Chợt con ngươi dịu dàng như nước của Minh Trí Ngọc Tử thoáng hiện vẻ vui mừng, nụ cười càng trở nên ấm áp khả ái, loáng thoáng có thể thấy được một cánh buồm ngoài xa nơi trời và biển giáp nhau.

Tới rồi, Lý Tạp Đa rút bội kiếm ôm trước ngực làm nghi thức chào. Quân Bồ Đào Nha đồng loạt giơ vũ khí lên hành lễ, doanh quan lãnh binh quân Minh giơ tay lên, binh sĩ thổi kèn sau lưng lập tức trỗi lên khúc Tướng Quân lệnh.

Thuyền dần dần tới gần, chậm rãi cặp bờ. Các thủy thủ hạ buồm, thả neo, thả một chiếc thang dây xuống, Tần Lâm ung dung dẫn người lên bờ.

Xa xa thấy Minh Trí Ngọc Tử bị Ngõa Vi cùng một đám phu nhân tiểu thư Bồ Đào Nha vây quanh, Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra thiên tài ngoại giao này còn chưa bị bắt đi, suy đoán khả năng sau này bị bắt đi cũng không lớn. Minh Trí Ngọc Tử cũng nhìn về phía hắn cười cười, giống như tỷ tỷ mỗi ngày chạng vạng tối chờ đợi đệ đệ nghịch ngợm trở về.

Cảnh tượng hai người nhìn nhau bị Bạch Sương Hoa bên cạnh Tần Lâm nhìn thấy rõ ràng. Nàng hiểu sai ý, trên mặt đẹp lạnh lùng của nàng nhất thời phủ lên một làn sương lạnh: hừ, tên Tần Lâm này quả nhiên tham hoa hiếu sắc hết thuốc chữa, đúng ra phải mang con anh vũ của Kim tiểu yêu theo, mới có thể nhắc nhở hắn bất cứ lúc nào… Ủa, bản giáo chủ không là cái gì của hắn, quản những chuyện này làm gì?

Thái độ của người Bồ Đào Nha với bọn Tần Lâm hết sức nhiệt tình, có không ít phu nhân tiểu thư tay cầm hoa tươi vẫy vẫy, nhiệt liệt hoan nghênh vị anh hùng đuổi đi người Tây Ban Nha ác ôn.

Trời ơi, thật nhiều hồng mao quỷ! Thích Tần thị cùng Thôi Như Bình dìu nhau, đột nhiên thấy rất nhiều người ngoại quốc, hai nàng chỉ cảm thấy trong lòng phát hoảng chân như nhũn ra, theo thật sát sau lưng Tần Lâm, không dám rời đi dù chỉ một bước.

Tần Lâm chắp tay mỉm cười bước ra từ trong đám người, Minh Trí Ngọc Tử chào đón, Tần Lâm nhìn thấy bên người nàng có một người lạ bèn đưa mắt thăm dò.

- Tần tướng quân, Linh mục Lợi Kỳ, ta giới thiệu cho các ngươi.

Minh Trí Ngọc Tử mỉm cười, giơ tay ra nói:

- Vị này là Linh mục Mã Lý Áo Lợi Kỳ, là truyền giáo sĩ Gia Tô hội phái tới Trung Quốc, người hầu trung thành của thượng đế thượng đế trung thực người làm, y mới từ tiểu bang Goa Ấn Độ đi tới Trung Quốc. Về phần sự tích vinh quang của Tần tướng quân, ta đã nhiều lần đề cập với Linh mục tiên sinh, xin nhắc lại lần nữa, Tần tướng quân là vị thân sĩ vô cùng dũng cảm.

Tần Lâm không quan tâm mấy tới truyền giáo sĩ, bất quá tin tưởng Minh Trí Ngọc Tử sẽ không giới thiệu người không liên quan cho mình, bèn đưa tay ra nắm lấy tay Lợi Kỳ, không cao không thấp nói:

- Linh mục tiên sinh, hoan nghênh ngươi đến Trung Quốc, khác với châu Âu và Trung Đông, quốc gia chúng ta có tín ngưỡng tự do, Phật giáo Đạo giáo Hồi giáo đều có thể tự do truyền bá, Cơ Đốc giáo các ngươi cũng không ngoại lệ.

Bạch Sương Hoa không thể làm gì liếc mắt nhìn Tần Lâm, Bạch Liên giáo chúng ta lại không thể...

Lợi Kỳ lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới Tần Lâm quen thuộc tình huống Âu Châu và Trung Đông như thế, chuyện này rất hiếm thấy trong số người Trung Quốc cùng thời đại, thậm chí làm tan tác một số ấn tượng trước đó của y.

- Xin thượng đế vinh quang chiếu rọi mảnh đất này.

Lợi Kỳ dùng tiếng Trung Quốc bập bẹ trả lời, đồng thời làm dấu thánh giá rất thành kính trước ngực. Đang muốn tiếp tục đàm luận với Tần Lâm, lại thấy vị tướng quân này đã xoay người nói chuyện cùng Minh Trí Ngọc Tử.

Tần Lâm gọi hai quả phụ đang rụt rè e thẹn ra, giới thiệu cho Minh Trí Ngọc Tử, nói hai người bọn họ vốn muốn xuất gia làm ni, kết quả am ni cô Quỳnh Châu không chịu chứa chấp. Hắn cho rằng ni cô và nữ tu cũng không chênh lệch mấy, cho nên dứt khoát mang tới nơi này làm bạn với nàng.

- A, thật là hay quá, Tần tướng quân ngài tính toán rất chu đáo!

Minh Trí Ngọc Tử cao hứng vô cùng, bắt đầu trò chuyện với Thích Tần thị, Thôi Như Bình.

Hai quả phụ đã sớm bị một đám phiên quỷ người không ra người ma không ra ma dọa sợ đến choáng váng đầu óc, chợt thấy tướng mạo Minh Trí Ngọc Tử giống như người Trung Quốc, thần thái lại thân thiết ôn hòa, lập tức bám lấy nàng thật chặt như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng.

Bên cạnh Lợi Kỳ nghe bọn họ đối thoại, lập tức ánh mắt sáng ngời, giống như nhặt được bảo bối, không biết móc từ đâu ra một quyển thánh kinh cầm ở trên tay, lắp bắp nói:

- Ha ha, hai người, mới vừa đến Trung Quốc đã có hai người, các ngươi, các ngươi đều là...

Trời ơi, hòa thượng Tây Dương này thật háo sắc, Ngưu Đại Lực xăn tay áo lên chuẩn bị đánh.

Không nghĩ tới Linh mục Lợi Kỳ đặt tay lên thánh kinh nói:

-... Đều là tín đồ do ta tự tay rửa tội. Thật là hay quá, cầu xin Chúa ban phúc cho các ngươi!

Trời ơi, thì ra Lợi Kỳ là một giáo sĩ cuồng tín, chạy đến Trung Quốc truyền giáo, vừa tới đã gặp hai người bằng lòng nhập giáo, y mới tỏ ra vui mừng như vậy.

Thích Tần thị, Thôi Như Bình bị Lợi Kỳ dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, co rúc sau lưng Minh Trí Ngọc Tử, không chút cảm kích nghi thức rửa tội ban phúc vừa rồi. Hai người còn lặng lẽ lẩm bẩm, dáng vẻ Ngọc Tử tiểu thư giống như tượng Quan Âm bằng sứ trắng, như vị ni cô để tóc tu hành. Hòa thượng Tây Dương này mũi lõ mắt xanh tóc vàng, không giống hòa thượng chút nào cả, rõ ràng là quỷ dạ xoa.

Lợi Kỳ vui vẻ một trận chợt dừng lại, cúi mình vái chào Tần Lâm:

- Tần tướng quân, ngài là vị kỵ sĩ vĩ đại, ngài cứu vớt Gia Lạp Hạ nữ sĩ và đông đảo tín đồ Cơ Đốc La Bố, Ngõa Vi, lại đưa tới cho chúng ta hai vị tỷ muội khát mộ vinh quang thượng đế, vì cảm tạ nghĩa cử, ta quyết định tặng cho ngài một món lễ vật trân quý.

Lễ vật, ta thích nhất, Tần Lâm cười vui vẻ.

Bạch Sương Hoa lại bĩu môi khinh thường, thầm nói người Tây Dương rất thích khoa trương khoác lác, người Trung Quốc chúng ta tặng lễ rất khiêm tốn, cho dù là quý trọng tới mức nào cũng chỉ nói là lễ mọn. Người Tây Dương này tự khen lễ vật trân quý, không biết là thứ gì quý hiếm…

Mọi người theo Lợi Kỳ đi tới giáo đường, y lấy từ hành lý ra một chiếc hộp da dê đưa cho Tần Lâm:

- Nghe Gia Lạp Hạ nói qua, ngài không chỉ là tướng quân dũng cảm, còn là vị thầy thuốc thần kỳ, cho nên hẳn là ngài dùng được món lễ vật này.

Tần Lâm đỏ mặt lên, thầy thuốc cũng có thể tạm được, chỉ bất quá lão tử chỉ chơi với người chết, tên mập sau lưng mới là học đồ y quán chính tông.

Hộp da dê vô cùng tinh xảo, có hoa văn chìm, khóa được chế tạo bằng bạc. Tần Lâm mở hộp ra, chỉ thấy bên trong chứa một ít vỏ cây màu nâu và hạt tròn rất nhỏ, hắn không nhận ra bèn đưa mắt ra hiệu cho Lục Viễn Chí.

Tên mập gãi gãi gãi đầu:

- Kỳ quái thật, ta học dược còn nhiều hơn học y, thế nhưng không nhận ra đây là thứ gì…

- Nó gọi là Kê Kê Đại.

Lợi Kỳ nghiêm trang giới thiệu.

Kê Kê Đại? Mọi người phì cười, nụ cười Tần Lâm cực kỳ cổ quái, Minh Trí Ngọc Tử và Bạch Sương Hoa đều đỏ mặt tía tai, vừa nghe tên này cũng biết là xuân dược!

Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực càng cười xấu xa không ngừng, lòng nói Tần trưởng quan của chúng ta vừa khéo dùng được vị thuốc này, người Tây Dương cũng thật là biết chuyện.

Lợi Kỳ chớp chớp mắt xanh, không biết tại sao những người này bật cười lên, bèn giải thích:

- Đây là dược liệu tân đại lục mới vừa phát hiện, rất có hiệu quả với bệnh hàn nhiệt, người Tây Ban Nha giấu nó cực kỳ bí mật. Bất quá ngài cũng biết, ở trước mặt Gia Tô hội không có bất kỳ bí mật gì.

Chắc chắn là có tín đồ thành kính tiết lộ bí mật cho cha xứ trong lúc xưng tội.

Người khác vẫn còn đang cười không ngừng, sắc mặt của Tần Lâm lại ngưng trọng, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi: bệnh hàn nhiệt, đó chính là sốt rét, Kê Kê Đại...

- Linh mục Lợi Kỳ, ngươi nói hẳn là Kim Kê Nạp phải không?!

Tần Lâm hỏi.

- Cũng có thể nói như vậy, cách đọc không sai biệt lắm.

Lợi Kỳ gật đầu một cái.

Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, cẩn thận đậy nắp hộp da dê lại, nhất thời thứ này đã trở nên cực kỳ quý giá.

Lợi Kỳ mới vừa học tiếng Trung Quốc, còn rất nhiều chỗ vẫn chưa dung hội quán thông, hơn nữa đây là vật mới, không có tiêu chuẩn phiên âm, cho nên mới gây ra trò cười như vậy.

Kim Kê Nạp (Cinchona, canh ki na) chính là một loài thực vật châu Mỹ, hạt, lá, vỏ của nó có hiệu quả rất tốt đối với bệnh sốt rét, nhất là vỏ cây có tác dụng cực tốt, có thể luyện chế ra ký ninh, còn một cái tên khác là Kim Kê Nạp Sương.

Trước đây ở y quán Tần Lâm đã dùng Thanh Hao trị liệu qua bệnh sốt rét, nếu như dùng Thanh Hao và Kim Kê Nạp liên hiệp cho thuốc, hiệu quả phòng trị bệnh sốt rét ở cùng thời đại tuyệt đối thuộc về thần tích. Từ nay vùng Đông Nam Á nhiệt đới sẽ không còn là chỗ không có cách nào đặt chân tới đối với dân tộc Trung Nguyên.

Bảo bối! Tần Lâm cầm hộp da dê, đôi mắt ngời sáng.

- Thế nào, loại dược liệu này rất quý báu sao?

Bạch Sương Hoa dùng truyền âm nhập mật lặng lẽ hỏi hắn, lại nhíu mày một cái:

- Thoạt nhìn phân lượng không nhiều lắm.

Tần Lâm cười khan hắc hắc, phân lượng đúng là không nhiều lắm, nhưng nơi này có ít nhất một hai trăm hạt giống, chúng ta đã có thể trồng đại trà.

Cây Kim Kê Nạp sinh trưởng trong hoàn cảnh nhiệt đới, bán nhiệt đới, vốn ở Lưỡng Quảng cùng Quỳnh Châu cũng có thể trồng. Nhưng sau khi Tần Lâm cân nhắc hơn thiệt được mất, quyết định mang một nửa hạt giống cho Kim Anh Cơ, bảo nàng trồng ở miền Nam Đài Loan, một nửa kia phái người bí mật mang tới Vân Nam, nhờ Tư Vong Ưu trồng thật nhiều ở lãnh địa Thổ Ty của nàng, nói cho nàng biết vật này vô cùng trân quý, nhất định phải bảo vệ thật kỹ.

Truyền giáo sĩ thường phải đi sâu vào Man Hoang, cho nên Lợi Kỳ mang theo không ít Kim Kê Nạp, dùng để phòng trị bệnh sốt rét. Kết quả đến Macao thấy miền Nam Trung Quốc phát triển cao, thậm chí ở nhiều phương diện vượt qua châu Âu, cũng không phải là khu vực Man Hoang nguyên thủy lạc hậu, không có nhiều khả năng nhiễm bệnh sốt rét. Vì vậy y giữ lại chút ít cho mình dùng, phần lớn đều cho Tần Lâm hết, để đổi lấy hảo cảm của vị tướng quân này với Gia Tô hội.

Xử lý xong chuyện của Kim Kê Nạp, Tần Lâm lặng lẽ kéo kéo Minh Trí Ngọc Tử:

- Giới thiệu cho ta cha xứ Lợi Kỳ chính là vì Kim Kê Nạp trên tay y sao?

Minh Trí Ngọc Tử lắc đầu một cái:

- Ta không biết y có loại dược liệu này, nhưng ta biết y trừ thân phận Linh mục Gia Tô hội ra, còn là học giả La Mã vô cùng nổi danh. Ta nói chuyện với y, phát hiện thành tựu của y về số học, thiên văn, hàng hải và luyện kim đều rất tinh thâm.

Đây là pho đại Phật nào, vì sao chưa từng nghe qua đại danh lão nhân gia? Tần Lâm gãi gãi đầu, chủ động đàm luận với Linh mục Lợi Kỳ, thử thăm dò lộ ra ý chiêu mộ.

Lợi Kỳ lắc đầu quầy quậy:

- Không không không, ta đã thề dâng hiến tất cả thân tâm cho Chúa, cho nên không thể phục vụ ngài. Đối với một vị Linh mục Gia Tô hội, làm hết sức quảng bá phúc âm, để cho vinh quang của Chúa chiếu rọi mảnh đất phương Đông này mới là trách nhiệm chí cao vô thượng.

Trời ơi, cuồng tín đồ! Tần Lâm bĩu môi.

La Bố cùng mấy vị phu nhân tiểu thư Bồ Đào Nha ngược lại vô cùng cảm động, làm dấu thánh giá, ai cũng nói Linh mục Lợi Kỳ không hổ là người hầu trung thành của Chúa.

Lợi Kỳ thấy Tần Lâm tựa hồ có vẻ mất hứng, mắt xanh chớp chớp, cười nói:

- À, đúng rồi, như vậy đi, xin Tần tướng quân đặt cho ta cái tên Trung Quốc được không. Bọn họ đều nói nên nhập gia tùy tục, làm việc theo phong tục phương Đông.

- Ngươi muốn lấy tên gì, La Tiện Thần, Bành Định Khang, hay là Vệ Tư Lý?

Tần Lâm uể oải ứng phó.

Lợi Kỳ xấu hổ nói:

- Vẫn theo như đồng âm đi, ta tên là Mã Lý Áo Lợi Kỳ (Mario Ricci), người Trung Quốc đặt họ ở trước, như vậy hài âm chính là Lợi Mã Đậu (Matteo). Bất quá ta nghe nói người Trung Quốc thích lấy những tên may mắn cát lợi như Phúc, Đức, Tài…

(Matteo Ricci là tu sĩ Dòng Tên Công giáo người Ý, người phương Tây đầu tiên được mời vào Tử Cấm Thành của Trung Quốc.)

Dường như Tần Lâm bị nghẹn ngang trong cổ, kinh ngạc nhìn vị Linh mục này, hồi lâu mới thở ra một hơi thật dài:

- Lão huynh, lão huynh lấy tên Lợi Mã Đậu đi, chớ có đổi tên khác.

-----------

Linh mục Gia Tô hội Mã Lý Áo Lợi Kỳ, sau đó nổi danh thiên hạ Lợi Mã Đậu tiên sinh, cuối cùng vẫn không đáp ứng lời mời của Tần Lâm. Y là một truyền giáo sĩ truyền bá phúc âm, làm sao có thể bỏ lại sự nghiệp của Chúa để phục vụ cho Tần Lâm?!

Tần Lâm thở dài, xem ra khí bá vương của bản trưởng quan còn kém quá xa.

Ba ngày sau rời đi Macao, trước khi lên đường Tần Lâm dùng lời lẽ ôn tồn khích lệ Lợi Mã Đậu một phen, lại nhờ Minh Trí Ngọc Tử cùng La Bố, Ngõa Vi chú ý mật thiết động tĩnh người Tây Ban Nha trên đảo Luzon. Cuối cùng lặng lẽ dặn dò Thích Tần thị cùng Thôi Như Bình, đừng để cho con rùa đen nào bắt Ngọc Tử tiểu thư chạy đi.

Hai vị quả phụ ở Macao mấy ngày, phát giác những người Bồ Đào Nha mắt xanh mũi lõ này cũng không phải là yêu ma quỷ quái, dần dần không sợ nữa. Nghe Tần Lâm nhắc tới chuyện này, hai nàng tỏ vẻ hiểu rõ không cần nói, luôn miệng đáp ứng:

- Ân công yên tâm, hai ta đi theo Ngọc Tử tiểu thư nửa bước không rời, trừ ngài ra, nam nhân khác đừng mong nói với nàng nhiều hơn một câu.

Ặc... Tần Lâm sờ sờ mũi, dường như hiểu lầm, nhất là Bạch Sương Hoa bên cạnh làm bộ không thèm để ý, thật ra thì đang lóng tai lắng nghe phát ra hai tiếng cười lạnh...

Lần này Ngõa Vi tiên sinh vốn là buồn bực lại càng thêm nhức đầu, chỉ cần đến gần bên cạnh Minh Trí Ngọc Tử trong vòng ba thước, bất kể là tặng hoa hay là ngâm thơ, đều đối mặt với ánh mắt sắc bén có thể giết người của hai quả phụ.

Minh Trí Ngọc Tử băng tuyết thông minh, dĩ nhiên biết đây là chuyện gì. Nàng chỉ dịu dàng mỉm cười đưa mắt nhìn về phía Bắc, thản nhiên nói:

- Quả thật là một tên tiểu tử nghịch ngợm…