Cẩm Y Vệ

Chương 782: Đoạn Long Thạch

Ở trên đời này ai mà không sợ chết, sắc mặt đám cẩm y quan giáo trắng bệch, đang muốn xoay người chạy trốn nhưng lại tiến thối lưỡng nan:

- Ngưu trưởng quan, Tần Thiếu Bảo chúng ta vẫn còn ở… vẫn còn ở trong tay giáo chủ Ma giáo!

Ngưu Đại Lực nhìn hàng rào sắt đối diện, Tần Lâm bị Bạch Liên giáo chủ bắt vẫn đang ra sức nháy mắt lia lịa với y, có vẻ cũng ổn thỏa, y bèn nghiến răng một cái:

- Tần Thiếu Bảo sẽ không có nguy hiểm, đi mau!

- Không được! Muốn đi các ngươi đi đi, ta muốn ở lại...

Gương mặt nung núc của Lục Viễn Chí lúc này xanh đáng sợ, đôi mắt nhỏ bình thời cười híp lại lúc này toát ra vẻ kiên định vô cùng, hai tay nắm hàng rào sắt lay loảng xoảng.

Trên thảo nguyên, giữa bầy ác lang hàng ngàn hàng vạn con, Tần Lâm không vứt bỏ Lục Viễn Chí. Hôm nay trong hang đá dưới lòng đất này, Lục Viễn Chí cũng sẽ tuyệt đối không bỏ lại Tần Lâm.

Trên vách đá đối diện hàng rào sắt có một lỗ thủng rộng hơn trượng do bị Bạch Liên giáo làm nổ, cột nước trắng xóa theo lỗ thủng bắn mạnh vào trong, bắn lên vách đá cứng rắn làm tung tóe bọt nước trắng xóa, hang đá nhỏ trong khoảnh khắc đã bị nước sông bao trùm.

Bạch Liên giáo chủ nhíu mày một cái, vội vàng xách Tần Lâm nhảy lên trên cao, điểm ra một chỉ giải khai huyệt đạo cho hắn, tỏ vẻ đắc ý nói:

- Tần Lâm, thủ hạ của ngươi cũng rất trung thành, bản giáo chủ cũng muốn xem thử, có mấy người chịu lưu lại chôn theo ngươi.

Tần Lâm không trả lời, chỉ để ý nhìn Lục Viễn Chí sau hàng rào sắt, há miệng mắng to:

- Tên ngốc, ở lại đây có gì vui, lão tử cảm thấy rất thoải mái, cần ngươi cứu sao? Lão Ngưu, ngươi đưa tên mập khóc lóc như nữ nhân này đi, lão tử vừa thấy y đã buồn nôn.

- Tần ca... 

Lục Viễn Chí đỏ ngầu đôi mắt, thừa biết đây là Tần Lâm cố ý khích tướng cho y đi mau.

Rầm, Ngưu Đại Lực gõ đầu khiến cho Lục Viễn Chí hôn mê, kéo y lui về phía sau, miệng lẩm bẩm:

- Tần Thiếu Bảo thật sự mắng không sai, tên này còn ngu hơn heo. Hừ hừ, có khi nào nghe nói Tần Thiếu Bảo thua thiệt trong tay nữ nhân chưa?

Chỉ chậm trễ một lúc như vậy, nước đã lên đến bụng. Chúng quan giáo lui thật nhanh về phía sau, theo đường cũ chạy trở về hang đá đầu tiên, chạy đua với thế nước đang dâng cao không ngừng.

Ngưu Đại Lực giao Lục Viễn Chí cho huynh đệ Hiệu Úy, chính y thân cao chân dài phụ trách đoạn hậu. Mặc dù miệng nói là Tần Thiếu Bảo sẽ không thiệt thòi gì, nhưng chạy được vài bước thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn lại phía sau. Đáng tiếc rất nhanh nước sông đã ngập qua hàng rào sắt, trước mắt chỉ là một mảnh trắng xóa, cũng không thấy được Tần Lâm bên hang đá nhỏ kia nữa.

Bên hang đá nhỏ, theo thế nước dâng lên, Bạch Liên giáo chủ xách theo Tần Lâm nhảy lên cao hai lần, đáy hang đá nhỏ này đã hóa thành mặt nước mênh mông, miệng thông đạo ngập dưới nước. Tần Lâm cũng không thấy được Ngưu Đại Lực và chúng Hiệu Úy, cộng thêm hang đá trong lòng đất, tiếng nước chảy như sấm, khó tránh khỏi dao động trong lòng.

Bạch Liên giáo chủ là nhân vật bực nào, lập tức nhìn ra Tần Lâm tâm thần bấn loạn, bèn nở một nụ cười nói:

- Tần Thiếu Bảo, thủ hạ của ngươi đã bị hồng thủy ngăn cách, bỏ lại ngươi bất kể rồi! Bây giờ trong hang đá này cũng chỉ còn lại hai ta, không còn ai có thể cứu tính mạng ngươi được nữa.

Uy hiếp trắng trợn ngược lại giúp cho tinh thần căng thẳng của Tần Lâm chùng xuống trở lại, hắn giả bộ không thể làm gì, cất tiếng thở dài:

- Ôi... nàng nói đúng, bây giờ trong hang đá chỉ có chúng ta cô nam quả nữ, vừa đúng giống như lửa gần rơm. Nếu như nàng làm chuyện gì, ta không có cách nào chống cự, chỉ có thể thuận theo mà thôi…

Dứt lời Tần Lâm dựa nửa người vào vách đá, tứ chi dang rộng, cắn răng nghiêng đầu, vẻ mặt vừa uất ức vừa bi phẫn, rõ ràng là dáng vẻ không cam lòng chịu nhục.

- Vì sao ngươi vô lại tới mức này?!

Bạch Liên giáo chủ giận dữ giậm chân một cái, nhất thời đá vụn bay tán loạn, để lại một dấu chân sâu hơn tấc trên nền đá cứng.

Trước kia cũng bắt được quan viên triều đình, mười người có tám bình thời đạo mạo nghiêm trang, miệng luôn nói trung thành với triều đình, kết quả vừa hù dọa một phen lập tức trở nên mềm như bún. Tối đa chỉ có một vài tên xương cứng, thế nào cũng không chịu đầu hàng.

Thế nhưng người giống như Tần Lâm cũng không hề đầu hàng, nhưng còn kém kiên trinh bất khuất quá xa, lại dám đùa giỡn với Bạch Liên giáo chủ, thật là trên đời có một dưới thế không hai, làm cho nàng lại xấu hổ vừa buồn cười, không biết nên làm thế nào cho phải.

- Thôi, không nói nhảm với ngươi nữa! 

Thần sắc Bạch Liên giáo chủ nghiêm lại:

- Giao Bạch Ngọc Liên Hoa ra, đầu hàng Bạch Liên Thánh giáo chúng ta, bản giáo chủ có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không...

Làm sao nàng biết ta có Bạch Ngọc Liên Hoa? Tần Lâm vẫn cảm thấy chuyện giết chết Cao Sài Vũ ở Kỳ Châu là kín đáo vô cùng, lúc này đột nhiên bị nhắc tới, trong lòng hết sức kinh ngạc.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không hề tỏ ra rơi xuống hạ phong, ánh mắt quan sát thân hình yêu kiều diễm lệ của Bạch Liên giáo chủ từ trên xuống dưới, cười hì hì nói:

- Muốn ta giao ra Bạch Ngọc Liên Hoa, đầu hàng Bạch Liên Ma giáo ư? Có lẽ nàng hãy thử mỹ nhân kế xem sao, ở đây chỉ có hai người chúng ta không ngại nói thật với nàng, lòng trung thành của ta đối với triều đình cũng rất có hạn, nói không chừng dùng mỹ nhân kế một chút ta sẽ đầu hàng.

Trời ơi, da mặt tên này quả thật rất dày…

Nghe Bạch Ngọc Liên Hoa quả thật ở trong tay Tần Lâm, Bạch Liên giáo chủ lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nàng vẫn một mực quan sát hành động của Cao Thiên Long mấy ngày qua nhưng không nói gì.

- Hừ, cho là ta không dám đả thương ngươi sao?! 

Bạch Liên giáo chủ cười lạnh, vung chỉ điểm vào người Tần Lâm.

Thủ pháp của nàng nhanh như điện chớp, Tần Lâm tránh đi đâu được. Giữa ngực bụng bị đâm trúng lập tức có một luồng khí nóng lan vào cơ thể, khiến cho toàn thân hắn vừa đau đớn vừa tê dại.

- Mưu sát chồng, cứu mạng, có kẻ mưu sát chồng! 

Tần Lâm ôm lấy đùi Bạch Liên giáo chủ, lăn lộn trên mặt đất.

Bạch Liên giáo chủ nổi giận thêm, lập tức giơ tay lên khiến cho không khí xung quanh kích động mơ hồ phát ra tiếng sấm gió, nhưng hai chân nàng bị Tần Lâm ôm lấy, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới lần đó ở Trấn Thủy Quan Âm am, uống lầm Mật Tảo Hòa Hợp Trà, hiện tại Tần Lâm đè trên người mình... Còn có sau đó gặp Tần Lâm ở Thập Sát Hải chỗ ở của Ngũ Phong hải thương, hắn cũng ôm lấy hai chân Kim Anh Cơ như vậy, sau đó...

Đường đường Bạch Liên giáo chủ chợt cảm thấy thân thể bủn rủn không chịu nổi, trong lòng mềm nhũn, đôi mắt băng hàn trở nên mờ đi, rốt cục đổi chưởng thành chỉ điểm tới, giải khai huyệt đạo cho Tần Lâm.

Phù… Tần Lâm thở hổn hển vài cái, vừa rồi quả thật là khó chịu, nữ nhân này hạ thủ quá tàn độc.

- Chưa từng thấy qua tên quan nào không biết xấu hổ như ngươi…

Bạch Liên giáo chủ thấy thế nước dần dần lên cao, cuống quít nắm Tần Lâm tiếp tục nhảy lên trên.

Mặc dù chưa lấy được Bạch Ngọc Liên Hoa, nhưng bây giờ nàng đã lấy được tin tức xác thực từ trong miệng Tần Lâm, giải trừ lòng nghi ngờ đối với Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long, cũng có thể đi hội hợp với các thuộc hạ đắc lực Cao Thiên Long, Ngả Khổ Thiền đã rời đi trước đó.

Hang đá nhỏ này có hình bầu dục, một đầu là thông đạo hàng rào sắt, đầu kia là thông đạo dẫn sang hang đá khác. Dựa theo kế hoạch rút lui trước đó, Bạch Liên giáo chủ dẫn theo Tần Lâm chạy về phía ấy, phía sau là nước sông dâng lên không ngừng, trắng xóa một mảnh.

Có chuyện gì vậy? Trong đôi mắt băng hàn ngàn năm của Bạch Liên giáo chủ xuất hiện vẻ ngơ ngác khó hiểu: vốn là thông đạo rời đi, thế nhưng hiện tại trước mặt đã bị Đoạn Long Thạch nặng đến vạn cân hoàn toàn ngăn chặn.

- Cao Tả Sứ, Ngả Hữu Sứ, các ngươi có ở đây không? 

Bạch Liên giáo chủ vỗ vào tảng đá, nội lực nàng hùng hậu, cho dù tiếng nước chảy điếc tai nhưng giọng nói trong trẻo như tiếng phượng gáy trên chín tầng mây cũng khiến cho bên kia nghe rất rõ ràng.

Sau Đoạn Long Thạch, Tử Hàn Yên cũng nôn nóng vạn phần, vỗ vào đá nói:

- Xin Thánh giáo chủ chờ chút, chúng ta đang nghĩ biện pháp.

Ngả Khổ Thiền râu tóc dựng đứng, giơ Thủy Ma thiền trượng chỉ Cao Thiên Long:

- Họ Cao, phải chăng là lão muốn nhân cơ hội hại chết Thánh giáo chủ, để mình ngồi lên ghế giáo chủ?

Cánh tay trái Cao Thiên Long mềm nhũn rũ xuống, tựa hồ đã gãy, sắc mặt áo não như đưa đám:

- Huynh đệ ta cũng không ngờ tới sau khi cho nổ tung vách đá, Đoạn Long Thạch lại đột nhiên rơi xuống! Chắc là cơ quan bị vụ nổ chấn động ảnh hưởng...

Hồ Vân Bằng và Hùng trưởng lão, Dương trưởng lão cũng một mực khuyên giải:

- Đúng vậy đúng vậy, Cao Tả Sứ cố nhiên có lỗi, nhưng mới vừa rồi chúng ta cũng nhìn thấy, khi vụ nổ xảy ra Đoạn Long Thạch cũng rơi xuống theo, cánh tay Cao Tả Sứ cũng bị đập gãy. Cự thạch vạn cân ai dám lấy tính mạng ra đùa giỡn, trước mắt cứu Thánh giáo chủ ra quan trọng hơn, chớ đoán lung tung nữa.

Cho dù là võ công cao tới mức nào, bị cự thạch vạn cân rơi xuống đầu nhất định cũng sẽ hóa thành bánh thịt. Lúc vụ nổ xảy ra Cao Thiên Long muốn đi xem lỗ thủng, kết quả không đề phòng Đoạn Long Thạch bất ngờ rớt xuống. Nếu không phải lão nhanh chân lùi lại đã bị đập chết tại chỗ, dù là như vậy cũng bị gãy một cánh tay.

Bên kia Đoạn Long Thạch Bạch Liên giáo chủ dùng sức vỗ vỗ vách đá: 

- Không nên xảy ra nội loạn, bản giáo chủ tin tưởng Cao Tả Sứ sẽ không phản bội Thánh giáo, mọi người hãy đồng tâm hiệp lực đẩy Đoạn Long Thạch này ra.

Đoạn thông đạo này có hình dáng giống như cái loa, Bạch Liên giáo chủ và Tần Lâm ở đầu nhỏ, vị trí thấp, bọn Cao Thiên Long, Ngả Khổ Thiền ở đầu lớn, vị trí cao hơn. Muốn đẩy Đoạn Long Thạch ra vậy phải đẩy từ dưới lên, đẩy về phía đầu lớn của thông đạo.

Đoạn Long Thạch là một tảng đá khổng lồ hình cầu, Bạch Liên giáo chủ dạng hai chân ra đứng không ra chữ Đinh không ra chữ Bát, vận khởi tầng thứ tám Bạch Liên Hướng Nhật thần công dùng sức đẩy lên. Nhất thời y phục nàng không gió mà động, giống như cánh buồm no gió dần dần căng phồng lên.

Bạch Liên giáo chủ thật là lợi hại, cự thạch vạn cân lại bị nàng đẩy mạnh tới nỗi hơi lung lay một cái.

Nhưng bên kia Đoạn Long Thạch, bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên lại khó lòng dùng sức. Một quả cầu đá khổng lồ như vậy không có chỗ nào có thể nắm được, tuy rằng chỗ giáp với vách đá có khe hở nhưng không đút lọt một cánh tay, làm sao kéo nó về phía mình cho được?

Chỗ này chỉ có thể chứa được bốn người, vì vậy Ngả Khổ Thiền và Tam đường chủ cùng ra trận, có người sử xuất Long Trảo Thủ, có người vận khởi Khống Hạc Công, chỉ tiếc tảng đá này không tiện bám tay dùng sức, có mười thành công lực ngay cả một thành cũng không sử ra được.

Bên kia Đoạn Long Thạch, song chưởng Bạch Liên giáo chủ cùng xuất, thúc giục thần công đến cực hạn, trán và cổ trở nên đỏ ửng, đỉnh đầu bốc lên khí trắng, mồ hôi bắt đầu chảy xuống.

- Này, này…

Tần Lâm lớn tiếng kêu, nhưng Bạch Liên giáo chủ đang vận thần công đạt tới cảnh giới vật ngã lưỡng vong, làm sao còn có thể phân tâm đáp lời hắn.

Thật sự không nghe được sao… Tần Lâm đảo mắt vài vòng toét miệng cười xấu xa, đi vài vòng xung quanh Bạch Liên giáo chủ, quan sát chăm chú thân hình lồi lõm cong vút tuyệt đẹp của nàng, lẩm bẩm nói:

- Ừm, vóc người rất đẹp, ngực cao eo nhỏ, mông tròn chân dài. Bình thời nàng mặc nhiều như vậy ta thật sự không nhìn ra, chậc chậc, ngực vô cùng hoàn mỹ, nếu là lớn hơn chút nữa thì hay quá.

‘Khốn kiếp, bản giáo chủ nhỏ chỗ nào, ta mặc bó ngực!’

Bạch Liên giáo chủ nghĩ như vậy, mặc dù vừa xấu hổ vừa giận dữ rất muốn phản bác, nhưng lại không thể mở miệng được. Nàng đã thúc giục Bạch Liên Hướng Nhật thần công đến cảnh giới tầng thứ tám đỉnh phong, linh đài một mảnh thanh minh, cho dù tiếng nước chảy điếc tai cũng nghe được lời Tần Lâm hết sức rõ ràng. Bất quá nội công nàng vận chuyển nhanh chóng đại tiểu chu thiên, nếu như mở miệng sẽ làm tiết chân khí ra ngoài, khiến cho nàng có khổ mà không nói được.

Giờ phút này bên kia Đoạn Long Thạch Ngả Khổ Thiền và Tam đường chủ cũng thúc giục công lực tới cực điểm, Bạch Liên giáo chủ cảm thấy Đoạn Long Thạch có hơi động, vội vàng thu hồi tâm trạng có hơi tán loạn, tâm không tạp niệm cúi người vận công đẩy mạnh Đoạn Long Thạch. Đỉnh đầu nàng bốc lên khói trắng nghi ngút, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, da thịt trắng như tuyết biến thành màu hồng.

Kẻ biết người biết của tự nhiên hiểu được lợi hại, chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh đạt tới hóa cảnh tiêu hao bản nguyên bản thân, mạo hiểm tán công thúc giục nội công đến cực hạn mới có dị tượng như thế. Ngay cả cao thủ nhất đẳng đương thế như Uy Đức Pháp Vương hay chưởng giáo Võ Đang, vào giờ phút này cũng không dám chọi thẳng chính diện với Bạch Liên giáo chủ.

Nàng không biết tư thế của mình hiện tại lọt vào mắt Tần Lâm lại là một cảnh tượng khác: Bạch Liên giáo chủ cùng xuất song chưởng cúi người đẩy cự thạch kia, hai ngọn núi bị bó chặt hơi hạ xuống, hiện ra hình vòng cung hoàn mỹ. Y phục nàng bị mồ hôi thấm ướt dán chặt thân thể mềm mại, càng làm nổi bật eo lõm mông lồi, da thịt hóa thành màu hồng cũng xinh đẹp hết sức mê người.

- Khụ khụ, không biết rằng tư thế này thích hợp với Huyền Thiền Phụ, hay là Bạch Hổ Đằng? 

Tần Lâm từ phía sau lưng nhìn hai chân Bạch Liên giáo chủ tách ra hai bên, nụ cười xấu xa trên mặt hắn lập tức trở nên hết sức tà ác, dường như có ý thử ngay tại chỗ. 

Huyền Thiền Phụ và Bạch Hổ Đằng đều có trong Động Huyền Tử, Bạch Liên giáo chủ từng được Thanh Đại tặng sách, biết rất rõ ràng, nghe vậy đùng đùng nổi giận, chân khí cơ hồ đi nghịch đường. Nàng cố gắng nén lại đau đớn do nội tức nghịch hành, xoay người lại đánh một chưởng vào vai Tần Lâm.

Một tiếng bịch vang lên, lần này Tần Lâm không còn đùa giỡn nói ra những lời bậy bạ như ‘Lão bà đánh lão công’ được nữa, xương cốt toàn thân hắn gần như gãy hết, khiến cho hắn đau đến trợn mắt nhe răng.