Cẩm Y Vệ

Chương 1037: Mộc Bang Thổ Ty

Tuy rằng trước mắt ai ai cũng xin được làm tiên phong trước mặt Tần Lâm, nhưng đến thời khắc mấu chốt chuyện tranh quyền đoạt lợi, cướp địa bàn lẫn nhau, nghĩ hết mọi cách để giữ gìn thực lực cho mình chắc chắn là điều không tránh khỏi.

Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long có lúc cũng còn tranh một chuyến, đừng nói những Thổ Ty cùng tướng quân Đạn tộc này ai cũng hăng máu.

Chỉ cần tốc độ tiến binh ở cảnh nội Miến Điện hơi trì hoãn, Mãng Ứng Lý lui về đại bản doanh lưu vực Y Lạc Ngõa Để giang ở miền Nam Miến Điện, rất nhanh sẽ có thể chấn chỉnh quân bị, nhờ vào thực lực Miến Điện tộc tạm thời vượt qua Đạn tộc và Mạnh tộc, chiến tranh sẽ kéo dài ra rất lâu.

Đến lúc đó sinh ra loạn gì, vậy thì khó nói được. Phải biết Mạnh Dưỡng của Tư Vong Ưu đã bị tàn phá không còn hình dạng, thực lực bản bộ Mạnh Dưỡng binh có hạn, vạn nhất có người gợi lên chủ ý khác vậy sẽ vô cùng khó khăn.

Bạch Sương Hoa lo lắng vô cùng có đạo lý, nhưng Tần Lâm vẫn tỏ ra hết sức ung dung nhàn nhã, dường như đã nắm chắc hết thảy trong tay.

- Hừ, rốt cuộc ngươi có thành ý hay không?! 

Bạch Sương Hoa vỗ mạnh một chưởng, cho dù là nàng không cố ý vận dụng nội lực, cũng chấn cho suýt chút nữa vỡ tan bàn Đốc Soái.

Trời ơi, lợi hại vậy sao? Tần Lâm cười xấu xa ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng cúi người xuống nghe mình giải thích.

Nghe thử xem ngươi có kế sách gì… Bạch Sương Hoa hậm hực cúi người xuống, nghiêng mặt sang bên nghe Tần Lâm nói chuyện.

Tần Lâm xem thử trái phải, dường như sợ bị người nào nghe thấy, miệng nói lẩm bẩm, chỉ là không biết nói cái gì.

Bạch Sương Hoa không thể làm gì khác hơn là cúi sát hơn nữa. Thình lình Tần Lâm đưa miệng về phía trước, hôn mạnh một cái trên gương mặt trắng trẻo của nàng.

Nhất thời hai gò má tiền nhiệm giáo chủ Ma giáo nổi lên hai vầng mây đỏ, còn có Tư Vong Ưu ở chỗ này…

Tần Đại ca thật là xấu! Tư Vong Ưu khinh bỉ Tần Lâm.

- Chớ vội, chớ vội, hãy nghe ta nói. 

Tần Lâm cười hì hì vỗ vỗ bàn Đốc Soái, tỏ vẻ thần bí nói:

- Còn có mấy đường đại quân nữa, lần này nhất định phải san bằng hết thảy, tiêu diệt Đông Hu vương triều!

-----------

Phía Nam Điền Tây Vĩnh Xương phủ là lãnh thổ của các Thổ Ty Mạnh Miến ty, Mạnh Định phủ, Mạnh Liễn phủ, Xa Lý Tuyên Úy ty, có không ít các nhà Thổ Ty bị Mãng Ứng Lý ép bức, xuất binh xuất lương phục vụ dưới cờ y. Thế nhưng sau lưng bọn họ lại lặng lẽ báo tin cho Kiềm Quốc Công ở Côn Minh biết, vỗ ngực bảo đảm nói mình vẫn trung thành với thiên triều, diễn trò ngọn cỏ đầu tường tài tình tới cực điểm.

Mãng Ứng Lý lòng lang dạ sói, Nhạc Phượng làm trành cho hổ, lại dám dẫn dắt quân xâm lấn Trung Hoa. Mà không biết cớ gì quân Minh chậm chạp không thể có điều cử động, các Thổ Ty vô cùng kinh ngạc, không khỏi than thở chẳng lẽ thời thế đã thay đổi, Đông Hu vương triều cũng có thể diễu võ giương oai trước mặt thiên triều thượng quốc hay sao?!

Khâm Sai Đốc Soái Tần Lâm điều binh khiển tướng, lại truyền hịch cho các Thổ Ty điều bọn họ trợ chiến, phần lớn Thổ Ty đều lựa chọn chờ xem.

Thế cục này, còn rất khó nói...

Mấy ngày sau tin tức truyền tới, Tần Đốc Soái tuổi còn trẻ nhưng chỉ huy chắc chắn, trong lúc cười nói đánh cho quân địch tan tác. Lão tướng Đặng Tử Long, kiêu tướng Lưu Đĩnh song kiếm hợp bích, quân Miến Điện phách lối nhất thời bị đánh cho tơi bời hoa lá ở Bảo Trường Dịch, bảy trăm chiến tượng rơi vào tay quân Minh, Cảnh Mã, Loan Điện Thổ Ty dẫn dắt quân lâm trận phản bội, quân Miến Điện bị bắt hơn ba vạn!

Sau đó, trong một đêm Tần Đốc Soái chém chết hơn ba vạn tù binh bên bờ Thi Điện hà, nước sông bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ. Nghe nói ngay đêm đó mây đen che phủ trăng trên trời, cuồng phong nổi lên, thiên địa ảm đạm.

Các Thổ Ty nhận được tin tức, phản ứng đầu tiên là trợn mắt há mồm rồi lại như trút được gánh nặng, bởi vì chiến cuộc bất ngờ, nhưng cũng nằm trong tình lý.

Nói không ngờ là vì hai mươi năm qua phụ tử Mãng Ứng Long Mãng Ứng Lý phách lối ngông cuồng, Đông Hu vương triều ra sức mở mang bờ cõi, xâm chiếm lãnh địa của các Thổ Ty triều Minh như Mạnh Dưỡng. Trước đây không lâu còn đánh vào thủ phủ Vân Nam, có ý muốn chiếm Đại Lý thành, nâng mình lên ngang hàng với Đại Minh. Ai ngờ được Mãng Ứng Lý lại bị một Đốc Soái tuổi còn trẻ đánh bại, hơn nữa còn bị bại thảm như vậy?

Nói trong tình lý là các Thổ Ty vì tình thế bức bách không thể không chơi trò lá mặt lá trái với Miến Điện, thật ra trong lòng vẫn kính sợ Vân Nam Kiềm Quốc Công, thiên triều Trung Hoa. Thiên triều chính là thiên triều, ở trong lòng các Thổ Ty hùng mạnh tới mức khó lòng tưởng tượng, tuy rằng Mãng Ứng Lý ngông cuồng nhất thời nhưng người chân chính coi trọng y cũng không có bao nhiêu.

Tình huống chiến trường bởi vì truyền miệng với nhau, có kẻ vô tình người hữu ý thêm mắm dặm muối vào trong đó, rốt cục trở nên cách khá xa với tình huống thật. Hơn nữa theo khoảng cách lan truyền càng xa, biến hóa lại càng lớn.

Ở biên thùy Vân Nam, trong lãnh địa các Thổ Ty, trong thôn trại trên núi, mọi người bàn tán say sưa. Thủy Quả Phá Tượng trận và Mộc Anh dùng hỏa tiễn bắn voi có chỗ tuyệt diệu tương đồng, võ sĩ Miến Điện tộc táng thân rừng rậm, quân Minh đột nhiên xuất hiện bên cánh quân Miến Điện giáng một đòn chí mạng, thảy đều nhuốm màu kỳ môn độn giáp. Ngay cả Tần Lâm cuối cùng giết chết hơn ba vạn tù binh, cũng được đồn đãi là một loại huyết tế thần bí nào đó.

- Nhân vật thượng bang thiên triều quả nhiên không phải tầm thường, tuổi còn trẻ đã thần cơ diệu toán, chẳng lẽ là Chư Cát Lượng chuyển thế đầu thai?

- Nói không chừng đúng là như vậy, không biết hắn có cầm quạt lông ngỗng hay không…

Các Thổ Ty đưa ra đủ loại suy đoán không giới hạn.

Rất nhanh bọn họ nhận được Tần Đốc Soái truyền hịch, phần hịch văn này vẫn là lấy khẩu khí Khâm Sai ra lệnh các Thổ Ty xuất binh xuất lương trợ chiến, nhưng giọng điệu có vẻ bất mãn, hỏi bọn họ cho đến ngày nay vẫn trì hoãn không tiến lên, chậm chạp không đến trong quân ra sức, phải chăng là lòng trung thành với triều Đại Minh đã có điều dao động?

Các Thổ Ty bị dọa sợ đến vãi ra quần, lúc này tuyệt đối không dám chậm trễ, rối rít đích thân dẫn dắt bộ hạ đi trợ chiến, đồng thời góp lương thực vận chuyển ra tiền tuyến.

Mộc Bang ở xa hơn một chút, tin tức vẫn chưa truyền tới.

Mộc Bang đã từng là một trong lục đại Tuyên Úy ty được triều Minh thiết lập ở Nam Cương, Thổ Ty Hãn gia thế tập chính tam phẩm Tuyên Úy Sứ, bất quá nhiều năm qua đã gần như vương quốc độc lập, không hề nghe lệnh của triều đình nữa. Hơn mười năm trước không chịu nổi Mãng Ứng Long thi triển đủ các thủ đoạn cả mềm lẫn cứng, đã thần phục Đông Hu vương triều.

Phủ trạch Thổ Ty Hãn gia được xây dựng giống như thành bảo, trên sườn núi gần bờ sông. Thổ Ty binh quấn chân áo ngắn, lưng đeo cung tên, hông đeo yêu đao tuần tra bên trong bên ngoài tường. Binh sĩ đứng trên vọng canh không hề tỏ ra lơi lỏng, cảnh giác nhìn ra phương xa.

Trong khoảng thời gian gần đây cũng không phải là thái bình gì, Mãng Ứng Lý dẫn binh đánh Trung Hoa thiên triều, một dãy Vĩnh Xương phủ chiến hỏa liên miên. Mặc dù Mộc Bang Thổ Ty thần phục Miến Điện, nhưng lão vẫn không muốn làm đầy tớ Miến Điện.

Trong đại đường, Mộc Bang Thổ Ty Hãn Phượng vóc người mập mạp đang uống rượu trong vò bằng một ống trúc nhỏ, cắm đầu hút mê mải không nói nửa lời, sắc mặt không vì men rượu mà trở nên đỏ, ngược lại âm trầm.

Sứ giả Miến Điện áo đen nón đen ở bên cạnh lải nhải không ngừng:

- Binh Đại vương nhà ta vào Vĩnh Xương, đã mở ra cửa đi thông Đại Lý, nửa Vân Nam đã thuộc về cho Đại vương nhà ta hết thảy. Sau này các ngươi còn không chịu một lòng thần phục đi theo Đại vương sao, đừng hy vọng vào người Trung Quốc nữa.

Sứ giả nói rất có đạo lý, Mộc Bang chủ yếu là liên lạc với Trung Nguyên thông qua con đường phía Bắc Lũng Xuyên, Mang Thị, Vĩnh Xương. Mãng Ứng Lý đánh chiếm Mang Thị, Vĩnh Xương, Mộc Bang và Trung Quốc sẽ hoàn toàn bị ngăn cách. Mặc dù mặt Đông còn có Mạnh Định phủ, Mạnh Liễn ty trên danh nghĩa thuộc về Trung Quốc, nhưng nghe nói Thổ Ty nơi đó cũng đã đầu hàng Mãng Ứng Lý.

Sắc mặt Hãn Phượng càng trở nên khó coi, chẳng qua vẫn không nói gì, hút rượu ừng ực ừng ực. Rất rõ ràng lão muốn làm cho mình mau say một chút, dùng phương pháp này để tạm thời trốn tránh sứ giả Miến Điện ép hỏi.

Trước đó Mộc Bang đã đáp ứng yêu cầu của Mãng Ứng Lý, cung cấp lương thực và binh sĩ cho quân Miến Điện. Lần này Mãng Ứng Lý lại sai phái sứ giả tới đòi, hơn nữa số lượng khổng lồ đến mức nếu như đáp ứng sẽ làm cho nguyên khí Mộc Bang tổn thương nặng nề, tổn thương cả tính độc lập của Mộc Bang với Miến Điện.

Trong lòng Hãn Phượng vô cùng khó xử, nếu như không phải là triều đình vươn tay không tới Vân Nam xa xôi, lão đâu chịu thần phục Mãng Ứng Lý như vậy. Hiện tại lão vô cùng hoài niệm thời mấy chục năm trước phụ thân làm Thổ Ty, triều cống Trung Quốc.

Ít nhất từ trước tới nay Hoàng đế Trung Quốc không đưa ra đủ loại yêu cầu hà khắc, mua bán triều cống cũng có lợi trong đó.

Hãn Phượng muốn say, nhưng sứ giả Miến Điện không chịu cho lão cơ hội. Thấy lão già mập mạp này đã lâu không chịu đáp lời, sứ giả vỗ bàn một cái thật mạnh:

- Há đâu có lý như vậy, sớm nghe nói Mộc Bang Thổ Ty Hãn Phượng già nua béo ị, quả nhiên như vậy! Nếu lão không chịu, vậy hãy thoái vị đi, giao vị trí này lại cho người khác!

Hãn Phượng mặt liền biến sắc, lão rất rõ ràng, gần đây có mấy thúc bá huynh đệ của mình qua lại rất thân với sứ giả Miến Điện.

Đáp ứng sẽ làm dao động căn cơ Mộc Bang, nếu không đáp ứng, sứ giả Miến Điện lại phát ra uy hiếp trắng trợn. Đây cũng không phải là sứ giả chỉ uy hiếp ngoài miệng, sau lưng y còn có mười vạn đại quân, bảy trăm chiến tượng của Mãng Ứng Lý.

Hãn Phượng nhất thời rơi vào tình thế khó xử, chỉ cảm thấy rượu gạo ngon ngọt trong miệng mình trở nên đắng nghét khó có thể nuốt xuống.

Đang lúc này, chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập khác thường, lão quản gia diện mục đen đúa vội vàng đi vào, vui mừng hớn hở, hoàn toàn không để ý tới sứ giả Miến Điện vẫn còn ở nơi này, nói thẳng với Hãn Phượng:

- Chủ nhân, thiên triều Tần Đốc Soái phái sứ giả tới rồi, đang chờ ở bên ngoài, ngài có đi ra ngoài nghênh đón hay không?

Hãn Phượng bị dọa sợ đến cả thịt béo người run lên một cái, ánh mắt nhìn lão quản sự vô cùng quỷ dị: Lão muốn hại chết ta sao, lần trước sứ giả mang theo hịch truyền của Tần Đốc Soái tới đây, ta cũng chỉ dám lặng lẽ gặp mặt vào nửa đêm. Hiện tại sứ giả quân Minh lại tới, lão còn dám thông báo cho ta ngay trước mặt sứ giả Miến Điện?!

Trong lòng Hãn Phượng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, thậm chí lão nghi ngờ lão quản sự mấy chục năm qua một mực trung thành cảnh cảnh đã bị thúc bá huynh đệ mình vì muốn đoạt quyền mà mua chuộc, cho nên mới cố ý hãm hại mình ở trước mặt sứ giả Miến Điện.

Sứ giả Miến Điện nghe nói như thế đã sớm giận đến thất khiếu bốc khói, tiến lên trước một bước nhìn chằm chằm Hãn Phượng, gằn giọng quát:

- Hãn Phượng, lão thật là to gan, lại dám tư thông triều Minh, không sợ Đại vương nhà ta tru lục hay sao? Hãy thử xem yêu đao của ta sắc bén hay không!

Dứt lời, sứ giả Miến Điện rút yêu đao ra khỏi vỏ một đoạn, thân đao tỏa ra hàn quang lạnh lẽo khiến cho Hãn Phượng kinh hoảng thất thố.

Trong trại Hãn Phượng có mấy ngàn binh mã, chỉ cần ra lệnh một tiếng trong khoảnh khắc là có thể nghiền nát một tên sứ giả nho nhỏ. Nhưng sau đó biết làm thế nào đối phó với lửa giận của Mãng Ứng Lý, đại quân Đông Hu vương triều sẽ đạp bằng Mộc Bang.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì? 

Lão quản sự la hoảng lên thất thanh:

- Người đâu, sứ giả Miến Điện muốn giết lão gia...

Có một số võ sĩ Mộc Bang chen chúc mà vào đại đường, cầm binh khí trong tay căm tức nhìn sứ giả Miến Điện. Tên này vô cùng kiêu ngạo, mỗi bữa cơm đòi sơn trân hải vị, đòi vàng bạc hối lộ, mỗi đêm còn đòi ngủ với cô nương trẻ tuổi, các tiểu tử đã sớm hận y không bút nào tả xiết. Chỉ cần lão gia mở miệng, mọi người nhất định dùng loạn đao phân thây y.

- Hừ hừ, Hãn Phượng lão cần phải phân biệt cho rõ tình thế! 

Sứ giả Miến Điện chẳng những không lùi lại, ngược lại vẫn tỏ ra khí thế bức người, mười vạn đại quân Mãng Ứng Lý chính là động lực của y.

Sắc mặt của Hãn Phượng cực kỳ khó coi, mồ hôi trên mặt nhỏ xuống từng giọt từng giọt, hồi lâu mới thở ra thật dài một hơi, phất tay một cái chuẩn bị lệnh cho các binh sĩ lui ra.

- Lão gia, lão gia... 

Lão quản sự dù sao cũng đã lớn tuổi, vì quá mừng rỡ quên nói ra điểm mấu chốt, lúc này gấp đến độ gãi đầu gãi tai mới nhớ ra, vội vàng nói:

- Thiên triều sứ giả truyền tới hịch văn Tần Đốc Soái, quân Minh thu hoạch toàn thắng ở Bảo Trường Dịch, Mãng Ứng Lý vắt giò lên cổ mà chạy, các Thổ Ty Loan Điện Cảnh Mã bỏ tối đầu sáng, bảy trăm chiến tượng tan tác, hơn ba vạn quân Miến Điện bị giết!

Cái gì! Vò rượu trong tay Hãn Phượng rơi xuống đất, quỳnh tương ngọc vỡ văng ra tứ tán. Sau đó lão quắc mắt một cái đứng lên, không để ý tới sứ giả Miến Điện trợn mắt há mồm nữa, kêu to:

- Thiên sứ ở đâu, mau mời vào... Không không, để Hãn mỗ ra đón mới phải! 

Bên ngoài cửa trại, sứ giả quân Minh đã chờ có vẻ không nhịn được, mấy tên quan quân Mộc Bang cẩn thận phục dịch vô cùng chu đáo, sứ giả chẳng qua chỉ cười lạnh liên tục, vuốt ve một ống đồng đựng hịch văn đeo trên lưng.

Cửa trại mở rộng ra, Hãn Phượng lao ra đầu tiên, từ thật xa đã quỳ xuống đất, lết đầu gối về phía trước mấy bước:

- Tội thần Hãn Phượng, dẫn dắt quân dân Mộc Bang cung nghênh quân chỉ Tần Đốc Soái! Tội thần có mắt như mù không thấy Thái Sơn, cô phụ ân sâu của thiên triều, nay xin thỉnh tội với Tần Đốc Soái!

Dứt lời Hãn Phượng còn xé rách y phục mình, mặt mũi chan hòa nước mắt, làm như Tần Lâm đang đứng trước mặt lão thật.