Lâm Hàn quen Đường Triêu vào giữa mùa thu năm ngoái.

Khi đó Lâm Hàn vẫn chưa đến sống ở nhà họ Hà, cô thuê một gian phòng nhỏ trong khu nhà kiểu cũ ở Thượng Hải, nơi có hơn mười hộ gia đình cùng chung sống. Môi trường đó dù phức tạp, nhưng lại đầy ắp tình ngườ, gia đình nào cũng hết sức nhiệt tình, trong đó đặc biệt tốt tính là dì Vương sống ngay sát vách với phòng trọ của cô. Dì Vương người hơi đẫy đà, nhìn qua đã thấy là một phụ nữ hiền lành tốt bụng, hễ khi nào nói chuyện cũng đều cười híp mắt. Đứng trước một con người như vậy, bất cứ câu hỏi nào cũng đều có thể trả lời ngay không một chút do dự. Thế nên khi Lâm Hàn mới chuyển tới chưa đươc một tuần, dì Vương đã nắm được hết tất cả tình cảnh của cô. Biết Lâm Hàn chưa có bạn trai nên bà ấy đã hết sức nhiệt tình, thu xếp giới thiệu ngay cho một anh chàng, chính là Đường Triêu.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Hàn là từ chối. Dì Vương cũng không vội vàng, hàng ngày đều sang du thuyết, để lộ từng chút một thông tin về anh chàng đó, còn thái độ nhiệt tình với Lâm Hàn thì cũng không hề thay đổi.

Cuối cùng một ngày, dì Vương thì thụt nói với Lâm Hàn bằng vẻ bí mật: “Ô, thực ra dì với anh chàng đó đã từng có thỏa ước với nhau, có chuyện gì bí mật thì không được nói ra. Nhưng dì thực sự thích cháu, thế nên lần này dì không làm quân tử nữa. Có điều cháu phải giữ bí mật giúp dì đấy nhé”.

“Dì Vương, dì đừng phí công như vậy làm gì. Hơn nữa việc đó còn khiến dì thất hứa nữa, không cần phải vậy đâu”, Lâm Hàn thấy vẻ trịnh trọng của dì Vương nên không nhịn được cười, “Thực ra tính cách của cháu không tốt một chút nào, cháu nói chuyện với dì vì thấy dì nhiệt tình thôi, chứ còn những lúc ngồi với người khác cả ngày có khi cháu cũng chẳng nói tới nửa lời đâu. Thêm vào đó từ nhỏ cháu đã không bị bố mẹ quản thúc rồi, nên tính tình tùy tiện lắm, lúc này lúc khác đắc tội với người ta mà cũng không biết ấy”.

Dì Vương vừa nghe vừa lắc đầu: “Tính tình của anh chàng đó thì khỏi phải nói, lại còn thông minh nữa. Ôi trờ, không nói những chuyện này nữa, cháu nói xem, rốt cuộc cháu có chịu gặp mặt không?”.

“Không gặp là không gặp”, Lâm Hàn dứt khoát mặt kệ dì Vương, mở máy tính ra xem mạng.

Khi cô đang tập trung vào mấy thông tn đến mức quên hết mọi thứ xung quanh thì dì Vương đột nhiên ghé sát vào tai cô nói: “Cậu đó không biết là đã học được của ai, còn trẻ như vậy mà đã biết về tâm linh đấy”.

Câu nói này quả nhiên khơi gợi trí tò mò của Lâm Hàn, cô lập tức hối thúc dì Vương sắp xếp chuyện gặp mặt.

Tuy nhiên dì Vương nói, Đường Triêu không cho phép bà nói với người khác chuyện mình biết các phép tâm linh, thế nên dặn Lâm Hàn phải để lâu lâu, khi nào có thời cơ mới hỏi đến chuyện đó. Lâm Hàn cũng dặn dì Vương phải giấu kín đừng để Đường Triêu biết nghề nghiệp của cô.

Ai ngờ ngay trong lần đầu tiên gặp Đường Triêu, cô đã quên tiệt những lời dặn dò của dì Vương.

Địa điểm của cuộc hẹn đầu tiên là “Phương Thảo trai”, một quán ăn nhỏ kiểu Tứ Xuyên. Lâm Hàn cũng không thích ăn cay, chẳng qua hẹn đến đó là vì tiện, cách nơi cô ở có chừng mười phút đi bộ.

Vì cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì nên hôm đó Lâm Hàn vẫn ăn mặc thoải mái như ngày thường: Một cặp kính râm to đùng nằm trên sống mũi, che kín gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi môi hơi mỏng và chiếc cằm thanh gọn. Mái tóc bồng bềnh như rong biển thả trên lưng, cô mặc áo thun kiểu dáng hơi bó, quần jeans cũng vậy, còn trên vai thì khoác một chiếc ba lô to đùng. Kiểu ăn mặc như vậy khiến cô trông gầy hơn, hệt như một chiếc lá bay bay trong gió vậy.

Lâm Hàn vốn tưởng tượng Đường Triêu sẽ mặc nguyên một bộ quần áo đời Đường, đeo một cặp kính dày như hai cái đít chai, nét mặt thần bí, con người toát lên dáng vẻ của một ông già gàn dở. Kết quả là khi trông thấy, phỏng đoán đó của cô sai toét. Anh cũng không hề chú trọng đến cách ăn mặc giống hệt cô, một chiếc áo thun với chiếc quần tây đơn giản, đầu cắt cua, toàn thân toát lên vẻ dễ chịu và cởi mở. Dù Đường Triêu không đẹp trai như Hoan Dạ, nhưng về mặt tinh thần thì lại hơn nhiều. Con người Đường Triêu cũng có vẻ hiền hòa, nhanh miệng, nhìn xa trông rộng. Khi cô còn đang đứng trước cửa nhìn vào, anh đã gọi tên cô bằng một gọng điệu như quen thân từ lâu, khiến người khác chắc chắn không thể nghĩ rằng đôi trai gái này mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên.

Lúc đầu hai người nói chuyện với nhau khá là hòa hợp. Lâm Hàn là dạng người như vậy, gặp người nhiệt tình thì càng sôi nổi, gặp người lạnh nhạt thì cũng đóng băng ngay. Bọn họ cứ vậy chuyện trò trên trời dưới bể, Lâm Hàn quên bén lời dặn, đột nhiên hỏi Đường Triêu về chuyện tâm linh. Nhắc đến điều đó Đường Triêu lập tức kín miệng ngay, dù không trở mặt ngay lập tức nhưng nhất quyết không nói thêm câu nào nữa. Lâm Hàn hối hận tới mức tiếc không thể lao đầu vào gối mà tự tử.

Bọn họ miễn cưỡng ăn nốt bữa cơm. Khi về Lâm Hàn kể lại về buổi gặp mặt cho dì Vương, dì ấy lập tức thở ngắn than dài, tuy nhên lại không hề trách móc Lâm Hàn mà trái lại còn động viên cô.

Không bao lâu sau đó, cô chuyển tới nhà nhọ Hà, cứ tưởng rằng sẽ không còn gặp lại Đường Triêu nữa, không ngờ mùa thu năm nay, cô lại gặp anh trong một bệnh viện tâm thần ở ngoại ô.

Hôm đó Lâm Hàn đi ra khu vực ngoại ô có chút việc, khi đi ngang qua bệnh viện tâm thần, cô trông thấy Đường Triêu đang tìm gì đó trong bãi cỏ. Vì ấn tượng trong buổi gặp Đường Triêu rất sâu đậm nên khi ấy Lâm Hàn nhận ra anh ngay.

“Đường Triêu”.

Anh ngẩng đầu lên, chau mày hỏi: “Cô là…”.

Lâm Hàn cười trêu chọc: “Người cao quý thì thường hay quên thật”. Thấy Đường Triêu tỏ ra hơi lúng túng, nghĩ đến việc lần trước từng đắc tội với anh, cô sợ anh sẽ không đủ kiên nhẫn mà chạy mất nên vội nói ngay: “Lâm Hàn, đối tượng làm quen ở quán Phương Thảo Trai ấy. Nếu như anh còn gặp đối tượng nào khác nữa ở đó thì tôi sẽ giới thiệu lại bằng cách khác”.

“Là cô à, tôi nhớ ra rồi, cô vẫn gầy như vậy nhỉ”, Đường Triêu cười nói, vẻ mặt không có gì là không vui, xem ra tính cách đúng là rất dễ chịu như dì Vương quảng cáo.

“Tôi còn tưởng anh sẽ hỏi tiếp Lâm Hàn là ai kia. May mà vẫn nhớ”, cô thấy trong tay Đường Triêu đang cầm một chiếc máy bay giấy, sau đó lại nhìn tấm biển bệnh viện tâm thần sau lưng anh, hỏi dò: “Anh làm gì ở đây?”. Thực ra ngay sau khi hỏi xong câu này Lâm Hàn cũng thấy hối hận, quả hơi đường đột thật, chỉ sợ sẽ khiến anh khó chịu.

Quả nhiên câu hỏi đó đã khiến sắc mặt Đường Triêu trở nên nặng nề, tuy nhiên anh vẫn đáp lại cô một cách khách sáo: “Thăm một người bạn”. Nói xong cũng không chào cô lấy một câu, anh quay người đi thẳng vào trong bệnh viện.

Ở cổng bệnh viện có một cô gái trẻ, trông khuôn mặt xinh xắn, bộ quần áo bệnh nhân màu trắng càng làm cho làn da trắng có vẻ như lâu ngày không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời của cô được tôn thêm. Khi đó cô gái ấy đang nhìn chăm chú vào Đường Triêu.

Đường Triêu đưa chiếc máy bay gấp bằng giấy lại, không biết là nói điều gì đó nhưng cô gái lặp tức xé tan chiếc máy bay, sau đó quay người chạy mất. Anh cũng định đuổi theo thì bị một người trông có vẻ giống bác sỹ gọi giật lại. Lâm Hàn vốn đã định đi rồi, nhưng không sao gạt được sự tò mò trong lòng, nên cứ đứng nguyên tại đó nhìn cho tới khi Đường Triêu đi ra.

Thấy Lâm Hàn vẫn còn đứng đó, Đường Triêu không hề khách sáo: “Cô vẫn chưa đi à?”.

Lâm Hàn không thể không hỏi: “Cô ấy là bạn gái cũ của anh phải không? Trông xinh thật đấy, nhưng vì sao lại phải vào đây?”.

“Cô không cảm thấy cô tọc mạch quá hay sao?”, Đường Triêu quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Lâm Hàn, trông vẻ mặt đầy tức giận.

Lâm Hàn nhún nhún vai với vẻ vô tội: “Tọc mạch á? Không cảm thấy, bạn bà mà, thấy anh có vẻ không vui nên tôi quan tâm một chút thôi”.

“Quan tâm?”, anh hừ một tiếng lạnh lùng, “Sự quan tâm của cô đặc biệt thật đấy, khiến cho người bình thường không sao tiếp nhận nổi, nên cô hãy giữ nó lại đi. Còn nữa, cô đúng là có khả năng làm cho người ta nổi giận”.

Nói xong câu đó anh không buồn để ý tới cô nữa, một mình đi ra đường vẫy xe, Lâm Hàn giận điên người, song cũng chỉ còn cách lầm bầm sau lưng Đường Triêu. Cô cũng đồng thời cảm thấy vô cùng thất vọng, chán ghét chính bản thân mình: Vì sao khi nói chuyện với anh không biết nói cho khéo léo một chút? Lần trước cũng vậy, không dưng nói ra điều không nên nói khiến cho người ta đã mất vui rồi.

Khi Lâm Hàn còn đang buồn bực lấy chân đá mấy hòn đá trên đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng Đường Triêu vang lên ngay bên cạnh: “Lên xe đi”.

Sau này anh nói, vì anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lâm Hàn đang làm mặt khỉ với mình, bộ dạng nghịch ngợm đó khiến anh nhớ đến Tiểu Ảnh, thế nên không thể không bảo lái xe quay lại.

Từ đó hai người bọn họ trở thành đôi bạn thân, không có chuyện gì là không đem ra nói. Thỉnh thoảng Đường Triêu cũng nhắc tới Tiểu Ảnh, Lâm Hàn được nghe kể là Tiểu Ảnh vì phải chịu những sự kích động lớn do một vài biến cố trong gia đình nên mới phải vào điều trị tại bệnh viện taĐường Triêumt hần. Hiện giờ cô ấy không còn người thân thích nào, hai năm nay cũng chỉ có một mình Đường Triêu chăm sóc. Trong con mắt của bố mẹ Đường Triêu, Lý Ảnh chính là người làm lỡ mất chuyện hôn nhân đại sự cả đời của Đường Triêu nên thành kiến với cô ấy càng nặng nề.

Có một khoảng thời gian Lâm Hàn và Đường Triêu đã tới rất gần nhau, nhìn bề ngoài thì giống như một cặp tình nhân vậy. Hàng ngày đều gọi điện, thường xuyên hẹn hò ra ngoài chơi, nhưng lâu như vậy rồi mà cả hai thậm chí còn chưa từng cầm tay nhau, cũng chưa hề nói đến bất cứ một câu gì có vẻ vượt quá giới hạn thông thường. Có lẽ mối quan hệ đó thuộc dạng quan hệ tình cảm thứ tư* mà tụi thanh niên hiện đại thường nhắc tới. Đột nhiên một ngày dường như anh trở nên bận rộn hơn, còn cô thì cũng túi bụi với việc hoàn thành bản thảo cho kịp tiến độ, thế là hai người không liên lạc với nhau trong mấy tháng liền.

*Quan hệ không thuộc dạng tình thân, tình bạn và tình yêu, nó hơn tình bạn một chút, nhưng lại chưa đến mức tình yêu.

Giờ đây nhìn thấy Lý Ảnh xuất hiện trong nhà họ Hà, Lâm Hàn mới rõ nguyên nhân: Hóa ra Lý Ảnh đã khỏi bệnh, thế nên chắc bố mẹ anh đã không còn phản đối chuyện giữa hai người bọn họ nữa. Song nhìn thần thái của Lý Ảnh thì hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy. Lâm Hàn bất giác ngấm ngầm thở dài: Trên đời này duy chỉ có tình eyĐường Triêuu là thứ không bao giờ hiểu nổi.

Hình ảnh Hữu Đức chợt hiện lên trong đầu cô, không hiểu sao tự nhiên thấy tim mình đập loạn lên mấy nhịp.