*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bạn học Đỗ” Thẩm Hoài Dữ nhíu mày, nhìn cô “Em chắc không phải là——”

“Tôi nói chính là con vẹt Xám Úc” Đỗ Minh Trà mặt không đổi sắc “Chính là cảm thấy nhìn nó hình như không có lớn như vậy.”

“Cái này đơn giản” Thẩm Hoài Dữ ung dung từ tốn “Lần sau cô đến, bắt lấy nó cẩn thận ước lượng xem.”

Đỗ Minh Trà gật đầu: “Như vậy tốt quá.”

Tốt…cái mông!!!

Thầy Hoài xứng đáng bị độc thân đến bây giờ! Xứng đáng không tìm được bạn gái, bạn trai cùng giới hoặc không cùng giới!

Hai người ở trước lối vào tòa nhà dạy học hữu hảo tách ra, Đỗ Minh Trà ngoài mặt nở nụ cười nhẹ tạm biệt Thẩm Hoài Dữ, trong lòng thì lại chỉ có một ý nghĩ——

Đánh chết cũng không thể tìm bạn trai độc miệng như vậy được——

Cô nhịn không được thương cảm cho người bạn gái tương lai của Thẩm Hoài Dữ.

Có một người chồng như thế này, người vợ tương lai nhất định mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng.

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh cuối cùng cũng đến.

Cố Nhạc Nhạc đi đến chỗ ba của nó chơi, tạm thời không cần Đỗ Minh Trà đến Cố gia dạy học.

Bạn trong phòng ký túc đều quay về nhà, chỉ còn lại một mình Đỗ Minh Trà.

Bây giờ cô lẻ loi đơn côi.

Cô ở đâu thì nhà ở đó.

Đỗ Minh Trà định cho bản thân một kỳ nghỉ lễ thật tốt, lại nhận được điện thoại của ông cụ Đặng, muốn cô đi khách sạn Quân Bạch cùng ăn cơm.

Cô không từ chối được nên đồng ý đi.

Chỉ là sau khi đến, mới phát hiện ông ấy căn bản không đến.

——Bữa cơm hôm nay là Ôn Chấp mời.

Đặng Ngôn Thâm làm trung gian.

Hôm đó ở trạm cuối cùng của Color Me Run là do Ôn Chấp trông coi, cũng là anh ta đột ngột làm trái với quy định của cuộc thi, hất nguyên một chậu bột màu.

Mắt Đỗ Minh Trà đau cả một buổi chiều, ngày thứ hai còn không thể gặp gió, rất dễ bị chảy n,ước mắt.

Biệt Vân Trà đi theo sát cô càng thảm hơn, mắt bị sưng đỏ, hiện tại vẫn phải đo kính đen che chắn.

Thẩm Thiếu Hàn đánh Ôn Chấp một trận, xách hắn đến nhận lỗi với hai người các cô.

Đỗ Minh Trà cảm thân bản thân giống như là kiểu tiện thể vậy.

Giống như là đi chợ mua rau mua một tặng một, mua một bó rau cần, tặng mấy nhánh hành.

Trong mắt của Thẩm Thiếu Hàn, cô chính là nhánh hành được tặng đó.

Bên tai là tiếng Ôn Chấp nói xin lỗi Biệt Vân Trà: “Xin lỗi, tôi hôm đó chơi vui quá trớn….”

Đỗ Minh Trà không tập trung tùy ý lướt vòng bạn bè, nhìn động thái của các bạn tốt.

Hoắc Vi Quân tham gia lễ khai trương cửa hàng mới của ba cô ấy.

Triệu Tâm Kiến cùng mẹ đi leo núi Hoa Sơn.

Khương Thư Hoa cùng em trai chia sẻ một chiếc bánh kem.

Thẩm Tuế Tri vui vẻ cùng với anh trai ngồi vòng đu quay.

……

“Minh Trà” Ôn Chấp đột nhiên gọi cô “Xin lỗi.”

Đỗ Minh Trà: “Hả?”

Quan hệ giữa cô và Ôn Chấp không được tốt.

Với tư cách là bạn tốt đồng thời là đàn em khóa dưới của Đặng Ngôn Thâm, Ôn Chấp nhiều lần tới lui nhà của Đặng Ngôn Thâm. Đỗ Minh Trà không dưới một lần nghe thấy, Ôn Chấp gọi cô đều dùng “cái người em gái nhặt được của cậu” “cái tiểu hồ ly tinh sẽ tranh gia sản với cậu”.

Ôn Chấp vẻ mặt vô cảm nhắc lại lời nói vừa nãy, lời xin lỗi không chút thành ý: “Xin lỗi, là tôi vui quá trớn——”

“Phụt.”

Không biết là ai cười lên một tiếng.

Ôn Chấp vẫn có thái độ coi thường Đỗ Minh Trà như cũ, không chút hổ thẹn vì hại mắt và đầu gối của cô bị thương.

So với thái độ khép nép xin lỗi Biệt Vân Trà lúc nãy giống như hai người khác.

Đỗ Minh Trà vươn tay, ngăn lại lời anh ta định nói tiếp: “Đợi chút.”

Cô chìa tay, dùng cái muôi múc cho mình bát canh cá.

Ôn Chấp nhìn cô, không kiên nhẫn: “Cô nếu không nguyện ý nghe thì——Đậu!Cô làm cái gì vậy!!!”

Đỗ Minh Trà đứng dậy, dùng bát canh cá đó hất thẳng lên mặt hắn.

Cô dùng giọng nói không chút cảm xúc nói: “Ai ya, tôi không cố ý.”

Bát canh cá trộn cùng ớt và tiêu, nóng hổi chảy từ trên mặt hắn chảy xuống, Ôn Chấp vô cùng tức giận: “Đỗ Minh Trà! Cô đừng có mà cho mặt mũi mà không muốn!”

Thẩm Thiếu Hàn sắc mặt trầm xuống, anh ta vừa định mở miệng, Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Biệt Vân Trà ở bên cạnh đã áp má lên cánh tay anh ta, rầm rì: “Học trưởng, em sợ quá.”

“Tôi không cần anh xin lỗi” Đỗ Minh Trà cầm cặp sách “Chúng ta hòa nhau”.

Đặng Ngôn Thâm ở bên cạnh sững sờ.

Ôn Chấp tức giận muốn đánh Đỗ Minh Trà, bị Đặng Ngôn Thâm khóa cổ lại.

Đặng Ngôn Thâm sống chết ngăn anh ta, khuyên anh ta: “Tiểu Chấp! Em họ tôi tính tình không được tốt, cậu nhường em ấy….”

Đỗ Minh Trà đầu cũng không quay đi thẳng ra khỏi ghế lô.

Lúc đi đến đây nhìn thấy tầng này có ban công riêng.

Cô vội vàng đi qua.

Vừa nãy lúc hất lên Ôn Chấp, mắt của Đỗ Minh Trà cũng bị hơi cay của canh cá hun vào.

Hiện tại đang cay xè không ngừng chảy n,ước mắt.

Cô cần phải tìm chỗ không người để từ từ hồi phục lại.

Đỗ Minh Trà ngồi trên ghế gỗ, rút khăn giấy ra, vừa lau nước mắt vừa cảm khái——

Ớt này sao lại cay như vậy. QAQ

Căn phòng chỉ cách ban công một tấm kính.

Cố Nhạc Nhạc và con vẹt Xám Úc, một người một chim ồn ào đuổi bắt, vô tình quay mặt nhìn thấy Đỗ Minh Trà.

Cậu nhóc vô cùng vui vẻ, đi đẩy Thẩm Hoài Dữ: “Hoài Dữ, cậu nhìn! Cô giáo Đỗ cũng ở đây.”

Thẩm Hoài Dữ lười biếng cầm quyển tạp chí đang che mặt xuống, thờ ơ nhìn qua.

Nháy mắt đóng băng.

Cách một tấm kính trong suốt, ở ngoài ban công thực vật xanh tươi, chè hoa vàng*, lan hồ điệp với các đóa hoa màu tím xinh đẹp hòa lẫn vào nhau với, giữa muôn vàn bông hoa như vậy, Thẩm Hoài dữ vừa nhìn đã thấy Đỗ Minh Trà.

*Chè hoa vàng

Cô yên tĩnh ngồi nghiêng ở đó, đầu hơi cúi xuống.

Áo sơ mi cũ màu trắng, bờ vai gầy yếu, giống như cành liễu yếu ớt.

Đây là kính nhìn một chiều, Đỗ Minh Trà không nhìn rõ được bên trong, nhưng hai người bên trong lại nhìn thấy cô rất rõ.

Bao gồm cả việc lúc này cô đang rút khăn giấy, chậm rãi lau nước mắt.

Hình như rất thương tâm.

“......Cô giáo Đỗ khóc à?” Cố Nhạc Nhạc kinh ngạc “Có người bắt nạt cô giáo Đỗ? Hoài Dữ, cậu phải chống lưng cho cô giáo Đỗ!”

Thẩm Hoài Dữ gấp quyển tạp chí lại, vứt lên trên bàn: “Thiếu Hàn hôm nay cũng ở đây.”

Bộp.

Quyển tạp trí và mặt bàn tiếp xúc với nhau phát ra tiếng kêu vang.

“Không giống nhau” Cố Nhạc Nhạc cẩn thận nói “Thẩm Thiếu Hàn đi dỗ, chị ấy yêu Thẩm Thiếu Hàn thì phải làm sao? Cậu không phải vẫn độc thân sao?”

Thẩm Hoài Dữ cười: “Cậu không có khả năng cưới cô giáo Đỗ của con.”

Con vẹt Xám Úc đột nhiên vỗ cánh: “Cưới! Cưới!”

Bị Cố Nhạc Nhạc một tay đẩy ra.

“Hử? Hai người cãi nhau à?” Cố Nhạc Nhạc cuối cùng ý thức được chỗ không đúng, cậu nhóc đuổi con chim sang một bên, quan sát biểu cảm của Thẩm Hoài Dữ “Thật sự cãi nhau à?”

“Không phải cãi nhau” Thẩm Hoài Dữ nói “Con còn nhỏ, không hiểu được.”

“Không được, hai người cho dù cãi nhau cũng không thể chia tay” Cố Nhạc Nhạc vô cùng căng thẳng, cậu nhóc chỉ con vẹt đang ưu nhã xoay đầu chải chuốt lông bên cạnh “Không có chuyện gì mà trẻ con không giải quyết được, làm sao lại phải cãi nhau? Nếu không, cậu đánh con vẹt một trận để trút giận, đằng nào thì nó cũng là một con chim, cái gì cũng không hiểu.”

Con vẹt Xám Úc: “Két?”

“Không liên quan đến cái này” Thẩm Hoài Dữ hai tay đan vào nhau “Xét về bối phận, Minh Trà còn phải gọi cậu một tiếng ông hai.”

“Cũng không phải là thân thích” Cố Nhạc Nhạc nói “Con không quan tâm, tóm lại cô giáo Đỗ không thể cùng với người khác được, cậu đợi chút.”

Cậu nhóc đột nhiên nhớ ra một chuyện, từ trong cặp sách của mình, ra sức lấy ra một hộp quà. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.

“Đây” Cố Nhạc Nhạc nói “Đây là cô giáo Đỗ bảo con đưa cho cậu, nói nhất định phải giao tận tay cậu. Hôm qua cậu không đến, con đã nhận trước cho cậu.”

Hộp quà không to, trên mặt được thắt nơ bướm tinh tế bằng dây ruy băng màu xanh coban.

Thẩm Hoài Dữ nhận ra, đó là vỏ hộp đồ ngọt lần trước sai Bạch Siêu đi đưa cho Đỗ Minh Trà.

Ngón tay của Thẩm Hoài Dữ chạm lên hộp quà: “Tặng cho cậu?”

“Đúng vậy” Cố Nhạc Nhạc nói “Bản thân cô giáo Đỗ rất tiết kiệm, nhưng vẫn nhớ đến tặng quà cho cậu. Trong này nói không chừng là kẹo do tự bản thân cô ấy làm hoặc là điểm tâm thơm ngào ngạt, socola. Cũng có thể là tấm bưu thiếp, thiệp chúc mừng đầy tâm ý của cô gái, trên mặt viết đầy lời ngưỡng mộ cậu của cô gái——”

“Dừng” Thẩm Hoài Dữ gõ đầu cậu nhóc một cái “Con từ chỗ nào học được mấy lời này?”

Cố Nhạc Nhạc: “Trong phòng sách của mẹ.”

Thẩm Hoài Dữ thở dài.

Ngón tay vuốt ve dải ruy băng xanh coban.

Dải ruy băng mềm mượt, sẫm màu, giống như con rắn độc trong vườn địa đàng dụ dỗ Adam và Eva ăn trái cấm.

Phun ra những lời cám dỗ.

Anh nói: “Cậu không nên nhận, con trả lại cho cô ấy.”

Cố Nhạc Nhạc gấp gáp: “Không quan tâm cậu nhận hay không, cậu dù thế nào cũng nên nhìn một cái đã! Vạn nhất, vạn nhất sau khi cậu thấy rồi lại bị cô giáo Đỗ làm cho cảm động thì sao? Đây có thể là hộp quà chứa đầy tâm tình xấu hổ của cô gái đó!”

Thẩm Hoài Dữ nhìn ra hướng bên ngoài cửa kính.

Đỗ Minh Trà vẫn đang lau nước mắt.

Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, kéo dây ruy băng, mở hộp ra.

Không phải là điểm tâm mỹ vị gì, cũng chẳng phải thứ đồ nhỏ bé chứa đựng tâm tư tinh tế, càng chẳng phải cái gì mà đầy tâm ý của cô gái.

Bên trong chiếc hộp bọc xinh đẹp, một quyển sách lẻ loi nằm đó——

[Tại sao những lời của bạn khiến người khác không thích nghe]