Cầm Thánh Vương Phi

Chương 19: 19 Chỉ Có Kỳ Vương Mới Xứng Với Tuyết Nhi Của Chúng Ta Mà Thôi

Tại Thừa tướng phủ.

Cơ Phong sau khi nghỉ ngơi đủ thì cũng được phụ mẫu gọi đến nói chuyện.

Cơ Vĩnh Sơn cũng không vòng vo liền nói đến vấn đề nan giải đi theo suốt bao ngày: "Phong nhi, nói cho cha biết, Kỳ Vương là người thế nào?"

"Kỳ Vương?" Cơ Phong tỏ ra ngạc nhiên khi phụ thân mình hỏi về người này.

Thừa tướng đại nhân gật đầu: "Đúng vậy, Kỳ Vương Lăng Kỳ - Cửu đệ của Hoàng thượng."

"Con biết cha muốn hỏi Kỳ Vương.

Nhưng là cha muốn biết gì về ngài ấy?"

"Con thường xuyên ở bên cạnh Kỳ Vương, chắc con hiểu rất rõ hắn đúng không? Hắn là người thế nào? Có đáng tin hay không? Có đáng gửi gắm hay không? Còn có, hắn có giống như lời đồn đại là máu lạnh vô tình, Sát thần giết người không chớp mắt hay không?" Cơ Vĩnh Sơn hỏi lèo một hơi.

Cơ Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Kỳ Vương, ngài ấy là một tướng lĩnh tốt, cũng không kiêu ngạo, không ỷ mình là đại tướng quân, là Vương gia cao cao tại thượng mà xem thường binh sĩ.

Máu lạnh vô tình gì chứ? Trong quân doanh, ngài ấy xem toàn bộ người trong đại quân như huynh đệ trong nhà mà đối xử.

Còn cái danh xưng "Sát thần" là do những kẻ thua trận đặt cho ngài ấy, "Sát thần" đối với kẻ địch chứ không phải con dân Hoằng Quốc.

Giết người không chớp mắt cũng là giết giặc trên chiến trường mà thôi.

Cha, nương, hai người đừng nghe người khác nói bậy mà nghĩ sai về ngài ấy."

Cơ Phong là phó tướng bên cạnh Lăng Kỳ, là một trong những tâm phúc, cũng là huynh đệ mà Lăng Kỳ tin tưởng nhất trong đại quân dưới trướng.

Nếu như hắn không hiểu Lăng Kỳ là người thế nào, thì còn có thể xưng huynh gọi đệ cùng vị Vương gia - Đại tướng quân cao cao tại thượng kia hay sao?

"Là như vậy sao? Kỳ Vương thật sự không phải người máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt?" Lâm Ái My chưa dám tin, hỏi lại.

Cơ Phong khẳng định: "Vâng, nương.

Con ở bên ngài ấy bao nhiêu năm, làm sao lại không biết rõ về ngài ấy chứ? Nương không tin con sao?"

"Vậy Kỳ Vương trông như thế nào? Vì sao hắn mang mặt nạ? Là quá xấu hay sao?" Lâm Ái My tiếp tục hỏi.

Cơ Phong bật cười: "Ồ, nương từ lúc nào lại xem trọng vẻ bề ngoài rồi?"

Lâm Ái My xua tay: "Con không cần quan tâm, nói cho nương biết là được."

Thừa tướng đại nhân lúc này cũng hướng mắt về nhi tử, chờ hắn nói.

Cơ Phong hắng giọng lên tiếng: "Theo con được biết, Kỳ Vương luôn đeo mặt nạ là vì để tránh bị truy sát.

Cha, nương, hai người cũng biết ngài ấy có thân phận gì, lại nắm giữ binh quyền, cho nên không ít người muốn dồn ngài ấy vào chỗ chết.

Lần về kinh này ngài ấy cũng bị truy sát một lần, thương tích trên mình vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Còn về diện mạo thật của ngài ấy..."

Cơ Phong nhìn phụ mẫu, ánh mắt đầy ý cười: "Cha, nương! Hai người nói xem diện mạo của con thế nào?"

Lâm Ái My nhìn nhi tử của mình từ trên xuống dưới một lần rồi mói nói: "Nhi tử do nương sinh ra lại có thể khó coi sao? Hiện tại da tuy có hơi ngăm một chút nhưng vô cùng tuấn tú, trông lại có phần cường tráng hơn nhiều."

"Ồ, con lại tưởng nương chê bai con rồi." Cơ Phong cười.

"Tiểu tử, nghiêm túc chút đi.

Trả lời nương." Lâm Ái My hậm hực nói.

Cơ Phong vẫn một bộ không đứng đắn: "Nhi tử của nương được gọi là tuấn tú, thì Kỳ Vương phải được gọi là vô cùng tuấn mỹ.

Cả kinh thành này ai cũng biết Thất hoàng tử có tướng mạo thế nào, nhưng con có thể khẳng định Thất hoàng tử so với ngài ấy còn kém ba vạn tám ngàn dặm."

"Thật sự như vậy?" Thừa tướng đại nhân im lặng nãy giờ cũng tỏ ra ngạc nhiên hỏi.

Cơ Phong gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy.

Con là thân tín bên cạnh ngài ấy nên đã từng thấy qua diện mạo của ngài ấy vài lần rồi, làm sao sai được."

"Ồ, vậy nương yên tâm rồi!"

Lâm Ái My thở phào nhẹ nhõm.

Tảng đá trong lòng xem như có thể trút bỏ rồi.

Nghe ra ý tứ trong lời mẫu thân mình, Cơ Phong liền hỏi: "Cha, nương! Hai người làm sao lại muốn biết về Kỳ Vương? Còn có, nương yên tâm cái gì? Hai người có chuyện gì giấu con có phải hay không?"

Phu phụ Cơ Vĩnh Sơn nhìn nhau, sau đó mới từ từ nói với hắn về chuyện Hoàng thượng muốn tứ hôn cho Cơ Tuyết và Kỳ Vương.

Sau khi biết đầu đuôi, Cơ Phong không những không phản đối mà còn tỏ ra vô cùng cao hứng.

"Đem Tuyết nhi gả cho Kỳ Vương là điều vô cùng sáng suốt, con vô cùng tán thành.

Cả cái kinh thành này e chỉ có Kỳ Vương là xứng với Tuyết nhi của chúng ta mà thôi."

Cơ Vĩnh Sơn trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: "Nếu như Kỳ Vương tốt như con nói, thì gả Tuyết nhi cho hắn cha cũng yên tâm.

Kể ra thì khắp kinh thành này chẳng có nam nhân nào xứng với Tuyết nhi của chúng ta cả, kể cả mấy vị hoàng tử vương gia kia cũng vậy, không tìm được người nào đáng để gửi gắm cả."

"Không phải còn có Kỳ Vương sao? Lần này ngài ấy trở về sẽ ở tại kinh thành luôn, chỉ khi biên quan xảy ra chiến loạn thì ngài ấy mới phải xuất trinh.

Gả Tuyết nhi cho ngài ấy thì không sợ Tuyết nhi sẽ chịu ủy khuất gì đâu." Cơ Phong mười phần tự tin nói.

"Nhưng mà Kỳ Vương là người hoàng thất, liệu cũng sẽ tam thê tứ thiếp hay không?" Lâm Ái My vẫn còn chưa hoàn toàn yên tâm.

Cơ Phong lắc đầu: "Kỳ Vương trước nay chưa từng gần gũi nữ sắc.

Con lại tin vào nhân phẩm của ngài ấy, sẽ không đam mê mỹ sắc mà thê thiếp thành đoàn đâu."

Phu phụ Thừa tướng đại nhân lúc này mới yên tâm gật đầu: "Ừm, được như vậy thì tốt.

Cha cũng an tâm về hôn sự này.

Trước khoan nói cho Tuyết nhi biết về việc tứ hôn này, đợi qua đại thọ của gia gia con đã."

Cơ Phong gật đầu: "Vâng, con biết rồi."

Sau khi nghỉ ngơi một đêm tại khách điếm, Cơ Vũ cùng Cơ Tuyết sáng hôm sau cũng đến được nơi ở của Nam Cung Giác.

Lão nhân gia đã quy ẩn nhiều năm, không màng đến thế sự nhưng không có nghĩa lão không biết gì về thế sự.

Đệ tử của lão rải rác khắp nơi ở Hoằng quốc, lão lại không phải chỉ là đại sư cầm nghệ mà còn là một đại sư võ lâm đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là không mấy người có duyên gặp mặt mà thôi.

Nam Cung Giác khi xưa cũng chính là Đại tướng quân nắm giữ quân quyền của Hoằng Quốc dưới thời Tiên đế Lăng Xương.

Từ ngày Lăng Bình đăng cơ, ông đã từng bước thoái ẩn, dốc lòng bồi dưỡng Lăng Kỳ để hắn có thể danh chính ngôn thuận nắm giữ trọng binh.

Lăng Kỳ cũng là đệ tử chân truyền duy nhất của Nam Cung Giác, và hắn cũng không khiến lão thất vọng.

Nhìn thấy lão nhân gia tuy đã cao tuổi, tóc đã điểm hoa râm nhưng khí chất vẫn ngời ngời, sóng lưng thẳng tắp, Cơ Tuyết không khỏi nhìn lão với cặp mắt khác.

Nàng không khỏi quay sang liếc xéo vị ca ca không đáng tin của mình.

Này lão nhân gia làm sao lại không giống như lời nhị ca nói chứ? Nhìn bộ dáng kia mà xem, khí chất kia mà xem!

Nam Cung Giác đang luyện quyền, nhìn thấy người đến là Cơ Vũ, bên cạnh lại là một vị cô nương trẻ tuổi, tuy trên mặt mang theo tấm mạng, nhưng từ ánh mắt kia có thể nhìn ra dung mạo cùng khí chất vị cô nương này không hề tầm thường, lão liền thu lại quyền.

Sau khi ổn định hơi thở, Nam Cung Giác quay sang đối người đến lên tiếng: "Ngọn gió nào thổi vị đồ nhi hụt của ta đến đây vậy? Thế nào, đã chịu đổi ý nhận người sư phụ này rồi sao?"

Nghe những lời nói không mấy đứng đắn của lão nhân gia, Cơ Tuyết khoé miệng giật giật, cảm thấy những lời mà nhị ca nàng nói thật sự không sai chút nào.

Cơ Vũ không thèm để ý đến lão, quay sang nói với Cơ Tuyết: "Muội muội, thế nào, ca nói không ngoa chứ?"

"Tiểu tử thối! Ngươi lại đi nói xấu ta có phải hay không?" Nam Cung Giác chỉ vào mặt Cơ Vũ, gằn giọng quát.

"Ta chính là có sao nói vậy.

Lão chột dạ cái gì.

Hơn nữa muội muội ta cũng có phải người xa lạ đâu mà lão sợ mất mặt?" Cơ Vũ vẫn bộ dáng không sợ nói.

Nam Cung Giác lườm Cơ Vũ một cái, lại nhìn sang Cơ Tuyết mỉm cười nói: "Tiểu cô nương, đừng nghe tiểu tử này nói bậy nói bạ, ta nào phải như hắn nói a."

Cơ Vũ lại liếc Nam Cung Giác: "Lão già, lão biết ta nói gì với muội muội mà lão đã vội biện bạch rồi? Này không phải là chưa đánh đã khai a!"

Nam Cung Giác nghe vậy liền cảm thấy chột dạ.

Không để lão nói thêm gì nữa, Cơ Tuyết liền mỉm cười nói: "Sư bá, lần đầu gặp mặt."

"Sư bá?" Nam Cung Giác tỏ ra ngạc nhiên.

"Muội ấy là đồ đệ của Nam Cung Hách, gọi lão sư bá không đúng à?" Cơ Vũ giải thích.

"Đồ đệ của Nam Cung Hách? Lão già đó khi nào nhận đồ đệ nữ? Còn có lão dạy ngươi cái gì?" Nam Cung Giác thắc mắc.

"Là cầm nghệ." Nàng trả lời.

Nam Cung Giác mắt mở to, ngả ngớn cười: "Cầm nghệ? Lão ta mà dạy cầm nghệ? Cười chết ta rồi! Ha ha...".