-

Vị trí kho hàng Ngũ Phong hải thương nằm ở bên ngoài Hàng Châu thành, trên vịnh Hàng Châu, một dãy nhà đá xanh cao lớn đứng sừng sững.

Quyền Chính Ngân đi phía trước dẫn đường, đi qua từng kho, mỗi một kho như vậy đều chứa đầy hàng hóa đủ các màu sắc như vải bông, tơ lụa, đồ sứ… Cũng có tiêu thạch, trân châu, nhân sâm, vải nhung… từ hải ngoại vận chuyển tới chất đống như núi.

Ngay cả Tần Lâm nhìn những thứ này cũng cảm thấy Ngũ Phong hải thương giàu nứt đố đổ vách không phải là khoác lác, huống chi nơi này còn chưa phải là tổng kho chân chính của bọn họ, bất quá chỉ là trạm trung chuyển của khu vực Hàng Châu mà thôi. Kho lớn hơn nữa được thiết lập ở Song Tự cảng, Kê Lung đảo ở Đài Loan.

- Tần Thiếu Bảo, nơi này chính là kho tiền đồng.

Quyền Chính Ngân ân cần mở cửa kho ra.

Nếu như trước kia không biết cái gì gọi là mùi thối của đồng, hiện tại Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên, Từ Tân Di coi như đã hiểu. Mới vừa mở cửa, một mùi thối chỉ đồng mới có đã ập vào mặt, sau đó mọi người nhìn thấy tiền đồng nhiều không đếm xuể trong kho, ánh đồng vàng lấp lóa tràn ngập toàn bộ tầm mắt.

- Sợ rằng nơi này có tới một phần mười tổng số tiền đồng của triều đình vào thời Vạn Lịch!

Trương Tử Huyên lắc lắc đầu kinh ngạc than thở, mặc dù dùng tiền đồng đổi bạc có lợi cho quốc kế dân sinh, nhưng trong lòng nàng vẫn có cảm giác kỳ quái.

Tần Lâm cười nói:

- Nhật Bản lưu hành tiền Trung Quốc là chuyện tốt, tốt nhất tương lai toàn thế giới đều lưu hành tiền của Trung Quốc chúng ta, lúc ấy uy phong Đại Minh ta càng lên cao hơn nữa.

Tiền đồng mang theo niên hiệu Vạn Lịch, Gia Tĩnh… đại biểu chủ quyền một nước, phàm là các nước chịu lưu hành tiền Trung Quốc, vậy đồng nghĩa với chắp tay nhường lại quyền đúc tiền.

Ánh mắt Tần Lâm quét tới quét lui, rốt cục ngồi xổm xuống, lục tìm ra được bên trong một đống tiền đồng...

- Ủa, đồng tiền này có vẻ kỳ quái…

Tần Lâm nhặt lên một đồng tiền lấp lánh ánh sáng xanh, mượn ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ quan sát cẩn thận.

Từ Tân Di vốn có tính tò mò mạnh nhất lập tức tiến lên trước, mắt hạnh mở tròn xoe nhìn một lúc lâu vẫn không hiểu vì sao, miệng lẩm bẩm:

- Rõ ràng không có gì khác kia mà…

- Xem cẩn thận chút nữa…

Tần Lâm kẹp đồng tiền giữa hai ngón trỏ giữa, không ngừng thay đổi góc độ đón ánh sáng.

Rốt cục Từ Tân Di đã nhìn ra, Trương Tử Huyên, Kim Anh Cơ cũng đã nhìn ra đầu mối, màu đồng của đồng thông bảo Vạn Lịch này hơi nhạt hơn so với những đồng khác.

Chẳng lẽ là tiền giả?

Tần Lâm vứt đồng tiền trên mặt đất, rút Thất Tinh bảo kiếm ra tiện tay chém xuống, một tiếng keng cực nhỏ cơ hồ không nghe được vang lên, đồng tiền đã bị chém làm hai nửa.

Từ Tân Di vô cùng nôn nóng nhặt đồng tiền lên, nhìn kỹ chợt la hoảng lên:

- A, tiền này là giả!

Nếu như nói bề mặt đồng tiền này có một lớp oxy hóa, còn có thể không nhìn ra thật giả, vậy mặt cắt mới vừa cắt ra đã lập tức làm bại lộ thân phận của nó giữa ban ngày ban mặt. Nếu là tiền đồng thông bảo Vạn Lịch chân chính, cắt ra phải có màu vàng đồng, thế nhưng mặt cắt đồng tiền này hơi có sắc trắng, rõ ràng cho thấy trong quá trình chế tạo cho thêm quá nhiều các kim loại như chì, thiếc… khiến cho hàm lượng đồng giảm xuống.

Trên thị trường không tin tưởng tiền thông bảo Vạn Lịch mới đúc, quả nhiên sau lưng chuyện này có nguyên nhân, mà lời đồn ngoài đường tiền mới không đủ lượng đồng cũng không phải là vô căn cứ.

Tần Lâm gãi đầu một cái, trước đó hắn đã phạm vào một sai lầm cấp thấp hết sức cơ bản, chính là tiến hành so sánh các loại tiền đồng lấy từ kho của Bố Chính Sứ ty. Tiền trong kho Bố Chính Sứ ty toàn là tiền của quan phủ đúc mới, đương nhiên khả năng xảy ra vấn đề là rất nhỏ. Muốn tra rõ nguyên nhân giá trị thông bảo Vạn Lịch giảm còn một nửa, vậy phải tiến hành so sánh tiền đồng lưu hành trên thị trường.

- Đây coi như là bậc trí giả tính ngàn điều cũng phải có một điều sai.

Trương Tử Huyên mím môi mà cười, hiếm khi có cơ hội có thể trêu ghẹo Tần Lâm.

Từ Tân Di Từ Đại tiểu thư nắm quả đấm dùng sức vung lên:

- Không trách thông bảo Vạn Lịch chỉ có thể sử dụng một nửa giá trị, thì ra là có người đúc tiền giả. Này Kim tiểu yêu, người của muội thu mua nhiều tiền đồng như vậy, không có phát hiện tiền giả sao?

Kim Anh Cơ che miệng cười khanh khách:

- Những người Nhật Bản kia thấy tiền đồng liền thu hết, muội cần gì quản tiền đồng là thật hay giả?

- Đúng vậy đúng vậy.

Quyền Chính Ngân gật đầu khom người nói:

- Kim Tuyên Úy nói rất đúng, bởi vì người Nhật Bản là thấy tiền sáng mắt, cho nên chúng tiểu nhân thu mua tiền đồng cho tới bây giờ cũng không phân thật giả. Lại nói mỗi lần giao dịch như vậy là hàng ngàn hàng vạn xâu, cũng không có cách nào đi kiểm nghiệm từng đồng một. Nếu không phải hôm nay Tần Thiếu Bảo đột nhiên tra xét, ngay cả chúng ta cũng không biết còn có thông bảo Vạn Lịch giả.

Há chỉ không phân thật giả, bởi vì người Nhật Bản thấy tiền là thu. Nếu là thông bảo Vạn Lịch giả rẻ hơn hàng thật, sợ rằng sau khi Ngũ Phong hải thương biết còn phải đặc biệt đi mua tiền giả về bán cho người Nhật Bản.

Tần Lâm cũng không chú ý bọn họ đối đáp, mà là sờ cằm lẩm bẩm nói:

- Bởi vì có người chế tạo tiền giả, cho nên giá trị thông bảo Vạn Lịch bị giảm xuống… Kết luận như vậy…

- Dân chúng không muốn dùng tiền giả, tự nhiên giá trị phải giảm xuống chứ sao!

Từ Tân Di bĩu môi, cảm thấy kết luận dễ thấy như vậy, Tần Lâm còn thắc mắc vấn đề gì nữa.

- Sợ rằng phu quân nghĩ tới chuyện khác, chính là động cơ làm giả.

Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười, đồng tử thâm thúy của nàng lóe ra ánh sáng.

Tần Lâm gật đầu một cái, cười xấu xa nói:

- Trong mấy vị phu nhân, vẫn là Tử Huyên thông minh nhất.

Từ Tân Di nghiến răng nghiến lợi, Kim Anh Cơ lại dở khóc dở cười, nàng không nằm trong ba vị phu nhân, rốt cục lần này may mắn thoát khỏi trúng thương.

Tần Lâm quan sát đồng tiền này, phát hiện mặt ngoài nó còn tương đối mới, chưa có vẻ dơ bẩn hình thành do lưu hành lâu ngày. Tiền đồng bại lộ trong không khí ẩm mặn của vùng Giang Nam ven biển nhất định sẽ có hơi hoen rỉ màu xanh, chuyện này chứng tỏ đồng tiền giả này là mới đúc gần đây.

Chuyện này tạo thành mâu thuẫn với tình huống thị trường trước mắt.

Chế tiền giả cần vốn, tiền đồng cần vốn lớn hơn nữa.

Nếu như là tiền giấy, người làm giả bỏ ra tiền vốn cũng chỉ có một chút mực và giấy, hoàn toàn không đáng kể gì so với số tiền phi pháp thu được.

Tiền đồng lại khác với tiền giấy, bản thân tiền thật có giá trị thấp, vốn bỏ ra lớn, cho tới người Nhật Bản cũng không muốn tự chế tạo, thà rằng dùng tiền Trung Quốc.

Kẻ làm tiền giả đạt được ích lợi, một mặt là tiền lời do gia tăng giá trị sau khi đồng được đúc thành tiền. Quan phương đúc tiền cũng kiếm chác ở điểm này, nhưng thật ra tương đối thấp, có lúc sẽ còn lỗ vốn. Tỷ như vào triều Tống có lúc xảy ra tình huống tiền đồng giá thấp, đồ đồng giá cao, dân chúng bèn nung chảy tiền đồng do triều đình đúc để chế tạo đồ đồng, khi đó triều đình đúc tiền chính là lỗ vốn.

Mặt khác chính là hạ thấp hàm lượng đồng, giữ lại đồng vốn có giá cao, chỉ phải tiêu hao nhiều chì, thiếc vốn có giá thấp, đây có thể coi là ích lợi chủ yếu của kẻ làm giả.

Nhưng hàm lượng đồng giảm bớt cũng không phải vô hạn, giảm đi ba bốn thành đã là cực hạn, nếu không giảm quá mức bị người liếc qua một cái lập tức phát hiện, còn ai dám sử dụng tiền giả này?

Cho nên tính toán sơ qua, đúc tiền chân chính vốn đã có lời, cộng thêm kẻ làm giả giảm bớt lượng đồng trong đó, đại khái tiền lời trong chuyện này gia tăng gấp đôi, tức bỏ vốn nửa văn tiền ra sẽ chế tạo được một văn tiền giả.

Chỉ cần đúc với số lượng lớn, tính ra đúc tiền giả kiếm được một khoản không nhỏ. Qua các triều đại, chuyện đúc tiền trong dân gian đều bị nghiêm cấm, nhưng có rất nhiều khi quan phủ không thể cấm tuyệt, dân gian cũng chịu lưu thông sử dụng, cho nên thông bảo Vạn Lịch bị đúc giả là chuyện không kỳ quái chút nào.

Kỳ quái là bây giờ thông bảo Vạn Lịch chỉ có thể sử dụng nửa giá, kẻ làm giả dùng nửa văn tiền vốn chế tạo ra một văn tiền giả, kết quả một văn đồng tiền giả này lại chỉ có thể sử dụng tương đương nửa văn, như vậy kẻ làm giả chẳng phải là người mù đốt đèn đi trong đêm, uổng phí đèn cầy vô ích hay sao? Vì sao y lại mạo hiểm đúc tiền giả mà không thu được lợi lộc gì?

Nếu như lúc ban đầu thông bảo Vạn Lịch chưa bị hạ giá, người đúc tiền giả chế tạo rất nhiều dẫn đến chuyện nó bị giảm giá một nửa. Như vậy lúc này người đúc tiền giả làm chuyện không có lợi lộc gì, y không nên tiếp tục chế tạo tiền giả mới phải, thế nhưng đồng tiền giả mà Tần Lâm cầm trên tay lại rõ ràng là mới đúc gần đây.

Đối với vấn đề này, Tần Lâm gãi đầu không nghĩ ra nguyên nhân, không có khả năng người đúc tiền giả này chuyên làm từ thiện, làm như vậy để giúp cho triều đình gia tăng lưu thông tiền tệ.

Trương Tử Huyên cùng Kim Anh Cơ cũng vắt óc suy nghĩ, cho dù là Ngũ Phong thuyền chủ tinh minh và thiên kim tướng phủ cơ trí, thủy chung vẫn không hiểu vì sao có người lại làm chuyện không có lợi lộc gì như vậy.

Từ Đại tiểu thư bĩu môi:

- Này, các ngươi suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, bắt người đúc tiền giả lại hỏi y, không phải là dễ dàng sao?

Lời này rất có lý, phá án vốn là không thể nào đi từng bước một, có rất nhiều khi một vấn đề khó khăn nan giải nào đó nhảy sang giai đoạn kế tiếp lập tức được giải quyết dễ dàng. Mất thời gian cả ngày phỏng đoán động cơ phạm tội, kết quả bắt được người hiềm nghi tra hỏi, y lại phạm tội vì một nguyên nhân nào đó hết sức vớ vẩn, loại chuyện như vậy hết sức thường thấy trong điều tra phá án.

Quyền Chính Ngân rất tích cực ra mưu hiến kế:

- Tần Thiếu Bảo, đống tiền đồng này là mua lại từ Ôn Châu phủ, có phải có nghĩa tội phạm đúc tiền giả đang ở Ôn Châu hay không?

- Vậy thì chưa chắc, tiền đồng lưu thông cực kỳ rộng lớn, hoàn toàn có thể là từ nơi khác lưu thông mà tới.

Tần Lâm lắc đầu một cái.

Nghe lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy hết sức khó khăn, chỉ cần có đúc tiền giả trên quy mô lớn, tiền giả sẽ lưu thông trên phạm vi lớn, rất nhanh các địa phương đều sẽ xuất hiện tiền giả.

Có đồng tiền giả thứ nhất làm tham chiếu, Từ Tân Di, Trương Tử Huyên và Kim Anh Cơ cùng nhau tìm thêm tiền giả khác trong đống tiền. Căn cứ theo sổ sách Ngũ Phong hải thương ghi lại, số tiền này đến từ Thiệu Hưng, Ninh Ba, Đài Châu, Kim Hoa, Gia Hưng, cơ hồ các nơi toàn tỉnh Chiết Giang đều có.

Làm thế nào tra tìm ngọn nguồn tiền giả đây?

- Muội có một biện pháp, nhưng chỉ là quá phiền phức!

Trương Tử Huyên khẽ cau mày:

- Tìm trong các đống tiền giả đến từ các nơi, đống của nơi nào xuất hiện tiền giả nhiều nhất, quá nửa chính là người đúc tiền giả đang ở đó.

Trời ơi, Từ Tân Di nhìn kho hàng chất đống tiền đồng như núi, bị dọa sợ đến le lưỡi, Muốn tìm ra toàn bộ tiền giả, sợ rằng điều thêm một trăm người nữa đến, tìm tòi ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đã làm được.

Lần này ngay cả Quyền Chính Ngân cũng không dám chủ động xung phong nhận việc, người Cao Ly ngượng ngùng cười, có vẻ muốn lùi bước.

Tần Lâm cười nói:

- Đâu cần phải phiền phức như vậy, Quyền tiên sinh, ngươi đi lấy một cái cân tới đây.

Quyền Chính Ngân lập tức hiểu ý Tần Lâm, vội vàng chạy đi tìm một cái cân tốt nhất mang tới.

- Nếu tỷ lệ đồng, chì, thiếc không giống nhau, vậy trọng lượng của tiền giả và tiền thật cũng sẽ có chênh lệch với nhau.

Tần Lâm giải thích, tay hắn cũng không dừng, thoăn thoắt ước lượng, rất nhanh đã lấy ra một đồng tiền có trọng lượng hơi nhẹ.

Tiền quan phương thật đặt ở đĩa cân bên phải, tiền giả đặt ở đĩa bên trái. Mới đầu cân còn có thể giữ vững thăng bằng, nhưng rất nhanh đĩa bên phải bắt đầu chậm rãi trầm xuống, đĩa bên trái dâng lên cao.

Tiền giả nhẹ hơn tiền thật một chút.

Chuyện kế tiếp trở nên rất đơn giản, điều năm mươi tên tráng hán chuyên khuân vác của Ngũ Phong hải thương đến, dùng loại cân lớn cân tiền đồng từ các nơi toàn tỉnh mang tới. Mỗi lần cân năm mươi xâu, cũng tức là năm vạn tiền đồng, sau đó ghi chép lại trọng lượng.

Không cần tới nửa canh giờ đã có kết quả, Ngũ Phong hải thương thu mua tiền đồng, trọng lượng bình quân nhẹ nhất cũng không phải ở Kim Hoa, cũng không ở Ninh Ba, mà là phía Tây Hàng Châu, ở vào Nghiêm Châu, Cù Châu trên thượng nguồn sông Tiền Đường.

Nghiêm Châu, Cù Châu và Giang Tây tiếp giáp Nam Trực Lệ, thuộc về vùng núi Chiết Tây, núi nhiều ruộng ít, so sánh với Hàng Châu, Ninh Ba tự nhiên điều kiện phải kém hơn. Tất cả mọi người đều không ngờ được có người lại chọn nơi đó tiến hành đúc tiền giả, dù sao Hàng Châu Ninh Ba thương mậu phát đạt, sẽ dễ dàng tiêu thụ tiền giả hơn.

Tra tới đây công việc tiến hành điều tra của Tần Lâm ở Hàng Châu coi như đã xong. Hắn triệu kiến Thiên Hộ Thiên Hộ Sở Cẩm Y Vệ Chiết Giang, ra lệnh cho Cẩm Y Vệ Chiết Giang bí mật điều tra ngọn nguồn tiền giả.

Tần Lâm thân là Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, cũng không phải là tất cả mọi chuyện hắn đều phải đích thân làm. Cẩm Y Vệ có mấy vạn quan giáo, các Thiên Hộ Sở Bá Hộ Sở trải rộng khắp nơi trên cả nước, để cho Cẩm Y Vệ bản địa đi thăm dò tìm đầu mối tất có thể làm chơi ăn thật.

-----------

Chuyện duy nhất Tần Lâm không ngờ tới chính là, trong lúc hắn đang kiên nhẫn chờ đợi tin tức, đã xảy ra chuyện ngoài dự liệu.

Quyền Chính Ngân vội vàng chạy đến hành dinh Khâm Sai, thở không ra hơi báo cáo:

- Một vị lão chưởng quỹ mà tiểu nhân phái đến Cù Châu thu mua tiền đồng vừa đột ngột chết ở Long Du huyện! Tiểu nhân cảm thấy có lẽ chuyện này có liên quan với vụ án tiền giả, cho nên đặc biệt tới bẩm báo Tần Thiếu Bảo.

- Cái gì?

Kim Anh Cơ đang ở ngoài cửa sổ, khom người cùng Thanh Đại chăm sóc mấy gốc dược thảo, nghe vậy quắc mắt một cái đứng thẳng dậy, mặt trái xoan như phủ một làn sương lạnh:

- Đỗ chưởng quỹ chết rồi sao? Là ai, là ai dám động tới người của chúng ta?!