Thích Kim uống ừng ực mấy hơi hết sạch nước trà, không đợi Tần Lâm đặt câu hỏi đã oang oang nói trước:

- Thái Bảo, Tằng Thượng Thư đã xảy ra chuyện gì? Tiểu nhân đến kinh sư đã hai ngày không gặp được y một lần nào, quân tình khẩn cấp, làm sao có thể để trễ nãi được?!

- Ngồi xuống, từ từ nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Tần Lâm xua xua tay, ý bảo Thích Kim không nên gấp gáp.

Thích Kim hậm hực ngồi xuống, nói ra tao ngộ chuyến này.

Lại đến tiết cuối Thu, Đồ Môn Hãn và Đổng Hồ Ly ở Liêu Đông trải qua hai năm nghỉ ngơi lấy sức, thực lực có hơi khôi phục. Nghe nói Giang Lăng Thủ Phụ Trương Cư Chính qua đời, thế cục trong triều bất ổn lại nảy ra ý định xuôi Nam xâm lấn quan ải.

Thích Kế Quang đã luyện thành đại quân, chuẩn bị tiên phát chế nhân, dẫn dắt quân xuất quan quyết một trận tử chiến với Đồ Môn Hãn và Đổng Hồ Ly.

Binh mã chưa động lương thảo đi trước, xuất quan đại quy mô còn phải chờ công văn Binh bộ, lần này phái Thích Kim đến kinh sư đệ trình văn, ai ngờ lại ăn bế môn canh. Thái độ Tằng Tỉnh Ngô ngược với bình thường không chịu tiếp kiến, ngược lại đóng chặt đại môn, Thích Kim không có cách nào đành phải tới cầu xin Tần Lâm giúp đỡ, hy vọng hắn có thể nghĩ biện pháp, thế nào cũng phải phê chuẩn trận quyết chiến chuẩn bị đã lâu này.

Tần Lâm hơi nghĩ ngợi, quắc mắt một cái đứng dậy, vỗ vỗ Thích Kim tỏ ra oan ức, cảm khái nói:

- Tằng Bộ Đường có nỗi lo của y, nhưng quân tình vạn biến, binh quý thần tốc, quả thật không thể nào trễ nãi. Chúng ta lập tức đi tìm y, bản quan nhất định sẽ lấy được công văn Binh bộ!

Thích Kim mừng rỡ, nhận lấy cương ngựa từ trong tay Ngưu Đại Lực, tự tay đỡ Tần Lâm lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, mọi người giục ngựa mà đi.

-----------

Hẻm Thiết Sư Tử, nhà riêng Tằng Tỉnh Ngô.

Binh bộ Thượng Thư đương triều ngồi ngay ngắn trong thư phòng, đôi mày kiếm đậm cau chặt lại, sững sờ nhìn chằm chằm văn thư biên quan in đỏ trên da trâu đặt trên bàn, hồi lâu vẫn không dời ánh mắt sang chỗ khác.

Thích Kế Quang tốn hao mười năm tâm huyết biên luyện lính mới ở Kế Trấn, cộng thêm Trương Cư Chính hết sức ủng hộ, Binh bộ rút ra tinh binh cường tướng từ các nơi, Hộ bộ lo toan lương thảo hướng ngân, Công bộ chế tạo súng pháo kiểu mới, Kế Liêu Tổng Đốc, quan địa phương các phủ châu huyện sở tại hết lòng hợp tác, rốt cục luyện thành năm vạn lính mới tinh nhuệ. Trong đó cũng không thiếu được công lao Tần Lâm lật đổ tham quan Dương Triệu, lại hiến Lỗ Mật Súng, Tấn Lôi Thương.

Hiện tại là tiết cuối Thu Hồ Lỗ xuôi Nam xâm lấn quan ải, Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly nghe được Giang Lăng tướng công Trương Cư Chính chầu trời, bắt đầu rục rịch muốn động, Thích Kế Quang đã an bài xong xuôi đâu vào đó, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với bọn họ.

Trong tay Tằng Tỉnh Ngô, phần trình văn do đích thân Thích Kế Quang viết hết sức khẳng khái hào hùng:

- Liêu Đông hỗn loạn mấy chục năm qua, đầu sỏ tội ác là hai người tiểu Vương tử, Đổng Hồ Ly. Tiểu Vương tử còn có hiệu là Đồ Môn Hãn, là hậu duệ của hoàng thất Hồ Nguyên, cầm ấn của Đại Hãn Mông Cổ, là cừu địch mười đời của Đại Minh ta. Bản Tổng Binh dẫn dắt tướng sĩ dưới quyền, muốn quyết chiến với hậu duệ Hồ Nguyên ở sa mạc Qua Bích, không cần bách chiến còn sống, chỉ cầu hy sinh đền nợ nước.

Có nên phê chuẩn hay không? Chỉ lấy quyết chiến sa trường mà nói, Thích Kế Quang thân trải trăm trận đánh đâu thắng đó, mười năm mài một kiếm, trận chiến này tất thắng bất bại. Đáng tiếc chính là, thắng bại chiến tranh cho tới bây giờ không chỉ bằng vào tướng sĩ nơi tiền tuyến là có thể quyết định...

Người làm truyền báo cắt đứt dòng suy nghĩ của Tằng Tỉnh Ngô: Tần Lâm và Thích Kim cầu kiến.

- Mau mời vào!

Ánh mắt Tằng Tỉnh Ngô sáng lên, lập tức đi ra khỏi nhị môn, vừa đúng nghênh đón bọn Tần Lâm đang vội vàng tiến vào.

Vừa đối mặt, Tần Lâm thấy trong mắt vị Binh bộ Thượng Thư này có vẻ lo âu xua mãi không đi, có thể thấy được y đã phát giác ra không ít chuyện về Trương Tứ Duy.

Tằng Tỉnh Ngô đưa mắt ra hiệu cho Tần Lâm, giữ bọn Thích Kim ngồi lại bên ngoài phòng khách, y mời Tần Lâm vào thư phòng phía sau.

- Xem ra chúng ta đi nước cờ tìm Tần trưởng quan là rất đúng, giao tình giữa hắn và Tằng Thượng Thư rất tốt.

Thích Kim mơ màng suy nghĩ.

Mấy vị tướng quân tuổi tác tương đồng cũng thấp giọng bàn tán, ai nấy xoa tay liên hồi, nói lần này xuất binh nhất định không thành vấn đề, hưng binh quét ngang Mạc Bắc, diệt cừu địch mười đời của triều Đại Minh, đại công cáo thành. Thời điểm lập nên đại nghiệp giống như Hoắc Khứ Bệnh, Lý Tĩnh, Từ Đạt… dường như sắp đến.

Tướng sĩ biên quan trung dũng ngay thẳng, làm sao hiểu được những chuyện quỷ quyệt trong triều, làm sao biết được trong kinh sư này lừa gạt xảo trá. Không thể không nói, ý nghĩ của bọn họ thật sự quá ngây thơ.

Trong thư phòng, Tần Lâm đi thẳng vào chính đề hỏi:

- Tằng Thượng Thư, ngươi đã phát giác rồi sao?

- Không sai.

Tằng Tỉnh Ngô lộ vẻ khổ sở gật đầu một cái, cắn răng thở dài:

- Từ trước tới nay đảng tranh trong triều cho dù là một phái nói đúng, phái khác vô lý nhưng cũng phải cãi lại vài phần. Thế nhưng Giang Lăng đảng nhiều lần đưa tấu chương lên, Nghiêm Thanh, Cố Hiến Thành, Lưu Đình Lan nhất định phản đối, nhưng lần này chúng ta nói Trương Tứ Duy tiếp nhận Thủ Phụ Đại Học Sĩ, bọn họ không hề phản bác, quả thật thái độ khác hẳn bình thường…

Tằng Tỉnh Ngô thân là Binh bộ Thượng Thư, trong tay cũng có chút lực lượng ẩn trong bóng tối, tuy không thăm dò được tin tức thật sự nhưng tổng hợp vô số đầu mối mơ hồ lại cùng chỉ về một kết luận, mà kết luận này đáng sợ tới cực điểm.

- Đã tạo ra sai lầm lớn, lúc này hối hận đã muộn!

Tằng Tỉnh Ngô lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm toát ra vẻ vô cùng áy náy.

Tần Lâm thở dài một cái:

- Tằng Thượng Thư, ngươi chậm chạp không phê chuẩn trình văn của Thích soái, thì ra nguyên nhân là như vậy. Nhưng công phu mười năm tâm huyết của Thích soái há có thể bị hủy trong chốc lát? Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực là người của ta, hãy mau phê duyệt công văn. Thích soái chưa chắc không có cơ hội, huống chi với tài cầm quân của lão, cho dù là triều cục có biến, bảo toàn đại quân rút lui trở về quan tuyệt đối là không thành vấn đề.

Dứt lời Tần Lâm liền tha thiết nhìn Tằng Tỉnh Ngô, hắn đã phân tích lợi hại vô cùng rõ ràng, chiến, có khả năng diệt kẻ thù nhiều đời. Cho dù là triều cục có biến, Thích Kế Quang cũng có thể cầm binh rút lui trở về quan, đây là mối làm ăn chỉ có lời không sợ lỗ.

- Ngu huynh, ngu huynh...

Tằng Tỉnh Ngô cười khổ lắc đầu một cái:

- Làm sao ngu huynh không biết Thích soái dụng binh như thần, chiến là tất thắng bất bại? Nhưng… nhưng lo lắng của ta là bản thân Thích soái!

Phàm là danh tướng triều Đại Minh cầm quân bên ngoài, ắt sẽ bị ngôn quan trong triều công kích, bình thường cũng không nói, nhưng đến thời điểm biến loạn triều cục như vậy Thích Kế Quang vẫn dẫn dắt đại quân xuất quan, sẽ rất dễ dàng bị chính địch vu hãm.

Nếu như Giang Lăng đảng không cách nào bảo vệ Thích Kế Quang giống như trước, e rằng kết cục của vị đại soái này sẽ không hơn gì Hồ Tông Hiến, thậm chí còn tệ hại hơn nữa.

Tần Lâm ngẩn người ra, hoàn toàn hiểu tâm ý của Tằng Tỉnh Ngô, than dài một tiếng:

- Tằng Thượng Thư, ngươi thật sự cho là Thích soái ở biên trấn xa xôi hoàn toàn không biết cục diện trong triều hay sao? Vì sao lần này lão lại thỉnh chiến vội vàng như vậy, chỉ cần ra hỏi Thích Kim chắc chắn sẽ biết rõ ràng.

Tằng Tỉnh Ngô tròn mắt, tiếp theo không nói một lời đi ra thư phòng, đi thẳng tới phòng khách.

- Cung nghênh Tằng Bộ Đường!

Thích Kim cùng các tướng quân quỳ xuống đình tham, thấy Tằng Tỉnh Ngô đi nhanh như vậy chỉ cho là Tần Lâm đã thuyết phục được y phê chuẩn xuất quan tác chiến, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.

- Thích Kim, đứng lên, ta muốn hỏi ngươi.

Tằng Tỉnh Ngô đỡ Thích Kim dậy, dồn dập hỏi:

- Thích soái ngươi trừ trình văn ra còn có dặn dò gì khác hay không?

Thích Kim gãi gãi đầu, đáp:

- Thúc thúc ta nói nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, chúng ta chịu ân nước sâu nặng, tự nhiên nên lấy cái chết đền nợ nước...

Một tên tướng quân khác bổ sung:

- Xuất binh sắp tới, đại soái chúng ta lại nổi hứng làm thơ, viết ra mấy câu thơ trên giấy.

- Thơ gì vậy?

Tằng Tỉnh Ngô hỏi tới.

Một câu là ‘Phong hầu không phải ý ta, chỉ mong bốn bể phong ba dẹp bằng’. Một câu là ‘Đục tận non xanh lấy đá về, lửa hồng thiêu đốt có hề chi. Thịt nát xương tan nào có sợ, chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi’.

Thích Kim ngâm thơ, y nhớ rất rõ ràng.

Thì ra lão muốn bắt chước Vu Thiếu Bảo (Vu Khiêm)! Tằng Tỉnh Ngô giật nảy mình, ngây dại hồi lâu mới cất tiếng thở dài:

- Ta đã xem thường Thích soái, ta không bằng Thích soái... Được, ta sẽ lập tức phát công văn cho Kế Liêu Tổng Đốc phủ, ba Tuần Phủ Thuận Thiên, Bảo Định, Liêu Đông, nếu địch sang xâm lược cho phép các ngươi ồ ạt xuất quan phản kích. Lại tâu lên triều đình, như vậy càng thêm danh chính ngôn thuận, cũng tiện cho các Tổng Binh nha môn các phủ châu huyện phối hợp tác chiến.

Thích Kim vui mừng quá đỗi, quỳ xuống dập đầu ba cái, vui vẻ bò dậy.

Tần Lâm cũng đi tới bổ sung:

- Thượng tấu phải nhanh một chút, Tằng Thượng Thư ngươi xem hôm nay có thể hay không?

- Ta viết ngay bây giờ!

Tằng Tỉnh Ngô lập tức lệnh cho người làm mài mực trải giấy.

Chợt Tằng Tỉnh Ngô cau mày:

- Ngày mai sẽ là ngày lâm triều, đạo tấu chương này chưa chắc có thể thông qua, nếu để trễ nãi, sợ rằng...

- Không sao, nội các tìm Thân Các Lão, Ty Lễ Giám ta đi nói một tiếng với Trương Hoành, hôm nay là có thể xong hết các thủ tục phiếu nghĩ, phê hồng, chế cáo!

Tần Lâm hết sức chắc chắn nói.

Trương Hoành tự biết trong lòng, mình có thể ngồi lên vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám nên cảm tạ người nào, cho nên lão nhất định sẽ nể mặt Tần Lâm.

- Được!

Tằng Tỉnh Ngô nhìn Tần Lâm thật sâu, rất nhanh liền cúi đầu cầm bút viết.

Thích Kim cùng đồng bọn của y nghe vậy ngây người, ngơ ngác nhìn nhau, không che giấu được vẻ vui mừng trong đôi mắt. Bọn họ biết Tần Thái Bảo có biện pháp, nhưng không nghĩ tới hắn cũng có thể can thiệp cả chưởng ấn Ty Lễ Giám, tính tình lại hết sức trọng nghĩa, đại soái kết giao với vị huynh đệ này quả thật không lầm người.

Tằng Tỉnh Ngô viết xong tấu chương lại phê bộ văn, viết công văn phát xuống Kế Liêu Tổng Đốc phủ, các Tuần Phủ khác.

Tần Lâm viết một phong thư tay cho Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực, lệnh cho y toàn lực phối hợp Thích Kế Quang tác chiến, sau đó không từ vất vả chạy đi Ty Lễ Giám tìm Trương Hoành giúp một tay, vừa mới được nội các phiếu nghĩ thông qua tấu chương đã đến, vết mực phía trên chưa khô.

Tằng Tỉnh Ngô viết đạo tấu chương này hết sức mập mờ, bề ngoài thoạt nhìn giống như là theo thông lệ nghiêm phòng tử thủ, phòng thủ tự nhiên không thiếu được phản kích, không có khả năng bị động chịu đánh. Nhưng trên thực tế là âm thầm cho phép Thích Kế Quang xuất binh Tái Ngoại, quyết một trận tử chiến cùng địch khấu.

Phiếu nghĩ nội các và Ty Lễ Giám cũng phê theo ý này, có lẽ Vạn Lịch không nhìn ra, có lẽ y đang bận rộn chuyện khác, không đặt tâm tư vào chuyện này, rất nhanh tấu chương đã được phê hồng.

Tần Lâm lại mời Trương Tiểu Dương giúp một tay, đến lúc hoàng hôn, thiên sứ truyền chỉ đã ra khỏi Đức Thắng môn, được Thích Kim và các vị tướng sĩ hộ tống chạy về tiền tuyến Kế Trấn phía Bắc.

Tiếng vó ngựa rầm rập, gió Thu vù vù, dư quang mặt trời lặn chiếu rọi khiến cho bóng bọn họ ngả dài trên mặt đất. Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, không biết sau trường đại chiến này sẽ có mấy người đắc thắng mà về, có mấy người máu nhuộm sa trường...

-----------

Lúc tấu chương Tằng Tỉnh Ngô đưa đến nội các, Thủ Phụ Trương Tứ Duy, Thứ Phụ Thân Thời Hành, tân nhiệm Tam Phụ Dư Hữu Đinh đang trực ở Văn Uyên Các, vì vậy tấu chương được thông qua không nghi ngờ chút nào, lấy được phiếu nghĩ thuận lợi.

Thân Thời Hành lại cầm lên một bản tấu chương từ trên bàn sách, mở ra xem thử liền nở nụ cười xem thường: giám sát Ngự Sử Khâu Tranh đạn hặc cố Thái Sư Thủ Phụ Trương Cư Chính mười tội lớn, thỉnh triều đình truy đoạt quan tước, thụy hiệu, nghiêm tra tay sai Trương Cư Chính, bỏ đi triều chính mới tàn ngược hại dân, khôi phục chế độ cũ có từ thời tổ tiên.

- Lại một kẻ muốn lừa gạt đình trượng.

Thân Thời Hành lắc đầu cười cười, cầm bút phê ở phía dưới bốn chữ ‘Lưu trung bất phát’.

Lưu trung bất phát chính là để cho Hoàng đế ném đạo tấu chương này vào thùng rác, mặc dù chưa chắc Hoàng đế làm việc theo đúng như phiếu nghĩ, nhưng bên Ty Lễ Giám thấy bốn chữ ‘Lưu trung bất phát’ thường là sẽ đặt tấu chương ở phía dưới chót đống tấu chương, Hoàng đế xem mấy trăm quyển dĩ nhiên không thể xem hết, còn dư lại trả trở về Ty Lễ Giám, cũng là ném vào thùng rác.

Dư Hữu Đinh nghe tiếng ngẩng đầu lên, thanh lưu danh sĩ muốn lừa gạt đình trượng vĩnh viễn sẽ không đoạn tuyệt, cho nên cũng không để ý, hắng giọng nói:

- Trương lão tiên sinh, Thân lão tiên sinh, tại hạ có bữa rượu nhạt, hôm nay chúng ta tới tệ xá không say không về. Các vị cố giao Vương Thượng Thư, Lý Thượng Thư cũng sẽ quang lâm hàn xá.

Y là đại thần Giang Lăng đảng mới nhập các, muốn bày tiệc mời hai vị tiền bối nhập các sớm hơn.

Trương Tứ Duy hơi nhíu mày một cái:

- Hai vị đi trước đi, ngu huynh sẽ chậm một chút, ở đây còn có hơn hai mươi bản vẫn chưa phê xong.

Thân Thời Hành là hảo hảo tiên sinh, luôn miệng nói chờ một chút cũng không sao.

- Giữa chúng ta còn khách sáo cái gì? Làm chủ nhân đi trễ, nhất định Tam Hồ Thượng Thư Lý Ấu Tư sẽ bị chết đói trước!

Trương Tứ Duy cười ha hả đùa một chút, ra sức đẩy Dư Hữu Đinh cùng Thân Thời Hành đi trước.

- Phượng Bàn huynh, chúng ta đi trước một bước, ở tệ trạch cung kính chờ đợi đại giá!

Dư Hữu Đinh rất nhiệt tình chắp tay một cái, cùng Thân Thời Hành rời đi.

Hai vị này mới vừa đi, Trương Tứ Duy đã cầm đống tấu chương lên, lục tìm được đạo tấu chương của Khâu Tranh. Sau đó lão không hề do dự cầm bút xóa đi bốn chữ ‘lưu trung bất phát’ do Thân Thời Hành phê phiếu nghĩ, viết lại bốn chữ khác ‘Giao phát đình nghị’.