam Đao có vẻ hơi do dự, hồi lâu mới ra sức cắn răng, mặt lộ ra một nụ cười khổ, thở dài nói: 

- Ý tốt của Tần Đốc Chủ, thảo dân tâm lãnh, đáng tiếc thảo dân tuổi tác đã cao, mỏi gối chồn chân, e rằng khó lòng chạy tới lui vì Đốc Chủ. Mong rằng Đốc Chủ chấp thuận cho thảo dân hồi hương, làm một lão nông cho trọn chuỗi ngày tàn nơi thôn vắng.

Cái gì! Hoắc Trọng Lâu trợn to hai mắt, nếu không phải là Tần Lâm vẫn chưa lên tiếng, y rất muốn nhấc bổng Lưu Tam Đao lên mắng cho một trận: Lưu lão gia tử ngươi cũng coi là nhân vật số một trong Đông Xưởng, năm xưa sóng gió gì mà chưa kiến thức qua? Tần Đốc Chủ cố ý cất nhắc, lão còn thoái thác từ chối, chẳng lẽ đã nhụt hết chí khí không còn?!

Lưu Tam Đao thật sự có hơi nản chí, nếu như lão đang độ tuổi như Hoắc Trọng Lâu, nhất định không chút do dự tái xuất giang hồ. Nhưng tuổi lão đã gần hoa giáp, đến tuổi này mà còn vấp ngã, hùng tâm tráng chí lập tức tiêu ma rất nhiều.

Bất quá lão cũng đang lặng lẽ quan sát sắc mặt của Tần Lâm...

Sắc mặt âm trầm của Tần Lâm càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, Từ Văn Trường và Trương Tử Huyên đồng thời cười cười, hai người đứng dậy rời đi.

- Lưu Tam Đao! 

Tần Lâm chợt vỗ bàn một cái, chén trà rơi xuống đất đánh xoảng một tiếng, Lưu Tam Đao lập tức run lên.

Sắc mặt Tần Lâm hết sức thản nhiên, giơ tay điểm mặt Lưu Tam Đao nói:

- Hừ hừ, lão nông ư, lão đừng tưởng bở! Thủ đoạn của Trương Kình, Hình Thượng Trí thế nào, đối xử với thủ hạ thế nào, bạc mà lão tích cóp mấy chục năm qua hiện tại còn được mấy đồng?! Lão là người của Đông Xưởng, mấy chục năm qua đắc tội với người còn ít hay sao. Bị ghép tội danh trục xuất khỏi Đông Xưởng về quê, trong mắt của các tiên sinh Đại nhân Tri Huyện Tri Châu, lão chính là con chó bị cắt đứt xương sống rơi xuống nước, ai ai cũng muốn đạp lão một cước. Nếu như hiện tại có cừu nhân tìm tới cửa, còn không nuốt chửng lão cả da lẫn xương?!

Lưu Tam Đao đỏ bừng mặt mũi, từng câu từng chữ Tần Lâm vừa nói vô cùng chính xác, Đông Xưởng chính là ưng khuyển triều đình, bình thời nhe răng toét miệng hết sức uy phong. Nhưng đến lúc triều đình không cần nữa, lúc ấy cũng giống như chim ưng bị nhổ lông thua kém cả gà, chó bị lột da không bằng mèo, nỗi khổ trong đó khó mà tả xiết. Nếu không phải như vậy, lão cũng sẽ không theo tâm phúc của Hoắc Trọng Lâu phái đi, chạy đến kinh thành gặp Tần Lâm.

Tần Lâm quan sát Lưu Tam Đao, thình lình đổi giọng, cười lạnh nói:

- Lão không dám làm việc cho bản đốc, chẳng lẽ là sợ Trương Kình, Hình Thượng Trí? Ừm, không ngờ rằng Lưu Tam Đao thanh danh hiển hách chỉ là loài chuột nhắt, nhát hơn thỏ đế, coi như bản đốc đã nhìn lầm người. Thôi được, Lục Viễn Chí, lấy năm mươi lượng bạc tặng cho Lưu huynh làm lộ phí đi!

Lục Viễn Chí ở ngoài cửa đáp một tiếng, cố ý dùng thanh âm mọi người cũng có thể nghe được cười cười nói nói với Ngưu Đại Lực:

- Ôi, lão Ngưu, không ngờ rằng Lưu tổng gia năm xưa lại suy sụp tới mức này, chẳng phải là vừa đáng thương vừa buồn cười?

- Có lẽ hiện tại trong túi lão nhân gia cũng chẳng có đồng nào. May là tâm địa Tần Đốc Chủ chúng ta rất tốt, tặng cho lão năm mươi lượng bạc, cũng coi như giải nguy một chút. Hừ hừ, Lưu lão anh hùng Đông Xưởng năm xưa bất quá cũng chỉ như vậy, hiện nay người có thể đối phó Trương Kình, Hình Thượng Trí, duy chỉ có một mình Tần Đốc Chủ mà thôi!

Lưu Tam Đao quỳ trong sảnh sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ, lão vội vàng chạy tới kinh sư chẳng lẽ để nghe những lời chế nhạo này sao. Nghe Tần Lâm và thủ hạ huynh đệ không xem Trương Kình, Hình Thượng Trí ra gì, lão chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tần Lâm:

- Tần Đốc Chủ, ngươi thật sự sẽ đối phó Trương Kình, Lưu Thủ Hữu ư? Tại sao Lưu mỗ nghe nói ngươi chỉ biết ẩn giấu tự vệ, sống như kẻ giàu sang nhàn rỗi, không hề có chí tiến thủ?

Đây mới là băn khoăn thật sự của Lưu Tam Đao. nếu như Tần Lâm chỉ muốn tự vệ, lão trở lại Đông Xưởng cũng sẽ bị phe Hình Thượng Trí làm cho tức chết, không bằng im hơi lặng tiếng sống ở quê nhà. Nếu như Tần Lâm thật sự có tính toán đánh ngã Hình Thượng Trí, thậm chí là kéo Trương Kình xuống, chắc chắn Lưu Tam Đao sẽ tái xuất giang hồ, lại vào Đông Xưởng.

Tần Lâm nghe vậy cười to, chợt thu tiếng cười lại, ánh mắt như đuốc, hắng giọng nói: 

- Chuông ba năm không kêu, gióng một tiếng kinh người, chim ba năm không bay, cất cánh thẳng lên trời. Bản đốc chỉ là thanh niên mà đã lên tới hàng nhất phẩm, chưởng đại quyền Đông Xưởng, há có thể cam lòng chịu ở dưới người khác?! Bất quá đó chỉ là chút kế mọn che mắt đối phương mà thôi, nếu Lưu huynh chịu ở lại kinh sư, có thể chống mắt chờ xem, chỉ là một tên Hình Thượng Trí nho nhỏ, bản đốc sẽ hạ gục dễ như trở bàn tay!

Lưu Tam Đao không do dự nữa, cúi đầu bái phục:

- Nếu là như thế, tiểu nhân nguyện ra công khuyển mã vì Đốc Chủ!

Tần Lâm giơ hai tay ra đỡ Lưu Tam Đao dậy, ngoài cửa Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đi tới, cùng Hoắc Trọng Lâu chắp tay:

- Chúc mừng Tần Đốc Chủ lại được một viên hổ tướng.

Tần Lâm bật cười ha hả, vẻ mặt phách lối tới cực điểm, ngược lại rất có uy phong khí phách Đốc Chủ Đông Xưởng.

Hôm sau Tần Lâm bèn gọi Lưu Tam Đao, Hoắc Trọng Lâu đến Đông Xưởng làm việc.

Hình Thượng Trí và đồng đảng của mình, tỷ như Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi đầu tiên là hơi giật mình, tiếp theo ai nấy cười lạnh không ngừng, Hình Thượng Trí còn cười với đám đồng đảng, lẩm bẩm một câu:

- Bằng vào đống đồng nát sắt vụn họ Lưu này, cũng muốn lật tung Đông Xưởng của chúng ta ư?!

Quyền lực Đốc Chủ Đông Xưởng quá lớn, giống như Phùng Bảo năm xưa, chưởng ấn Ty Lễ Giám kiêm Đốc Chủ Đông Xưởng, kiêm tổng nội ngoại, Đông Xưởng chính là thiên hạ một nhà của lão, muốn cho ai tới thì tới.

Tần Lâm chẳng qua là Đốc Chủ Đông Xưởng đơn thuần, không có kiêm nhiệm những chức ty khác, còn không làm được tới mức như Phùng Đốc Công năm xưa. Bất quá trừ Chưởng Hình Thiên Hộ cùng Lý Hình Bá Hộ phải để cân bằng thế lực khắp nơi, quan chức còn lại hắn có thể tùy ý thăng giáng.

Sau khi hắn thăng đường lập tức hạ lệnh thăng Lưu Tam Đao làm Chưởng Ban, Tý Khoa Quản Sự, dẫn dắt hai tên Lãnh Ban, hai tên Ty Phòng, mười tên Dịch Trưởng lão luyện, một trăm sai dịch tinh minh, trực tiếp nghe lệnh của Đốc Chủ bản xưởng, cũng chính là Tần Lâm, xử lý những vụ án cơ mật, Chưởng Hình Thiên Hộ và Lý Hình Bá Hộ nếu không trải qua Đốc Chủ cho phép không được can thiệp lão làm việc.

Lý Hình Bá Hộ là Hoắc Trọng Lâu, tâm phúc của Tần Lâm, cho nên những lời cuối cùng này trên thực tế chính là nói cho Hình Thượng Trí nghe.

Lưu Tam Đao ở Đông Xưởng mấy chục năm, mấy năm trước Hoắc Trọng Lâu theo lời Tần Lâm dặn dò, bất kể mọi sự chỉ kéo người đi ăn ăn uống uống, cũng làm quen không ít hạng người chí đồng đạo hợp, lúc này lập tức lấy sổ sách điểm danh, điểm ra hết thảy những kẻ hoặc dính líu tới Phùng Bảo, hoặc buồn bực bất đắc chí, hoặc có hiềm khích với đảng Hình Thượng Trí. Cộng thêm số thân tín nằm vùng gần đây của Trương Thành, nhất nhất chỉ ra từng người một, đưa về dưới tay tân nhậm Tý Khoa Quản Sự Lưu Tam Đao cai quản.

- Trương Uy, Tôn Kiếm Như, Lưu Đình Sơn...

Mỗi lần Lưu Tam Đao đọc lên một cái tên, kẻ đó hoặc là hơi do dự, hoặc là cắn răng, bước ra khỏi hàng đứng ở trước đình. Cũng có một số tên không ai lên tiếng đáp, có thể là xuất ngoại công cán không có mặt trong nha môn, có thể là lòng mang nghi ngờ không dám đứng ra.

Tần Lâm ngồi ngay thẳng trên công tọa, sắc mặt nghiêm nghị, hai mắt nửa mở nửa khép, âm trầm như nước.

Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi có vẻ không vững vàng trận cước, Hình Thượng Trí còn đang cười hăng hắc, dáng vẻ không thèm để ý.

Thời này quy mô Đông Xưởng quá lớn, Lĩnh Ban Ty Phòng hơn bốn mươi người, Dịch Trưởng Đương Đầu trên trăm, sai dịch biên chế chính thức có hơn một ngàn, bang dịch đếm không hết, Lưu Tam Đao chỉ cần theo sổ điểm danh, không ai ứng tiếng cũng mặc kệ. Rất nhanh đã điểm ra hai tên Lĩnh Ban, hai tên Ty Phòng, mười tên Dịch Trưởng lão luyện, một trăm sai dịch tinh minh, theo Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao đứng ở trước đường.

Lưu Tam Đao quỳ một chân xuống, hai tay ôm quyền:

- Chúng tiểu nhân nguyện trung thành ra sức vì Tần Đốc Chủ.

Mọi người đồng loạt quỳ theo, miệng ầm ầm hưởng ứng, trong phút chốc thanh âm chấn động ngói nóc phòng, sai dịch còn lại thảy đều hơi biến sắc mặt. Hình Thượng Trí nghiến răng nghiến lợi: giỏi cho Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao, thật là chó cắn người không sủa, trước đó im hơi lặng tiếng, hiện tại chơi ta một vố. Hừ, chỉ tiếc các ngươi quên Trương Ty Lễ còn tại vị...

Tần Lâm từ công tọa đứng lên, đi tới trước bậc cấp, ôn tồn nói:

- Làm tốt lắm, làm thật tốt!

Mọi người ai nấy vui mừng, nghe ra ý nghĩa sâu xa trong sáu chữ này của Tần Đốc Chủ, vừa khen Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao làm tốt lắm, lại khen các vị sai dịch đứng về phe mình làm tốt lắm. Vừa bảo Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao đi theo lão nhân gia làm thật tốt, cũng là bảo đám sai dịch đi theo hai vị Hoắc, Lưu làm thật tốt.

Một triều thiên tử một triều thần, nếu Tần Lâm là Đốc Chủ, vậy vẫn có một số người thích công danh muốn đầu quân ra sức cho hắn. Huống chi Tần Lâm cất nhắc toàn bộ bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, có tiền lệ gà chó thăng thiên bày ra đó, mọi người khó tránh khỏi cảm thấy nóng rực trong lòng.

Tần Lâm muốn điều ra chừng một trăm sai dịch trong hơn một ngàn tên bằng lòng đi theo mình, thật sự không khó.

Thời gian kế tiếp, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao xuất kích bốn bề, dẫn hơn một trăm thân tín đi làm việc hăng hái vô cùng. Bọn họ kéo tới nha môn, nhà quan viên, đến trà lâu tửu điếm nghe ngóng, muốn tìm ra vụ án đại nghịch nào đó xử lý, nhất cử khẳng định địa vị mình ở Đông Xưởng, cũng giúp cho Tần Đốc Chủ của mình có thêm uy phong thể diện.

Đồng thời hai người bọn họ còn hết sức lôi kéo loại người buồn bực bất đắc chí trong Đông Xưởng, hoặc kẻ dính líu với Phùng Bảo, người bị chèn ép… kéo hết bọn họ sang phe Tần Lâm.

Chỉ tiếc dù sao Trương Kình cũng là chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, đường đường là đệ nhất nhân nội đình, đại đa số sai dịch Đông Xưởng cũng khó có thể hạ quyết tâm thay đổi môn đình.

Nhiều nhất Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao cũng chỉ có thể lôi kéo được hai thành nhân mã, sau đó cũng không thể động tới vây cánh thế lực của Hình Thượng Trí được nữa. Về phần tìm vụ án xử lý cũng không có gì tiến triển, gần đây kinh sư gió êm sóng lặng, cho dù là có vụ án giết người cũng là gian phu dâm phụ mưu sát chồng, cường đạo cướp tài hại mạng vân vân, hai huyện nha Đại Hưng Uyển Bình thừa sức giải quyết. Tối đa cũng chỉ làm phiền đến Ngũ Thành Binh Mã ty, căn bản không có đất dụng võ cho Đông Xưởng.

Từ mới bắt đầu khí thế như sấm sét lôi đình dần dần trở nên suy giảm, rất nhiều sai dịch Đông Xưởng từ từ cảm thấy thủ đoạn của hai vị Hoắc, Lưu bất quá chỉ như vậy, thủ đoạn của Tần Đốc Chủ cũng bất quá như vậy...

Trong nhà Hình Thượng Trí đang cử hành một cuộc tụ hội bí mật, Chưởng Hình Thiên Hộ Đông Xưởng vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, quét mắt nhìn các vị đồng đảng:

- Trương Ty Lễ bảo ta chuyển lời cho các vị, chỉ có bốn chữ: ổn định trận cước!

- Có những lời này Trương Ty Lễ, chúng ta yên tâm rồi! 

Bạch Ngọc Lượng khoa trương vuốt ngực.

Lang Hiệu Hòa cười theo:

- Tần Lâm thanh danh bao trùm tứ hải, thật ra thì nghe danh không bằng gặp mặt! Hai tên vô dụng Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao thì có tác dụng gì, chỉ tổ chọc cho Trương Ty Lễ, Hình Đại ca cười nhạo mà thôi.

Hoắc Trọng Lâu hung tàn, Lưu Tam Đao lão thành, cũng coi là rất nhân vật nổi danh ở Đông Xưởng, nhưng cũng không phải là hạng người tinh thông quyền mưu thủ đoạn cao cường, thậm chí ở phương diện này kém xa không bằng Hình Thượng Trí.

- Cũng đã đến lúc, chúng ta cũng nên cho bọn chúng biết tay…

Hình Thượng Trí cười cười, trong đôi mắt lóng lánh vẻ gian trá hung ác.

----------- 

Cũng trong lúc đó, trong phủ Tần Lâm, Từ Đại tiểu thư gào thét ném roi ngựa xuống đất:

- Họ Tần kia, bọn họ đều nói chàng bất lực không làm gì được ở Đông Xưởng, hừ, khiến cho bản tiểu thư tức giận vô cùng. Quả thật là nói hươu nói vượn, này, có phải là thật không?

Mắt hạnh Đại tiểu thư chớp chớp, đôi môi đầy đặn chu cao, rất khả ái nhìn chằm chằm Tần Lâm.

- Làm sao có thể chứ? 

Tần Lâm cười cười, biết ngay là có mấy vị phu nhân tiểu thư thân phận tôn quý mồm năm miệng mười đâm thọc bên cạnh Từ Đại tiểu thư.

Tuy rằng Từ Tân Di thường gọi ‘Họ Tần’, tựa hồ ngay mặt không nể Tần Lâm chút nào, thật ra từ trước tới nay Đại tiểu thư vẫn hết sức tự hào về trượng phu mình. Cho nên người khác nói hắn nếm mùi đau khổ ở Đông Xưởng, lập tức liền chọc cho nàng mất hứng.

- Thật sao? Hay là ta cho Đại điệt tử đi đánh tên Hình Thượng Trí kia một trận? 

Từ Tân Di bĩu môi, Đại điệt tử của nàng không ai xa lạ, chính là Đề Đốc kinh doanh phòng thủ nội thành Tả Đô Đốc Từ Đình Phụ.

Thanh Đại không biết đi đến bên người Tần Lâm từ khi nào, tay nhỏ bé đặt lên mạch môn hắn, sau đó cười thè lưỡi:

- Hì hì, là thật, Tần ca ca không có gạt người.

Thanh Đại rất quen thuộc mạch Tần Lâm, nếu như hắn gạt người, nhịp mạch đập sẽ có biến hóa, sẽ có thể phát giác.

Tần Lâm cười khổ sờ sờ mũi, thật đúng là không có gì giấu được…

- Lần này Tần huynh muốn giở trò gì, ngay cả tiểu muội cũng nghĩ không ra. 

Trương Tử Huyên nhẹ nhàng bước ra, bụng đã hơi nhô lên, nhưng vẻ xinh đẹp trên mặt vẫn không giảm, lại tăng thêm vẻ nhu mì của thiếu phụ.

Thanh Đại lập tức chạy tới, kéo kéo tay của nàng:

- Chuyện gì vậy, Tử Huyên tỷ tỷ nói cho muội biết đi.

Thiên kim tướng phủ cười vỗ đầu nàng một cái:

- Sao không đi hỏi Tần ca ca của muội? Thôi, để tỷ nói cho nghe, Đông Xưởng dựa vào Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao không thể đè ép cục diện. Nếu như nói sai dịch Đông Xưởng là ác quỷ mặt xanh nanh vàng, hai vị Hoắc, Lưu tối đa cũng chỉ là ngưu đầu mã diện Hắc Bạch Vô Thường, còn phải có Diêm La, Phán Quan cấp cao hơn mới có thể trấn áp được cục diện.

Ôi chao… Thanh Đại thè lưỡi thật dài, làm mặt quỷ nhìn Tần Lâm:

- Thì ra trong Đông Xưởng toàn là quỷ, vậy Tần ca ca chính là Địa Tạng Bồ Tát sao?

- Bắt tên tiểu quỷ là muội! 

Tần Lâm nghiêm mặt hổ làm bộ muốn bắt Thanh Đại.

Khụ khụ, khụ khụ, tiếng ho khan của Từ Văn Trường từ ngoài cửa khách sảnh vang lên, Tần Lâm bối rối thu tay về, chỉ thấy Từ lão đầu tử và Doãn Tân Thương cười ha hả đứng bên ngoài.

Từ Văn Trường thích đánh cờ, kỳ nghệ Tần Lâm rất kém, lại hay chuyên tâm suy nghĩ rất nhiều chuyện liên quan tới phá án. Trương Tử Huyên ngược lại kỳ nghệ rất cao, nhưng nàng lười bồi tiếp lão đầu tử đánh cờ, thà rằng ở trong thư phòng xem công báo, Phản Kinh, Quỷ Cốc Tử, Trúc Thư Kỷ Niên… còn hơn.

Cho đến khi Doãn Tân Thương tới, Từ Văn Trường mới coi như cao sơn lưu thủy gặp tri âm, hai người ngày ngày bày bàn cờ ra sát phạt với nhau, trên bàn cờ luận anh hùng, trở thành hảo bằng hữu rất nhanh.

Từ Văn Trường, Doãn Tân Thương đồng thời nhìn Tần Lâm chắp tay, cùng kêu lên: 

- Đông ông ngồi vững vàng bất động như vậy, hẳn là đã có lương sách, rốt cuộc nhân vật giấu trong túi là ai? Sợ rằng đưa Lưu Tam Đao trở về Đông Xưởng cũng chỉ là kế minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương!