Lăng Kỳ day day huyệt thái dương, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Nam Cung Giác đã nói rồi, hắn phải hoàn thành nghi thức cuối cùng với nữ nhân này, cho nên dù có muốn hay không, hắn cũng phải chu toàn, xem như là làm tròn bổn phận của phu quân đối với nương tử.

Thứ hắn cho nàng cũng chỉ là thân phận chính Vương phi, còn trái tim của hắn, thật thứ lỗi, hắn đã dành trọn cho người khác rồi!

Hắn đứng lên, cố gắng đứng vững, bước từng bước đi đến trước mặt nàng.

Cơ Tuyết cảm nhận được nam nhân kia đã có động thái, đang hướng chỗ nàng đi tới, nàng càng thêm khẩn trương.

Đến khi nhìn thấy mũi giày của hắn, tim nàng càng thêm đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lăng Kỳ đứng lặng một chút trước mặt nàng, hít sâu một hơi, sau đó đưa bàn tay đã chai sần do cầm kiếm quanh năm, chạm vào tấm khăn hỷ, từ từ vén lên.

Khi nhìn thấy Cơ Tuyết sau tấm khăn hỷ, Lăng Kỳ khẽ nhíu mày, bởi vì thứ mà hắn nhìn thấy không phải là khuôn mặt chân chính của nữ nhân mà là tấm mạng che mặt đồng dạng một màu đỏ chói đang hiện hữu trên mặt nàng.

Lăng Kỳ bất giác nhếch khoé miệng, không ngờ trên đời này cũng có nữ nhân thú vị như vậy, quả không hổ là muội muội của Cơ Phong, được Nam Cung Giác phá lệ thu nhận làm nữ đệ tử chân truyền.

Cơ Tuyết lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lăng Kỳ, con ngươi trong suốt chợt chuyển động mang theo ba phần kinh ngạc, bảy phần hiếu kỳ.

Nam nhân trước mắt vô cùng cao lớn, khí khái hiên ngang.

Mặc dù chiếc mặt nạ kia che đi hơn nửa khuôn mặt của hắn nhưng góc cạnh rõ ràng, đường nét tinh tế, lại thêm đôi môi mỏng đang mím chặt càng khiến hắn thêm phần bí ẩn bức người.

Nếu như hắn gỡ bỏ chiếc mặt nạ kia, chưa chắc nàng cảm thấy tuấn mỹ như lời đại ca nói.

Sở thích của nàng vốn không giống người thường, lại đặc biệt thích những gì mang sự bí hiểm, cho nên nàng chính là thích bộ dạng hiện tại của hắn: mang mặt nạ!

Đến khi nhìn vào cặp mắt phượng sắc bén kia, Cơ Tuyết bỗng cảm thấy một trận rét lạnh bức người, nhưng lại mang theo một chút quen thuộc khó tả.

Chỉ là nhất thời nàng không thể nhớ ra quen thuộc như thế nào.

Lăng Kỳ lúc này cũng nhìn nàng đánh giá, và nơi mà hắn chăm chú nhìn cũng là cặp mắt to tròn đang khẽ chuyển động kia.

Điều mà hắn nhìn ra được từ đôi mắt ấy là sự sáng trong thuần khiết, còn sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm, hệt như ánh mắt của người mà hắn đang tìm kiếm.

Đáy lòng hắn dâng lên một nỗi chua xót, hắn chỉ ước gì người đang mặc hỷ phục ngồi trước mặt hắn chính là nàng, người mà hắn đặt ở trong tim.1

Lăng Kỳ chợt nở nụ cười tự giễu, sau đó lại nhanh chóng thu liễm tâm trạng, đưa tay ra trước mặt nàng, cất giọng khàn khàn: "Đi theo ta."

Cơ Tuyết đôi con ngươi khẽ động nhìn người trước mặt, sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay mảnh mai của nàng lên bàn tay hắn, chậm rãi đứng dậy.

Xúc cảm mềm mại từ bàn tay nhỏ nhắn đang nằm gọn trong lòng bàn tay khiến đáy lòng hắn bất giác cũng mềm mại theo.

Hắn khẽ nhíu mày tự hỏi chính mình, vì sao lại có cảm giác này đối với nữ nhân đang đứng bên cạnh hắn?

Có lẽ chính hắn vào lúc này không thể tìm được câu trả lời.

Nhưng sau này khi hắn nhớ lại xúc cảm của ngày hôm nay, hắn đã có thể biết được câu trả lời: bởi vì chính là nàng!

Lăng Kỳ dẫn Cơ Tuyết đi đến trước cái bàn giữa phòng rồi dừng lại, buông tay nàng ra, cầm lấy bình rượu, rót đầy hai chiếc ly để bên cạnh, sau đó cầm lên đưa cho nàng một ly, nhẹ giọng nói: "Rượu giao bôi!"

Cơ Tuyết cầm lấy, lại liếc nhìn hắn, sau đó cùng hắn vòng tay uống cạn chum rượu.

Vị cay nồng ùa vào khoang miệng khiến Cơ Tuyết khẽ ho vài tiếng.

Nàng trước kia rất ít uống rượu, nếu có cũng chỉ nhấp vài ngụm rượu vang nồng độ thấp.

Hiện tại uống loại rượu trắng này, lại là rượu nguyên chất nên nàng không khỏi nhăn mày.

Lăng Kỳ thấy vậy tỏ ra vô cùng quân tử giúp nàng vỗ lưng nhuận khí, giọng nói mang theo ba phần lo lắng: "Không uống được sao còn cố uống hết làm gì? Nhấp miệng cũng được mà."

Cơ Tuyết vỗ vỗ ngực, lắc đầu nói: "Thiếp uống được, không sao, chàng không cần lo lắng."

Lăng Kỳ gật đầu: "Ừm.

Trễ rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi."

Cơ Tuyết mày liễu khẽ động, lên tiếng hỏi: "Vậy còn chàng?"

Hắn nhìn nàng, nét mặt đầy vẻ phức tạp, trầm tư một lúc rồi mới trả lời nàng: "Cùng nhau đi nghỉ."

Cơ Tuyết thoáng rùng mình một cái, xong cũng gật đầu.

Nàng biết, hôm nay là ngày thành hôn của nàng và hắn.

Đêm nay, hiển nhiên là đêm động phòng hoa chúc.

Hiện tại nàng và hắn cũng đã trở thành phu thê, chỉ còn một bước cuối cùng thì sẽ là phu thê chân chính, đồng sàng cộng trẩm.

Cảm xúc của Cơ Tuyết bây giờ vô cùng phức tạp, nàng ở hiện đại còn chưa từng cùng nam nhân nào hôn môi chứ đừng nói đến là ngủ cùng giường.

Đêm tân hôn chẳng lẽ lại đắp mền nói chuyện phiếm? Cho nên, nàng và nam nhân này tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng có thể đoán ra được.

Lặng lẽ hít sâu một hơi, Cơ Tuyết bước từng bước đi về phía chiếc giường lớn, nơi mà nàng đã phải ngồi một mình chờ đợi suốt mấy canh giờ.

Sắp tới đây, nàng sẽ phải cùng nam nhân này làm cái gì mà vận động trên giường...!

A...!Xấu hổ chết mất.

Nàng còn nghe nói lần đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau...!Nàng bất giác cảm thấy sợ hãi.

Cơ Tuyết ngồi xuống một bên giường, toàn thân nàng bất giác cảm thấy nóng rực, vô cùng ngứa ngáy, hệt như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trên người nàng gặm cắn, vô cùng khó chịu.

Lăng Kỳ lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, trong người hắn lúc này cũng không khác Cơ Tuyết là mấy.

Hắn không suy nghĩ nhiều, liền bắt đầu cởi hỷ phục trên người ném sang một bên.

Thấy vẫn còn nóng, hắn lại tiếp tục cởi bỏ tiếp lớp áo bên trong.

Đến khi nửa thân trên không còn gì để cởi ra nữa, hắn mới dừng lại.

Một màn này xảy ra trước mặt Cơ Tuyết khiến nàng không khỏi rùng mình.

Mặc dù không phải chưa từng nhìn thấy nam nhân để mình trần nhưng hiện tại cảm xúc không đúng, cho nên nàng mới thấy rùng mình lo sợ, vội quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn hắn thêm chút nào nữa.

Lăng Kỳ lại không để ý nhiều như vậy, hắn cảm thấy khó chịu trong người, liền đứng lên đi về phía bàn cầm lấy bình rượu uống thêm vài ngụm.

Thế nhưng hắn càng uống, sự bức bối khó chịu trong người càng tăng gấp bội.

Hắn chợt sững người, ánh mắt sắc lạnh tối đi vài phần.

Hai chân bất chợt run lên, hắn liền ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo.

Hắn có dự cảm chẳng lành.

Dường như hắn đã biết được chỗ nào không đúng rồi.

Nhìn bình rượu trước mặt, Lăng Kỳ chợt cười lạnh.

Không ngờ hắn lại bị tính kế.

Nếu như hắn đoán không sai, người tính kế hắn không ai khác chính là người sư phụ đáng kính của hắn: Nam Cung Giác.

Rượu này hắn đã uống không ít, thứ được thêm vào trong này đã bắt đầu phát tác khiến hắn trở nên mơ hồ rồi, có thể thấy liều lượng không hề nhỏ.

Hắn là người luyện võ còn có thể cầm cự được đến lúc này đã là cực hạn, vậy thì nữ nhân kia...?

Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ vội vàng quay đầu lại nhìn người đang ở trên giường, mày rậm nhíu chặt.

Cơ Tuyết quần áo lúc này đã xộc xệch thấy rõ, vài chiếc cúc áo đã bị mở, lộ ra cần cổ trắng ngần cùng xương quai xanh tinh xảo, phần khuôn mặt không bị che đi đồng dạng một màu với mạng che mặt, ánh mắt mê ly ướt át khiến bất cứ nam nhân nào khi nhìn vào cũng bị hớp hồn.

Và hắn cũng không ngoại lệ.

Tâm trí Cơ Tuyết lúc này đã không còn là của nàng nữa rồi, hành động tự phát của nàng lúc này lọt vào trong mắt của Lăng Kỳ chính là lời mời gọi trí mạng, cho dù định lực của hắn có kiên định như thế nào?

Không thể rời khỏi hỷ phòng này, cho nên không thể tìm được giải dược, càng không thể để người thứ ba biết được nàng và hắn bị hạ xuân dược mà chính hắn lại không nguyện ý cùng nàng giải, vậy thì thanh danh của nàng sau đêm nay sẽ ra sao?

Đi không được, ở cũng không xong.

Vậy thì hắn phải làm thế nào mới đúng đây?

Chẳng lẽ hắn và nàng phải tự làm giải dược cho nhau?

Nếu như chuyện này thật sự xảy ra, hắn sau này làm sao đối diện cùng người hắn mong nhớ?

Hắc hắc...!Chap tới có "thịt" ăn cho đỡ ghiền nghen các tình iu..