Qua thời gian hai nén nhang, Trương Kiến Lan đi ra khỏi cửa tiểu viện, trên mặt của y mang theo nụ cười có vài phần đắc ý âm hiểm: hắc hắc, họ Tần kia, ngươi cứ chờ xui xẻo đi!

Trương Kiến Lan nhắc với Lý Kiến Phương Tần Lâm có ý mơ ước đối với Thanh Đại, ngay cả chính y cũng không ngờ tới chính là, Lý Kiến Phương ngay cả chuyện thiệt giả cũng không hỏi rõ ràng đã nổi giận quát lên như sấm, dường như cực kỳ bất mãn đối với Tần Lâm. Lại trải qua một phen khích bác của y, Tần Lâm còn không gặp xui xẻo được sao?

Trương Kiến Lan núp ở trên hành lang xem náo nhiệt, chỉ chờ giây lát đã có tiểu học đồ phụng mệnh Lý Kiến Phương đến học đường gọi Tần Lâm:

- Tần sư huynh, Kiến Phương tiên sinh bảo ngươi lập tức tới một chuyến.

Qua khoảng thời gian uống cạn chén trà, Tần Lâm mặt mũi nghi hoặc đi ra khỏi tiểu viện Lý Kiến Phương, hắn không ngừng gãi đầu, không biết rõ rốt cục mình đã đắc tội đối phương ở chỗ nào, lại rước lấy một cơn thịnh nộ như vậy.

Lý Kiến Phương điều nghiên y thuật, tính tình lãnh đạm, rất ít gọi đệ tử vào ngôi tiểu viện của mình. Hôm nay đặc biệt gọi Tần Lâm vào, các sư huynh đệ Trương Kiến Lan, Lục Viễn Chí giỏng tai lên chờ ở bên ngoài, khiến cho Tần Lâm hơi cảm khái: quả nhiên toàn là quần chúng có chút lòng hiếu kỳ mạnh mẽ vây xem...

Lục Viễn Chí chào đón nắm lấy cánh tay Tần Lâm:

- Tần ca, sao hả? Chuyện tốt hay là chuyện xấu?

Tần Lâm xoa xoa lỗ mũi:

- Không rõ ràng lắm, không hiểu vì sao thóa mạ ta một trận.

Thấy Tần Lâm biểu lộ buồn bực, Trương Kiến Lan đắc ý vô cùng, cười âm trầm tiến lên chào hỏi:

- Ha ha, vị Kiến Phương sư phụ này của chúng ta yêu cầu đệ tử vô cùng nghiêm khắc, Tần sư đệ được Thái sư phụ kỳ vọng như vậy, Kiến Phương sư phụ đặc biệt nghiêm khắc với đệ hơn cũng là vì có hảo ý, sư đệ chớ nên ôm mối bất bình.

Muốn chơi trò này với ta sao… Tần Lâm không thèm để ý, nở một nụ cười khả ái:

- - Trong lòng tốt hay xấu không phải là biểu hiện bằng lời, mà là ở hành động. Trương sư huynh thân là Đại đồ đệ vốn được mấy phần chân truyền của thần y Thái sư phụ, lại dùng lầm dược vật thiếu chút nữa tổn thương nhân mạng, rốt cục là học y không tinh, hay là cố ý làm như vậy?

- Ngươi, ngươi…!

Trương Kiến Lan kìm nén nửa câu sau cũng không nói ra, lời lẽ Tần Lâm sắc bén, ép y hoặc là thừa nhận y thuật thô sơ, hoặc dứt khoát nhận là cố ý làm chuyện xấu tổn hại danh dự y quán. Nếu là thừa nhận y thuật kém, truyền dương đi ra ngoài y đâu còn mặt mũi đi làm y quan vương phủ, nếu thừa nhận cố ý làm chuyện xấu, vậy thì càng thêm vạn kiếp bất phục.

Trong số đệ tử, học đồ y quán có kẻ không hợp với Trương Kiến Lan nghe vậy đã nở nụ cười. Kẻ lão thành trì trọng thì xoay người đi, người trẻ tuổi khí thịnh dứt khoát ngay mặt mà cười ha hả, rốt cuộc tại sao Lý Kiến Phương trách mắng Tần Lâm, ngược lại không ai quan tâm.

Trên thực tế Tần Lâm cũng không rõ ràng lắm, khẩu khí Lý Kiến Phương cũng không giống như sư tôn nghiêm trách đối với đệ tử, lại tựa như cảnh cáo hắn. Lý Kiến Phương dặn dò Tần Lâm phải nhớ kỹ thân phận địa vị đệ tử y quán, không nên "tuổi trẻ sính cường, được voi đòi tiên, mơ mộng viễn vông". Cuối cùng thần sắc hòa hoãn trở lại, nói rằng nếu Tần Lâm tuân theo quy củ biết giữ phận, tương lai có thể đề cử hắn đi Vũ Xương, Nam Xương mở tiệm thuốc hành y, cơm áo không lo.

Tần Lâm bị làm cho đầu óc mơ hồ, mơ mộng viễn vông ư? Chẳng lẽ bởi vì mấy câu khích lệ của Lý Thời Trân kia, Lý Kiến Phương cho là mình ngấp nghé y bát thần y Lý thị? Nhưng Lý Thời Trân có hai đồ đệ, bốn đứa con, chiêu bài chữ vàng này bất kể thế nào cũng không truyền tới một tên tiểu đồ tôn như mình.

Con bà nó, quả thật không giải thích được…

Đang khi nói chuyện, Lý Thanh Đại chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, nhẹ nhàng chậm rãi đi tới, trong con ngươi sáng ngời mang theo ba phần giảo hoạt, không có hảo ý nhìn nhìn Tần Lâm.

Trương Kiến Lan mừng rỡ, vốn y đã đâm thọc trước mặt Lý Kiến Phương, bây giờ thừa dịp nhiều người chêm thêm vài câu nữa, chẳng phải là sẽ chứng thật Tần Lâm có ý "không an phận" với Thanh Đại sao?

Y bèn tranh trước các sư đệ nói:

- Lý sư muội tới thật đúng lúc, mới vừa rồi Tần sư đệ bị Kiến Phương sư phụ gọi vào trách mắng một trận, chúng ta hỏi hắn cũng không chịu nói, hay là muội hỏi thử một chút đi!

Trương Kiến Lan tính toán thật hay, Thanh Đại có mấy phần thân cận với Tần Lâm, nghe nói hắn bị Lý Kiến Phương trách mắng tự nhiên sẽ vội vàng hỏi thăm đầu đuôi gốc ngọn. Chỉ cần hai người tùy tiện trao đổi với nhau vài câu, có nhiều người ở đây nghe thấy, đến lúc đó dặm mắm thêm muối ở trước mặt hai vị lão sư thậm chí Thái sư phụ Lý Thời Trân một phen, còn sợ Tần Lâm không xui xẻo hay sao?

Thái sư phụ Lý Thời Trân xem vị cháu gái thông tuệ tuyệt luân, lệ chất thiên thành này như chưởng thượng minh châu, ha ha, nếu có lời gì nói bóng nói gió truyền vào tai lão, nhất định Tần Lâm phải bị trục xuất khỏi y quán!

Nụ cười Trương Kiến Lan càng ngày càng trở nên tươi tắn.

Không ngờ rằng Thanh Đại không gấp gáp chút nào, ngược lại bày ra dáng vẻ sư tỷ, bắt chước theo khẩu khí Lý Thời Trân, hết sức già dặn nói với Tần Lâm:

- Tần sư đệ căn bản kém lại không chịu cố gắng, tự nhiên sẽ bị Tam thúc nghiêm trách. Ha ha, học y chú trọng tích lũy, ít nhất mười năm khổ cực trở lên mới có thể có chút thành tựu, dựa vào khôn vặt sẽ không có kết quả gì tốt. Tần sư đệ, sư tỷ nói có đúng hay không?

Thanh Đại bất quá mười bốn tuổi, trong dung mạo xinh đẹp tuyệt luân lẫn vẻ non nớt, mê người giống như trái táo còn xanh. Lời này nàng bắt chước theo giọng điệu của gia gia, không thấy nghiêm nghị cùng trang trọng, chỉ thấy hết sức đáng yêu, khiến cho Tần Lâm phải rung động trong lòng.

Mặc dù thân thể Tần Lâm là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng tư tưởng hai đời người đã sớm thành thục, dĩ nhiên hắn sẽ không so đo nghiêm túc cùng bé gái, liền cười ha hả nói:

- Không sai, không sai, Thanh Đại sư tỷ dạy dỗ chí phải, nhất định sư đệ sẽ nhớ lời dạy bảo.

Thanh Đại thật vất vả mới từ tiểu sư muội vạn năm thăng cấp làm sư tỷ, chỉ tiếc Tần Lâm là sư đệ duy nhất, vốn là chuẩn bị phát lạc Tần Lâm mấy câu để ra vẻ sư tỷ uy phong, nhưng hiện tại thấy hắn thức thời như vậy, nàng lập tức vui vẻ ra mặt:

- Hì hì, Tần sư đệ khách sáo, cho tới bây giờ đệ chưa học qua y thuật, căn bản quá kém, ở học đường đi theo bọn họ cũng không học được gì, cho nên gia gia bảo ta bổ sung kiến thức nhập môn cho đệ. Này, đệ phải học chăm chỉ mới được, nếu không gia gia sẽ nói Thanh Đại dạy dỗ không tốt.

Trời ơi, dạy kèm, còn là do một thiếu nữ xinh đẹp dạy, trời ơi… Trong lúc nhất thời Tần Lâm không kịp có phản ứng gì, hồn vía bay đi không biết nơi nào, á khẩu nghẹn lời.

Các sư huynh đệ bọn Lục Viễn Chí hoàn toàn khác hẳn, nghe giọng điệu Thanh Đại hẳn là Thái sư phụ bảo nàng dạy kèm cho Tần Lâm, chuyện này… quả thật là… Bọn họ há hốc mồm cứng lưỡi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Gương mặt Trương Kiến Lan càng sưng to như đầu heo, hiện tại rốt cuộc y đã hiểu ra tại sao lúc nói Tần Lâm có ý mơ ước với Thanh Đại, Lý Kiến Phương lại có phản ứng lớn như vậy, bất quá dường như từ đầu tới đuôi đều là mình tự tác thông minh...

Phụ mẫu Thanh Đại đảm nhiệm Tri huyện Bồng Khê ở Tứ Xuyên, nàng là do gia gia nãi nãi nuôi lớn, bởi vì từ nhỏ thông tuệ phi phàm, Lý Thời Trân dốc túi y thuật truyền cho, lại không hiểu biết thế thái nhân tình, vì vậy nàng không biết rằng dạy kèm như vậy có gì là khác thường. Thấy vẻ mặt các sư huynh quái dị, chỉ cho rằng bọn họ bội phục mình có tư cách thay mặt sư thụ giáo đồ đệ, lại càng dương dương đắc ý.

Không khí trở nên vô cùng quỷ dị, lúc này Tần Lâm mới phản ứng được: trời ơi, đây là triều Đại Minh nam nữ thụ thụ bất thân, Lý Thời Trân lại để cho cháu gái bảo bối của lão dạy kèm cho mình, chẳng lẽ mình cũng có được hào quang chân heo trong truyền thuyết?

Nhất thời cảm giác được hơn mười đạo ánh mắt sắc bén có thể giết người, nếu như ánh mắt có thể thực chất hóa, Tần Lâm đã sớm bị ánh mắt như lợi kiếm của các sư huynh đâm thủng lỗ chỗ.

Mau mau né tránh! Hắn lập tức bật cười ha hả:

- Ặc… sư tỷ, xem ra dường như các sư huynh hết sức bất mãn chuyện tỷ dạy kèm cho đệ, bọn họ đều nhao nhao muốn thử, mọi người đều nhiệt tình như vậy, hay là nói Thái sư phụ cho đệ đổi người khác vậy?

Thanh Đại hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mũi nhỏ khẽ nhíu, như chém đinh chặt sắt nói:

- Tuyệt đối không được!

Dứt lời tựa như chỉ sợ người khác cướp sư đệ cùng nàng, dắt Tần Lâm đi liền, chỉ để lại một đám sư huynh trợn trừng đôi mắt.

Ngây người sợ run hồi lâu, Lục Viễn Chí mới chậm rãi thở ra một hơi, nhìn bóng lưng Tần Lâm, tình cảm sùng bái như sóng nước Trường Giang dâng cao không thể thu thập, thật lâu mới nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng:

- Cầm, thú!

- Là không bằng cầm thú...

Trương Kiến Lan phụ họa nức nở.

Có người vỗ vỗ bờ vai của y:

- Đậu hủ Tây Thi chợ Nam bây giờ vẫn chưa dẹp, đi mua một miếng đậu hủ đập đầu chết đi.

- Mua giúp ta một miếng!

- Cho ta một miếng nữa, mềm một chút, đập vào đầu sẽ không đau!

- Tứ Chẩn Pháp vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ) xuất từ Hoàng Đế Bát Thập Nhất Nan Kinh, tương truyền là do thần y Biển Thước sáng tác. Trong đó vọng là quan sát khí sắc bệnh nhân, văn là nghe thanh âm hơi thở bệnh nhân, vấn là hỏi thăm triệu chứng bệnh tình, thiết là thăm mạch rõ ràng. xem tại TruyenFull.vn

Trong phòng nhỏ, trước bàn đọc sách, cửa sổ mở rộng ra, Thanh Đại nghiêm trang giảng giải kiến thức y học căn bản, ánh mắt lại không dám nhìn Tần Lâm lần nào, chỉ lo nhìn vào sách.

Gia gia cho phép Thanh Đại thay mặt truyền nghề, chứng tỏ y thuật của nàng đã được thừa nhận, đương nhiên tư chất không kém. Nhưng sau khi vào phòng Tần Lâm, bình sinh lần đầu tiên ở cùng một phòng với thanh niên nam tử, không khỏi có hơi khẩn trương.

Ngược lại với vẻ khẩn trương của Thanh Đại, Tần Lâm căn bản không nghiêm túc nghe nàng nói cái gì, giả dạng làm học sinh ba tốt chuyên tâm nghe giảng, ánh mắt lại nhìn từ trên xuống dưới vóc người xinh đẹp của thiếu nữ gia sư này, quả thật không đàng hoàng chút nào, hô hấp hết sức nặng nề, dường như say mê mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể thiếu nữ.

Lỗ tai Thanh Đại càng ngày càng nóng, rốt cục không nhịn được, để quyển sách xuống vỗ bàn một cái:

- Tần sư đệ, ngươi… ngươi nhìn gì vậy? Không chịu để ý nghe ta giảng, thật là đáng ghét! Nếu như gia gia hỏi tới, ta biết ăn nói thế nào đây?

Tần Lâm nghiêm trang nói:

- Vọng văn vấn thiết, ba loại trước ta có thể thể hội từ từ, nhưng bắt mạch là thế nào? Sư tỷ nói có tới hai mươi bảy loại mạch tượng như phù, trầm, trì… rốt cục thế nào gọi là trầm (chìm), thế nào gọi là phù (nổi), ta không biết được. Còn có chuyện làm thế nào bắt mạch cho người ta, chỉ nghe tỷ nói ta cũng không hiểu được.

- Ngu ngốc, thật là một tên ngu ngốc!

Thanh Đại chu cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt lộ vẻ khó chịu, nhưng Tần Lâm nói cũng có đạo lý. Bắt mạch thường thường phải có kinh nghiệm hành y mười năm trở lên mới có thể tinh thông, mới nhập môn không phải là một hai ngày có thể làm được, nhất định phải thực hành mới được.

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Thanh Đại không thể làm gì:

- Phục ngươi rồi, không có biện pháp, này, chẩn ta mạch đi.

Từ ống tay áo rộng thùng thình, bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng thò ra ngoài, năm ngón tay thon dài da dẻ mịn màng trắng như mỡ đông. Da thịt cổ tay mềm mại mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh, dường như trong suốt.

Tần Lâm cười trộm đưa ngón tay đặt lên cổ tay nàng, chỉ cảm thấy chạm tay mịn màng nhẵn nhụi, không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Thanh Đại không có chút cơ tâm nào, nhìn Tần Lâm không hiểu:

- Vị trí sai lầm rồi, Thốn Quan Xích không ở chỗ đó, di chuyển về phía trước một chút.

Thiếu nữ ngây thơ, ánh mắt thuần khiết khiến cho Tần Lâm không thể sinh ra cảm giác xúc phạm, ngoan ngoãn dựa theo chỉ dẫn của Thanh Đại, đưa đầu ngón tay đặt lên bộ vị Thốn Quan Xích, tinh tế cảm giác nhịp đập huyết mạch, thể hội mạch tượng.

Trong lòng Thanh Đại không hề bình tĩnh như ngoài mặt, không hiểu vì sao cảm giác được Tần Lâm bắt mạch hoàn toàn khác với gia gia, khiến cho nhịp mạch của thiếu nữ càng ngày càng nhanh.

Cảm giác thật là kỳ quái!

Rốt cục, Thanh Đại cười thu tay trở lại:

- Hì hì, thật ra thì ngươi có thể tìm bọn Lục Viễn Chí thực tập.

Tần Lâm cau chân mày lại:

- Có cái gì không đúng sao?

Hàm răng đều tăm tắp của Thanh Đại khẽ cắn đôi môi, có vẻ rất ngượng ngùng:

- Ta, ta nhột...

- Ngày xưa có một tiểu cô nương khả ái, người nào thấy cũng thích, nhưng người thương nàng nhất là bà ngoại của nàng, quả thật là nàng muốn gì được nấy. Một lần, bà ngoại cho tiểu cô nương một chiếc khăn choàng bằng lụa đỏ, đội lên đầu nàng thích hợp vô cùng. Từ đó về sau tiểu cô nương cũng không chịu đội bất cứ cái mũ nào khác, vì vậy mọi người bèn gọi nàng là cô bé choàng khăn đỏ…

Tần Lâm kể chuyện cô bé choàng khăn đỏ, Thanh Đại nghe hết sức say mê, hai tay đặt trên bàn sách chống cằm, lộ ra cánh tay mịn màng như bạch ngọc, con ngươi sáng ngời thỉnh thoảng chợt lóe, say mê chìm đắm trong câu chuyện.

Bổ sung kiến thức y học nhập môn cho Tần Lâm, mới đầu Thanh Đại còn có chút khẩn trương, bất quá dù sao tuổi còn nhỏ, Tần Lâm cười cười nói nói chọc cho nàng buông lỏng, càng về sau hai người đối xử với nhau giống như bằng hữu thanh mai trúc mã.

Tuy rằng Lý Thời Trân không cai quản cháu gái nghiêm ngặt như tiểu thư nhà quan tầm thường khác, không cho bước ra khỏi cửa nửa bước, nhưng dù sao Thanh Đại cũng là khuê nữ của Tri huyện chính thất phẩm, trừ cùng đi với Lý Thời Trân lên núi tìm thuốc ra rất ít đi ra ngoài, thời gian còn lại quấn lấy Tần Lâm, ngoài dạy kèm ra còn tán gẫn chuyện khác.