Cẩm Y Vệ

Chương 59: Đi mua cửa hàng

Thôi Bộ Đầu cười nói:

- Ngưu huynh, dường như ngươi đã quên chuyện gì…

Ngưu Đại Lực gãi gãi đầu, không biết y muốn nói chuyện gì.

- Tần công tử mở tiệm, ngươi còn muốn tới thu tiền cữ thường lệ sao?

Ngưu Đại Lực vỗ một cái vào gáy mình, gọi mình là trâu bò liên tục, ngay cả chuyện này cũng quên, thật là xấu hổ.

Tần Lâm cười nói:

- Nói như vậy, phải cảm tạ Thôi Bộ Đầu.

- Thật ra thì chúng ta cũng là thuận tay bán nợ nhân tình…

Thôi Bộ Đầu lăn lộn trong nha môn mấy chục năm, đầu óc rất thanh tĩnh, nói thẳng không kiêng kỵ:

- Lấy giao tình Trương Đại lão gia cùng Tần công tử, ba ban sáu phòng hai Sư Gia, ai không có mắt dám thu tiền cữ thường lệ của ngươi? Thôi mỗ cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật, nói rõ trước thôi.

Tần Lâm gật đầu một cái, Thôi Bộ Đầu này rất thẳng thắn, bèn mời y giúp một tay, tìm một cửa hàng mặt trước bán hàng mặt sau hậu viện, trước mặt mở cửa hàng bút chì, hậu viện là xưởng chế tạo bút chì, tốt nhất là nằm trong khu vực náo nhiệt phồn hoa.

Ngưu Đại Lực cười ha hả, vỗ vai Thôi Bộ Đầu:

- Chuyện khác không nói, ân công muốn tìm nhà, hỏi y là hỏi đúng người. Bộ khoái đều là địa đầu xà, Bộ Đầu càng tựa thành hoàng gia, chuyện trên đường phố khắp Kỳ Châu cũng không có chuyện nào mà y không biết.

Thôi Bộ Đầu quả nhiên tin tức linh thông, trên Thập Tự nhai đối diện châu nha có một cửa hàng điểm tâm hoàn toàn phù hợp yêu cầu Tần Lâm. Nhà kia lão bản mới vừa chết, lão bản nương phải về quê ở Giang Tây, cửa hàng trị giá một trăm lượng bạc chỉ cần tám mươi lượng cũng chịu bán, đồ đạc đã thu thập xong, chỉ cần có bạc lập tức có thể sang nhượng.

-----------

Buổi trưa Tần Lâm mời mọi người ăn no một bữa ở Duyệt Giang lâu, sau đó phụ tử Liễu gia trở về mày mò luyện chế công cụ chuyên dụng làm bút chì, chiêu mộ đồ đệ thợ mộc, Hàn Phi Liêm, Triệu Ích Minh ai nấy về nhà, Thôi Bộ Đầu cùng Ngưu Đại Lực phụng bồi Tần Lâm, đi mua cửa hàng ở Thập Tự nhai.

Trên đường Thôi Bộ Đầu giới thiệu lão bản cửa hàng điểm tâm này gọi là Ngụy A Tứ, là người Giang Tây, làm tuyết hoa cao, lục đậu cao hết sức thơm ngon, vừa khéo lão bà của lão da trắng như tuyết, người Kỳ Châu liền thuận miệng gọi là Tuyết Hoa tẩu. Hai năm qua Ngụy A Tứ bị bệnh suyễn, đau tim, mệt mỏi nằm suốt trên giường, trở thành bình thuốc, nhờ có Tuyết Hoa tẩu đứng ra gánh vác chuyện làm ăn.

Rốt cuộc thiên ý trêu người, Ngụy A Tứ nằm triền miên trên giường bệnh sau hai năm, rốt cục vào tối hôm qua một mạng ô hô, Tuyết Hoa tẩu vì muốn cho trượng phu lá rụng về cội, cho nên muốn bán cửa hàng để có thể đưa chồng về quê.

Cửa cửa hàng đang đóng, Thôi Bộ Đầu dũng cảm tiến lên, gõ cửa ầm ầm.

- Thôi đại thúc, phải chăng là chuyện của tiểu quả phụ kia có biến?

Một nam nhân dưới cằm nốt ruồi đen đi tới hỏi.

- Là Giải lão Đại, ngươi nói chuyện gì?

Thôi Bộ Đầu không tỏ vẻ không hiểu:

- Chúng ta là tới mua cửa hàng.

Giải lão Đại ngẩn người, xấu hổ tránh ra:

- À, hiểu lầm, ta tưởng là…

Rốt cục cửa mở, Tuyết Hoa tẩu mặc một thân áo tang trắng, cộng thêm da trắng như tuyết, chân chính từ đầu đến chân trắng thành một mảnh, chỉ tiếc ngũ quan hết sức bình thường, dung mạo thuộc loại trung bình mà thôi.

Tuyết Hoa tẩu mặt không lộ vẻ gì hỏi lại:

- Phải chăng vị này là Thôi Bộ Đầu ở châu nha, tìm tiểu phụ nhân có chuyện gì sao?

Thôi Bộ Đầu giới thiệu Tần Lâm một phen, nói rõ ý tới.

Nghe nói muốn mua nhà, Tuyết Hoa tẩu hơi nhiệt tình một chút, dẫn mọi người đi xem một vòng.

Tần Lâm nhìn thấy sảnh chính trong nhà đặt một cỗ quan tài đen như mực, hẳn người chết trong nhà này là nam nhân. Một lão bà bà ở trước linh cữu vừa cho giấy vàng vào chậu đốt vừa khóc, còn có hai đứa bé phụng bồi, nam năm sáu tuổi nữ chỉ có ba bốn tuổi, thoạt nhìn cũng không tỏ ra buồn khổ, có lẽ bọn chúng còn nhỏ không hiểu được nỗi đau sinh ly tử biệt.

Đây là một Tứ Hợp viện điển hình, trước mặt một hàng ba gian phòng chính là quay ra Thập Tự nhai đối diện nha môn, Đông Tây mỗi bên có một gian sương phòng, lại thêm ba gian phòng chính, vây quanh sân giữa dài rộng chừng ba bốn trượng.

- Bố cục rất khá…

Tần Lâm gật đầu một cái:

- Đáng tiếc hơi nhỏ một chút, nếu lập xưởng ở chỗ này, tương lai muốn khuếch trương lớn hơn sẽ không đủ chỗ.

Thôi Bộ Đầu cười nói:

- Ha ha, Tần công tử tâm chí cực cao, nếu có thể mua lại nhà của Giải lão Đại, chắc chắn sẽ đủ dùng… Bất quá có lẽ y sẽ không bán.

Tần Lâm vội vàng thỉnh giáo xem đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra nhà Tuyết Hoa tẩu ở cạnh nhà Giải lão Đại, nhà Tuyết Hoa tẩu có hình vuông, nhà của Giải lão Đại hình chữ L, lớn hơn gấp ba lần, bao quanh hai mặt nhà Tuyết Hoa tẩu. Hình dáng hai nhà trên bản đồ gần như có hình chữ Điền(田), cạnh dưới chữ Điền là đường cái trước mặt châu nha, hiện tại bọn họ đang ở ngôi nhà này chính là ô vuông góc dưới bên trái chữ Điền, mà nhà của Giải lão Đại chiếm ba ô còn lại.

Nhưng nhà ở mặt tiền đắt hơn nhiều so với nhà không mặt tiền, mặc dù nhà Giải lão Đại có diện tích rộng gấp ba lần nhà Tuyết Hoa tẩu, nhưng cửa hàng mặt tiền cũng chỉ có ba gian. Nhà nhỏ của Tuyết Hoa tẩu trị giá thật là trăm lượng bạc, nhà Giải lão Đại rộng gấp ba cũng chỉ đáng giá đến một trăm năm mươi lượng bạc, nếu như Tần Lâm mua lại muốn khuếch trương xưởng bút chì quy mô lớn cũng rất dễ dàng, giá cả cũng lợi ích thiết thực. nguồn TruyenFull.vn

Nhưng Giải lão Đại sẽ không bán, y ở chỗ này đã mấy chục năm, làm sao lại bán đi?

Thôi Bộ Đầu cười cười, nhìn thấy Tuyết Hoa tẩu không ở bên cạnh, bèn nói khẽ với Tần Lâm:

- Tuy rằng nhà chúng ta đang đứng cũng nhỏ, nhưng nếu không phải là Ngụy A Tứ bất chợt chết đi, Tuyết Hoa tẩu theo quan tài hồi hương, cũng sẽ không dễ dàng mua được!

Thôi Bộ Đầu có ý khoe công, dĩ nhiên Tần Lâm cũng biết y nói là thật tình, triều Đại Minh lập quốc hai trăm năm, Kinh Hồ thái bình đã lâu, thủy đạo Trường Giang Tây giáp Ba Thục Đông hạ Giang Nam, thương mậu ngày càng phồn thịnh, giá nhà cũng dần dần tăng lên. Cửa hàng trên đường phố chính trong thành như vậy, nếu không phải là có chuyện cần tiền gấp dân chúng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bán ra.

Vì vậy Tần Lâm chuẩn bị trước hết mua lại cửa hàng chỗ này, tương lai muốn khuếch trương đại quy mô chỉ có thể chờ tương lai rồi hãy tính, dù sao hắn đã mang theo bạc trên người.

Nhìn Tuyết Hoa tẩu chắp tay, Tần Lâm đại khái cũng biết một chút quy củ nói chuyện cùng quả phụ vào thời này, đứng xa xa hỏi:

- Xin hỏi tẩu tẩu, chuẩn bị bán ngôi Tứ Hợp viện này bao nhiêu bạc?

Nếu như là cục diện buôn bán chính quy, mặc cả với nhau phải "kéo tay", chính là hai người dùng tay âm thầm sờ đầu ngón tay đối phương trong tay áo để mặc cả, không thể nói bằng miệng. Ngoài ra còn có người môi giới đứng trung gian thu lấy phí giao dịch và thủ tục, sau đó mang bản gốc và bản chính giấy tờ nhà đến nha môn lưu trữ.

Đương nhiên hiện tại đã bỏ đi thủ tục này, tiểu quả phụ quyết sẽ không kéo tay với người khác, có hai nhân vật trong nha môn Thôi Bộ Đầu, Ngưu Đại Lực làm người trung gian, còn cần gì trung gian môi giới nào khác?

Tuyết Hoa tẩu nhìn Tần Lâm một chút:

- Giá thật tám mươi lượng, phải lấy bạc mặt, tiểu phụ nhân mang quan tài trượng phu hồi hương an táng, cũng không có thời gian chờ quá lâu.

- Mười phần vàng thật, nếu giả bao đổi.

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, mở bọc y phục lấy ra mười thỏi vàng, hắn không biết lúc này giá phòng cao thấp rốt cuộc như thế nào, thuận miệng mặc cả:

- Bất quá tẩu tẩu, giá này có thể bớt thêm chút nữa được chăng?

Tuyết Hoa tẩu lắc đầu một cái, thở dài nói:

- Tiểu phụ nhân vội vã hồi hương an táng, giá này đã là đặc biệt giảm thấp.

Lời còn chưa nói hết, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo, Tuyết Hoa tẩu nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Lại tới gây chuyện, không chọc tới ta không được hay sao? Ta còn phải mang quan tài về quê, lại còn tới dây dưa không nghỉ…

Tần Lâm cũng theo ở phía sau, xem thử xảy ra chuyện gì.

Không nghĩ tới bên ngoài người đứng đầy đất, trước là Hình Phòng Hồ Ty Lại, sau là Tiêu Ngọ Tác cùng mấy bộ khoái nha dịch, phía sau cùng là một cỗ kiệu, có người vén màn kiệu lên, Trương Công Ngư từ bên trong chui ra ngoài.

Tần Lâm cười thầm Tri Châu hồ đồ này làm dáng không ít, nha môn chỉ cách nơi này vài bước y cũng ngồi kiệu, chỉ sợ đi bộ còn nhanh hơn cả thời gian lên kiệu xuống kiệu.

Trương Công Ngư nhìn thấy ba người Tần Lâm cùng Ngưu Đại Lực, Thôi Bộ Đầu, đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo vui mừng nói:

- Thì ra các ngươi tới cũng nhanh hơn cả bản quan, hai vị Ngưu, Thôi làm việc thật chuyên cần.

Thấy Trương Công Ngư hiểu lầm, Tần Lâm cũng không nói toạc ra, Ngưu Đại Lực ngược lại muốn nói cái gì, bị Thôi Bộ Đầu ở phía sau kéo kéo, tỉnh ngộ lại liền im miệng không nói.

- Người đâu, bắt phạm phụ lại!

Trương Công Ngư ra lệnh một tiếng, mấy tên nữ dịch xông lên bắt Tuyết Hoa tẩu lại, không cho phép nàng chạy trốn.

Tuyết Hoa tẩu bị dọa sợ đến ngây người, sợ run chốc lát mới khóc lớn nói:

- Không biết dân phụ phạm vào luật gì mà Đại lão gia muốn bắt dân phụ lại...

Trương Công Ngư hừ lạnh một tiếng trong mũi, tay áo vung lên:

- Chuyện ngươi làm ắt phải biết rõ ràng.

Dứt lời liền dẫn người đi vào trong viện.

Thôi Bộ Đầu vội hỏi bộ khoái thủ hạ của mình xem xảy ra chuyện gì, rất nhanh đã hiểu rõ tình huống.

Thì ra đang một nén nhang trước, người chủ trì liệm xác Chu Lư Nhi đến châu nha tố cáo, nói ngày hôm qua Ngụy A Tứ đột nhiên chết, y được Tuyết Hoa tẩu gọi đi tẩm liệm cho trượng phu. Không nghĩ tới sắc mặt tử thi xanh đen, vẻ mặt dũ tợn, trong miệng lại có mùi thạch tín (arsenic), cho nên không dám giấu giếm, đến nha môn tố cáo Tuyết Hoa tẩu tội mưu sát chồng.

Tần Lâm nghe xong không thể làm gì: vậy sao, mới vừa rồi còn nói Tứ Hợp viện này hơi nhỏ một chút, bây giờ bất chợt xuất hiện tội mưu sát chồng, ngay cả tiểu viện cũng không được mua.

Thôi Bộ Đầu vội vàng tiến lên đón thượng ty Trương Công Ngư, tráng ban Ngưu Đại Lực chủ yếu là tuần tra đường phố duy trì trật tự, quan hệ cùng vụ án giết người không lớn, cho nên y vẫn đứng ở bên người Tần Lâm, thấy Tần Lâm buồn buồn không vui, xoa xoa tay cười hắc hắc:

- Ân công sợ không mua được nhà này ư?

Tần Lâm gật đầu một cái, đang muốn mua cửa hàng lại xảy ra chuyện như vậy, thật là xui xẻo.

- Thật ra cho dù là Tuyết Hoa tẩu thật sự phạm tội mưu sát chồng, ân công mua viện cũng không trì hoãn, còn có thể giảm được ít bạc... Chờ Trương Đại lão gia tịch biên tất cả gia sản của tội phạn, viện này chính là quan gia phát mãi, ngài đi tìm Hồ Ty Lại, tùy tiện cho y mấy lượng bạc sẽ mua được ngay tức khắc. Bởi vì lúc trước ngài không có cướp đi chức vị Ty Lại của y, Hồ Ty Lại vẫn thường nói với ta sẽ tìm cơ hội báo đáp ngài.

Ngưu Đại Lực nói xong, trên mặt thật thà vẫn mang theo nụ cười càng thêm thật thà, nhưng Tần Lâm đã không có lời gì để nói: nha môn thật là một thùng thuốc nhuộm đen, Ngưu Đại Lực coi như đã bị hư.

Trương Công Ngư sai người mở nắp quan tài ra, mọi người vừa thấy thi thể nhất thời phát ra tiếng hô khẽ, quả nhiên thi thể kia sắc mặt xanh đen, bắp thịt trên mặt vặn vẹo, nhìn qua rất giống dáng vẻ giãy giụa lúc độc phát bỏ mình.

Trương Công Ngư quát ngắn một tiếng, chỉ Tuyết Hoa tẩu nói:

- Chồng ngươi có bộ dáng như vậy, còn dám nói không phải là độc chết?

Tuyết Hoa tẩu bị dọa sợ đến dập đầu liên tiếp:

- Đại lão gia minh giám, chồng dân phụ có bệnh đau tim, bệnh suyễn, ngày thường chỉ cần bệnh thế tăng thêm sẽ có dáng vẻ như vậy, dân phụ cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái.

Lão bà bà lúc trước Tần Lâm thấy trước quan tài là mẫu thân của Ngụy A Tứ, bà lại đứng về phía con dâu, kéo hai cháu trai ở bên cạnh nói:

- Đại lão gia minh xét, con ta bình thời phát bị bệnh chính là dáng vẻ này, cũng không phải là sau khi chết mới như vậy.

Trương Công Ngư hơi có vẻ á khẩu nghẹn lời, lại bắt đầu cảm thấy không nắm chắc.

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Tần Lâm.

Nhìn ta làm gì? Đừng nhìn, ta không có ở đây! Tần Lâm cố gắng tránh thoát đi, thế nhưng vốn hắn vô cùng nổi bật, cũng giống như đom đóm trong đêm đen, sáng chói thu hút, cực kỳ xuất chúng. Ánh mắt u buồn, hàm râu lún phún, đao pháp thần kỳ của hắn, tất cả những chuyện này cũng làm cho hắn trở thành tiêu điểm ở hiện trường án mạng.

Được rồi, Trương Đại lão gia, ta phục ngươi quá xá! Sâu trong nội tâm Tần Lâm hung hăng khinh bỉ nhìn Trương Công Ngư một cái, lúc này mới đi lên phía trước quan sát kỹ một chút.

Người chết Ngụy A Tứ sắc mặt tái xanh, đôi môi, móng tay, móng chân cũng có hơi tím bầm, ngoài ra đầu mặt của thi thể có hơi sưng lên. Nếu như khi Ngụy A Tứ còn sống là một người khỏe mạnh, Tần Lâm cơ hồ có thể lập tức kết luận y chết đi vì cơ thể thiếu dưỡng khí, hoặc bị một loại kịch độc nào đó giết dần giết mòn.

Nhưng y không phải, người nhà bao gồm Tuyết Hoa tẩu, hàng xóm cũng có thể chứng minh người chết mắc bệnh suyễn và bệnh tim kinh niên, theo Tần Lâm biết bệnh tim này cũng vô cùng nghiêm trọng.

Loại bệnh nhân này bởi vì huyết dịch tuần hoàn không đủ, dưỡng khí không thể kịp thời cung ứng cho nhu cầu thân thể, lúc tử vong có thể hiện ra tình trạng thân thể thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, khiến cho đôi môi, móng tay tím bầm. Đồng thời bởi vì hệ thống tuần hoàn huyết quản chướng ngại, tĩnh mạch ở bộ vị đầu mặt bị nghẹt, huyết dịch ứ trên đầu mặt cũng sẽ sinh ra trạng thái sưng lên.

Nói cách khác, mặc dù người chết hiện ra trạng thái tương tự trúng độc, nhưng hoàn toàn có thể là người bị bệnh tim nghiêm trọng tử vong tự nhiên.

Bởi vì người chết có bệnh tim mạch nghiêm trọng, Tần Lâm chỉ dựa vào quan sát bên ngoài thi thể cũng không thể đưa ra kết luận khẳng định.