Ngày nghỉ, mười giờ sáng, mặt trời cực kỳ lớn, thời tiết rất nóng, bầu không khí thực khó chịu.

Phương Đồng Ân không có cách nào để ngủ nướng nữa, bởi vì liên tiếp nửa tháng rồi không khí luôn trầm mặc, miễn cưỡng vui vẻ, cuối cùng cũng làm ba Phương và mẹ Phương nổi giận, bọn họ nhất định đem cô lôi ra khỏi giường, không hề thương tiếc đuổi ra khỏi nhà.

Được rồi, vậy thì ra khỏi nhà, dù sao ở nhà mãi cũng khổ sở, cô sẽ nghĩ ngợi lung tung, cho dù muốn nằm trên giường giả chết, cũng rất khó khăn, đã mấy ngày rồi cô bị mất ngủ nghiêm trọng.

Đưa tay sờ vào túi tiền, cô xác định không có mang theo di động. Thật ra là cô cố tình, đến cả sạc pin cũng không giám, quyết định để mặc bản thân mình tự quên đi.

Lâu như vậy không có liên lạc với Minh Kiệt, cậu nhất định sẽ phát điên rồi!

Về cơ bản, cô lại bắt đầu làm con rùa đen rút đầu, mà lần này còn tệ hại hơn.

Cho dù vừa hết giờ làm đã nhìn thấy xe của cậu ở trước của công ty, cô cũng thà nhanh chóng xoay người, chạy như ma đuổi qua phố, đánh chết cũng không muốn chạm mặt cậu.

"Rốt cuộc con muốn làm như thế nào? Minh Kiệt ở nhà đợi con suốt ba giờ liền, tuần này ngày nào cậu ấy cũng đến nhà mình điểm danh, concùng với cậu ấy cãi nhau sao?" Mẹ Phương lo lắng, nửa đêm đi theo vào phòng Phương Đồng Ân truy hỏi.

"Đừng tưởng rằng tiểu tử kia thực sự rất nhàn rỗi, nhàn rỗi đến nỗi ngày nào cũng đặc biệt đến nhà chờ con, mấy ngày nay ba thấy hình như công việc của nó rất nhiều, cả người rất mệt mỏi, mắt thâm quầng càng lúc càng nghiệm trọng. Nếu các con có cãi nhau, có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, không nên dùng cách hèn nhát này để trốn tránh vấn đề." Ba Phương lần này lựa chọn đứng về phía Lệ Minh Kiệt, bởi vì gần đây con gái giống như cái xác không hồn, hỏi cái gì cũng không nói.

"Chị hai..... hazzz, em cũng không biết phải nói với chị như thế nào nữa." Em trai năng nề vỗ vỗ vai Phương Đồng Ân, muốn cô tự mình giải quyết ổn thỏa.

"Chị nhớ Minh Kiệt hình như có nói qua, lần này cậu ấy tạm thời trở về, không bao lâu nữa lại phải quay lại Mĩ, em không thấy bây giờ còn có thời gian ở bên cậu ấy, sao không nắm chắc cơ hội ở chung nhiều hơn, lại ngu ngốc tránh mặt không gặp là sao? Đầu của em có lẽ là toàn bã đậu à, nếu không sao lại làm cái trò hề này?" Chị Phương từ trước tới nay luôn thẳng thắn, tất cả những gì nói ra khỏi miệng luôn ác độc đâm vào lòng người.

Nặng nề thở dài một hơi, Phương Đồng Ân vô lực rũ bả vai xuống, đóng cửa phòng, kéo lê chân bước ra ngoài.

Cô cũng biết bản thân mình rất hèn nhát, thế nhưng..... Thế nhưng vẫn trốn tránh.

Nhưng mà...... Đã qua hai tuần rồi không có gặp Minh Kiệt, không nói chuyện với cậu dù chỉ một câu, mọi người cho rằng cô vui vẻ lắm sao? Cô đau khổ muốn chết.

"Á..... Đã qua hai tuần lễ rồi." Vậy..... Minh Kiệt hẳn là đã gặp mặt vị thiên kim tiểu thư kia xong rồi!

Có phải cậu thấy cô ta rất đẹp? Có cảm thấy cô ta rất biết ăn mặc? Có phải cậu đã xác định cô ta sẽ là vợ của cậu rồi? Chẳng những có tiền, có thế, có lợi, còn có thể trợ giúp cậu....

Nhất định cậu rất vui mừng đi! Nói không chừng thời gian này mỗi ngày đều đi tìm cô, là vì để nói cho cô biết chuyện này, nói cậu cần là một người có đức có tài có thể trợ giúp cho sự nghiệp của cậu, mà không phải giống như con khỉ vừa không yên tĩnh lại vừa ầm ĩ là cô.

Nghĩ tới đây, trái tim Phương Đồng Ânmơ hồ có cảm giác đau đớn.

Lần này cái giá phải trả thật sự quá cao, rất đắt, vừa phải học buông tay, vừa phải tập thói quen đau lòng, còn phải trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng và mùi vị tan nát cõi lòng......

Cô dừng bước lại trước cổng nhà, tựa đầu vào tường, đưa tay túm lấy vạt áo, cảm giác không còn cách nào có thể dứt được nỗi đau đang quấy rầy cô, làm cho cảm xúc của cô khó mà hồi phục.

"Đau đầu sao?" Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau thân thể của cô.

Phương Đồng Ân bất giác lắc đầu một cái, chỉ cảm thấy mùi vị đau lòng làm cho cô ngay cả động lực để bước đi cũng không có.

"Thì ra là không thoải mái! Chưa ăn sáng sao?"

Ăn sáng? Cảm giác khổ sở cũng đã làm cho cô no rồi, đâu còn tâm trạng ăn cái gì nữa chứ?

"Hóa ra cậu không chỉ là ngu ngốc, còn có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân." Người đàn ông líu ríu như nghĩ tới điều gì đó, giống như đã phát hiện ra ngay cả cậu cũng cảm thấy chuyện lạ.

Thoáng chốc, tinh thần cô đã phục hồi lại, thầm nghĩ, vừa rồi có tiếng người rất quen thuộc, giống như.... Hình như cô quen người đó.

Lập tức ngẩng đầu, cô vội xoay người, giây tiếp theo, sắc mặt càng trở nên tệ hơn, ánh mắt sợ hãi, ngay sau đó muốn chạy trốn.

Đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ nhanh chóng bắt được kẻ nhát gan, đem cô vây trong tường cùng mình đối mặt, tức giận nhìn cô.

Không thể động đậy, không có đường lui, Phương Đồng Ân cắn môi, ra vẻ vô tội sợ hãi nhìn khuôn mặt người đàn ông cao lớn trước mắt.

"Lại muốn chạy trốn tới nơi nào? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cho cậu trốn bao lâu?" Lệ Minh Kiệt mặt mang theo nụ cười, ý cười trong tận đáy mắt, còn khi toát ra làm người khác sợ hãi.

Người này đúng là người xa lạ..... Cô không tránh được run lên một cái.

Biết Minh Kiệt nhiều năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ thấy cậu tức giận như vậy.

Cho dù không vui, cậu cũng chỉ là lạnh lùng không lên tiếng trừng mắt nhìn cô, hoặc là mặc kệ cô, mắt trợn trắng với cô.

Mà bây giờ khuôn mặt Minh Kiệt như là muốn bốc hỏa, toàn thân tản ra khí lạnh kiêu ngạo tà ác như "Ta là đại ác ma", hai tròng mắt thâm thúy lóe ra cơn thịnh nộ, cùng tia tàn nhẫn khát máu.

Cô có có dự cảm không tốt, biết mình sắp gặp đại họa rồi.

Khóe miệng xinh đẹp tao nhã chậm rãi nâng lên bốn mươi lăm độ, Lệ Minh Kiệt nhẹ giọng gọi, "Phương Đồng Ân."

"... ......"

"Cậu nhất định phải chết."

"Hử.....Ách?"

"Cảm giác trốn tránh rất dễ chịu nha! Trốn nữa đi! Tốt nhất trốn cả một đời đi, đừng để cho tôi tìm được." Cậu nheo mắt lại, cúi đầu, chậm rãi tiến sát lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Tôi......Tôi......"

"Chúng ta nên tính toán rõ ràng một chút rồi." Cậu ngoan độc lên tiếng.

Thân thể Phương Đồng Ân khẽ run một cái, nuốt nước miếng, tim đập loạn.

Có lẽ không chỉ là xong đời thôi, như cậu vừa mới nói.....Cô chết chắc rồi.

Chuông điện thoại vang lên, rất nhanh, tự động kết nối loa ngoài.

"Minh Kiệt, Con không thể bỗng nhiên tuyên bố từ chức CEO ở công ty, con không biết hiện tại con đang sở hữu toàn bộ nhân viên nòng cốt sao? Bọn họ trung thành tậm tâm với con, nếu con không báo trước mà từ chức, đối với công ty sẽ ảnh hưởng cực lớn, con không biết sao?" Mẹ Lệ Minh Kiệt giọng điệu khẩn trương hoảng sợ.

"Biết, làm sao con có thể không biết?" Lệ Minh Kiệt giữ tay lái, bình tĩnh cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo nguy hiểm, "lúc trước mẹ hi vọng đem công ty giao cho con xử lý, không phải là vì để củng cố hoạt động của công ty sao? Nhưng có vẻ như mẹ đã quên hỏi con, vì sao lại bằng lòng chấp nhân yêu cầu của mẹ?"

"Vì sao bằng lòng chấp nhận yêu cầu của mẹ? Không phải......Không phải vì con cũng có dã tâm, hi vọng mượn công ty của mẹ thể hiện năng lực và phát triển sự nghiệp của mình sao?" Mẹ Lệnghi hoặc hỏi lại.

"Đó là cá nhân mẹ tự nghĩ ra. Đúng, là con muốn thử năng lực của mình, cũng muốn phát triển sự nghiệp, nhưng mà không có nghĩa là con nhất định tiếp nhận công ty của mẹ, với con mà nói, công việc đó cùng lắm là một thử thách nhỏ, con muốn hiểu rõ năng lực của bản thân, rốt cuộc thì có thể làm được những gì." Vẻ mặt Lệ Minh Kiệt ôn hòa nói.

"Như vậy......Con thành công rồi, có phải không? Con đã thành công có được lòng trung thành của tất cả nhân viên, tất cả mọi người đều đã thừa nhận năng lực của con, con cũng đem công ty phát triển lớn mạnh, vì sao....."

"Vì sao sau khi thành công nói bỏ liền bỏ ngay? Mẹ, mẹ thật sự không hiểu con của mình rồi." Thừa dịp đang chờ đèn đỏ, cậu quay đầu, nhìn Phương Đồng Ân đang ngồi bên cạnh, từ đầu tới cuối sợ hãi không dám nhìn về phía cậu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo nguy hiểm. "Bởi vì mẹ đã phá hủy thành quả hơn mười năm dài đằng đẵng con vất vả lập kế hoạch mới có được. Mẹ nghĩrằng con nguyện ý chịu sự an bài của mẹ? Mẹ cho rằng lấy công ty ra là có thể uy hiếp được con? Có lẽ mẹ nghĩ rằng bằng một chút tài sản kia là có thể ép buộc con hi sinh cuôc đời mình? Người có trong tay là tiềm lực kinh tế cùng địa vị quyền lực, với con mà nói, căn bản không có lấy một chút giá trị và lực hấp dẫn, sao mẹ lại có thể cho rằng con sẽ vì những thứ này mà vứt bỏ hạnh phúc của mình chứ?"

Đèn xanh sáng, cậu nhìn phía trước, dường như trở nên đáng sợ, không chút do dự dẫm chân ga, xe hơi lập tức tăng tốc tiến thẳng về phía trước.

Sắc mặt Phương Đồng Ân trở nên trắng bệch, toàn thân cứng nhắc, căn bản không giám nhắm mắt lại, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng biến mất.

"Xe.... Phía trước có xe đạp."

Lệ Minh Kiệt rất nhanh quay tay lái, chuyển qua làn đường khác.

Cô còn chưa kịp thở phào một hơi, lại phát hiện phía trước còn có một chiếc xe tải, sợ hãi kêu la: "Muốn.....Muốn đụng xe sao?"

Lại lần nữa cậu nhanh chóng thay đổi làn xe, trực tiếp tăng tốc, sau đó chạy nhanh trên đường cao tốc.

Cậu tức giận.... Cô thề, thật sự Minh Kiệt đang nổi giận, bởi vì bộ dạng lái xe của cậu rất đáng sợ, cái này là đem toàn bộ cơn thịnh nộ trút lên tốc độ của xe, vừa để trừng phạt cô,khăng khăng lôi kéo cô cùng thực hiện cách làm nguy hiểm như muốn xuống địa ngục, cho dù cô muốn giả ngu, ra vẻ không biết gì cũng rất khó.

Phương Đồng Ân cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tim đập hỗn loạn, muốn hét lên, muốn hô thật to, muốn khóc lớn, muốn cầu xin tha thứ, nhưng mà bây giờ ngay cả tâm trạng làm việc này cô cũng không có.

Cái này so với ngồi tàu lượn trên không còn đáng sợ hơn, cô cự kỳ sợ chết, lại càng không biết cậu có cái loại sở thích này.

Mẹ Lệ Minh Kiệt còn chưa nói xong, di động lại vang lên lời nhắc nhở.

"Minh Kiệt, con đang làm cái gì vậy? Tại sao lại vứt bỏ 60% cổ phần của công ty? Con nên biết, nếu như trên tay không có đủ một nửa cổ phần của công ty trở lên, những người có dã tâm nhất định sẽ thừa cơ hội mua lại cổ phần của concố tình kéo ba xuống, đối với chúng ta mà nói, đây là bất lợi cực lớn, con giải thích rõ cho ba, đến cùng là vì sao lại làm như vậy?" Tiếng bố Lệ Minh Kiệt nổi giận gào lên lên vang vọng trong xe.

Phương Đồng Ân kinh ngạc trừng mắt, khó hiểu nhìn cậu.

Cậu.... Vứt bỏ 60% cổ phần của công ty? Ngay cả loại người không hiểu biết về tổ chức doanh nghiệp như cô cũng biết, làm như vậy chính là đang tự hại chính mình, cô tin cậu cũng hiểu sự tình, thế nhưng tại sao cậu làm như vậy?

"Tại sao làm như vậy?" Không có tại sao, chẳng qua là đột nhiên quyết định, nhất thời nghĩ ra cái này, vậy nên liền làm thôi." Lệ Minh Kiệt cười cười nói, giờ phút này vẻ mặt bướng bình vô tri giống như một đứa trẻ, bởi vì nhất thời nổi hứng chơi đùa, cho nên bất chấp tất cả, vì hứng thú mà làm.

"Đột nhiên quyết định? Con hành động bất ngờ, lãng phí hai năm tâm huyết vất vả khổ cực, con có biết không? Con không sợ tất cả những cố gắng và thành công bị hủy hoại trong chốc lát sao?" Ba Lệ tức giận rống to càng lúc càng đáng sợ.

Phương Đồng Ân đặc biệt tin tưởng, nếu như giờ phút này nếu ông đang ở trước mặt, Minh Kiệt nhất định sẽ bị ông hung hăng đánh cho một trận.

"Lãng phí tân huyết?" Như là đã nghe được một truyện cười, Lệ Minh Kiệt thản nhiên khẽ động khóe miệng, "Không tốn một chút sức lực, dễ dàng có được thành công và lợi ích, rốt cuộc cái gì với được gọi là tâm huyết? Với con mà nói, qua hai năm nắm cổ phần công ty trong tay, bất quá chỉ như là một trò chơi tiêu khiển, có cái gì là cố gắng?"

Ba Lệ ho một tiếng, không dám tin lẩm bẩm, "Trò chơi tiêu khiển?"

"Tất nhiên, bất quá đây chỉ là một trò chơi, có nhất thiết phải nghiêm túc như vậy không? So với cố gắng và tâm huyết của con, ba có biết con hao tốn bao nhiêu thời gian mới tìm được hạnh phúc? Ba mẹ có biết con hi sinh bao nhiêu, mới có thể có được cuộc sống hiện nay không? Mười năm! Con tìm suốt mười năm, mới tìm được hạnh phúc, kết quả thế nào?" Lệ Minh Kiệt lạnh lùng nheo mắt lại, " Thế nhưng ba mẹ chỉ tốn có một ngày, thiếu chút nữa đem hạnh phúc của con phá hủy, so với hai năm cái gọi là tâm huyết, con đã mất mười năm, ba mẹ muốn tính toán như thế nào với con?"