Cẩm Y Vệ

Chương 764: Trí Giả Sơ Xuất

Tần Lâm cười:

- Không nhất định là bóp cổ, có lẽ dùng thứ gì đó mềm để bịt miệng mũi, có lẽ là trên tay quấn thứ gì đó mềm mại nên bóp cổ không để lại dấu tay… Lúc tội phạm hành hung có thể tiện tay tìm được những thứ này trên giường, tỷ như khăn trải giường, chăn mền… Tên mập, động đao đi!

Luật Đại Minh không cho tùy tiện giải phẫu thi thể, nhưng Tần Lâm thân là Khâm Sai đại thần, vốn có quyền xử án, hắn muốn nghiệm thi, ai dám ngăn trở?

Lục mập giơ tay chém xuống, một dao cắt vào dấu hình chữ Bát ngược trước ngực bụng thi thể, da, mỡ và bắp thịt bị rạch ra, nhất thời vết thương bị đè dưới da bại lộ hết sức rõ ràng: chẳng những lớp da tái nhợt, mạch máu khô héo, ngay cả màu sắc bắp thịt cũng nhạt hơn những nơi khác một chút bởi vì bị đè ép.

Có lẽ là tên lão Ngọ Tác Long Du huyện thấy Tri Huyện lão gia của mình rơi vào cảnh khốn quẫn, muốn lập công lấy lòng bèn giơ cánh tay mình ra ấn lên đó một hồi, sau đó giơ lên hỏi:

- Tần Khâm Sai ở trên cao, mới vừa rồi đột nhiên nhớ ra một vấn đề, thứ cho tiểu lão nhi cả gan thỉnh giáo. Ngài xem cánh tay ta bị đè, đầu tiên sẽ trắng bệch nhưng rất nhanh sẽ khôi phục, hơn nữa biến thành vết thương bầm đỏ, vì sao vết thương trên thi thể lại trắng nhợt như vậy?

La Đông Nham cũng dỏng tai lên nghe, trong bụng thầm khen lão Ngọ Tác này thức thời, sau khi trở về sẽ tưởng thưởng lão một phen.

Tần Lâm đã có tính toán, ung dung điềm tĩnh nói:

- Hỏi thật hay, nghi vấn của lão đã xác nhận nguyên nhân cái chết! Nếu như là người sống, sau khi bị đè mạnh như vậy, theo huyết dịch chảy ngược trở về sẽ tạo thành vết thương sưng đỏ, đây gọi là phản ứng lúc còn sống. Nhưng nếu như người này vừa bị đè như vậy đã chết đi ngay tức khắc thì sao? Huyết dịch bị ép đến chỗ khác, lúc ấy tim cũng đã ngừng đập, khí huyết dừng vận chuyển, như vậy máu cũng sẽ không chảy trở về nữa, khiến cho chỗ bị đè tái nhợt thiếu máu.

Nói cách khác, nếu như thi thể có vết thương sưng đỏ do bị đè ép, chứng tỏ sau khi Đỗ chưởng quỹ bị đè vẫn còn sống một thời gian. Nhưng nếu là trạng thái tái nhợt thiếu máu này, chứng minh lúc lão bị đè đã lập tức chết đi.

Không thể cãi lại suy luận này, bởi vì vốn chính là chân tướng vụ án!

Theo Tần Lâm giải thích, mọi người phảng phất thấy dưới đêm trăng, một cánh cửa sổ ngăn cản ánh trăng sáng tỏ, bên trong phòng tối, hung thủ quỳ trên người của Đỗ chưởng quỹ, dùng đầu gối chặn ngực người chết khống chế không cho lão giãy giụa, cười gằn đưa hai tay ra… Miếu Thành Hoàng thình lình nổi lên một trận âm phong, không ít người sởn tóc gáy rùng mình.

Cùng lúc đó, Lục Viễn Chí cũng hoàn thành giải phẫu thêm một bước, y hưng phấn lớn tiếng nói:

- Phát hiện sâu dưới da cổ có ứ máu một mảng lớn. Hừ hừ, hẳn là hung thủ quấn đệm hay chăn vào tay, sau đó bóp cổ Đỗ chưởng quỹ cho đến chết!

Trong lòng mọi người Long Du huyện ngổn ngang trăm mối, Tần Lâm đã dự liệu từ trước, cười híp mắt nói:

- Nếu như tiếp tục đào sâu, rất có thể đệ còn phát hiện đại giác xương lưỡi bị gãy, hung thủ này dùng sức khá mạnh.

Xương lưỡi nằm ở bên dưới phía sau xương cằm, phần mọc dài về phía sau được gọi là đại giác. Lúc tội phạm dùng sức bóp cổ người bị hại thường là sẽ khiến cho đại giác xương lưỡi bị gãy. Trong vụ án Tôn Hoài Nhân thật giả, Tần Lâm đã lợi dụng đại giác xương lưỡi của bộ xương khô đánh tan phòng tuyến tâm lý của Tôn Hoài Nhân.

Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi Lục Viễn Chí mổ sâu vào trong cổ họng người chết, quả nhiên phát hiện đại giác xương lưỡi bị gãy, thậm chí chỗ gãy có vết đen. Máu đen ngấm vào xương, chứng minh rất rõ ràng chỗ gãy này là mới hình thành, hay nói cách khác chính là vết thương chí mạng của Đỗ chưởng quỹ.

Tần Lâm cười xấu xa chỉ chỉ cổ họng thi thể:

- La Tri Huyện, chư vị bằng hữu Long Du huyện, xin hãy nhìn xương lưỡi này, không phải là người một dãy Ôn Châu, Kim Hoa quý tỉnh thích ăn món lưỡi vịt sao? Lưỡi vịt có hai đoạn xương như cây tăm ở phía sau, thật ra người cũng không sai biệt lắm. Hai đoạn đại giác này vừa dài vừa mỏng, lúc hung thủ bóp cổ dùng sức quá mức sẽ rất dễ dàng bóp gãy.

La Đông Nham và chúng sai dịch Long Du huyện nhìn thi thể nổi đầy mốc xanh, sau khi mổ cổ họng ra để lộ lớp mỡ, cơ bắp, lại thêm mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, chỉ cảm thấy ghê tởm tới cực điểm. Có lẽ cả đời bọn họ không thể nào ăn món lưỡi vịt được nữa.

Chúng cẩm y quan giáo cười trộm không dứt, Tần trưởng quan chúng ta thật đúng là xấu xa, may là hắn không có móc ruột thi thể ra kiểm tra, nếu không tương lai người nơi này còn ăn được món đặc sản bản địa ruột heo cuốn bột gạo sao?

Kết quả kiểm nghiệm thi thể đã chứng minh rất rõ ràng, Đỗ chưởng quỹ chết không phải là bệnh chết đơn giản, mà là bị người sát hại.

Như vậy ai mới là hung thủ, là người quen gây án, hay là...

Từ khi Lục Viễn Chí từ Thuận Hưng khách sạn đi ra vẫn còn ấm ức trong lòng. Sau khi giải phẫu thi thể dọn dẹp xong xuôi, có kết quả nghiệm thi làm chứng cớ, y cũng không nhịn được nữa vỗ đùi đánh đét, lớn tiếng nói:

- Tần ca, đệ biết ai là hung thủ rồi!

La Đông Nham và chúng quan lại Long Du huyện thấy Lục Viễn Chí động thủ nghiệm thi, nên cho rằng y nhất định là năng thủ phá án số một dưới quyền Tần Lâm. Không phải vậy sao, biết được hung thủ nhanh như vậy, ai nấy đều rửa tai lắng nghe.

Đám cẩm y quan giáo theo thói quen lấy tay vỗ trán, mặc dù phân tích của Lục trưởng quan thường hay đưa tới tác dụng đáng kể, nhưng lão nhân gia vẫn thường đoán sai nhiều hơn. Thậm chí khiến cho người ta nghi ngờ mấy lần y đoán trúng cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi.

Tần Lâm tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với phân tích của Lục Viễn Chí, tràn đầy khích lệ nhìn y gật đầu một cái.

- Du hồn chứng, là Dương Ba Bình mắc du hồn chứng!

Thịt béo trên mặt Lục Viễn Chí run lên, đôi mắt nhỏ sáng ngời, văng nước miếng nói:

- Người mắc du hồn chứng lúc tỉnh không biết chuyện mình đã làm trong mộng. Lúc đệ còn ở y quán Lý thị Kỳ Châu, đã nghe nói có người mắc bệnh du hồn chứng, buổi tối mộng du cầm dao chém bị thương vợ mình. Dương Ba Bình cũng là như vậy, nhất định là y đã bóp chết Đỗ chưởng quỹ trong đêm, trong lúc không hay không biết.

Không thể không nói Lục Viễn Chí phân tích cũng có mấy phần đạo lý, du hồn chứng chính là mộng du, có người mộng du một đêm chạy đi xa mười mấy dặm, có người mộng du thức dậy đốt lửa nấu cơm, ngày hôm sau hoàn toàn không có chút ấn tượng gì.

Về phần trong khi mộng du chém người giết người, ngay cả Tào Tháo thời Tam Quốc cũng biết cách lợi dụng. Vì an toàn của mình trong lúc ngủ, Tào Tháo bèn phao lên rằng mình thích giết người trong mộng, lúc ‘đang ngủ’ đột nhiên nhảy dựng lên, giết chết một tên thị vệ tới gần nhặt chăn cho y, từ đó về sau trong lúc y ngủ quả thật không ai dám tới gần nữa.

Vả lại bất kể Tào Tháo là mộng du thật hay là mộng du giả, ít nhất vào thời Tam Quốc, mộng du giết người cũng đã trở thành chuyện mọi người đều biết.

Tần Lâm gật đầu một cái trước, đang lúc Lục Viễn Chí hân hoan vui sướng hắn lại lắc đầu một cái, cười nói:

- Nói là Dương Ba Bình giết người trong mộng, dĩ nhiên không thể loại bỏ khả năng này, bất quá có mấy vấn đề khó mà giải thích.

Thứ nhất, căn cứ vào khẩu cung bốn tên người làm, Đỗ chưởng quỹ là một người rất cẩn thận, đêm đó lúc bọn họ rời phòng Đỗ chưởng quỹ từng nhìn thấy người bị hại tự tay gài cây gài cửa từ bên trong. Nếu như Dương Ba Bình mộng du vào phòng, nửa đêm canh ba, tại sao Đỗ chưởng quỹ lại mở cửa cho y vào?

Thứ hai, Đỗ chưởng quỹ là thủy thủ lâu năm, trải qua biết bao sóng gió, hiện tại là mùa mưa dầm trong phòng có mùi ẩm mốc, nhất định là lão sẽ mở cửa sổ ngủ, chuyện này cũng được người làm khách sạn chứng thực. Như vậy Dương Ba Bình mộng du giết người, trong mộng còn nhớ đóng cửa sổ để tránh người tuần đêm ngoài đường phát hiện, hoặc là Đỗ chưởng quỹ trước khi chết gào thét truyền đi sao? Chuyện này quá hoang đường.

- Có lẽ Đỗ chưởng quỹ không biết Dương Ba Bình mộng du, thấy buổi tối y tới cho là tìm mình có chuyện, nên mới mở cửa cho y vào?

Lục Viễn Chí bật thốt lên, bất quá rất nhanh y đã cười xấu hổ, biết mình vừa phạm vào sai lầm thô thiển.

Từ mới bắt đầu, bốn tên người làm đã nói bởi vì bốn người bọn họ đều có tật xấu buổi tối bất an, cho nên Đỗ chưởng quỹ bị thức giấc sẽ không ngủ lại được không chịu ở cùng một phòng với bọn họ, cũng tức là Đỗ chưởng quỹ lão đã sớm biết Dương Ba Bình có tật xấu mộng du.

La Đông Nham cũng vắt óc suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được thi lễ nói:

- Tần Thiếu Bảo, hạ quan có thiển kiến… Đúng là Đỗ chưởng quỹ biết Dương Ba Bình mắc du hồn chứng, phải chăng là Dương Ba Bình mộng du tới gõ cửa, Đỗ chưởng quỹ muốn giúp y bèn mở cửa ra, kết quả bị Dương Ba Bình bóp chết một cách hồ đồ không?

Tần Lâm cười ha hả:

- Mộng du mà còn có thể nhớ được dùng đồ vật mềm bóp cổ người khác tránh để lại dấu tay sao?

La Đông Nham á khẩu nghẹn lời, quả thật như vậy, giết người trong khi mộng du có thể tin được, nhưng giết người trong khi mộng du còn nhớ đóng cửa sổ lại, tay bọc vật mềm để không bị phát giác, quả thật hết sức hoang đường không thể nào tưởng tượng.

Lục Viễn Chí bĩu môi, gãi gãi đầu:

- Tần ca, có lẽ không phải là Dương Ba Bình mắc du hồn chứng giết Đỗ chưởng quỹ, nhưng đệ vẫn cảm thấy hung thủ giết chết Đỗ chưởng quỹ là một trong bốn tên người làm.

- Có lúc trực giác rất quan trọng, nhưng chúng ta phá án cũng không thể chỉ bằng vào trực giác.

Tần Lâm dứt lời, đưa tay vẫy vẫy:

- Bây giờ trở về Thuận Hưng khách sạn đi!

Để lại hai mươi tên Hiệu Úy trông chừng thi thể Đỗ chưởng quỹ, đại đội nhân mã ùn ùn kéo về khách sạn. Hiện tại đã chứng thực Đỗ chưởng quỹ là bị giết chết, khám nghiệm hiện trường lần nữa là chuyện hết sức quan trọng.

Mới vừa đi tới nửa đường, chỉ thấy mấy tên cẩm y quan giáo dưới quyền Ngưu Đại Lực vội vàng chạy tới:

- Tần Thiếu Bảo, nghi phạm đã xảy ra chuyện, Dương Ba Bình kia thừa dịp chúng ta không chú ý, bất ngờ treo cổ tự vận!

Sợ tội tự sát… trong lòng tất cả mọi người đều hiện ra bốn chữ này.

Chẳng lẽ lần này Tần Lâm suy đoán sai lầm rồi sao?

Bên ngoài nhà xí ở hậu viện Thuận Hưng khách sạn, thi thể Dương Ba Bình đã được để nằm dưới đất. Ngưu Đại Lực quát tháo như sấm, đám cẩm y quan giáo cúi gằm đầu, mặt mũi nhăn nhó khổ sở.

Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí vội vàng tiến tới, có hai tên huynh đệ Hiệu Úy đứng ở bên cạnh thi thể trở nên sợ hãi vô cùng, vội vàng quỳ sụp xuống đất, dập đầu trên nền đá xanh nghe bình bịch:

- Thuộc hạ thất chức, thuộc hạ đáng chết, xin Tần Thiếu Bảo giáng tội!

- Phạt là nhất định phải phạt, bất quá bây giờ không phải là lúc phạt, cho nên đứng lên hết cho ta!

Tần Lâm xanh mặt, quan sát thi thể. Dương Ba Bình lúc rời đi còn là một người sống, lúc này đầu mềm nhũn ngoẹo sang bên, trên cổ có vết thắt sâu hoắm, phần da mặt, tay lộ ra bên ngoài đã mất đi vẻ hồng hào, lộ ra sắc tái nhợt tượng trưng cho chết chóc.

Tần Lâm cau mày lại, chỉ chỉ thi thể, ánh mắt đảo qua hai tên Hiệu Úy kia:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Hai tên Hiệu Úy đều cảm thấy trong lòng phát rét, vẻ mặt đau khổ bẩm báo:

- Tần Thiếu Bảo, nửa canh giờ trước Dương Ba Bình này nói muốn đi nhà xí, Ngưu trưởng quan chỉ phái hai ta đi theo y. Bởi vì… bởi vì Dương Ba Bình này thoạt nhìn vàng võ gầy nhom có vẻ thành thật, nhà xí phía sau khách sạn lại là tường đá xanh cứng chắc, liệu y không có cách nào chạy trốn, hai chúng ta đứng ngoài canh cửa. Không ngờ rằng… không ngờ rằng y lại tháo dây lưng ném lên xà nhà xí…

Càng nói thanh âm càng nhỏ, hai tên Hiệu Úy mặt đỏ tới mang tai, đầu cũng cúi gằm xuống sát ngực.

Ngưu Đại Lực nhìn chằm chằm hai người bọn họ đầy oán hận, ánh mắt trợn trừng còn lớn hơn chuông đồng:

- Ôi, các ngươi cũng là lão đệ huynh ở Kỳ Châu lại phạm vào sai lầm như vậy. Các ngươi ngại nhà cầu vừa dơ vừa thối không chịu vào ư, không thấy Tần trưởng quan làm tới Thái Tử Thiếu Bảo còn đích thân động thủ nghiệm thi sao?

Các huynh đệ quan giáo khác cũng thấp giọng trách móc, nói kể từ khi đi theo Tần Thiếu Bảo, mọi người đều lớn gan không sợ chết, từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện hoang đường như vậy.

Tần Lâm đưa mắt nhìn hai tên Hiệu Úy, thở dài:

- Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty ta giao thiệp với yêu ma quỷ quái, chỉ cần sơ suất một chút sẽ vạn kiếp bất phục. Các ngươi sơ sót lười biếng, không thể nào ở lại Bắc Trấn Phủ Ty ta được nữa, bản quan niệm tình các ngươi vất vả đã nhiều, cho các ngươi trở về Kinh Hồ làm Tổng Kỳ đi.

Hai huynh đệ cẩm y này là Tiểu Kỳ, trở về địa phương làm Tổng Kỳ là thăng một cấp. Hơn nữa kinh sư quyền quý đông đảo, cẩm y Bá Hộ không cầm quyền bình thường còn không bằng con chó, nhưng về đến địa phương, một tên Tổng Kỳ cũng rất uy phong.

Nhưng nghe lời này, sắc mặt hai tên huynh đệ cẩm y nhất thời trở nên hết sức khó coi, mắt đỏ ngầu như sắp sửa rơi lệ, quỳ sụp xuống đất luôn miệng nói:

- Thỉnh nguyện cách đi chức quan, cũng muốn ở lại bên người Tần trưởng quan lập công chuộc tội.

Chúng quan giáo cũng thất kinh, không nghĩ tới Tần Lâm lại muốn đuổi hai huynh đệ này về nhà, mấy lão đệ huynh xuất thân Kỳ Châu liền quỳ xuống, cầu xin tha thứ thay hai người bọn họ.

La Đông Nham ở bên cạnh thấy vậy vô cùng kinh ngạc, cẩm y Tổng Kỳ là võ quan thất phẩm, nếu như không tính tới cách biệt giữa văn và võ, cũng tương đương chức Tri Huyện của y. Hai tên cẩm y quan giáo lại không muốn đi làm Tổng Kỳ, thà chịu bị cách chức cũng muốn ở lại bên người Tần Lâm.

‘Không nghĩ tới Tần Thiếu Bảo này phá án lợi hại, ngự hạ cũng rất có thủ đoạn, hết sức được lòng đám quan giáo thủ hạ này.’

Cái nhìn của La Đông Nham về Tần Lâm đã có thay đổi trong lúc không hay không biết.