Cẩm Y Vệ

Chương 427: Chó Cùng Cắn Càn

Tâm trạng Tần Lâm cực tốt, cười khẩy đá vào cái mông tròn căng của Lục Viễn Chí một cước:

- Hồ đồ, từ hộp đựng thức ăn hai tầng liên tưởng đến tường kép cố nhiên không sai. Nhưng hộp đựng thức ăn là ta mới vừa nhìn thấy, Lưu Lương Phụ lại là dùng cái đĩa lưu lại tin tức cho chúng ta trước khi chết, làm sao cái đĩa sứ Thanh Hoa này có thể liên hệ với hộp đựng thức ăn?!

- Ặc, cũng… cũng cùng là đựng thức ăn…

Thanh âm Lục mập càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi gằm xuống xấu hổ.

Đúng vậy, từ hộp đựng thức ăn hai tầng liên tưởng đến tường kép là rất hợp thực tế, nhưng bởi vì cùng là vật đựng thức ăn mà từ cái đĩa liên tưởng đến hộp đựng thức ăn, chuyện này quá mức gượng ép.

Cái đĩa... Vật đựng thức ăn... Hộp đựng thức ăn... Hộp đựng thức ăn hai tầng... Tường kép… chuỗi suy luận này chỉ có mắt xích cuối cùng là hợp lý, những mắt xích trước đó đều quá gượng gạo. Nếu như nửa phần trước suy luận có vấn đề, vậy nửa phần sau sẽ không có đất đứng chân.

- Vậy rốt cuộc là cái gì đây?!

Tên mập bĩu môi, buồn bực xoa xoa tay, muốn hỏi thử xem. Tần ca cùng lão điên đều cười xấu thần thần bí bí ở xa xa, vừa nhìn cũng biết nhất định phải úp úp mở mở.

Dương Triệu trong lòng có quỷ, thấy Tần Lâm cùng Từ Văn Trường thì thầm một hồi, y nóng lòng muốn biết nguyên do, bèn đưa mắt ra hiệu cho Triệu Sư Thần.

Triệu Sư Thần hội ý, thấy nếu mình hỏi Từ Văn Trường nhất định lão sẽ không chịu nói, bèn cố ý dùng phép khích tướng:

- Từ lão tiên sinh, các ngươi đã hai lần bị nhục, móc tổ chim cùng đào đất ba thước cũng đã làm qua, còn có trò gì nữa? E rằng cũng là bó tay hết cách, ha ha ha…

Từ Văn Trường không có phản bác, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn Triệu Sư Thần một cái, ánh mắt của lão giống như đang nhìn một người chết.

- Lưu Lương Phụ lưu lại câu đố bí ẩn này, vốn tính cả y chỉ có ba người Thiệu Hưng chúng ta có thể hiểu được. Cho nên y rất tin tưởng rằng lão phu sẽ giải được câu đố này trước ngươi…

Từ Văn Trường nói tới chỗ này nhìn Triệu Sư Thần cười chế nhạo, môi giật giật vài cái, chòm râu dê nửa vàng nửa đen run run, hiển nhiên hết sức đắc ý.

Bất quá tiếp theo lão lại có hơi ngượng ngùng, mặt già đỏ lên nhìn sang Tần Lâm:

- Chẳng qua là làm sao Lưu Lương Phụ cũng không nghĩ tới, lại là Tần trưởng quan nghĩ ra câu trả lời trước hết, nói như vậy, lão phu cũng có chút cô phụ lòng tin của y!

Tần Lâm chắp tay một cái, khiêm tốn một lần vô cùng hiếm có:

- Cũng nhờ có Từ tiên sinh ngài là người Thiệu Hưng chính tông, cùng ăn cơm mấy lần.

Lời nói này hết sức kỳ quái, từ Tằng Tỉnh Ngô, Thích Kế Quang đến Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, quả thật không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

Tại sao Lưu Lương Phụ lưu lại tin tức, chỉ có người Thiệu Hưng hoặc là người thường ăn cơm chung với người Thiệu Hưng mới có thể giải được, chẳng lẽ trong thức ăn của người Thiệu Hưng có cái gì kỳ quái?

Từ Văn Trường đi tới trong sân, hơi nhớ lại, sau đó lại dùng chân điểm điểm vào một nơi ở gần tường viện:

- Đào nơi này ra, phía dưới nhất định giấu giếm càn khôn!!

Ngưu Đại Lực cầm đầu, mấy tên Cẩm Y Hiệu Úy thân hình to khỏe vung cuốc xẻng lên bắt đầu đào.

Đây không phải là vị trí đống tuyết đọng trong sân nhà Lưu Lương Phụ sao?

Phàm là người từng vào ngôi tiểu viện này đều nhớ rất rõ, Lưu Lương Phụ rất thích thưởng thức cảnh tuyết, chất một đống tuyết lớn trong sân. Sau đó xảy ra hỏa hoạn, đống tuyết kia tan ra thành nước, chỗ mà Từ Văn Trường chỉ chính là chỗ đống tuyết trước kia.

Dương Triệu còn không hiểu vì sao, mặc dù vẫn có chút lo lắng đề phòng, nhưng không sợ cử động lần này của Tần Lâm như hai lần trước, dù sao móc tổ chim và đào đất cũng không tìm được gì, có lẽ lần này vẫn chỉ là kinh động hão mà thôi.

- Triệu tiên sinh, ngài thấy lần này bọn hắn... Ủa, ngươi làm sao vậy?

Dương Triệu quay đầu nhìn lại, lập tức thất kinh.

Chỉ thấy gương mặt lồi lõm của Triệu Sư Thần lúc xanh lúc trắng như cái đĩa sứ Thanh Hoa, răng trên răng dưới va vào nhau cành cạch, trong mắt ong vò vẽ đầy sợ hãi, trợn mắt há mồm không nói nửa lời.

Vào lúc này Tần Lâm nắm chắc phần thắng, tiếng cười gian khành khạch đâm vào màng nhĩ Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần:

- Ha ha ha, Từ tiên sinh, xem ra lần này chúng ta đã tìm đúng chỗ.

- Đúng vậy, chỗ đất này rất xốp, có dấu vết đã bị đào qua, có lẽ phía dưới chôn thứ gì đây, ha ha ha...

Từ Văn Trường cũng vuốt chòm râu dê, khí định thần nhàn nhìn nhìn Dương Triệu, Triệu Sư Thần.

Lần này hoàn toàn đóng đinh các ngươi chặt chẽ!

Tần Lâm cố làm ra vẻ hối tiếc nói:

- Ôi... Thật ra thì sớm nên nghĩ tới, chẳng qua là thứ đơn giản nhất trực tiếp nhất ngược lại dễ dàng bị xao lãng, ngay từ đầu ngay cả bản quan cũng đi lầm đường.

Từ Văn Trường gật đầu một cái:

- Đúng vậy, lão đầu tử cũng suy nghĩ theo tên đĩa, đồ án trên đĩa, lại không ngờ rằng thật ra Lưu Lương Phụ dùng thứ đựng trong đĩa để làm ám hiệu cho chúng ta.

Thứ đựng trong đĩa, đó không phải là thức ăn sao?

Tên mập lập tức nhớ tới kết quả giải phẫu nghiệm thi tra tìm nội dung dạ dày, vẫn mê hoặc không hiểu, chớp chớp đôi mắt nhỏ:

- Bữa cơm cuối cùng của y không phải là uống Thiệu Hưng hoàng tửu, ăn rau khô Thiệu Hưng và đậu hủ khô hay sao, có cái gì ly kỳ?

- Đúng vậy, trong cái đĩa đựng rau khô, vốn là không có gì ly kỳ...

Từ Văn Trường liếc nhìn chỗ đất đang đào, cười híp mắt nói:

- Bất quá đệ phải biết rau khô làm bằng gì…

Tần Lâm mỉm cười, gằn từng tiếng một, chém đinh chặt sắt nói ra ba chữ:

- Tuyết, lý, hồng! (cải dưa, cải canh)

Vừa dứt lời, một tiếng keng vang lên, Ngưu Đại Lực đã đào trúng thứ gì, moi lên chỉ thấy là một chiếc rương nhỏ góc bịt đồng vàng, mở ra chỉ thấy bên trong giấy dầu gói một quyển sách, không phải là quyển sổ thật còn là cái gì?

Phương hướng phá án ngay từ lúc đầu đã đi vào lầm đường, Lưu Lương Phụ lưu lại ám hiệu cũng không phải là bản thân chất liệu, hoa văn cái đĩa, mà là thứ đã từng đựng trong đĩa.

Bữa ăn cuối cùng trong đời y là ăn chung với Từ Văn Trường, thức ăn là đặc sản Thiệu Hưng Từ Văn Trường mua ở cửa hàng nơi kinh sư. Trạng Nguyên Hồng hoàng tửu, đậu hủ khô, rau khô Thiệu Hưng… trong đó cái cái đĩa này chính là đựng rau khô Thiệu Hưng.

Rau khô Thiệu Hưng chính là dùng Tuyết Lý Hồng ướp phơi khô mà thành, mà trong sân Lưu Lương Phụ vừa đúng chất đống rất nhiều tuyết đọng, không phải là ám hiệu quyển sổ chôn dưới đất bên dưới đống tuyết hay sao?

Không hổ là liệt mạc Thiệu Hưng giảo hoạt gian trá, Lưu Lương Phụ vào khoảnh khắc cuối cùng lưu lại tin tức trước khi chết vẫn gian hoạt mà xảo diệu, cái đĩa đựng rau khô Thiệu Hưng... Tuyết Lý Hồng... Quyển sổ ở dưới đống tuyết, chuỗi suy luận này hết sức trực tiếp, hiệu quả mà đơn giản.

Hơn nữa, từ rau khô Thiệu Hưng có thể nghĩ đến Tuyết Lý Hồng, người Thiệu Hưng có khả năng lớn nhất, mà nơi này chỉ có ba người Thiệu Hưng, trừ bản thân Lưu Lương Phụ ra là cừu nhân Triệu Sư Thần, cùng với Từ Văn Trường mà y trông cậy sẽ thay mình tìm được hung thủ báo thù tuyết hận.

Trong hai người này, vừa khéo Từ Văn Trường là mang rau khô Thiệu Hưng tới, cùng ăn bữa cơm cuối cùng với Lưu Lương Phụ. Cho nên khả năng Từ Văn Trường có thể giải được câu đố, tìm được quyển sổ trước Triệu Sư Thần, từ đó báo thù tuyết hận thay Lưu Lương Phụ không thể nghi ngờ là lớn nhất.

Chỉ tiếc người định không bằng trời định, hai đồng hương Thiệu Hưng cơ hồ ăn sạch rau khô Thiệu Hưng, trong cái đĩa cuối cùng còn dư lại một chút cũng hoàn toàn hóa thành tro bụi trong cơn hỏa hoạn. Cho tới khi Tần Lâm điều tra phá án thủy chung vẫn suy luận từ bản thân cái đĩa, không ngờ rằng thứ mà cái đĩa này từng đựng qua mới là chìa khóa giải đố.

Cho đến Thích Kế Quang dùng hộp đựng thức ăn mang thức ăn tới đây nịnh nọt các vị Đại lão gia, Tần Lâm đột nhiên bừng tỉnh ngộ từ lời lão nói, hộp đựng thức ăn đựng thức ăn. Cái đĩa sứ Thanh Hoa đã đựng qua rau khô Thiệu Hưng, như vậy rất có khả năng mấu chốt giải đố không phải là bản thân cái đĩa, mà là thứ nó đã đựng.

Vốn Tần Lâm cùng Từ Văn Trường tân chủ tương đắc, từng mua Bồng Lai Xuân rượu ngon của Thiệu Hưng, đặc sản rau khô Thiệu Hưng mời hắn hưởng dụng, cho nên biết rau khô Thiệu Hưng này là làm ra từ Tuyết Lý Hồng.

Thật ra thì trong lòng Tần Lâm vốn đã có chút ý nghĩ mơ hồ, chẳng qua là chậm chạp không thể liên hệ mấy điểm quan trọng lại. Cho đến khi Thích Kế Quang trong lúc vô tình nói ra một câu điểm phá thiên cơ, chọc rách tầng cửa sổ bằng giấy mỏng cuối cùng, hắn lập tức tìm ra chân tướng đằng sau câu đố.

Quyển sổ trong rương đã hiện ra ở trước mắt mọi người rất rõ ràng, ánh mắt sắc bén của Tần Lâm tựa như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào mặt Dương Triệu.

Tuyệt sát!

Thân là Binh bộ Thị Lang Phó Đô Ngự Sử Kế Liêu Tổng Đốc, sắc mặt của Dương Triệu hiện tại khó coi hơn là chết, thần sắc trên mặt biến hóa không ngừng, trong nháy mắt trong lòng xoay chuyển qua không biết bao nhiêu ý niệm.

Triệu Sư Thần đã biết kết cục sớm hơn Dương Triệu một chút, mới vừa rồi mắt ong vò vẽ xoay chuyển liên hồi, đã sớm tính toán trong lòng muốn đánh một trận cuối cùng, bèn khản cổ gào thét:

- Đây là bọn hắn chôn sổ giả, mưu đồ vu hãm Dương Tổng Đốc chúng ta. Nhạc Phi hàm oan ở Phong Ba đình, chuyện xưa hôm nay tái hiện. Các huynh đệ, Dương Tổng Đốc thiên ân cao dày, chúng ta đoạt lấy quyển sổ cáo ngự trạng lên kinh, nhờ Trương Tướng gia lấy lại công bằng!

Đám thân binh Tổng Đốc phủ như Ngô lão Đại đều lấy ánh mắt nhìn chủ nhân đợi lệnh, Dương Triệu khổ tâm tổ chức ở chỗ này, cũng có được mấy tên tâm phúc trung can nghĩa đảm.

Đã làm phải làm tới cùng, Dương Triệu suy nghĩ nếu như có thể đoạt lấy quyển sổ hủy diệt bằng chứng, có lẽ vụ án này cũng chưa chắc đã thua, bèn nghiến răng một cái, gật đầu thật mạnh.

- Tuyệt không thể để cho gian thần vu hãm Dương Tổng Đốc!

Ngô lão Đại hò hét khản cổ, dẫn dắt thân binh Tổng Đốc phủ lập tức ùa lên.

Số lượng thân binh Tằng Tỉnh Ngô và Tần Lâm mang theo rất ít, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực lập tức rút Xế Điện Thương ra, rất là khẩn trương hộ vệ trước người Tần Lâm.

Tình thế nguy cấp!

- Ôi chao không tốt!

Trương Tiểu Dương quát to một tiếng, ôm lấy đầu mình, lập tức ngồi chồm hổm xuống đất.

Thế nhưng Tần Lâm thân giữa trùng vây vẫn không hề tỏ ra hoảng hốt, hắn đưa tay đỡ Tằng Tỉnh Ngô lui một bước, ánh mắt nhìn Dương Triệu tràn đầy vẻ khinh thường.

Địch nhiều ta ít, làm sao ngăn cản?

Chợt có một người từ trong đám đông lao ra, tốc độ nhanh như ngựa chạy, cơ hồ không thấy rõ động tác thân hình. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy sau lưng người này để lại đạo đạo tàn ảnh, đã như cơn lốc xông vào trong trận thân binh Tổng Đốc phủ.

- Bảo vệ Dương Tổng Đốc!

Ngô lão Đại la hoảng lên, cùng mấy tên thân binh phản ứng nhanh nhẹn cầm đao thương cố gắng ngăn trở đối phương.

Kiếm quang như rắn độc phóng vút lên cao, cuốn lên hàn khí như gió bấc Đại Mạc, ép cho đối phương ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn gấp bội. Kiếm quang như cầu vồng phá không khiến cho người ta chói mắt, đám thân binh chỉ cảm thấy trên tay nhẹ bỗng, binh khí rơi xuống đất loảng xoảng.

Kiếm quang như đạo đạo thiểm điện xé rách trường không đột nhiên thu lại, hiện nguyên hình một thanh bảo kiếm. Lúc mọi người định thần nhìn lại, mũi kiếm sắc bén đã chỉ vào cổ Dương Triệu.

Chuôi kiếm nằm trong lòng bàn tay Thích Kế Quang, lão đứng thẳng người hai chân không ra chữ Đinh không ra chữ Bát, tuy vóc người không cao lớn mà khí thế thâm sâu tựa bể. Nụ cười lấy lòng hay nở trên môi lúc này đã biến đi đâu mất, toàn thân giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.

Một kiếm ngang trời tinh đẩu hàn, giỏi cho Thích Đại Soái đánh đâu thắng đó đạp bằng sóng gió.

- Lão... lão lại dám động kiếm với lão phu?

Dương Triệu cả kinh trợn mắt há mồm, không tự chủ được lui về sau một bước, nhưng kiếm trong tay Thích Kế Quang vẫn bám sát không tha, vẫn chỉ vào cổ họng y cách chừng nửa tấc, kiếm khí bức người khiến cho y phải nổi da gà.

Thích Kế Quang cười nhạt một tiếng, nghiêm nghị nói:

- Dương Tổng Đốc, ngài thân là đại quan triều đình, chẳng lẽ không biết động võ đối với Khâm Sai là tội ngang với tạo phản mưu nghịch hay sao? Loạn thần tặc tử ai ai cũng có thể tru diệt, Thích mỗ bất quá là ăn lộc vua lo chuyện nước mà thôi.

- Còn không bỏ vũ khí xuống?

Thích Kim cũng dẫn dắt thân binh biên quân ép tới.

Keng keng… thân binh Tổng Đốc phủ rối rít bỏ vũ khí xuống, xuôi tay không chống cự.

- Hay, hay lắm!

Tần Lâm vỗ tay cười lớn vượt qua đám đông tiến ra, giơ ngón tay cái lên:

- Đây mới là Thích lão ca ‘Lòng không vương vấn công danh, chỉ mong biển lớn yên bình như xưa’!

Dương Triệu chó cùng cắn càn, Tần Lâm không hề lo lắng. Từ trước tới nay Thích Kế Quang ẩn nhẫn không phát chính là vì cố kỵ chính cục trong triều, sợ cuốn vào đảng tranh, nhưng về sau đã tìm được bằng chứng Dương Triệu phạm tội, lão còn có cái gì cố kỵ?

Có Thích Đại Soái thiên hạ vô địch ở chỗ này, còn sợ Dương Triệu có thể lật mình sao? Nực cười!

Thích Kế Quang thu kiếm vào vỏ, khí thế nhướng mày xuất kiếm trên người lão thình lình biến mất không thấy, cười híp mắt chắp tay, khom lưng cực thấp tỏ ra khách sáo vô cùng:

- Tần Khâm Sai thực tâm tra án, đối với triều đình hết dạ trung thành. Thích mỗ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, trước đây cố tình giấu diếm thay Dương Triệu, hiện tại hết sức xấu hổ, kính xin Khâm Sai Đại lão gia giáng tội...

Giỏi cho lão Thích…

- Thích lão ca!

Tần Lâm tiến lên đỡ lão dậy, hết sức thành khẩn nhìn chằm chằm vào mắt lão:

- Huynh đệ hiểu được lão ca khổ cực ở Kế Trấn, những lời khách sáo này xin miễn cho. Nếu nói có cái gì xấu hổ, cũng không phải là lão ca có lỗi với triều đình, mà là triều đình có lỗi. Lão ca bất tất phải nhọc lòng, ngài và các huynh đệ dưới quyền cứ yên tâm ra sức giết giặc, giữ vững một tấm lòng son đền nợ nước, tương lai sẽ không còn đám khốn như Dương Triệu cỡi trên đầu các ngươi tác uy tác phúc nữa.