Cẩm Y Vệ

Chương 616: Đá Xanh Làm Chứng

Nghĩ tới đây, tâm trạng các vị quan viên đều trở nên hết sức nặng nề, cho dù là Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh cũng không còn lòng dạ nào mà vui mừng trước tai họa của kẻ khác. Nếu như thật sự gây ra loạn, chẳng lẽ Cẩm Y Vệ, Hình bộ không có một chút trách nhiệm nào? Vạn nhất vụ án xuất hiện biến hóa gì đó, mọi người cũng sẽ xuất hiện nguy cơ…

Duy chỉ có Tần Lâm thân là người trong cuộc vẫn ung dung điềm tĩnh, cúi đầu chăm chú nhìn dưới đất, giống như mặt đất có hoa.

Ngược lại Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu vô cùng cẩn thận nghênh đón, thi lễ hỏi:

- Thân Các Lão...

- Đứng lại!

Tần Lâm quát ngắn một tiếng, chấn động lỗ tai Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu kêu lùng bùng.

Thân Thời Hành đang được tùy tùng đỡ xuống ngựa, nghe tiếng quát lập tức mềm nhũn toàn thân. Nếu không phải là tùy tùng lanh tay lẹ mắt, chỉ sợ phải ngã xuống ngựa ngay tại chỗ.

- Ngươi... Ngươi...

Nghiêm Thanh chỉ Tần Lâm, giận đến tay run rẩy.

Lưu Thủ Hữu cũng thổi râu trợn mắt, đảo mắt vài vòng vội tiến lên đỡ Thân Thời Hành:

- Thân Các Lão, ngài chậm một chút... Tần Lâm, ngươi giở trò quỷ gì vậy?!

Tần Lâm cười lạnh một tiếng, chỉ mấy chỗ dấu vó ngựa trên mặt đất:

- Lưu Đô Đốc, ta chỉ là vì muốn tốt cho ngươi. Suýt chút nữa ngươi đạp lên chứng cứ hiện trường, hừ hừ, nếu là ảnh hưởng phán đoán vụ án, triều đình trách tội xuống, chỉ sợ chúng ta không gánh vác nổi!

Phàm là thớt ngựa dành cho người cỡi sẽ được đóng móng sắt bốn vó, bằng không vó ngựa sẽ bị ma sát mòn mất. Từ Tân Di cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử dĩ nhiên không ngoại lệ, hiện trường đụng người là mặt đường bằng đá xanh bị vó sắt ma sát, để lại mấy vết màu trắng sâu cạn không đồng nhất.

Lưu Thủ Hữu nhìn lại dưới chân, sau đó vung tay áo bào:

- Thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Kinh động Thân lão tiên sinh, nếu như vừa rồi té xuống ngựa, ngươi cũng không gánh tội nổi!

Thân Thời Hành không hổ là hảo hảo tiên sinh, liên tiếp khoát tay nói:

- Lão phu không có gì, không có gì.

Ba vị phụ thần nội các, Trương Cư Chính hùng tài đại lược, Trương Tứ Duy khẩu Phật tâm xà, chỉ có Thân Thời Hành là một người tốt, nghe nói từ trước tới nay lão chưa từng đưa ra ý kiến riêng của mình trước mặt Trương Cư Chính, chỉ biết nghe theo răm rắp.

Từ trước tới nay Tần Lâm cũng không có qua lại gì với lão, lúc này thoạt nhìn tin đồn đúng là không giả. Lúc Thân Thời Hành khoát tay thậm chí sắc mặt lộ ra vẻ hơi quẫn bách, dường như e sợ người khác lo lắng cho lão.

Khụ khụ…

Trương Kình cũng không để ý dáng vẻ của Thân Thời Hành, nhắc khéo lão nên truyền chỉ.

- Hay là Trương công công tuyên đi...

Thân Thời Hành cười ôn hòa.

Thật ra đại quan trong triều cũng không coi Thân Thời Hành ra gì, bởi vì vị lão tiên sinh này cơ hồ không có ý chí của mình, giống như cục bột mặc tình cho người khác nhào nặn thế nào cũng được.

Trương Kình cũng không từ chối, nhận lấy thánh chỉ mở ra, chưa đọc ngay mà là cười lạnh nhìn nhìn Tần Lâm.

Chẳng lẽ là bất lợi đối với Tần Lâm? Tim của Lưu Thủ Hữu cùng Nghiêm Thanh đập nhanh hơn bình thời không ít.

Lúc này Trương Kình mới chậm rãi đọc chỉ:

- Chiếu viết, vụ án thê tử Hoàng Đài Cát, nhất phẩm phu nhân Đức Mã mất, giao cho Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm tra xét tường tận, cần phải xét xử công bình, lấy đức phục người xa, nhớ lấy!

Cái gì, để cho Tần Lâm là trượng phu của Từ Tân Di tra án, có lầm hay không?!

Các quan viên nhất tề trợn mắt há mồm, Nghiêm Thanh đang híp mắt cười vui há miệng to suýt chút nữa trẹo quai hàm. Lưu Thủ Hữu cũng đầu óc mơ hồ, không hiểu vì sao nhìn Trương Kình: Trương công công, nếu là đạo chỉ ý như vậy, mới vừa rồi ngài cần gì cười lạnh, báo hại ta còn tưởng rằng họ Tần xui xẻo chứ…

Trương Kình cũng đáp trả bằng một ánh mắt u oán, lòng nói chẳng lẽ ta không muốn cho họ Tần ngã chỏng cẳng hay sao? Nhưng bốn chữ mặt rồng ưu ái quả thật không thể xem thường, ngay cả Lý Thái hậu cũng nói giúp cho hắn, cho nên cũng chỉ có thể như vậy... Bất quá họ Tần muốn chạy trốn một kiếp này cũng không dễ dàng, suy đoán ý của mấy câu cuối cùng của thánh chỉ cũng có đầy hàm nghĩa sâu xa.

Trương Công Ngư tính hồ đồ không nói, Hoàng Gia Thiện khôn khéo tinh minh, nghe được nửa phần đầu thánh chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nghe hết lại âm thầm toát mồ hôi lạnh thay Tần Lâm.

Thánh chỉ rất sâu xa, bảo người trong cuộc là Tần Lâm, trượng phu Từ Tân Di không cần né tránh, tự mình điều tra vụ án, đây không thể không nói là tin tưởng ở một mức tương đối. Nhưng đoạn sau nói ‘cần phải xét xử công bình, lấy đức phục người xa’ chính là bảo hắn liệu mà làm, ít nhất phải để cho người Mông Cổ tâm phục khẩu phục, nếu như ngay cả điểm này cũng không thể làm được, chẳng lẽ coi triều đình là nhà của hắn sao, lúc ấy sẽ không ai bảo vệ được hắn!

Cảm giác được thiện ý của Hoàng Gia Thiện, Tần Lâm vừa lĩnh chỉ tạ ơn, vừa tràn đầy tự tin nhìn y khẽ gật đầu: nếu triều đình cho ta quyền phá án, chuyện này còn sợ cái rắm. Lý Thái hậu cùng Vạn Lịch ưu ái, Trương Cư Chính ghé mắt xanh, quan viên đồng đảng trong triều… lão tử không cần, chỉ bằng vào đôi mắt đôi tay này là đủ làm cho Hoàng Đài Cát phải ngã sấp mặt xuống đất.

- Khụ khụ, bản quan phụng chỉ phá án, mọi người nhất nhất chờ nghe thẩm vấn…

Tần Lâm bèn giở quan uy của mình ra, nhìn Từ Tân Di quát lớn:

- Từ thị, nàng cỡi ngựa đụng chết Đức Mã phu nhân như thế nào hãy nói hết cho bản quan, không được giấu diếm!

Làm gì hung dữ như vậy?! Kim Anh Cơ nhìn Tần Lâm bĩu môi.

Trương Kình, Lưu Thủ Hữu thầm nói không tốt: chẳng lẽ tên họ Tần muốn thí Tốt giữ Xe, dưới áp lực của thánh chỉ xử trí Từ Tân Di thật sự sao?! Như vậy lòng dạ hắn cũng hết sức tàn nhẫn độc ác…

Từ Tước, Trần Ứng Phượng gật đầu một cái, cảm thấy Tần Lâm làm như vậy là chuyện đương nhiên, đổi lại hai người bọn họ cũng làm như vậy, tráng sĩ chặt cổ tay, đại nghĩa diệt thân.

Duy chỉ có Từ Tân Di thấy rõ ràng, rõ ràng Tần Lâm nháy mắt với mình. Đại tiểu thư vốn đang chu môi nhất thời cười vui vẻ, lớn tiếng kể lại sự việc đã qua một lượt.

- Thối lắm, nói hươu nói vượn!

Phe Hoàng Đài Cát lập tức kêu lên, theo lời bọn họ câu chuyện hoàn toàn ngược lại.

Bất quá nhân chứng duy nhất mục kích Hoàng Tam Đản đứng về phe người Mông Cổ, tuy rằng bị Tần Lâm vặn hỏi nhiều lần vẫn khăng khăng một mực khai rằng ‘Từ Tân Di không hề ghìm ngựa hoặc là né tránh, trực tiếp đụng chết Đức Mã phu nhân’.

Theo lời Hoàng Tam Đản, Từ Tân Di hoàn toàn không xem nhân mạng ra gì, không chút kiêng kỵ phóng ngựa như bay ở kinh sư, cho nên mới xảy ra án mạng.

Từ Tân Di chu miệng đủ để treo bình lên đó, nhiều lần muốn mắng Hoàng Tam Đản đều bị Kim Anh Cơ ngăn lại.

- Tỷ tỷ yên tâm, phu quân sẽ có biện pháp...

Kim Anh Cơ dịu dàng an ủi.

Đó là đương nhiên, Từ Tân Di ưỡn ngực, nàng có lòng tin tuyệt đối đối với Tần Lâm.

Bất quá lúc xảy ra vụ án ngoại trừ hai bên đương sự, chỉ có một nhân chứng mục kích là Hoàng Tam Đản, cho dù là biết rõ y ngang nhiên nói láo có biện pháp gì có thể vạch trần?

Ánh mắt Tần Lâm sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Tam Đản:

- Hoàng Tam Đản, bản quan hỏi một lần cuối cùng, ngươi xác định nhớ không lầm chứ?

Bị Tần Lâm ép bức, Hoàng Tam Đản chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương giống như đinh thép cắm mạnh vào trong tim mình. Y tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Hoàng Đài Cát cùng Bạt Hợp Xích, cuối cùng nghiến răng một cái, nhắm mắt nói:

- Bẩm trưởng quan, thảo dân thật sự nhìn thấy như vậy, không sai chút nào. Nếu như có nửa câu nói láo, trời đánh ngũ lôi!

- Tốt, tốt lắm!

Tần Lâm đột nhiên bật cười ha hả, tiếp theo vung tay lên tát thật mạnh vào mặt Hoàng Tam Đản, khiến cho y choáng váng mặt mày.

- Tần tướng quân, ngươi…?

Thân Thời Hành cả kinh trợn mắt há mồm.

Bạt Hợp Xích, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát lập tức lớn tiếng cổ vũ, nói Tần Lâm vị tình riêng mà hành sự bất hợp pháp, công khai đánh nhân chứng.

Hành sự bất hợp pháp? Tần Lâm cười lạnh một tiếng:

- Được, bản quan sẽ cho các ngươi xem chứng cớ, con bà nó, nói láo ngay trước mặt bản quan, Hoàng Tam Đản ngươi không muốn sống nữa sao!?

Tần Lâm đùng đùng nổi giận. nắm lấy cổ Hoàng Tam Đản giúi y sát xuống mặt đường:

- Mở mắt chó của ngươi ra nhìn cho kỹ, mấy vết màu trắng dưới đường này là cái gì? Chính là lúc ghìm cương ngựa chạy nhanh tạo ra, đồ heo!

Mọi người định thần nhìn kỹ, quả thật có bốn dấu vó sắt cày trên mặt đường màu trắng sâu cạn không đồng nhất, bất quá vó sắt ma sát trên mặt đường tạo ra như vậy cũng không có gì ly kỳ.

Người khác không biết, nhưng Tần Lâm lại biết rõ như lòng bàn tay, giống như xe thắng gấp sẽ để lại dấu ma sát giữa bánh xe và mặt đường, ngựa đang chạy với tốc độ cao đột nhiên bị ghìm cương lại, vó sát của nó cũng sẽ để lại dấu vết đặc biệt trên mặt đường.

Tần Lâm đẩy Hoàng Tam Đản ngã xuống đất, chỉ dấu vết giải thích:

- Mời chư vị văn võ đồng liêu xem, đúng là trên đường đá xanh có không ít dấu vết vó ngựa để lại, có mới có cũ, có sâu có cạn. Nhưng bốn dấu này là còn mới rành rành, hơn nữa có thể khẳng định chính là thớt ngựa mà Từ thị cỡi để lại. Tên mập, Đại Lực, hai người các ngươi tháo một móng của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử ra, đối chiếu so sánh một chút.

Hai người ở trong phủ cũng từng chăm sóc ngựa, rất nhanh đã tháo móng sắt chân trước bên trái Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, dựa theo chỉ thị của Tần Lâm Ngưu Đại Lực dùng kình lực vạch trên mặt đường một cái. Chỉ nghe soạt một tiếng, để lại một vết màu trắng dài hơn thước.

Rất rõ ràng, vết màu trắng này hoàn toàn giống với một trong bốn vết trắng trước đó.

Thấy các vị quan viên nhất tề gật đầu, Tần Lâm cười:

- Chúng ta hãy tiếp tục xem, vốn chuỗi dấu móng ngựa này hết sức bình thường, mờ cạn, không liên tục, từ Nam chí Bắc chạy một mạch tới đây là chạy bình thường. Nhưng đến trước con hẻm này lại đột nhiên trở nên vừa sâu vừa kéo dài trên mặt đường, đây chính là ghìm ngựa dừng đột ngột tạo thành.

Các quan viên rối rít gật đầu khen phải, Tần Lâm vừa giải thích bọn họ lập tức hiểu ra chính là đạo lý hết sức rõ ràng nông cạn, vì sao mới vừa rồi lại không nghĩ tới?

Sắc mặt Hoàng Tam Đản lập tức trở nên hết sức khó coi.

Tần Lâm cười híp mắt hỏi:

- Hoàng Tam Đản, ngươi nói Từ thị hoành hành ngang ngược không coi nhân mạng ra gì, cũng không hề ghìm ngựa đã trực tiếp đụng chết Đức Mã phu nhân. Như vậy bản quan mời ngươi giải thích nghe thử, tại sao mặt đất để lại dấu vết vó sắt lúc ghìm ngựa tạo ra?

Hoàng Tam Đản kinh hoảng thất thố lui về phía sau hai bước, ánh mắt láo liên, căn bản không dám tiếp xúc cùng ánh mắt của Tần Lâm, rõ ràng trong lòng có quỷ.

Tần Lâm ép tới từng bước, ánh mắt như dao sắc quét trên người Hoàng Tam Đản:

- Nói, có phải ngươi bị người mua chuộc, cố ý làm ngụy chứng hay không?

Trán, thái dương Hoàng Tam Đản nhỏ giọt mồ hôi, cuống quít xua loạn hai tay:

- Không không không, trưởng quan minh giám, tiểu… tiểu nhân thật sự có hơi hoa mắt, mới vừa rồi không thấy rõ, là... là bị bọn họ ép hỏi nóng nảy, thuận miệng nói bậy. Trưởng quan tha mạng, trưởng quan tha mạng!

Dứt lời y vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu bình bịch liên hồi, trán bị vỡ chảy máu ròng ròng cũng bất chấp.

Thật sao, Nghiêm Thanh cùng Lưu Thủ Hữu ngơ ngác nhìn nhau, nở một nụ cười khổ. Hoàng Tam Đản nói như vậy ngược lại thành chúng ta ép hỏi y, quả thật không thể nào giải thích.

Hoàng Tam Đản lấy cớ hoa mắt bất quá là tránh nặng tìm nhẹ, Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí lập tức vừa xăn tay áo vừa cười lạnh ép tới:

- Hoa mắt ư, ta thấy là ngươi muốn giở trò thì đúng hơn. Khôn hồn thì khai thật, bằng không hãy nếm mười tám trò chơi của Cẩm Y Vệ chúng ta, bảo đảm ngươi sẽ được như ý.

Chiếu ngục Cẩm Y Vệ trên đời này có ai mà không sợ? Hoàng Tam Đản là loại người nhát gan ở kinh sư, không tự chủ được đưa ánh mắt nhìn về phía bọn Hoàng Đài Cát như muốn hỏi ý.

Bạt Hợp Xích lập tức kêu to:

- Trọng hình đánh khảo, khẩu cung gì mà không lấy được? Mang chuyện này ra lừa gạt chúng ta ư, tuyệt đối không phục!

Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cũng trợn trắng mắt, lớn tiếng sách động đám quý tộc Mông Cổ:

- Họ Tần kia bảo vệ lão bà của hắn, muốn dùng nhục hình ép cung, chúng ta tuyệt đối không thể mắc bẫy hắn!

Các quý tộc Mông Cổ cùng Na Nhan võ sĩ vô cùng phối hợp, mồm năm miệng mười ồn ào huyên náo một mảnh.

Nghiêm Thanh lập tức nói:

- Đúng, nghiêm hình ép cung làm ra án sai quả thật quá nhiều, những tên khốc lại như Lai Tuấn Thần, Chu Hưng tội danh hãm hại trung lương, đủ để là tấm gương cho hậu nhân

- Nghiêm lão Thượng Thư nói chí phải...

Lưu Thủ Hữu cũng hùa theo:

- Làm quan cần phải thanh chính liêm minh, dùng hình phải thật là cẩn thận. Chỉ bởi vì nhân chứng hoa mắt nhìn lầm lại muốn dùng đại hình phục dịch, chỉ e làm trái với đạo nhân ái, khoan hòa độ lượng của các đời tiên đế triều Đại Minh ta.

Lời này người khác nói không có gì, từ trong miệng Lưu Thủ Hữu nói ra giống như đánh rắm, các quan viên hiện trường tỏ ra kinh ngạc vô cùng, Từ Tước, Trần Ứng Phượng há miệng không ngậm lại được. Lưu Đô Đốc chấp chưởng Cẩm Y Vệ, làm chuyện nghiêm hình đánh khảo còn chưa đủ sao? Danh tiếng của lão nhân gia cũng chỉ tốt hơn hai tên ưng khuyển Xưởng Vệ Từ, Trần một chút, hơn nữa nếu không phải là ỷ vào xuất thân danh thần thế gia, có lẽ còn thối hơn nhiều.

Lưu Thủ Hữu bị người nhìn tới nỗi cảm thấy trên mặt nóng rát. Cũng may da mặt lão nhân gia cũng coi như thật dày, hoàn toàn không để ý, bất quá chỉ cùng với Nghiêm Thanh trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm, chờ hắn lên tiếng cãi lại.

Tần Lâm không thèm để ý, phất tay một cái giống như đuổi ruồi:

- Không đánh thì không đánh, chẳng lẽ thiếu khẩu cung Hoàng Tam Đản, bản quan sẽ không phá được án sao? Nghiêm lão Thượng Thư, Lưu Đô Đốc, hai vị bất tất phải nhọc lòng.

Tại sao có thể như vậy? Bọn họ chuẩn bị sẵn một đống lời nói, chuẩn bị ra sức tranh chấp với Tần Lâm, nhất thời có cảm giác hao hết khí lực đánh ra một quyền lại đánh vào khoảng không, tức ngực khó chịu vô cùng.