Sáng sớm hôm sau, Quân Dao rời giường từ rất sớm, đơn giản là từ thôn Tuyền Thủy đến chợ ở trấn trên, đi bộ phải mất hơn hai canh giờ, tương đương với đi bộ hơn bốn năm giờ, là một người chắc chắn có thể chịu được? Cho nên, Quân Dao quyết định áp dụng phương thức dĩ vãng cho tới bây giờ cũng không dùng, đi nhờ xe.

Trong thôn không hề thiếu xe trâu, thời điểm mỗi lần họp chợ, đều sẽ kéo xe trâu tới, ở dưới tàng cây hòe lớn ở cổng thôn kia, chờ người đi họp chợ, chỉ thu mỗi người bọn họ hai cái tiền đồng, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì, vừa vặn có thể thừa dịp thời gian này kiếm chút tiền.

Đứa nhỏ, Quân Dao là muốn mang theo, nhìn phòng cỏ tranh phòng được quân tử không phòng được tiểu nhân này, nàng cảm giác được thật sâu trứng đau, lúc này dân phong phải thật tốt a!

Cuối giờ sửu (khoảng 3h sáng), trời còn tối om, Quân Dao đã rời giường rửa mặt xong, trở lại trong phòng thay quần áo cho Vô Ưu cùng Xảo Nhi.

Vô Ưu nghe nói muốn đi chợ, cũng không cần Quân Dao quan tâm, tuy rằng buồn ngủ nhưng là như trước cố gắng trừng ánh mắt tự mình thay xong quần áo, sau đó thấy Quân Dao mặc quần áo cho muội muội, hắn liền tự mình đến phòng bếp dùng nước ấm mẫu thân nấu sẵn rửa mặt xong, vắt một cái khăn mặt đi vào, một phen lau ở trên mặt muội muội.

“Ngô, a…” Xảo Nhi bị khăn mặt nóng hổi làm cho than thở một tiếng, sau đó nhìn Quân Dao, ủ rũ ủ rũ nói: “Mẫu thân, Xảo Nhi buồn ngủ quá nga.”

Quân Dao cài nút áo xong cho nàng, ở trên mặt nàng hôn một cái, cười nói: “Xảo Nhi ngoan, hôm nay đi theo mẫu thân đi chợ a, đến lúc đó mẫu thân bán được tiền, mua đường cho Xảo Nhi ăn có được hay không.”

Nàng cũng biết trời còn chưa sáng khiến cho hai hài tử thức dậy sớm là chuyện thực không đạo đức, nhưng là nếu đem bọn họ để ở nhà, nàng lại thực lo lắng.

“Ân, được rồi!” Tiểu nha đầu nghe nói có đường ăn, lúc này mới miễn cưỡng phối hợp Quân Dao, mặc cho nàng ôm mình đi phòng bếp.

Chờ ba người thu thập thỏa đáng, nhìn trong nhà hết thảy đều không có vấn đề gì, Quân Dao khóa cửa, buộc mộc nhĩ nấm dại sáng sớm thu thập tốt, ôm rổ ra cửa.

Bởi vì hiện tại trời còn sớm, cho nên tầm nhìn chỉ khoảng, chờ thời điểm bọn họ đi đến dưới tàng cây hòe lớn, sớm đã có hai chiếc xe cùng một ít người đang chờ, thấy Quân Dao lại đây, nhất thời sửng sốt, sau đó một ít người cười nhạo quay đầu không để ý tới bọn họ, còn có một chút người lại nhìn Quân Dao, trong ánh mắt là một mảnh lạnh lùng cùng xa cách.

Quân Dao đi đến trước mặt một  lão giả tóc hoa râm trong đó, cười hỏi: “Thất thúc công, ba mẹ con chúng ta đáp xe, đây là sáu cái tiền đồng, lão ngài thu.”

Lão giả dù sao cũng là người sống hơn nửa đời người, cho nên cũng không giống người trong thôn như vậy, thấy Quân Dao thì thực rồi giống như thấy ôn dịch vậy, nghe được lời nói của Quân Dao, cười hớ hớ vuột chòm râu hoa râm gật đầu: “Nga, Dao Nhi a, cho hai cái là có thể, hai tiểu gia hỏa kia có thể chiếm bao nhiêu chỗ.”

“Này làm sao có thể, lão ngài sáng tinh mơ cũng không dễ dàng, chúng ta cũng không thể quá phận đúng không.” Quân Dao tự lấy ra sáu cái tiền đồng đưa tới trong tay lão giả, lão giả thấy nàng kiên trì, cũng sẽ không nói thêm cái gì nữa, cất tiền đồng vào trong túi tiền ở bên hông.

Nhưng là, lão giả dễ nói chuyện, cũng không thể khẳng định người bên cạnh cũng giống như ông, ngay tại phía sau, có người mở miệng, thanh âm cao vút, ngữ khí chanh chua.

“A, ta tưởng là ai chứ, xa hoa như vậy, đây không phải là đại mỹ nhân thôn chúng ta, Quân Dao đại tiểu thư sao, đây là muốn đi tìm ai a, còn mang theo đứa nhỏ, sẽ không là cha đứa nhỏ đi?”

“Nương Đại tráng, ngươi nói gì chứ, con hoang làm sao có thể sẽ có cha?”

“Đúng vậy, Thất lão cha, lão nhân gia ngài cũng không thể kéo bọn họ a, người như vậy ngồi xe ngài, đây không phải lad lây dính xui sao, về sau ai còn dám ngồi xe ngài a?”

“Đúng vậy đúng vậy, Thất lão cha, ngài cũng không thể kéo ba mẹ con bọn họ, nếu không chúng ta cũng không ngồi, tới gần tao chân (đồ đĩ lẳng lơ) ngài là muốn làm cho chúng ta cũng lây dính tao khí (tác phong lẳng lơ) a? Nam nhân ta còn không ghét bỏ chết ta?”

Vài cái phụ nhân, đối với ba mẹ con Quân Dao chỉ trỏ, ghét bỏ cùng chán ghét trong giọng nói kia, một chút cũng không che dấu.

“Các ngươi không cần nói lung tung, ta…”

“Vô Ưu!” Vô Ưu từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu thực mẫn cảm, ý tứ trong lời nói của những nữ nhân này mặc dù có chút không hiểu, nhưng là tóm lại không phải lời dễ nghe, chính là hắn vừa muốn nói gì, lại bị Quân Dao ngăn lại.

“Nương!” Vô Ưu mím môi, quật cường nhìn Quân Dao, hắn là đau lòng mẫu thân a.

Quân Dao trong lòng kỳ thật cũng không có cảm giác gì, những lời này dừng ở trong tai của nàng, giống như cùng nàng không có chút quan hệ, nói giống như là một người râu ria vậy.

Nàng ngồi xổm người xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của con, nâng tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thản nhiên nói: “Trên đời này, tất cả mọi người là phủng cao thải thấp (tâng bốc người giỏi hơn mình, giẫm đạp người kém hơn mình), chúng ta không thể ngăn chặn miệng bọn họ, nhưng là không cần phải nhìn rồi cười mà qua, chó cắn con, chẳng lẽ con còn có thể quay đầu lại cắn cho một ngụm?”

“Ca, không cần a, trên người cẩu cẩu thực bẩn, không cần cắn, không cắn.”

Vô Ưu nhìn mẫu thân không thèm để ý sắc mặt mấy người kia, lại nghe thấy ý tứ trong lời nói kia của muội muội, nhịn không được lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, lôi kéo tay muội muội đứng ở bên người Quân Dao, trả lời: “Không cắn, ca ca cũng sợ bẩn.”

Lời nói không coi ai ra gì của ba người bọn họ, làm cho mấy phụ nữ làm khó dễ lúc trước, nhất thời tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Tiểu lãng chân (kỹ nữ phóng túng, buông thả), ngươi nói ai là chó? Ngươi đem lời nói nói rõ ràng cho lão nương, nếu không lão nương cùng ngươi không để yên.” Một phụ nữ cao lớn vạm vỡ đi lên phía trước vài bước, bắt đầu chống tay thắt lưng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Quân Dao, rất có  tư thế ngươi dám nói ta ta liền cùng ngươi liều mạng.

Ai biết Quân Dao không chút nào bị tức giận của nàng ảnh hưởng, một đôi mắt đẹp đen nhánh thâm trầm, lạnh lẽo liếc mắt nhìn cái phụ nữ kia một cái, chỉ liếc mắt một cái, khiến cho trong lòng nàng giống như gặp quỷ vậy, sợ tới mức trái tim kịch liệt nhảy lên.

Ánh mắt của nàng, lạnh như băng thực giống như hàn băng, vẻ mặt không có nửa điểm ôn hòa như khi đối mặt với đứa nhỏ, ánh mắt kia giống như la sát từ trong địa ngục trở về, mang theo một loại máu làm cho người ta run rẩy sợ hãi.

Nhìn thấy phụ nhân sắc mặt trắng bệch, Quân Dao mới nhàn tản thu hồi ánh mắt, ôn hòa nói với lão giả: “Thất thúc công, xem ra bọn họ đều không muốn cùng ba mẹ con chúng ta đáp một chiếc xe, người xem như vậy được không, cùng lắm thì ba mẹ con chúng ta cho ngươi phần của mười người, cũng chính là hai mươi cái tiền đồng, lão ngài liền đừng cho người khác đáp được không?”

“Dựa vào cái gì a, tiểu chân (kỹ nữ), đây cũng không phải xe nhà ngươi, ngươi dựa vào cái gì không cho lão cha chở chúng ta?” Quân Dao vừa mới dứt lời, một phụ nhân nhỏ gầy, giống như một con khỉ, linh hoạt nhảy lên xe trâu, bắt chéo tay ngồi ở bên trên, nhìn chằm chằm Quân Dao cười nhạo nói: “Ta hôm nay cũng an vị chắc rồi, Thất lão cha, cho ngài tiền.”

Mấy người vây quanh bên cạnh, cũng đều là noi theo bộ dáng cái phụ nhân kia, cho Thất lão cha tiền, nhảy lên xe, chính là chỉ trong thời gian chớp mắt, trên xe trâu liền có năm sáu người, thêm ba mẹ con Quân Dao nữa, xem như đầy.

Quân Dao coi như không có nhìn thấy bọn họ, trở lại đem hai hài tử ôm lên xe, nàng cũng lên xe, ngồi ở bên cạnh che chở hai hài tử, nói với lão giả: “Thất thúc công, đã muốn đầy, chúng ta có phải có thể đi hay không?”

Thất thúc công cười hớ hớ vuốt vuốt chòm râu, gật đầu, cũng không nói nửa chữ gì, nâng tay vung roi ngưu, trâu già khỏe mạnh, đạp đạp móng chân, chậm rãi hướng tới phía chợ mà đi.

Tuy rằng khối thân thể này cũng không phải lần đầu tiên đi chợ, nhưng là trước khi Quân Dao xuyên đến, cái Quân Dao kia cho tới bây giờ đều là ở nửa đêm đã thu thập này nọ chạy đi, một đường đi kia phỏng chừng cũng là lo lắng đề phòng, mà hiện tại đáp xe trâu, so với thời gian dự tính rút ngắn một nửa, kia cũng phải mất hơn hai giờ, hiện tại vừa mới là bốn giờ, đợi đến sáu giờ, thời gian vừa vặn.

Quay đầu nhìn Xảo Nhi ngồi ở một bên bộ dáng co rúm lại, nàng vươn tay đem nữ nhi ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn chóp mũi hồng hồng của nàng, cười nói: “Hiện tại ấm áp hơn chút sao?”

Xảo Nhi lui ở trong lòng thơm thơm kia của mẫu thân, nhu thuận gật gật đầu, “Mẫu thân không lạnh sao?”

Quân Dao nâng tay lại đem Vô Ưu ở bên người mình kéo ngồi xuống, vươn cánh tay đưa bọn họ cùng nhau ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân chỉ cần ôm Xảo Nhi, liền không cảm thấy lạnh.”

Xảo Nhi vừa nghe, vội lại dùng sức hướng trong lòng Quân Dao chui chui, ngẩng đầu dùng bàn tay nho nhỏ, muốn bao hai má của nàng, thử vài lần phát hiện tay nàng quá nhỏ, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho.

Lão giả đánh xe là lão nhân trong thôn, luân bối phận cùng gia gia Quân Dao là đồng lứa, hiện tại ở thôn Tuyền Thủy mà nói, cũng được xem là bề trên, bởi vì không chịu ngồi yên, cho nên hay dùng xe trâu nhà mình kéo xe.

Nhìn đến hai tiểu gia hỏa kia trong lòng Quân Dao, tuy rằng bọn họ ở trong mắt mọi người thôn Tuyền Thủy đều là con hoang, nhưng là bộ dáng đáng yêu kia, vẫn là làm cho lão giả đã muốn con cháu cả sảnh đường, trong lòng dâng lên một cỗ yêu thích.

“Dao Nhi, hai đứa trẻ cũng ba tuổi đi?”

Quân Dao ngẩng đầu nhìn hắn, cười gật đầu, “Đúng vậy, Thất thúc công, ba tuổi.”

“Ân, thời gian trôi qua thực mau, chỉ chớp mắt lớn như vậy.” Hắn vuốt chòm râu, ngữ khí có chút cảm khái.

Quân Dao nghe lời này, chính là cười cười, không có trả lời.

“Quân Dao a, ta nghe nói đầu ngươi mấy ngày hôm trước bị thương, là có chuyện này đi?” Khi không khí sắp trầm tĩnh, một phụ nhân trên xe mở miệng hỏi.

Quân Dao quay đầu nhìn lại, trong đầu trí nhớ tự động nói cho nàng đáp án, người này đúng là cháu dâu của Thất thúc công đánh xe, Quân Mã thị, ở trong thôn nhân duyên coi như không tồi, cũng là người hiếu thuận chịu khó.

Nàng nâng tay sờ cái gáy, đã muốn kết vảy, nhưng là thời điểm búi tóc, đụng tới vẫn là sẽ đau, chỉ là đã muốn không có gì trở ngại.

Ánh mắt, nhẹ nhàng lướt qua dừng ở trên người nương Đại tráng, trên mặt kia vẫn mang theo một cỗ thái độ mắt chó thấy người thấp, gặp Quân Dao trừng mắt nhìn mình, nhưng không khẩn trương, chính là dời tầm mắt, cúi đầu cùng người bên người nói chuyện, đúng là hai cái phụ nhân một béo một gầy vừa rồi từng cùng Quân Dao có khúc mắc.

“Đa tạ Bình An tẩu tử quan tâm, chỉ là mấy ngày hôm trước bị một con chó điên đuổi theo, không cẩn thận đụng ở trên tảng đá. Cũng là ta không hay ho, nếu là người đuổi theo làm cho ta bị thương, ta cũng có thể đi trấn trên mời Huyện lão gia chủ trì công đạo, không thể giam người nọ thì tối thiểu cũng có thể đòi lại một ít bạc đúng không.”

Ban đầu, nghe được lời nói của Quân Dao, nương Đại tráng hận thiếu chút nữa nhào lên tát nàng, tiểu lãng chân này cư nhiên dám mắng nàng (nương Đại tráng) là chó điên, nhưng là lời nói kế tiếp của nàng (Quân Dao), lại làm cho trái tim của nàng (nương Đại tráng) nhảy lên lợi hại, vừa là ngồi tù, vừa là bồi thường bạc, hai loại này nàng đều không muốn, cho nên cho dù là lửa giận có lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể dùng sức áp chế, hậu quả chính là hé ra mặt, đen so với bóng đêm lúc này cũng dày đặc hơn, làm cho người biết rõ ở trên xe, chỉ có thể nghẹn cười.

Mã thị cũng là nhịn không được nhếch môi, muốn cười lại đúng lúc đối diện với khuôn mặt tối như mực kia của nương Đại tráng, nhịn xuống.

“Không có việc gì là tốt rồi, nhưng ngươi phải chú ý thân mình, ngươi nếu ngã xuống, để cho hai hài tử làm sao bây giờ.”

“Ân, ta biết, về sau sẽ chú ý.” Nàng cười gật đầu.

Sau đó Quân Dao cũng không thèm nhắc lại, chỉ cúi đầu, nhỏ giọng kể chuyện xưa cho hai hài tử trong lòng, nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa, cùng tiếng cười thanh thúy của bọn chúng, làm cho Quân Dao tự dưng dâng lên một cỗ tự hào cùng cảm giác thành tựu.

Thời gian từng chút trôi qua, mặt trời đã ở bên kia núi, cố gắng chạy nhảy ra, nhất thời đám sương trên toàn bộ bầu trời, nháy mắt bị đuổi tản ra.

Mà phía trước, một cái cổng chào, xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chữ bên trên: Trấn Thanh Sơn.

Quân Dao nhếch môi, đây là thôn trấn cách thôn Tuyền Thủy gần nhất, mà đế quốc buôn bán của nàng, cũng sắp từ trấn nhỏ này, từng bước cất bước, nổi lên.