Thanh Đại không chút nghĩ ngợi nói:

- Vậy chắc chắn là cầu còn không được, Nghiêu Anh biểu muội ôn nhu, xinh đẹp như vậy, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, người nào cưới được nàng nằm mơ cũng sẽ mỉm cười.

Phu thê Ngụy Quốc Công nghe tới đó nhìn nhau, đồng thời cất tiếng thở dài lắc lắc đầu, Từ Tân Di cũng xụ mặt xuống không vui vẻ nổi.

- Ôi, đáng tiếc Vương công tử tuyệt đối sẽ không suy nghĩ giống như Thanh Đại muội muội.

Trương Tử Huyên cười khổ, sau đó buồn buồn nói:

- Dù là tặng cho Vương công tử núi vàng núi bạc, thậm chí đích thân Vũ Thanh Bá tới cửa khẩn cầu, y cũng tuyệt đối không chịu cưới Nghiêu Anh Trưởng Công chúa!

A, tại sao có thể như vậy? Thanh Đại giật mình bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, thế nào cũng không dám tin tưởng, cho đến khi thấy Tần Lâm cũng gật đầu một cái, những chuyện lãng mạn giữa Công chúa và Phò mã mới sụp đổ trong nháy mắt trong lòng tiểu nha đầu.

Theo quy chế tổ tiên triều Đại Minh, trên danh nghĩa Công chúa đã xuất giá, trên thực tế chỉ ở trong Công chúa phủ qua đêm đám cưới, sau đó sẽ phải dời về điện ở hậu cung ở, trong Công chúa phủ trống rỗng chỉ có mình Phò mã ở. Nếu như Công chúa và Phò mã muốn gặp mặt nói chuyện yêu đương, vậy Phò mã nhất định phải vào cung đi gặp mặt nàng.

Cầu ô thước nối liền Công chúa và Phò mã không hề dễ hơn Ngưu Lang Chức Nữ trên trời. Lão thái giám và lão nữ quan trong cung phụ trách hầu hạ dạy dỗ Công chúa, hâm mộ đố kỵ nhất dĩ nhiên chính là tình cảnh chàng chàng thiếp thiếp giữa Công chúa và Phò mã. Vì vậy Phò mã muốn vào cung gặp gỡ Công chúa hưởng thụ tình cảm phu thê, vậy nhất định phải lấy ra một đống lớn vàng thật bạc trắng hối lộ.

Gặp lão bà mình phải hối lộ mới được, khiến cho kẻ làm trượng phu phải cảm thấy đau buồn chua xót. Ngoài ra Phò mã cũng không thể nạp thiếp, chỉ có thể thủy chung như nhất, nếu như quản sự thái giám cùng lão ma ma bên cạnh Công chúa cản trở từ bên trong, y cũng chỉ có thể ở Phò mã phủ trống rỗng trống không tịch mịch lạnh lẽo.

Nếu như bất quá chỉ là những chuyện này, dường như vẫn còn có thể chịu đựng được. Nhưng còn một chuyện lợi hại hơn nữa, một khi một nhà có con cháu được chọn làm Phò mã, vậy sau đó không thể ra xuất sĩ làm quan, cho dù đã làm quan cũng phải về hưu về nhà. Nghe nói nguyên nhân là vì không để cho vương công quý tộc và công thần lớn nhỏ mượn thân phận người thân Hoàng gia tác oai tác quái, xuất hiện chuyện Công chúa cầm quyền triều chính như ở triều Đường, gây nguy hại cho thể chế triều đình.

Nếu con cháu quan hoạn thế gia giống như Vương Sĩ Kỳ làm Phò mã, bất quá bản thân được một chức vị hờ ăn bổng lộc, thế nhưng coi như chặt đứt tiền đồ sáng lạn thi Tiến Sĩ, làm đại quan Bộ Đường phong cương đại lại, nhập các bái tướng. Phàm là thanh niên tài tuấn có chí đi theo sĩ đồ, ai lại muốn làm một kẻ ăn không ngồi chờ chết như vậy?

Huống chi Vương Thế Trinh là lãnh tụ văn đàn, đã làm tới chính tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên, vào kinh tức là đại quan Bộ Đường, ra ngoài là phong cương đại lại, nếu như con trai Vương Sĩ Kỳ làm Phò mã, tiền đồ chính trị của phụ thân coi như xong đời, chỉ có thể cáo lão hồi hương.

Bấy nhiêu vẫn chưa hết, Vương thị nhất tộc cũng phải bị liên lụy, bao nhiêu thúc bá trưởng bối, đường huynh đường đệ Vương Sĩ Kỳ thi đậu Tú Tài Cử Nhân, chỉ cần một mình y làm Phò mã, vậy mọi người chịu khó đứng ngoài quan trường đi thôi.

Cho nên nếu như người nào nói cho Vương Sĩ Kỳ biết bắt y làm phò mã, nhất định y sẽ bị dọa sợ đến ngất đi tại chỗ.

Cũng cùng đạo lý, thế gia đại tộc, thư hương môn đệ dân gian đều coi kết thân với Hoàng gia là vô cùng nguy hiểm. Cho dù là các sĩ tử nghèo cũng muốn ‘Học thành văn võ nghệ, sánh với đế vương gia’, bằng vào chân tài thực học làm quan có thực quyền, thực hiện hoài bão bình sinh, mà không muốn làm Phò mã sống trong cảnh cá chậu chim lồng.

Con gái Hoàng đế không lo gả, nhưng muốn tìm Phò mã tài mạo song toàn còn khó hơn lên trời.

- Nói như vậy, hôn sự Nghiêu Anh biểu muội sợ là không dễ dàng.

Từ Tân Di gãi gãi đầu, cười lắc lắc vai của mẫu thân:

- Mẹ, mẹ và phụ thân thương lượng thế nào, có nên tìm một vị Giang Nam tài tử cho Nghiêu Anh biểu muội hay không?

Ngô thị tức giận nói:

- Bất kể Vũ Thanh Bá nói thế nào đi nữa, cho dù là lão viết một trăm bức thư, ta cũng sẽ không nhận củ khoai nóng phỏng tay này.

- Mẹ!

Từ Tân Di làm nũng trong lòng mẫu thân, Ngụy Quốc Công phủ ở Nam Kinh hai trăm năm có không ít thân bằng cố cựu, nếu như phí tâm một phen tìm giúp cho Chu Nghiêu Anh, nói không chừng thật sự sẽ tìm được.

- Từ tỷ tỷ, tỷ đừng dây dưa lệnh tôn lệnh đường nữa.

Trương Tử Huyên nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay của nàng, cười híp mắt nhìn Ngụy Quốc Công vợ chồng:

- Hai vị lão nhân gia nhất định còn cố kỵ Phùng Ty Lễ!

Không phải vậy sao, Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy thầm nhủ Trương tiểu thư quả thật tâm tư linh mẫn, nháy mắt đã hiểu rõ nguồn cơn. Đứa con gái thô lỗ hời hợt của ta kém nàng rất xa…

- Phùng Ty Lễ chờ kiếm một khoản sợ rằng có mấy năm rồi, chúng ta hà tất cắt đứt tài lộ của người ta như vậy.

Từ Bang Thụy vuốt râu, nghiêm mặt nói:

- Tân Di, chuyện này con không cần lo, tránh cho dây dưa thị phi. Nghiêu Anh biểu muội của con thân là Trưởng Công chúa, trên có mẫu thân Lý Thái hậu, huynh trưởng là đương kim Hoàng đế, ông ngoại Vũ Thanh Bá làm chủ cho nàng, còn sợ không tìm được lang quân xứng tâm như ý sao?

Từ Bang Thụy rất ít khi nghiêm trang nói chuyện với con gái như vậy, Từ Tân Di bĩu môi, còn muốn tranh cãi, lại bị Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời buồn bực vào trong bụng.

Tiệc rượu kế tiếp vô cùng phong phú, Từ Tân Di lại ăn không ngon, hết sức nghi ngờ muốn hỏi Tần Lâm, cha mẹ huynh trưởng hỏi thăm, nàng đáp lại không ra đầu đuôi gì cả.

Từ Duy Chí mời rượu Tần Lâm hết sức nhiệt tình, Trương Tử Huyên, Thanh Đại có phu nhân Từ Duy Chí Vương thị bồi tiếp, cho đến khi sắc trời đã tối mới tàn tiệc.

Mới vừa đi ra Quốc Công phủ, Từ Tân Di lập tức níu lấy Tần Lâm:

- Hừ, mới vừa rồi chàng giở trò gì vậy, mau mau khai thật ra!

Trương Tử Huyên ở bên cạnh cười nói:

- Lệnh tôn Ngụy Quốc Công mới là người úp úp mở mở, muội hãy suy nghĩ mà xem, Công chúa gả đi, ai muốn mượn cơ hội phát tài một khoản?

- Phùng Bảo ư?

Từ Tân Di chớp chớp mắt hạnh.

Tần Lâm gật đầu một cái thật mạnh, rất là bất đắc dĩ nói:

- Hiện tại Phùng Bảo đang suy nghĩ cách làm thế nào bán Trưởng Công chúa với giá cao.

Nói ra thật sự làm cho người không dám tin tưởng, các Công chúa triều Đại Minh thường thường là công cụ cho đám thái giám cầm quyền phát tài. Bởi vì thế gia đại tộc, thư hương môn đệ và sĩ tử nghèo có chí khí đều không bằng lòng cưới Công chúa, mà những phú thương cự cổ phát tài không trông cậy nổi khoa cử làm quan, nảy ra chủ ý muốn dựa rồng leo phượng, chịu bỏ tiền ra để cưới về một vị Công chúa. Một bên muốn đánh một bên muốn bị đánh, vì vậy giao dịch thành công.

Một khi Công chúa trưởng thành, thái giám cầm quyền bèn treo giá cao bán, con em trẻ tuổi nhà hào phú chưa lập gia đình ở kinh sư cũng bắt đầu chạy chọt. Sau khi hai bên tiếp xúc thường là kẻ nào bỏ tiền nhiều nhất, kẻ đó có thể nghênh cưới Công chúa.

- Vậy làm sao bây giờ, vạn nhất là một tên mặt rỗ thì sao?

Từ Tân Di gấp gáp.

Tần Lâm dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu nàng:

- Đần, ai dám làm chuyện ngu ngốc như vậy? Bỏ tiền là bỏ tiền, những phú hào gia tộc này cũng sẽ chọn con em xuất sắc nhất phối với Công chúa, nếu không làm sao qua được cửa Thái hậu?

- À ra vậy.

Từ Tân Di gật đầu một cái, cuối cùng cũng yên tâm chút ít.

Trương Tử Huyên cũng khuyên:

- Tân Di tỷ tỷ không cần gấp gáp, bây giờ còn đang chọn Phò mã, sau khi chọn xong còn phải trao sính lễ. Gả Công chúa đi có rất nhiều lễ tiết rườm rà, ít nhất ba tháng sau mới có kết quả, đến lúc đó chúng ta đã trở về kinh sư.

Từ Tân Di suy nghĩ một chút cũng phải, nàng thân là biểu tỷ, căn bản không có lập trường can thiệp vào hôn sự Chu Nghiêu Anh, bây giờ cho dù là nôn nóng cũng bằng vô dụng, vẫn nên chờ chọn Phò mã xong lúc ấy sẽ giúp.

- Chuyện khác ta bất kể, cha mẹ ta không muốn đắc tội Phùng Bảo cũng đành chịu.

Từ Tân Di nghĩ đến tiểu biểu muội yếu ớt của mình, trong lòng liền tràn đầy cảm giác muốn bảo vệ, vỗ vai Tần Lâm thật mạnh:

- Tóm lại chàng là biểu tỷ phu, nhất định phải để ý tìm cho Nghiêu Anh biểu muội một vị lang quân xứng tâm như ý ở Giang Nam.

Tần Lâm gật đầu thật mạnh, đáp ứng yêu cầu Từ Tân Di.

- Hay quá, muội cũng thích Nghiêu Anh biểu muội, Tần ca ca phải giúp nàng chuyện này!

Thanh Đại cao hứng vỗ tay.

Trương Tử Huyên xoa xoa huyệt Thái Dương, không biết vì sao thiên kim tướng phủ thông minh chợt có dự cảm nào đó bất tường...

-----------

Kinh sư, Tử Cấm thành, điện vũ nơi ở của Trưởng Công chúa, giữa tường đỏ ngói vàng lại lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch, cũng không khác gì chốn lãnh cung nhốt tần phi phạm sai lầm.

Trước cửa sổ, nhìn mấy gốc cỏ nhỏ mọc lên trong khe đá trong đình viện, Chu Nghiêu Anh ngây ngốc sững sờ.

Nữ nhân tới mười tám tuổi sẽ có biến hóa thay đổi, tiểu nha đầu năm xưa chưa phát triển hiện tại đã có dáng vẻ đáng thương động lòng người, mặt trái xoan trắng trẻo thon gầy có thể nhìn thấy mạch máu như ẩn như hiện. Đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ u oán mơ hồ, lông mi thật dài chớp liên hồi giống như nai con bị hoảng sợ.

Đáng thương Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh, thật sự là cha mẹ không đoái hoài thương tưởng. Mẫu thân Lý Thái hậu trừ quan tâm hai con trai bảo bối, bây giờ lại thêm một người cần nàng quan tâm chính là hài tử trong bụng cung nữ họ Vương. Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân còn chưa sinh được long chủng, vì vậy lòng thương dành cho Trưởng Công chúa đã bị giảm xuống tới mức đáng thương.

Cũng chỉ có thể từ cỏ nhỏ trong khe đá đình viện tưởng tượng ra phong cảnh mùa Xuân hoa tươi bướm lượn ở Giang Nam, người mà trong lòng nàng cũng không dám nhắc tên cũng đã đi Giang Nam. Dường như cũng đã đem hồn nàng tới Tử Kim sơn, Tần Hoài hà, Tây Tử hồ và Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.

Một đôi giày thật dày đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, đạp mạnh lên những gốc cỏ nhỏ kia, vô tình nghiền nát chúng. Chất lỏng màu xanh biếc chảy ra trên nền đá trắng, trông vô cùng nổi bật.

- Cỏ dại lại mọc ra, làm cho lòng người phiền... Trưởng Công chúa của ta ôi, nàng chớ suy nghĩ lung tung nữa, Phùng Đốc Công lão nhân gia đã nói sẽ tìm cho nàng một phu quân xứng tâm như ý, chúng ta cũng sẽ được thơm lây, ha ha ha…

Tiếng cười chói tai phát ra miệng từ Dung ma ma, vị lão ma ma giáo dưỡng này vốn là người bên cạnh Vương Hoàng hậu, thất thế bị đày đi đến bên người Chu Nghiêu Anh. Gần đây không hiểu vì sao đi lại với phe Phùng Đốc Công, giở trò can thiệp vào chuyện của Chu Nghiêu Anh khắp nơi.

Dung ma ma có bề ngoài trắng mập phúc hậu, lúc không cười còn có vẻ từ mi thiện mục. Nhưng lúc bà cười khóe miệng hơi méo, mắt hơi dựng lên, dáng vẻ bướng bỉnh xấu xí như vậy khiến cho người ta không dám khen ngợi.

Chu Nghiêu Anh xưa nay nhát gan sợ chuyện, đi theo Từ Tân Di, Tần Lâm biết được đôi chút, lá gan cũng đã lớn hơn. Lúc này nàng nhìn thấy Dung ma ma giẫm chết cỏ bèn nóng nảy:

- Dung ma ma, ta nhường nhịn các ngươi khắp nơi, bà còn muốn thế nào? Tất cả tiền tháng của ta đều cho bà hết, từ trước tới nay ta chưa từng hỏi ít hay nhiều…

Tiền tháng, ai thèm chút tiền tháng ít ỏi của nàng? Dung ma ma bĩu môi cười lạnh:

- Trưởng Công chúa nói như vậy khiến cho lão thân xấu hổ vô cùng, lão thân hết dạ trung thành hầu hạ Trưởng Công chúa, cho rằng Trưởng Công chúa vô cùng yếu ớt, nếu như tương lai được gả cho một vị lang quân như ý, như vậy cũng không uổng một phen khổ tâm của lão thân, vì vậy ủng hộ Trưởng Công chúa khắp nơi. Không ngờ rằng Trưởng Công chúa nhắc tới tiền tháng gì đó, chẳng lẽ lão thân tham lam chiếm đoạt số tiền này sao, há đâu có lý như vậy?

Mấy tên cung nữ cũng cười, nói giúp Dung ma ma. Ý của bọn họ là Dung ma ma ân cần hầu hạ Trưởng Công chúa, Chu Nghiêu Anh không nên tự dưng chỉ trích như vậy.

Hừ, còn muốn trở mình nữa sao? Nụ cười của Dung ma ma càng lộ vẻ đắc ý, không thừa dịp trước khi cưới khống chế Trưởng Công chúa, sau khi cưới làm sao nắm cổ phu thê nàng. So với chút tiền tháng ít ỏi này, tiền lì xì mỗi lần Phò mã và Công chúa gặp mặt mới là to.

Chu Nghiêu Anh giận đến cả người phát run, xoay người đóng cửa lại, hai hàng lệ lăn dài trên má, trong lòng không ngừng oán giận mình: rõ ràng người kia nói với mình là phải dũng cảm, phải kiên cường, nhưng vì sao mỗi lần chuyện tới trước mắt, mình lại tỏ ra hèn yếu như vậy?

- Trưởng Công chúa chớ có bi thương mà ảnh hưởng tới thân thể, tội lão thân sẽ càng nặng nề hơn.

Ngoài cửa Dung ma ma gõ cửa phòng một cái, nghe bên trong không có động tĩnh gì mới nghênh ngang rời đi giống như tướng quân đắc thắng.

Đám cung nữ cũng đi theo bên cạnh Dung ma ma giống như chúng tinh phủng nguyệt, chuyện trong cung chính là như vậy, đã quá rõ ràng. Tuy rằng Chu Nghiêu Anh là Trưởng Công chúa, tương lai cả đời này phải bị Dung ma ma đè ép, như vậy nên lấy lòng người nào, không phải là hết sức rõ ràng sao?

- Để lại hai người trông chừng Trưởng Công chúa, đừng để xảy ra chuyện gì.

Dung ma ma vênh mặt ra lệnh cho đám cung nữ:

- Nếu ai dám giở trò gì, lão thân đi nói với Phùng Đốc Công, cẩn thận da các ngươi!

Đám cung nữ run lên, các nàng không gặp được Thái hậu, Hoàng đế cao cao tại thượng, ở trong lòng cung nữ Phùng Bảo chính là trời trong Hoàng cung. Dung ma ma có chỗ dựa Phùng Đốc Công, còn sợ không đối phó được Trưởng Công chúa trời sinh tính hèn yếu hay sao?

Dung ma ma vô cùng đắc ý, đi thẳng về phía Bắc tới nha môn Ty Lễ Giám.

Ở chỗ này, thái độ của bà hoàn toàn khác trước, nịnh hót cúi người cầu kiến Phùng Đốc Công.