(có chỉnh sửa)Đan Niên lần đầu tiên tới chợ cổ đại, hơi có chút giật mình. Toàn bộ chợ kéo dài đớn hai ba ngã tư đường, nhìn không thấy đầu thấy cuối. Tiếng người huyên náo, bán các đủ loại này nọ, nàng không nghĩ tới tiểu thương phẩm mậu dịch ở thời đại này đã phát triển rất có môn quy.
Tuệ Nương và Ngô thị đều chưa từng làm ăn buôn bán bao giờ, hai nữ nhân bình thường vốn không ra khỏi cửa nên có chút e lệ. Hai người tìm một chỗ trống, bày bình mứt ra. Tuệ Nương dặn dò Đan Niên phải đứng bên cạnh nàng, không được chạy loạn. Vì chưa đi bán bao giờ, hai người không biết nên rao hàng thế nào, đành cứ ngồi như vậy chờ người đến hỏi.
Đan Niên nhìn mà sốt ruột, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt.
Chừng một nén nhang trôi qua, người đi chợ tới tới lui lui trước mặt, sạp hàng này giống như bị quên lãng. Đang lúc Tuệ Nương và Ngô thị ủ rũ, một nam tử ước chừng sắp ba mươi tuổi dừng lại trước sạp.
Đan Niên giương mắt nhìn lên người này, trong lòng lộp bộp một chút, người đời thường nói mặt tùy tâm sinh, một chút cũng không sai. Người này da mặt trắng nõn, quầng mắt xanh tím, miệng cười rất đáng khinh, cái áo màu hồng mặc trên người trông chẳng ra sao, trên tóc còn cài cây trâm hình đóa hoa lựu, từ trên xuống dưới rõ ràng là một công tử phóng đãng.
“Hai vị tiểu nương tử, các nàng bán cái gì vậy a?” Người này để tay ra lưng, đắm đuối nhìn chằm chằm Tuệ Nương và Ngô thị.
Tuệ Nương và Ngô thị thấy người tới không giống người tốt, cảnh giác nhìn hắn, không lên tiếng trả lời. Tuệ Nương còn kéo lấy Đan Niên, che chở trong lòng.
“Ai nha, nhị vị tiểu nương tử không bằng cùng Vương Tam lang về nhà đi, đảm bảo các ngươi sẽ ăn hương uống lạt*, còn hơn ngồi ở đây bày quầy bán cái bình này a?” Tên Vương Tam lang này thấy chung quanh không có ai tiến lên hỗ trợ, nhận định Tuệ Nương và Ngô thị là hai nữ tử xuất môn, càng thêm càn rỡ.
* Nghĩa là ăn sung mặc sướngĐan Niên bộ dáng lang thang của tên Vương Tam lang kia, vừa rất phẫn nộ lại có chút tự trách, trị an ở cổ đại không được tốt như hiện đại, lúc ở nhà hẳn là phải đeo bám dai dẳng kéo Thẩm Lập Ngôn theo.
Danh dự của nữ nhân ở cổ đại lớn như trời, nếu để Vương Tam lang lôi kéo Tuệ Nương và Ngô thị, ngộ nhỡ bị người quen nhìn thấy, hai người cho dù cả người mọc đầy miệng cũng không thể nói rõ ràng.
“Nương, để con đi gọi cha và Nhị thúc đến, kẹo hồ lô chắc sắp bán xong rồi, con phải đi nhắc cha để dành cho con một xâu!” Đan Niên cái khó ló cái khôn, chỉ vào hai nam nhân lực lưỡng đang bán kẹo hồ lô cách đó không xa.
Tuệ Nương cũng tỉnh ngộ lại, vỗ vỗ đầu Đan Niên, “Hài tử ngốc, phải bán hết kẹo hồ lô mới có tiền mua bánh bao thịt cho con ăn a, giữa kẹo hồ lô và bánh bao thịt, con chọn cái nào?”
Đan Niên vờ rầu rĩ không vui, hai má phồng lên thành bánh bao, ngồi bẹp xuống hờn dỗi không lên tiếng.
Tuệ Nương cảm thấy diễn bao nhiêu đây đã đủ, “Vị quan nhân nay là muốn mua cái bình của chúng ta?”
Vương Tam lang nhìn nhìn nam nhân lực lưỡng bán kẹo hồ lô trong đám người, phẫn nộ hừ một tiếng, “Chỉ là cái bình rách nát, bất quá là đồ cũ lâu năm, lão gia đây không thèm!” Phất tay áo đi.
Tuệ Nương và Ngô thị đồng thời nhẹ nhàng thở ra, nhất là Ngô thị, sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Tiễn ôn thần đi, lại đưa đến vài người hỏi mua hàng. Nghe là món làm từ trái cây tươi, đều phải đòi nếm thử, nếm xong đều khen ngon. Nhưng nghe nói một bao giá hai đồng tiền, đều lắc đầu bỏ đi.
Một bao hai đồng tiền là mức giá mà Đan Niên đã cẩn thận tính toán. Thành phần chủ yếu trong trái cây là nước, sau khi chế biến thành mứt, khối lượng bị mất đi rất nhiều. Đã vậy, thời đại này còn chưa thuần thục công nghệ tẩy màu, biến đường đỏ thành đường trắng nên giá đường trắng đắt kinh người. Một bao mứt khoảng một cân, tính ra, nếu bán hai đồng tiền, bất quá chỉ lời nửa đồng tiền thôi, đó là còn chưa tính đến tiền nhân công.
Sau một hồi lại thêm vài người đến ăn thử nhưng không chịu mua, Đan Niên nhịn không được nhảy dựng lên. Nàng ngay từ đầu đã tính sai lầm rồi, thời đại này không giống như hiện đại, có nhiều mặt hàng phong phú, có thể sản xuất theo quy mô công nghiệp; kiếp trước, mứt chỉ là món ăn vặt phổ thông, nhưng ở đây, vào cái thời mà ngay cả đi lại cũng tốn kém, mứt lại là món hàng xa xỉ.
“Nương, người trên chợ đều là người thường, không có tiền mua.” Đan Niên nhắc nhở Tuệ Nương.
“Đan Niên đừng lo lắng, bán không được thì cho các con làm ăn vặt. Cũng không giá trị gì.” Tuệ Nương cũng nghĩ đến vấn đề này, an ủi Đan Niên.
“Nương, hay là chúng ta tìm cửa hàng bánh để bán đi, nghe lão Vương nói những nhà người có tiền trong trấn đều mua đến cửa hàng mua bánh về ăn, khẳng định sẽ thích ăn món của chúng ta.” Đan Niên không ngừng cố gắng.
Tuệ Nương trầm tư một lúc lâu, ý tưởng Đan Niên quả thật rất có lí, ở chợ đã nửa ngày cũng không bán được một bao, đã vậy còn bị ăn thử sắp hết một bao, Ngô thị ngồi nhìn mà đau lòng nửa ngày.
Thu sạp lại, Tuệ Nương và Ngô thị ôm cái bình, Đan Niên theo sát bên cạnh Tuệ Nương, nghe ngóng tìm xem cửa hàng bánh nào có tiếng trong trấn, thất quải bát quải cuối cùng cũng tìm được chỗ.
Cánh cửa sơn đen, phía trên treo bảng chữ đỏ “Lục Phương Trai”, mặt tiền cửa hàng có vẻ sạch sẽ, có rất nhiều loại bánh bầy trên quầy, muốn ăn cái nào chỉ cần nói bọn tiểu nhị giáp cái đó, sau đó gói kỹ lại bằng giấy dầu.
Đan Niên không khỏi cảm thấy bội phục lão bản* cửa hàng này, chẳng những bọn tiểu nhị đều mặc quần áo sạch sẽ, lúc gắp bánh còn rất cẩn thận, không để tay chạm vào ánh, nói chuyện cũng không lớn tiếng, sợ nước miếng bay ra dính vào bánh. Xem ra lão bản cửa hàng không phải người phàm tục.
* Lão bản = ông chủ / sếp / bossTiểu nhị trong cửa hàng thấy ba người Tuệ Nương đứng giữa trời nhìn vào, vội tiến lại chào hỏi, khách khí hỏi: “Đại tẩu muốn cái gì, có cần tiểu nhân giới thiệu một hai?”
Đan Niên thấy tiểu nhị tố chất không tệ, ấn tượng đối với lão bản cửa hàng lại tốt thêm một chút, “Lão bản của các ngươi đâu? Chúng ta là đến giao hàng.” Đan Niên giành trước nói.
Tiểu nhị nhìn nhìn cái bình trong tay Tuệ Nương và Ngô thị, tuy có chút nghi hoặc nhưng không nói gì, gật đầu đáp ứng, xoay người vào trong.
Không bao lâu sau, một nam tử trung niên mặc áo vải xanh đi ra, người này ước chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có chút gầy yếu, chắp tay hành lễ với Tuệ Nương và Ngô thị, “Nhị vị tẩu tử, tại hạ họ Phùng, là lão bản nơi này, nghe tiểu nhị nói là các ngươi tới giao hàng, này…”
Tuệ Nương vội vàng nói rõ ý đồ của mình, lão bản cửa hàng thật ra cảm thấy rất hứng thú với vụ bán mứt, thử qua cũng thấy hương vị rất hài lòng, chính là không biết còn người nào thích nữa không, hẹn Tuệ Nương trước lưu lại hai mươi bao, trả một nửa số tiền, chờ ba ngày sau Tuệ Nương lại đến, nếu bán được sẽ thanh toán tiếp, đồng thời mua toàn bộ phần mứt mới.
Tuệ Nương thấy thời gian không còn sớm, Thất Thúc công giờ này chắc đã mua đủ đồ chất lên xe lừa, nếu để người ta chờ mình cũng không tốt, liền thu hai mươi đồng tiền của lão bản, rồi cùng Ngô thị dẫn Đan Niên về.
Dọc theo đường về, Ngô thị rất cao hứng, cười suốt chuyến đi, còn vụng trộm lau nước mắt, thấy Tuệ Nương không hiểu, giải thích: “Tẩu tử, ta hôm nay rất vui. Đây là lần đầu tiên ta kiếm được tiền, rất vui a!”
Đan Niên có chút thương hại Ngô thị, Trương thị thường xuyên đến nhà nàng, nói nhiều nhất chính là chuyện của Ngô thị. Lúc ở nhà mẹ, ca ca không nên thân, chị dâu sai bảo nàng như chó, đến nhà chồng cũng không được thương yêu, nàng chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, hi vọng duy nhất đại khái chính là Tiểu Thạch.
Trở về nhà, Thẩm Lập Ngôn nghe nói bán mứt được hai mươi đồng tiền cũng rất cao hứng, nói là đường trắng tổng cộng chỉ mới mười đồng tiền. Đan Niên liếc trắng mắt, đào tuy rằng là của nhà mình, nhưng không phải là tiền sao? Tiền nhân công cũng không phải tiền sao? Rơm rạ nhóm lửa cũng phải tính phí tổn a. Quả nhiên là đọc sách lâu, không biết làm ăn buôn bán gì hết.
Tuệ Nương lại đưa ra một vấn đề mới, “Lục Phương Trai lão bản hỏi món này tên là gì, ta nhất thời cũng không nói được. Đặt tên thì tốt đây?”
Đan Niên thiếu chút nữa lanh mồm lanh miệng thốt ra: “Tên là mứt!” May mà kịp thời thắng lại. Thời này không có thứ này, nói không chừng ngay cả cái “Bô” cũng không có, vì an toàn, vẫn là giả như không biết gì hết thì hơn.
Thẩm Lập Ngôn nghĩ nửa ngày, “Không bằng gọi là cam quả như hà?”
Đan Niên vỗ trán, cha, ngài đặt tên vẫn không sáng tạo chút nào.
Buổi tối lúc sắp đi ngủ, Đan Niên chợt nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng. Các nàng đem mứt giao cho lão bản của Lục Phương Trai, lại không lấy một tờ biên lai hay cái chứng từ gì hết, ngộ nhỡ lão bản đó không chịu thừa nhận thì làm sao bây giờ? Như vậy chẳng phải là khi không lỗ mất hai mươi túi mứt sao?
Không biết cổ nhân có ý thứ chủ quyền hay chưa, tiền còn thiếu không biết có lấy lại được không. Đan Niên lăn qua lộn lại nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được mệt mỏi, lăn ra ngủ.
Đến ngày ước định với lão bản của Lục Phương Trai Phùng, Đan Niên thức từ sáng sớm, quấn quít lấy Tuệ Nương năn nỉ dẫn mình theo. Bởi vì Đan Niên là nữ hài tử, đối với nghiệp học đương nhiên không có yêu cầu cao như Thẩm Ngọc. Bị Đan Niên làm nũng ăn vạ một hồi, Tuệ Nương đành chiều theo ý nàng.
Tuệ Nương và Ngô thị hai ngày nay lại làm hai vò mứt, bởi vì kỹ thuật thuần thục, tốc độ lẫn hương vị của thành phẩm đều khá hơn so trước kia nhiều.
Lần này Thẩm Lập Ngôn rảnh, dặn Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch ngoan ngoãn ở nhà học bài, đánh xe ngựa trong nhà, đưa Tuệ Nương, Đan Niên và Ngô thị lên trấn. Lúc gần đi, Đan Niên còn đắc ý lè lưỡi nhìn Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc hầm hừ không thèm để ý nàng.
Dọc theo đường đi, Ngô thị cứ lo lắng không biết mứt có được người ta hoan nghênh không, Phùng lão bản có chịu tiếp tục hợp tác với bọn họ không. Đến Lục Phương Trai, lại phát hiện Phùng lão bản đang ngồi chờ trong cửa hàng.
Nguyên lai, chiều hôm đó mứt đã bán hết một nửa, đến sáng ngày thứ hai liền bán sạch, hai ngày nay còn không ngừng có người tới hỏi mua. Nghe nói, mứt rất được các thiếu gia, tiểu thư và phu nhân yêu thích, ngay cả người già lớn tuổi cũng thích, ăn vừa giòn vừa mềm lại không dính răng, với lại, mấy người nhà giàu vốn không để ý đến mấy đồng tiền nhỏ.
Phùng lão bản thấy bọn họ đến, đem tiền của mứt lần trước và lần này trả một lượt, quanh co lòng vòng muốn được nghe cách làm mứt.
Đây chính là chuyện cơ mật, cho ngươi biết, chúng ta còn bán cái gì? Thẩm Lập Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ một câu “Hồi còn nhỏ thấy các trưởng bối làm, truyền xuống” liền dập tắt ý đồ của Phùng lão bản.
Phùng lão bản đổ không hổ là người làm ăn buôn bán, dù không hỏi được đáp án cũng không có một chút mất hứng, hòa hòa khí khí ước định với Thẩm Lập Ngôn, về sau mứt làm ra, chỉ đưa đến cửa hàng của hắn, hắn sẽ ấn theo giá hai đồng tiền một cân, tuyệt không khất nợ.
Thẩm Lập Ngôn không suy xét bao lâu liền đáp ứng, Tuệ Nương và Ngô thị ở trấn này lạ nước lại cái, vốn hắn cũng không yên tâm để cho hai nữ nhân xuất môn, mà bản thân lại không rảnh để có thể thường xuyên lên trấn, có người đồng ý làm đại lý xem như đã giải quyết giúp bọn họ khó khăn không nhỏ.
Bởi vì lần này đi ra ngoài bằng xe ngựa nhà mình, Thẩm Lập Ngôn đậu xe ngựa ở đầu chợ, để hai nữ nhân dẫn Đan Niên nơi nơi đi dạo, đợi đến buổi trưa mới trở về.
Lần này Tuệ Nương dẫn Đan Niên đến những chỗ bán hoa và vải dệt. Đi một hồi, Đan Niên thấy mắt mình sắp hoa lân. Tuệ Nương, Ngô thị thấy trâm cài đầu nào đẹp, thấy y phục nào xinh, liền ướm thử lên người Đan Niên, không ngừng khoa tay múa chân, hận không thể đem Đan Niên trang điểm thành công chúa.
Đan Niên phải nháo đói bụng ồn ào lên, đòi về nhà ăn cơm, Tuệ Nương và Ngô thị mới lưu luyến không rời ôm Đan Niên về, rồi sợ Đan Niên đói, mua cho Đan Niên một cái bánh rán hành và một xâu kẹo hồ lô.
Đan Niên khẽ lau mồ hôi, ngầm hạ quyết tâm, không bao giờ đi dạo phố với Tuệ Nương và Ngô thị nữa.