Tiểu Vi hai mắt tròn to nhìn anh, giọng nói không còn lưu loát mà trở nên hỗn loạn

"Lăng..... Lăng Vĩ Đình"

Tiểu Vi giờ mới để ý tới Vĩ Vĩ đang được anh bế, cô nhanh chóng đứng dậy vươn tay ra định bế lấy Vĩ Vĩ thì bị anh né tránh... cô giọng nói càng ngày càng gấp gáp

"Lăng Vĩ Đình anh bỏ con bé ra đi "

Lăng Vĩ Đình từ lúc đến giờ anh vẫn lạnh lùng nhìn Tiểu Vi,anh không mấy vui vẻ gì giọng nói của anh có phần lạnh lẽo

"Tiểu Vi em rời đi còn mang theo giọt máu của tôi...giờ đây em sẽ chẳng còn lý do để né tránh chức Phu Nhân của Lăng Gia nữa rồi "

Tiểu Vi khẽ run nhìn anh, đôi mắt to tròn chứa đựng đầy nước tay vẫn vươn ra về phía của Vĩ Vĩ

"Vĩ Đình.... Vĩ Vĩ...trả Vĩ Vĩ lại với tôi đi "

Lăng Vĩ Đình vẫn không tỏ ra một chút thương cảm với cô anh định mở miệng nói gì đó thì bị Bùi Minh Trực tiến đến

"Lăng Thiếu anh biết cô ấy không muốn liên quan đến anh nữa mà "

Bùi Minh Trực lại đỡ lấy người của Tiểu Vi anh vòng tay ra phía sau đỡ lấy cô, hành động của anh làm cho Lăng Vĩ Đình tức giận... anh ánh mắt như mũi nhọn nhìn Bùi Minh Trực giọng nói của anh vẫn như xưa không một chút hơi ấm nào

"Tiểu Vi em có con với tôi mà vẫn có thể ở cùng người đàn ông khác vậy à.... nếu vậy em tự mình đến Lăng Gia đi tôi và Vĩ Vĩ chờ em đó "

Lăng Vĩ Đình nói xong quay người đi về hướng cửa...Tiểu Vi chạy theo nhưng anh đu quá nhanh Tiểu Vi nhìn bóng lưng của anh mà gọi

"Vĩ Đình anh đừng đi.... Vĩ Vĩ không phải con của anh "

Lăng Vĩ Đình rời hẳn đi thì cũng là lúc Tiểu Vi mất đi niềm hi vọng... cô là một người mẹ đơn thân suốt năm năm qua luôn chăm sóc và yêu thương người con này,nhưng giờ đây cô quay trở về lại bị anh nắm thóp được điểm yếu

Bùi Minh Trực lo lắng cho Tiểu Vi, anh chạy theo cô phía sau

"Tiểu Vi em thật sự sẽ trở lại nơi đó sao "

Tiểu Vi khuôn mặt đẫm lệ nhìn anh vẻ mặt hối hận

"Minh Trực em đã sai khi quay lại đây.... em thật sự sai rồi "

"em nhất định phải đưa được Vĩ Vĩ về "

Bùi Minh Trực vội vàng đặt hai tay lên hai bả vai của cô quay người cô đối diện với mình

"không... em quay lại nơi đó sẽ rất khó để rời đi... em biết là năm đó em vất vả lắm mới rời khỏi anh ta không "

Tiểu Vi giờ không nghĩ được quá sâu.cô chỉ nghĩ tới việc trước mặt là đưa con của mình về

"nhưng còn Vĩ Vĩ... em không thể để Vĩ Vĩ ở với anh ta được,em phải đến đó "

Bùi Minh Trực dù có khuyên ngăn thế nào cũng không thể được,anh nhìn cô từng bước rời đi trobg lòng không khỏi đau khổ

Tiểu Vi trên xe một mình phóng thẳng tới Biệt thự Lăng Gia.... cô rối rít luống cuống,đến trước cửa của căn biệt thự cánh cửa tự động mở ra, Tiểu Vi không thể đợi thêm phóng thẳng xe vào bên trong, cô khuôn mặt đâu khổ nhìn về phía căn nhà to lớn trước mặt

cô lặng lẽ bước vào bên trong, ngôi nhà hoàn toàn được mở như đang chờ đợi ai đó

Tiểu Vi nhìn xung quanh ngôi nhà to lớn ánh đèn lốm đốm không đủ để nhìn thấy những vật xung quanh, cô bước vài bước tiến sâu vào bên trong, giọng nói của cô run nhẹ

"Vĩ Đình.... anh trả Vĩ Vĩ lại cho tôi "

giọng nói cất lên vang dội khắp nơi trong nhà nhưng lại trở nên im lặng sau đó... cô đang run sợ điều gì đó thì tiếng "cạch" phía cửa khiến cô giật mình.....khi chuẩn bị quay lại thì bị thứ gì đó siết thật chặt cơ thể, nó to lớn và có hơi ấm nhưng nó khiến cho cô càng run sợ hơn, cô lắp bắp nói không ra lời

"ai.... ai vậy "

người đàn ông phía sau đabg hít thở lấy cơ thể của cô, anh dụi đầu vào phần tóc, cổ của cô tham lam chiếm đoạt,giọng nói thì thầm vào tai của cô điên dại

"Tiểu Vi em đừng hòng trốn được "