Cẩm Y Vệ

Chương 659: Lý Quỷ gặp Lý Quỳ (Hạ)

Bởi vì lần đại hội hoằng pháp này, triều đình phái tới thánh thức nhất thiết vô lượng Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ, uy danh vị này lan xa với Tuyết Vực cao nguyên, hai bờ Đông Tây Thanh Hải hồ cùng Phật tử Tây Thiên thảo nguyên Mông Cổ. Cho nên chẳng những hữu dực tam vạn hộ Thổ Mặc Đặc, Ngạc Nhĩ Đa Tư, Vĩnh Tạ Bố cơ hồ dốc hết trọn ổ mà ra, ngay cả tả dực tam vạn hộ khá xa Khách Nhĩ Khách và Sát Cáp Nhĩ cũng có không ít người tới.

Nghe nói Đại Hãn Đồ Môn Hãn có kim ấn Mông Cổ Đại Hãn, được cả Mông Cổ công nhận là người thừa kế gia tộc hoàng kim cũng cảm thấy ghen tỵ đối với chuyện này. Nếu không phải là bất hòa cùng Yêm Đáp Hãn, y sẽ đích thân tới nơi này.

Quy Hóa thành tọa lạc trên Thổ Mặc Xuyên, bốn phương tám hướng đều có lều trướng dân du mục dựng lên, trâu dê từng đàn giống như mây bay trên trời. Dân du mục Thổ Mặc Đặc bộ ưỡn ngực tự hào đón khách, khoác lác rằng bọn họ được Pháp Vương quán đỉnh ban phúc, đồng thời không tránh khỏi âm thầm oán trách, sợ rằng cỏ xanh trên thảo nguyên này sẽ không đủ ăn nữa.

Phía Nam Quy Hóa thành dùng những súc gỗ thật to dựng lên một cái đài cao, trang trí vàng bạc, tơ lụa ngũ sắc và pháp khí đủ các màu sắc, lộ ra vẻ hết sức thần thánh trang nghiêm. Nơi đây chính là pháp đàn dành cho Uy Linh Pháp Vương lên đài giảng pháp phổ độ chúng sinh.

Lúc này đang là khoảnh khắc tối nhất trước khi trời sáng, trên thảo nguyên đen kịt một mảnh, lại có vô số cây đuốc hội tụ thành một biển lửa, tâm trạng mọi người cũng lay động giống như ngọn lửa đuốc trong tay.

Đợi đến trời sáng, thần thánh cát tường Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ sẽ đăng đàn thuyết pháp, tụng kinh cầu phúc cho tất cả tín đồ.

Rốt cục mặt trời ló dạng ở cuối đường chân trời, tia nắng ban mai đầu tiên đã chiếu lên đài cao.

Trời ơi, thật sự là một cảnh tượng thần kỳ! Trong khoảnh khắc này cả vùng đất dưới chân còn là một mảnh bóng tối, pháp đàn ngũ sắc cùng vàng bạc pháp khí trang trí đã được ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh rực rỡ, vô cùng trang nghiêm tráng lệ.

Trên pháp đàn, không biết lúc nào Uy Linh Pháp Vương đã ngồi đả tọa trên đó, tắm ánh nắng sáng sớm, toàn thân nổi lên màu vàng rực rỡ, đầu đội Thất Bảo Tỳ Lư mão ánh vàng bắn ra bốn phía. Thân lão mặc một bộ áo cà sa cẩm lan phạm văn phát ra từng vầng mây đỏ, Pháp Vương nhắm cặp mắt làm ra vẻ đang minh tư khổ tưởng, pháp thể trang nghiêm thậm chí chói lọi hơn cả ánh mặt trời, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

- Đây... Đây là Pháp Vương lấy bản thể hiện ra bảo tướng Đại Nhật Như Lai!

Đám Lạt Ma từ chùa miếu nơi khác tới xem lễ kinh ngạc kêu lên.

Nhất thời mọi người như mê như say, một số gần như điên cuồng, vô số người đảnh lễ quỳ lạy Uy Linh Pháp Vương, tiếng hoan hô giống như sóng biển dâng cao hết đợt này sang đợt khác.

Ngay cả Hoàng Đài Cát đang ngồi trong lều che nắng dưới đài cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình kinh hãi không ít. Đám thân tín của y như Khoát Nhĩ Chích, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát phải dốc hết toàn lực mới có thể nhịn được kích động muốn quỳ sụp xuống bái lạy.

Bởi vì độ sáng thân thể Uy Linh Pháp Vương căn bản không phải ánh mặt trời chiếu là có thể hình thành, có thể nói không khoa trương chút nào, quả thật lão chính là một mặt trời khác mọc lên trên thảo nguyên.

Đây rõ ràng là pháp tượng Đại Nhật Như Lai hiện thân.

Dĩ nhiên ở cách khá xa, mọi người không nhìn thấy trán Uy Linh Pháp Vương chảy mồ hôi cuồn cuộn. Áo lót vị Phật gia này đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, da bị nướng nóng bừng bừng. Nếu không phải là trước đó lão đã uống thật nhiều thuốc giúp cho thân thể mát mẻ, lúc này đã sớm bị trúng nắng cảm mạo.

- Khốn kiếp, mau thu bớt đi, các ngươi muốn nướng chết Phật gia hay sao?

Uy Linh Pháp Vương không nhịn được mắng.

- Được được, thu thì thu, làm gì mắng chúng ta?

Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử lẩm bẩm, bị A Sa hung hăng trợn mắt nhìn một cái, rốt cục hết sức miễn cưỡng đi thu hồi vài cái gương lớn. 

Phù... Uy Linh Pháp Vương thở dài một hơi, bưng bát đồng trước người lên nhấp một hớp nước lạnh, chợt cảm thấy ngọn gió thảo nguyên thổi tới vô cùng mát mẻ.

Kế sách Đại Nhật Như Lai hiện thân là chủ ý Tần Lâm đưa ra, thật ra thì rất đơn giản:

Tần Lâm mang theo không ít gương lớn Tây Dương chuẩn bị làm lễ vật lung lạc quý tộc thảo nguyên. Đồ chơi này đến từ Bồ Đào Nha, ở Hán địa tương đối ít, trên thảo nguyên càng vô cùng hiếm.

Kết quả vừa đúng lúc gặp phải Uy Linh Pháp Vương đăng đàn thuyết pháp, hắn bèn để cho Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử cùng A Sa mỗi người cầm vài cái gương lớn như vậy. Trước đó đã điều chỉnh góc độ xong xuôi, gắn gương vào Phật tượng, pháp khí, phướn… trên pháp đàn, khiến cho tín đồ bên dưới đài không nhìn thấy, lại có thể phản xạ ánh mặt trời chiếu lên người Uy Linh Pháp Vương.

Quả nhiên, một chiêu Đại Nhật Như Lai hiện thân Pháp Tướng nhất thời làm cho toàn trường cơ hồ sôi trào, chẳng qua là Uy Linh Pháp Vương chịu nóng không được nữa, da lão cũng sắp bị ánh mặt trời nướng chín. Hai tên ngốc Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử không biết nặng nhẹ còn muốn chơi tiếp, may nhờ A Sa bắt bọn họ thu bớt gương, bằng không Pháp Vương lão nhân gia sẽ phải trúng nắng hôn mê tại chỗ.

- Ôi, muốn chiêu mộ tín đồ, ngưng tụ tín ngưỡng cũng không dễ dàng, chuyến này Đạo gia thật là khổ cực…

Uy Linh Pháp Vương lau mồ hôi trán, bắt đầu tuyên giảng Phật pháp.

Bên dưới đài, lều che nắng của Tam Nương Tử và Hoàng Đài Cát đối diện cách xa, bọn Tần Lâm và Từ Văn Trường cũng ngồi trong đó.

- Coi như chuyến này lão trọc đã phải dốc hết toàn lực…

Từ Văn Trường thấp giọng cười nói:

- Người này từ Đạo vào Thích, cũng giống như Lão Tử qua Hàm Quan, nói không chừng trăm ngàn năm sau lại là một vị Phật gia được thập phương cúng dường hương hỏa, cũng có người sẽ dựng tượng của lão, dâng hoa tươi nhang đèn đảnh lễ quỳ lạy.

Tần Lâm cũng cười:

- Lão muốn ngộ thông nhân quả, đắc chứng Bồ Đề, tự nhiên phải ra chút sức lực. Mới vừa rồi ta thấy nếu không phải là thu gương nhanh một chút, Uy Linh Pháp Vương phải đổi tên là Vịt Quay Pháp Vương rồi.

- Các ngươi nói gì vậy?

Tam Nương Tử cười khanh khách hỏi, ánh mắt nhìn Từ Văn Trường tràn đầy tình ý ngọt ngào không thể tách rời ra.

- Không có gì, không có gì...

Từ Văn Trường tỏ vẻ xấu hổ vô cùng.

- Hừ, các ngươi giở trò quỷ, còn tưởng ta không biết hay sao?

Tam Nương Tử lặng lẽ bấm Từ Văn Trường một cái.

- Ừm, lần đầu tiên bản quan cảm thấy mình trở thành người dư thừa...

Tần Lâm cười hăng hắc.

Tam Nương Tử che miệng cười vui vẻ:

- Tần trưởng quan chỉ nói đùa, chờ con gái của ta lớn thêm vài tuổi nữa, sẽ chiêu ngươi làm con rể vậy!

Tam Nương Tử được xưng đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên, con gái của nàng hơn phân nửa cũng là mỹ nhân.

Da mặt Tần Lâm cực dày, thuận theo thời thế hỏi tới:

- Xin hỏi lệnh ái nhan sắc thế nào, sinh thần bát tự ra sao, hiện tại đã được mấy cái xuân xanh?