Dương Nhạc đập tay lên bàn quát:"Chỉ có cô nương lên thuyền....Nhất định là nàng đã bị người khác làm hại..."

Quế Nhi không biết làm sao:"Như vậy phải làm sao? Có phải hay không nên báo quan?"

Dương Nhạc đứng im một hồi lâu, hít sâu một cái mới nói:"Trước mắt, nàng mới là chuyện khẩn yếu nhất, ta lập tức đi mời Thẩm đại phu tới, ngươi hãy ở lại chăm sóc nàng."

Nói xong, hắn không yên tâm lại nhìn Địch Lan Diệp, lại vội vã chạy nhanh về y quán, hướng về y đồng hỏi rõ Thẩm đại phu đang ở nơi nào. Thẩm đại phu đi khám bệnh ở bên ngoài, liền không trở về y quán, trực tiếp bị Dương Nhạc mời đi đến Trạch gia

Thẩm đại phu trước tiên giúp Địch Lan Diệp bắt mạch, Dương Nhạc đỡ nàng lên giường nằm nghỉ.

"Cô nương đây là do đau tim cấp tính, thêm vào bình thường tâm mạch bị tổn hại, khí huyết không tốt.." Thẩm đại phu ung dung thong thả nói.

Vì không thể chờ đại phu nói xong, Dương Nhạc vội la lên:"Có thể cứu sao? Nàng không sao chứ?"

"Trước mắt đương nhiên có thể cứu, nhưng cô nương bẩm sinh tâm mạch bất ổn, chỉ cần điều dưỡng trong thời gian dài."

Thẩm đại phu dặn dò tên y đồng đi cùng mở túi ra, hắn lấy ra một kim châm thật dài, ở trên tay Địch Lan Diệp châm một hồi, Dương Nhạc cũng thấy đau đớn theo.

Từ đó một giọt máu chảy ra, Địch Lan Diệp kêu lên một tiếng, thân người động đậy trở lại, rốt cuộc quay trở lại

"Cô nương..." Quế nhi cầm tay nàng

Địch Lan Diệp chậm chạp từ từ nhìn về phía nha hoàn, hàm dưới tinh tế khẽ run lên, bỗng nhiên nước mắt tràn ra...Nghe tiếng nghẹn ngào của nàng, Dương Nhạc nói không ra lời, chỉ là hai mắt nhìn chằm chằm nàng.

Thẩm đại phu chậm rãi nói:"Khóc lên là tốt rồi, lần sau nếu lại có tình trạng giống như thế, các ngươi cần phải châm kim vào người sau đó băng cố định lại, có lúc đánh mạnh một bạt tai cũng có thể hiệu quả...Không cần quá nôn nóng như vậy."

Dương Nhạc nhìn về phía Thẩm đại phu vô cùng cảm kích

Thẩm đại phu cười vỗ vai hắn, ra lệnh tên y đồng sắp xếp rồi rời khỏi Trạch gia.

Địch Lan Diệp còn đang gào khóc, càng khóc càng thấy thương tâm, khóc đến khi cạn kiệt sức lực

"Cô nương..cô nương." Quế Nhi ở bên khẽ gọi, cũng rơi lệ theo

Dương Nhạc đứng lặng im cảm thấy nàng đã trải qua chuyện gì rất khủng khiếp.

Hắn lẳng lặng đứng yên thật lâu, sau đó mới yên lặng rời đi.

Hôm nay Kim Hạ là đang hưởng thụ thưởng thức các món ngon. Buổi trưa đến giờ cơm, sai dịch lại đem mâm cơm nào là thịt bồ câu hầm, đậu phụ rán cùng nấm hương và cơm gạo tẻ.

So với sáng nay các món ăn càng phong phú hơn, sớm biết Dương Châu quan dịch đối với người bệnh hậu đãi như vậy, bản thân mình nên thỉnh thoảng ốm vặt vài hôm, Kim Hạ một bên nghĩ một bên ăn hết thức ăn.

Gian ngoài có người gõ cửa

Nhanh như vậy đã có người đến thu bát đĩa, Kim Hạ kinh ngạc đứng dậy mở cửa, thấy Dương Nhạc

"Đại Dương, sao người lại ở đây? Thủ lĩnh ở đó...." Kim Hạ thấy sắc mặt của Dương Nhạc không tốt, nhất thời vội hỏi:"Có phải bệnh tình thủ lĩnh chuyển biến xấu không? Nghiêm trọng không?"

"Cha không có bị làm sao." Dương Nhạc buồn bực vò đầu:"Ta gặp Địch cô nương...Nàng vừa mới gặp nguy."

Nghe nói thủ lĩnh không có chuyện gì, Kim Hạ lúc này mới yên lòng lại ngạc nhiên nói:"Địch cô nương làm sao vậy?"

Dương Nhạc đứng ở trước khung cửa, tựa vào thành cửa, sắc mặt cực kỳ khó coi, Kim Hạ nhiều lần hỏi hắn, hắn mới trầm giọng nói:"Tình hình tỉ mỉ như thế nào ta cũng không biết, xem ra là bị người khác làm hại."

Kim Hạ hơi run lại hỏi:"Bị người khác làm hại? Nàng là con nuôi gia đình cậu em vợ của Dương Châu tri phủ, có ai gan lớn dám bắt nạt nàng sao?"

"Nghe nói là một vị công tử từ kinh thành." Dương Nhạc giọng nói lộ ra vẻ âm u

Từ kinh thành đến, lại là người mà Dương Châu tri phủ cũng phải dè chừng, Kim Hạ cơ bản cũng có thể đoán ra hắn là ai.

Lục Dịch tuy là người có cách đối nhân xử thế có chút đáng ghét, nhưng cũng sẽ không dùng vũ lực gì với nữ tử, Kim Hạ tự suy xét, cố gắng kéo Dương Nhạc ngồi xuống:"Đại Dương, ta biết bây giờ ngươi rất tức giận, nhưng ngươi phải đem sự tình ra nói rõ chút ta mới có thể giúp ngươi được."

Hắn bình tĩnh kể lại chuyện, Dương Nhạc biết mình không nên lỗ mãng, phân tích tường tận, cũng không cách nào cầu cứu cha, vì vậy hắn mới đến tìm Kim Hạ giúp hắn. Hắn hít sâu một cái, đầu đuôi câu chuyện từ nha hoàn Quế nhi ra kể một lần.

Sau khi nghe xong Kim Hạ nhíu mày chốc lát sau Dương Nhạc nói:"Ta biết ngươi ở đây là muốn biết việc gì, nhưng chắc chắn không phải Lục đại nhân. Đêm qua Lục đại nhân mang Sa Tu Trúc đến Ô An Bang cho nhận diện đồng bọn, trên đường trở về bị người khác cướp tù, ngược lại đêm qua quả là một trận sống dở chết dở, hắn chắc chắn là không đi trêu đùa hay làm hại Địch cô nương."

"Bị cướp tù sao? Là ai?" Dương Nhạc hỏi

Kim Hạ không lên tiếng, chỉ hướng mắt nhất thời ra hiệu, Dương Nhạc tự động hiểu rõ.

"Chuyện này, ta cũng bị trúng một đao, bị thương, đang nghĩ dưỡng đây...Tuyệt đối đừng báo việc này với thủ lĩnh." Kim Hạ căn dặn hắn.

Dương Nhạc lúc này mới phát hiện cánh tay trái của Kim Hạ đang băng bó, cau mày hỏi:"Bị thương có nặng hay không?"

"Không có chuyện gì, chỉ là bị thương ngoài da, hơn nữa tại quan dịch này chăm sóc người bệnh rất tốt, cứ tới bữa cơm đều mang vào cho ta, ta còn là lần đầu tiên ăn canh thuốc bổ dưỡng!" Kim Hạ dương dương tự đắc, hướng về phía tô canh đầy xương bĩu môi:"Sớm biết ngươi tới, ta liền để lại cho ngươi."

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Dương Nhạc thoáng yên tâm, bây giờ hắn không có tâm tư ăn uống:"Vậy ngươi nói việc này.."

"Địch cô nương một mình lên thuyền, không có nha hoàn đi theo..." Kim Hạ cảm thấy thật là kỳ quái:"Nàng như thế nào đi nữa cũng là một nữ tử yếu đuối, huống hồ còn là một thiên kim tiểu thư, cha mẹ nuôi lại cho phép nàng, ngươi không thấy kỳ quái sao? Ngày hôm đó, chúng ta ở trên thuyền của nàng, tuy rằng chỉ thấy nàng bên cạnh nha hoàn, nhưng trên thuyền ngoài có người chèo thuyền, mà còn có bốn, năm người làm, sao nàng lại dễ bị người khác làm hại."

Dương Nhạc tâm trí không ổn định, căn bản không có cách nào hiểu được trật tự phân tích của Kim Hạ, chỉ có thể lẳng lặng ngồi nghe.

"Nếu không vì chuyện này thì lúc nàng ở trên thuyền có hai khả năng, thứ nhất, người thân của nàng có ở trên thuyền, vì thế nàng không lo lắng có chuyện gì ngoài ý muốn, thứ hai, người ở trên thuyền đối với người thân của nàng có mối quan hệ quan trọng, nên có bị làm hại cũng đáng."

Nghe nói vậy Dương Nhạc không kiềm lại hành động, đấm tay vào bàn.

Kim Hạ không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn, vội nói:"Ca ca, ngươi bình tĩnh đi. Ta còn chưa nói hết....Những chuyện này chỉ là ta suy đoán mà thôi, nhưng theo ngươi kể lại dáng dấp của Địch cô nương, ta cảm thấy nàng ngược lại không dễ bị người khác làm hại."

"Trông nàng yếu ớt như vậy, làm sao có thể..."

"Ta biết, ngươi nghe ta nói. Nghe nói xem ra dáng dấp của nàng giống như đã chịu đả kích rất lớn, nhưng đại phu nói như thế nào, là đau tim cấp tính, có thể là nàng bị người khác ức hiếp, nhưng khi nha hoàn thay quần áo cho nàng mới phát hiện ra là nàng bị bệnh, thứ hai ngươi và Thẩm đại phu đều là nam nhân, nàng đối với ngươi cũng không có sợ hãi, điểm ấy cũng có thể đúng."

Dương Nhạc nghi hoặc nhìn Kim Hạ:"Thật không?"

"Đúng vậy!" Kim Hạ tiện tay rót cho hắn một chén trà, động viên nói:"Ca ca, ngươi đã xen vào chuyện mơ hồ của người khác quá nhiều, cẩn thận thủ lĩnh mắng ngươi."

"Nhưng nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dương Nhạc không rõ

Kim Hạ ngạc nhiên nói:"Tại sao ngươi không đi hỏi nàng?"

"Ta cho rằng nàng bị người khác....Sự tình kiểu này làm sao ta có thể hỏi được?"

"Ca ca ngốc của ta, ngươi sợ nàng bị tổn thương nên không dám hỏi, có thể chính ngươi đây lại lo lắng mù quáng, không biết làm sao đối với chuyện như vậy. Chúng ta là bộ khoái, thế nào cũng phải phân tích tình hình vụ án mới có thể tra án được." Kim Hạ nghĩ:"Như vậy, để ta đi hỏi, có thể nàng sẽ nói."

"Ngươi có thể tìm mọi cách khiến cho nàng nói nếu nàng không đồng ý nói ra, nhưng ngươi cũng không được dùng sức mạnh, sợ làm nàng bị thương, cũng như làm nàng sợ."

"Ta biết, ta biết, cánh tay của ta vẫn còn đang bị thương đây, làm sao có khả năng làm nàng bị thương, yên tâm đi, ta chỉ nói ngon ngọt dụ dỗ nàng nói ra thôi."

Kim Hạ sửa soạn chuẩn bị, liền cùng Dương Nhạc một đường hướng đến Địch gia, nhưng không ngờ vừa đến cửa đã đóng chặt, gõ nửa ngày mới có người mở hé khe cửa.

Từ khe cửa quan sát Dương Nhạc, tên người làm kia có thể nhận ra hắn, mặt lạnh lùng nói:"Lão gia ta biết được bọn ta cho người ở bên ngoài vào, đã khiển trách bọn ta một trận, ngươi cũng đừng nên trở lại đây." Vừa dứt lời hắn liền đóng cửa lập tức chốt cửa lại.

Dương Nhạc tức điên, cho dù hắn có gõ cửa bao nhiêu lần đi nữa, cánh cửa kia vẫn không mở ra.

"Đại Dương.."

Mắt thấy Dương Nhạc cứ đấm mạnh vào cửa không khéo sẽ chảy máu tay mất, Kim Hạ định ngăn hắn lại bị gạt sang một bên. Hiện giờ Dường Nhạc biểu hiện rõ thái độ mất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như dáng dấp bình thường.

"Đại Dương..." Kim Hạ nhanh trí nói:"...Như vậy sẽ làm cho nàng sợ!"

Nghe xong lời này, Dương Nhạc đột nhiên ngừng tay, lẳng lặng bước sang một bên góc, ngồi xổm xuống buồn rầu.

Kim Hạ chưa bao giờ thấy dáng dấp của hắn như vậy, đi tới vỗ vào vai hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ:"Đại Dương, ngươi đừng như vậy."

Dương Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy bị thương:"Ta vô dụng, ta cái gì cũng không thể làm được."

Kim Hạ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh hắn, suy nghĩ thất thần.

Không biết đã qua bao lâu, sắc trời âm u, lo lắng không chừng lại mưa, Kim Hạ nhắc nhở Dương Nhạc nói:"Thủ lĩnh ở đó, ngươi không phải nên về hay sao? Lâu như vậy không thấy ngươi, người nhất định sẽ nghi ngờ không chừng."

Nhớ tới cha, Dương Nhạc khó khăn đứng lên, xoa đôi mắt đỏ chót mau chóng lấy lại tinh thần, lại liếc nhìn cánh cửa kia, lúc này mới lê bước chân quay trở về.

Kim Hạ không yên lòng, tiếp tục theo hắn trở về y quán. Vết thương trên cánh tay nàng chưa lành, không dám đi gặp Dương Trình Vạn, đứng ở bên ngoài nghe Dương Nhạc cùng Dương Trình Vạn đối đáp vài câu, liền quay về quan dịch.

Không biết có phải hay không vẫn còn đang sốt, Kim Hạ chỉ thấy toàn thân choáng váng hoa mắt, đi cả nửa ngày, đi vào cửa cổng quan dịch, tựa vào cây liễu thở phào.

Cách đó không xa có hai tên sai dịch đang nói chuyện tán gẫu, Kim Hạ trong lòng hiếu kỳ, liền muốn nghe xem có chuyện gì.

"...Ở đâu ra bạc mà vừa có canh xương bổ dưỡng vừa có canh gà?" Một người trong đó nói

Ngươi khác nói:"Yên tâm đi, sáng sớm Lục đại nhân đã đưa hai lượng bạc, còn dư lại chúng ta có thể tự mình ra ngoài uống rượu haha."

"Vị cô nương kia bị thương như thế nào? Lục đại nhân sao lại chăm sóc cô nương ấy như vậy?"

"Làm sao ta biết...À Ta đi xem canh gà một chút xem hầm xong chưa..."

Kim Hạ vừa nghe xong, bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, từ sáng nên nghĩ rõ ràng việc này. Dù gì mình cũng chỉ là bộ khoái tầm thường mà thôi, lại bị thương, nhà bếp nhiều lắm cũng chỉ có thể cho mình một bát cháo, làm sao lại mất công chuẩn bị các món ăn cầu kỳ làm gì.

Không nghĩ tới là Lục đại nhân đã đưa bạc, một mực hắn làm chuyện gì cũng chưa từng nói ra.

Kim Hạ chợt hồi tưởng lại mỗi một sự kiện: sắp xếp cho thủ lĩnh trị bệnh, nửa đêm xông tới cho rằng mình bị tập kích, ở rừng hoa đào ra tay giúp đỡ, cho nhà bếp làm đồ ăn ngon...Mặc dù hắn thường nghiêm mặt như vậy, nói chuyện cũng không làm cho người khác nể mặt, có thể làm những chuyện như vậy thật là làm cho người khác phải suy nghĩ.

Đang nghĩ, từ từ bước đi về phòng, còn chưa tiến vào tiểu viện, liền nghe thấy đằng sau có người gọi to tên mình

"Viên bộ khoái."