Cẩm Y Vệ

Chương 556: Uy Cao Chấn Chủ

Trương Cư Chính vung tay áo bào lên thật mạnh, thanh âm trầm xuống:

- Được, nếu ngươi nói lão phu sai lầm rồi, vậy phải nói ra được sai ở chỗ nào. Nếu như nói có đạo lý tự nhiên lão phu nghe theo can gián, nếu như không có lý vậy chớ trách lão phu, hừ!

Ngay cả Vạn Lịch cũng phải sợ Trương Cư Chính ba phần, duy chỉ có Tần Lâm không sợ lão nhân gia, ung dung điềm tĩnh hỏi:

- Vương Thế Trinh nói Trương lão tiên sinh giỏi lo cho nước, dở lo cho thân, ngài có biết hay không?

Trương Cư Chính khẽ cau mày:

- Lời này không phải là Hải Bút Giá nói sao?

- Ủa, là Hải Thụy nói sao?

Tần Lâm sờ mũi một cái, xấu hổ nói:

- Thật là xấu hổ, nhớ lầm… Ừm, dù sao cũng không sai bao nhiêu, ta chỉ muốn hỏi xem Trương lão tiên sinh thấy những lời này thế nào?

Vốn là Trương Cư Chính đang tức giận, nghe tới đây ngược lại dở khóc dở cười. Vốn lão cho là Tần Lâm hẳn sẽ nói ra một phen đạo lý lớn thế này thế nọ, không ngờ rằng ngay cả là ai nói những lời này hắn cũng không nhớ chính xác.

Trương Tử Huyên cũng thấy buồn cười, đang muốn làm bộ quát tháo Tần Lâm mấy câu để cho hắn lui ra, lại thấy thần sắc phụ thân đã không còn nghiêm nghị như mới vừa rồi nữa.

- Mặc dù lão phu cũng không thích lão phu tử Hải Thụy kia, nhưng cũng không cảm thấy những lời này của lão có gì là không ổn…

Trương Cư Chính nhẹ nhàng vuốt râu mình, mơ hồ có vẻ tự đắc.

Sau khi xảy ra vụ án ‘đoạt tình’, Hải Thụy nói ra câu phê bình này. Trương Cư Chính thông qua ‘đoạt tình’ tránh khỏi hồi hương thủ hiếu ba năm, không rời xa trung tâm chính trị kinh sư, bảo vệ quyền vị, bảo vệ nghiệp lớn cải cách triều chính mới. Nhưng lão lại mất đi thanh danh, trong mắt người đời đặc biệt là nho lâm thanh lưu, lão trở thành một tên tiểu nhân hèn hạ vì quyền lực mà cam nguyện làm đứa con bất hiếu.

Nhưng theo bản thân Trương Cư Chính, những lời này ngược lại là đánh giá tốt nhất đối với mình, thân là Tể Phụ trọng thần, nắm giữ lộ tuyến đi tới của chiếc cự hạm triều Đại Minh này, chỉ cần lo cho nước là được. Chuyện ‘dở lo cho thân mình’ cũng có điểm hay, chính là lão vì nghiệp lớn triều chính mới không tiếc hy sinh danh tiết cá nhân.

Hơn nữa thân lão được Lý Thái hậu nhờ cậy, bên trong có Phùng Bảo là đồng minh, bên ngoài là Giang Lăng đảng trải rộng từ trong ra ngoài triều, quyền khuynh thiên hạ, cần gì phải lo nghĩ vinh nhục được mất cho cá nhân mình. Cũng giống như Thương Ưởng, Hoắc Quang, Vương An Thạch, thị phi vinh nhục mặc cho hậu nhân bình phẩm.

- Những lời ‘giỏi lo cho nước, dở lo cho mình’ quả thật là đánh giá rất cao...

Tần Lâm chậc lưỡi khen ngợi, tựa hồ hoàn toàn đồng ý cái nhìn của Trương Cư Chính:

- Xứng đáng với tám chữ này, trong Nhị Thập Tứ Sứ cũng chỉ có lưa thưa mấy người như Thương Ưởng, Chu Á Phu, Triều Thác, Nhạc Vũ Mục, Vu Thiếu Bảo… mà thôi.

Thương Ưởng, Chu Á Phu… toàn là anh hùng hào kiệt của các triều trước, Tần Lâm so sánh như vậy Trương Cư Chính rất là ngạo nghễ tự đắc, nhưng nghe xong sắc mặt lão liền thay đổi.

Trừ Thương Ưởng ra, mấy người còn lại không khỏi rơi vào cục diện người mất đường lối triều chính mất theo. Triều Thác đời Hán bị giết, kết thúc tước phiên, Nhạc Phi đời Tống uất ức chết ở Phong Ba đình, Bắc phạt nửa đường hủy bỏ, giấc mơ đánh thẳng vào sào huyệt địch cuối cùng tan vỡ…

- Tần Lâm, ngươi dựa vào cái gì nói lão phu sẽ bước theo vết xe đổ của bọn họ, dựa vào cái gì nói triều chính mới của lão phu cũng sẽ người mất triều chính mất theo?

Trương Cư Chính giận đến sắc mặt tái xanh, thổi râu phù phù, ánh mắt như ngưng đọng thành thực chất.

Tần Lâm cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ không chút khách sáo nói:

- Trương lão tiên sinh là đệ nhất danh tướng các triều Minh, cũng là đệ nhất quyền tướng, Lý Thiện Trường, Hồ Duy Dung, Nghiêm Tung… không ai có quyền lực có thể sánh với Trương lão tiên sinh ngài. Nhưng bọn họ có được kết cục tốt hay không, ở đây không có người ngoài, thứ cho tiểu điệt nói thẳng không kiêng kỵ, làm quan đến mức như ngài cũng chỉ còn lại có hai con đường, hoặc là sau khi chết bị xử tội, hoặc là... Tạo phản!

Cha con Trương Cư Chính, Trương Tử Huyên sắc mặt đại biến, ai nấy có suy nghĩ của riêng mình. Những lời Tần Lâm nói ra không phải là khoa trương vô căn cứ, mà là lịch sử mấy ngàn năm qua dùng máu tươi viết thành.

Làm tới đại thần nhiếp chính, quyền khuynh thiên hạ, hoặc là làm phản như Tào Tháo, hoặc có kết cục như Hoắc Quang, sau khi chết bị xử tội.

- Tần huynh không khỏi, không khỏi quá mức...

Trương Tử Huyên không nhịn được phản bác:

- Từ xưa cũng có quân thần tương đắc, tỷ như Gia Cát Lượng phụ tá Thục Hán Hậu chủ, sau khi chết cũng không bị phê bình xử tội.

Tần Lâm cười khổ lắc đầu một cái:

- Tiểu thư cần gì phải dối mình gạt người, chẳng lẽ nàng cho là đương kim bệ hạ là Lưu A Đẩu?

Sắc mặt Trương Tử Huyên đại biến, mới vừa rồi nàng phản bác cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách bật thốt lên, lúc này mới nhớ tới Vạn Lịch trời sinh tính tình cay nghiệt khắc bạc, làm sao trung hậu thật thà được như Lưu A Đẩu?

Tạo phản? Trương Cư Chính cũng có khoảnh khắc thất thần, tiếp theo lão vội vàng lắc đầu một cái, xua đuổi ý niệm đáng sợ này ra khỏi đầu mình, thần sắc lại trở nên kiên định như trước:

- Không, lão phu là vì giang sơn xã tắc triều Đại Minh, lão phu tuyệt sẽ không tạo phản, Tần Lâm ngươi không nên nói bậy. Về phần người mất triều chính mất theo, hừ hừ, cuối cùng bệ hạ cũng sẽ hiểu được một phen khổ tâm của ta…

Khó trách Trương Cư Chính cùng Vạn Lịch lại từ chỗ quân thần tương đắc, cuối cùng đi tới chỗ khiến cho người đời phải tặc lưỡi than dài. Tần Lâm không khỏi cảm thấy bi ai vì Trương Cư Chính, hắn thở dài nói:

- Trương lão tiên sinh, Hải Thụy nói ngài giỏi lo cho nước, dở lo cho mình, tiểu điệt cũng không cảm thấy như vậy. Ngược lại tiểu điệt cảm thấy ngài vừa dở lo cho nước, lại dở lo cho mình mới đúng.

Trương Cư Chính giận đến mặt mũi đỏ bừng, Trương Tử Huyên cũng nháy mắt với hắn liên tục, thế nhưng Tần Lâm vẫn nói ra một hơi như pháo liên thanh:

- Cần phải biết quan hệ giữa Tể Phụ cùng đế vương có ảnh hưởng rất lớn tới việc quyết định tình thế quốc gia. Trương lão tiên sinh chỉ mưu nước không mưu thân, vì muốn kết chặt quan hệ quân thần trước mắt cho nên đẩy mạnh triều chính mới, lại không biết đã chôn xuống mầm họa cho tương lai. Cho dù là ngài không sợ sau khi chết bị xử tội, chẳng lẽ không sợ người mất triều chính mất theo, triều chính mới trở thành bọt nước?

- Bệ hạ là thiên tử anh minh, tuyệt sẽ không làm như vậy...

Trương Cư Chính cố chấp nói.

- Cho nên ngài đã sai ở chỗ này.

Tần Lâm lắc đầu, cực kỳ tiếc nuối nói tiếp:

- Các người đều xem Vạn Lịch như Hoàng đế, như thiên tử, vì vậy cho nên lấy tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất yêu cầu y, lại không biết y chẳng qua là người tuổi trẻ mới mười tám tuổi. Ngài thân là đế sư, càng phải biết trời sinh y có tính cay nghiệt khắc bạc, lòng dạ nhỏ mọn, công của người khác quên bẵng chỉ sau ba ngày, tội của người khác lại ghi nhớ cả đời. Y chỉ là người đơn thuần tư chất bình thường, lòng dạ còn có chút nhỏ mọn, chỉ bất quá đi theo ngài học chút đế vương thuật mà thôi, còn kém thiên tử anh minh rất xa.

Từ trước tới nay không có ai dám nói Hoàng đế như vậy, ngay cả bản thân Trương Cư Chính biết rất rõ ràng tính xấu này của Vạn Lịch, nhưng có lẽ là lòng khoan dung của lão sư đối với ái đồ, có lẽ là tư tưởng truyền thống trói buộc, rốt cục vẫn xem y như chân mệnh thiên tử, cho dù có lỗi lầm thiếu sót gì tương lai cũng nhất định sẽ sửa lại. Cho nên khi thảo chiếu trị tội, lời lẽ trong đó cũng cực kỳ nghiêm nghị mà chính đại, cơ hồ là lấy tiêu chuẩn cao nhất của đế vương yêu cầu Vạn Lịch.

Duy chỉ có Tần Lâm biết rõ ràng hơn ai hết, trong số Hoàng đế triều Minh Vạn Lịch tuyệt đối không phải là thiên tử thánh minh gì. Năng lực chấp chính của y kém quá xa Thái Tổ Chu Nguyên Chương, Thành Tổ Chu Lệ, còn đặc biệt nhỏ mọn, thù dai, toàn là ỷ vào Trương Cư Chính chấp chính mười năm tích lũy mới hơi có chút khí tượng trung hưng, đánh thắng ba trận lớn, nhưng đến hậu kỳ thế nước lại dần dần suy sụp.

Một vị đế vương như vậy trông cậy vào y có thể vui vẻ nghe lời can gián giống như Đường Thái Tông, trông cậy vào y có thể có được hùng tài đại lược giống như Tần Thủy Hoàng, không phải là không có trâu bắt chó đi cày sao?

Thật ra thì bản thân Trương Cư Chính cũng biết rõ những chuyện này, chỉ bất quá theo bản năng không thèm nghĩ tới, không chịu nghĩ tới. Nhưng một khi Tần Lâm xé rách tầng cửa sổ bằng giấy mỏng, lão cũng lập tức nghĩ tới chỗ mấu chốt trong đó.

Nếu không bằng lòng làm Tào Tháo, cuối cùng Thủ Phụ đế sư cũng phải cáo lão về quê, cho dù là lão Xuân Thu cường thịnh như thế nào đi nữa cũng không sánh bằng Vạn Lịch tuổi còn trẻ.

Nếu như có một ngày mình cáo lão hồi hương, Vạn Lịch hoàn toàn nắm giữ triều chính, Hoàng đế có thể bởi vì căm phẫn trong lòng, lại thêm gian nhân xúi giục mà đưa triều chính mới tới chỗ hoàn toàn xoay ngược lại hay không?

Chẳng những có khả năng này, hơn nữa còn là rất lớn.

Tần Lâm thấy thần sắc Trương Cư Chính biến hóa, bèn từ bên cạnh cho thêm một mồi lửa:

- Trương lão tiên sinh biết bệ hạ bất quá là tư chất trung bình, tính tình cũng không phải là khoan hồng đại lượng, trong chuyện lần này còn có một yếu tố khác. Không sai, bệ hạ có lỗi, không nên cầm kiếm dạ hành, uống rượu tới mức say mất lý trí, nhưng dù sao cũng là bị người hãm hại oan uổng, đã tức tối đầy bụng. Nếu như chiếu trị tội của lão nhân gia ngài còn dùng lời lẽ nghiêm khắc làm mất hết thể diện của bệ hạ, theo ngài bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?

Trương Tử Huyên lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Tần Lâm, cũng mở miệng khuyên giải:

- Phụ thân Đại nhân, bây giờ bệ hạ vẫn chỉ có cảm giác bất mãn đối với sự quản thúc của người, mang theo vài phần thiếu niên ý khí chi tranh, hiện tại khéo léo dẫn dắt vẫn còn chưa muộn. Nhưng để cho y cảm thấy mình bị oan uổng, bị hãm hại còn bị trách cứ nghiêm khác, chỉ sợ y ghét ai ghét cả đường đi, sẽ hoàn toàn thay đổi thái độ đối với triều chính mới…

Trương Cư Chính chợt hiểu ra, vị đế sư Thủ Phụ này đã hoàn toàn bị Tần Lâm và nữ nhi thuyết phục, cười lắc đầu một cái, xoay người đi trở về thư phòng.

Du Thất ôm hộp gỗ đứng ở bên cạnh, đã sớm nghe tới mức tim đập thình thịch, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

- Du Thất, còn không đem chiếu trị tội lão phu thảo vào đây?

Trương Cư Chính cầm bút lên:

- Lão phu phải sửa đổi lời lẽ trong đó. Du Thất, mài mực!

Thắng lợi rồi! Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên đưa tay lên, bốn bàn tay đập vào nhau trên không trung.

-----------

Đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính thảo chiếu trị tội Vạn Lịch, sau khi đưa Từ Thánh Lý Thái hậu ngự lãm bèn đưa cho Vạn Lịch một bản sao.

Vốn Vạn Lịch đã chuẩn bị tư tưởng sẽ bị khiển trách nặng nề một phen. Hoàng đế vào mười tám tuổi đã bị xuống chiếu trị tội đã là chuyện rất mất mặt, theo hiểu biết của y về lão sư, câu từ trong đạo chiếu trị tội này hẳn sẽ không nhẹ nhàng gì.

Không nghĩ tới Trương Cư Chính viết chiếu trị tội này với lời lẽ tương đối ôn hòa, cũng không xuất hiện những câu từ nặng nề khiến cho Vạn Lịch phải quá mức xấu hổ. Nhất thời Hoàng đế trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, tự tay sao chép đóng ấn, sau đó ban xuống cho quần thần cả triều.

Mặc dù lời lẽ ôn hòa, nhưng dù sao cũng là chiếu trị tội trước đó chưa từng có, những phe phái mới thấy Vạn Lịch dần dần trưởng thành, mơ tưởng mượn Hoàng đế cùng Trương Cư Chính tranh quyền để phản đối công kích triều chính, sau khi thấy đạo chiếu trị tội này không khỏi run rẩy toàn thân, kêu lên Giang Lăng đảng bất khả chiến thắng, trong lúc nhất thời khí thế tiêu mất.

Trương Cư Chính đã thân bút viết chiếu trị tội thay Hoàng đế, còn ai có thể làm gì được vị đế sư Thủ Phụ này?

Bên ngoài triều Giang Lăng đảng đại triển uy phong, bên trong nội đình Phùng Bảo cũng thi thố thủ đoạn, mượn cơ hội thanh lý đuổi cổ bọn Tôn Hải, Khách Dụng lấy được lòng sủng ái của Vạn Lịch, có ý đồ tranh phong với Phùng Đốc Công lão đi giữ hoàng lăng, coi đồng cỏ.

Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh, Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám Trương Thành Trương Kình, Thứ Phụ Trương Tứ Duy, cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu… hoặc là thuận theo cung kính, hoặc là rụt đầu không ra, hoặc là lá mặt lá trái, không ai dám chống đỡ chính diện với Giang Lăng đảng.

Trương Cư Chính, Phùng Bảo tạo thành liên minh chính trị trở nên hùng mạnh như mặt trời ban trưa, nhìn xung quanh bên trong tứ hải bát hoang đã không còn đối thủ nào có thể chống lại bọn họ.

Tần Lâm cố gắng làm cho lời lẽ trong đạo chiếu trị tội vốn nghiêm khắc kia trở nên ôn hòa uyển chuyển, đúng là đã giúp cho mâu thuẫn giữa Hoàng đế và Thủ Phụ không phát triển tới mức nghiêm trọng nhất.

Bất quá Vạn Lịch tính tình thiên khích, lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn, sau khi bị hạ chiếu trị tội như vậy sẽ không để ý chút nào sao?

Câu trả lời hiển nhiên là phủ định.

Trong lúc Trương Thành dọn dẹp lại sách vở trong ngự thư phòng, vô tình phát hiện phần Sử Ký và tả truyện liên quan tới Y Doãn, Hán Thư Hoắc Quang truyện, có mấy trang cơ hồ bị lật rách.

Sau đó Tần Lâm biết được tin tức này từ trong miệng Trương Tiểu Dương cũng chỉ có thể âm thầm cảm thán, xem ra Lý Thái hậu dưới cơn thịnh nộ nói Y Doãn, Hoắc Quang, Vạn Lịch thủy chung vẫn ghi hận trong lòng.

Y, Hoắc ngoại trừ được xưng là hiền tướng ra, còn đã từng có hành động phế đế.

Không cầu mọi chuyện như ý, chỉ cầu không thẹn với lòng, Tần Lâm đã làm chuyện mình nên làm, sau khi rời đi tướng phủ hắn lập tức tập trung vào hành động bí mật nhắm vào Bạch Liên Bắc tông.

Mặc dù thế lực Bạch Liên Bắc tông nhỏ hơn tổng giáo, cao thủ cũng ít hơn tổng giáo, nhưng phạm vi truyền bá của nó vừa đúng dọc theo trường thành, dải đất tiếp giáp giữa Trung Nguyên Hán địa và thảo nguyên Mông Cổ.

Bởi vì bọn họ có mối thù truyền kiếp với triều Minh, ra sức tiếp nối truyền thống phản Nguyên kháng Lỗ, trước sau cấu kết với các thế lực Mông Cổ Yêm Đáp Hãn, Đổng Hồ Ly, Đồ Môn Hãn… làm Hán gian hai năm rõ mười, quả thật là tội chết không thể tha được.