Một chiếc hỏa long bùng lên trong bóng đêm âm trầm, mưa như trút nước mấy ngày liền lại không giội ướt được hỏa long này, nó rít gào phóng lên cao, dường như một tín hiệu.

Thi Vô Đoan nổ sơn khẩu, chặn mình và quân tiễu phỉ triều đình tại Mân Giang khẩu, bát gạo thổi nốt, chuẩn bịđập nồi dìm thuyền.

Y không hềđịnh kéo dài, hỏa long xung thiên Cố Hoài Dương nhất định đã thấy, họ không cần ước định, giữa huynh đệ sinh tử tương tùy vẫn có chút ăn ý này, trong lòng Thi Vô Đoan hiểu rõ Cố Hoài Dương sa vào hoàn cảnh hiện giờ sẽ làm thế nào, cũng biết hắn đang chờ hỏa long này, nếu hai quân không thể nội ứng ngoại hợp tương tiếp, thì tinh nhuệ của quân Khăn Đỏđều bị vây chết trong vùng Đông Việt, Hải Ninh cũng chẳng qua là một tử lộ.

Trận này là trận đánh cứng, chẳng những phải đánh, còn phải tử chiến.

Hỏa long mởđường, kỵ binh từ trên cao mà xuống, hò hét rung trời. Khôi giáp và lưỡi đao lạnh băng tiếp xúc, khói lửa cùng thuốc súng, tiếng chém giết đầy tai, đại địa chấn động không thôi.

Bạch Ly ngồi trên lưng ngựa, mắt thấy kỵ binh của quân Khăn Đỏđã xông vào trung quân, chiến sự giằng co, y lại chẳng mảy may cóý muốn ra tay giúp đỡ,lạnh lùng nhìn như một người ngoài cuộc, chỉ chậm rãi chuyển động tầm mắt tìm kiếm Thi Vô Đoan.

Nhưng đâu dễ tìm được như vậy, vốn là ban đêm, trời lại mưa to, quân địch chỉ huy toàn dựa vào một số người có chút tu vi dưới quân kỳ, bắn ra pháo hoa đủ mọi màu sắc không sợ nước, người bắn pháo hoa chỉ huy lại không phải là Thi VôĐoan, Bạch Ly cẩn thận nhìn bên đó, bỗng nhiên vươn tay ra, một bóng đen nhanh như tia chớp xuyên qua đoàn người lướt ra, lập tức xuyên thấu ngực người nọ, người nọ kêu thảm một tiếng ngã ngựa, nhưng mà cùng lúc ấy, một lệnh quan khác ngay sau đó lại từ nơi khác xông ra.

Bạch Ly cười khẩy, chẳng quản hắn nữa, biết đám quân Khăn Đỏ này quen đánh trận, cho dùđều là những lão bách tính bình thường làm ruộng, mấy năm nay nam chinh bắc chiến cũng thành một nhánh quân đội đặc biệt, huống chi trong đó còn có các lộ tàn quân chiêu binh mãi mã mà đến, cơ hồ có thể cứng đối cứng với quân tiễu phỉ trong triều.

Lại thêm Thi VôĐoan cực thiện trận pháp, không chỉảo cảnh khốn cục chi trận, còn có bài binh bộ thự chi trận, tính nhẩm cực tốt, môn năm đó không được Huyền Tông coi trọng nhất, lại là bổn sự nhìn chung toàn trường, bày mưu nghĩ kế, lúc này tử chiến đến cùng, Bạch Ly thấy chỉ sợđám thùng cơm triều đình không phải làđối thủ.

Trâu Yến Lai đúng là có chút tài, đáng tiếc hơi câu nệ, những trung thần lương tướng trong loạn thế đó hay nghịch thần tặc tử cũng thế, lướt qua một vòng trong lòng Bạch Ly, chỉ cảm thấy không một ai so được với Thi VôĐoan.

Y thuở thiếu niên đã có thể một mình lao vào động hồ vương, hồ yêu lớn nhỏ khắp động mỗi kẻ bổn sự lớn hơn y, nhưng không một ai có thể chặn được y, huống chi hiện giờ.

Tìm được y – phải tìm được y –

Bạch Ly nhẹ nhàng che môi mình, cả thân thểđều bị bóng đen bao phủ, cơ hồ không ai nhìn thấy y, mà thấy được thì cũng chẳng ai có thể lại gần.

Hỏa long áp trận, kỵ binh tinh nhuệ nhất mở đường, phái quân tiên phong nhảy vào đại doanh Mân Giang khẩu, mỗi người thân mặc thần giáp đao chém không đứt, họ tới cực nhanh, quan binh bình thường căn bản chưa kịp phản ứng đã bị xôđến người ngã ngựa lật, chỉ là giữa người tu đạo và người thường xưa nay phân biệt rõ ràng, vốn là tầng lớp bất đồng, đâu từng nghe nói người tu đạo và người thường đồng bào đồng trạch, khoác áo giáp cưỡi khinh kỵ xung phong tiền tuyến?

Cũng chỉ có người ly kinh phản đạo như Thi VôĐoan mới làm được.

Chờ trung quân bị xông ra một lỗ hổng, người của giáo tông trong triều mới nhận được điều động, làm rõ chuyện gì xảy ra, khoan thai đến chậm, Trâu Yến Lai quát khản cả giọng, muốn hai cánh bao vây kỵ binh, nhưng đâu ngờ kỵ binh quân Khăn Đỏ chỉ xông tới giết những người này phóng hỏa chứ không hề ham chiến, thình lình triệt lui, binh truyền lệnh đến báo, hai cánh đột nhiên bị mai phục, đối phương cung tên cực mạnh.

Lắng nghe lần nữa thấy xa xa hò hét rung trời, Cố Hoài Dương trong triều nơi sơn cốc Đông Việt có lẽ cũng nhìn thấy hỏa long Thi VôĐoan thả, đang dốc sức phá vây.

Người vải Ùng Ục làđiển hình của loại Hoàng thượng không vội thái giám vội, Bạch Ly còn không hề nhúc nhích xem náo nhiệt, nó trái lại tích cực hẳn lên, cũng chui vào trong đám đông chém giết một trận, chỉ tiếc tiểu ma vật này tuy rằng khá có lực quỷ dị nhưng giết người thật sự quá chậm, vẫn không theo kịp tốc độ của người giết người.

Giang khẩu Mân Giang giống như một xoáy nước cựđại, càng lúc càng nhiều người bị cuốn vào trong đó, mỗi người đều giết đỏ cả mắt, quả thực không biết trời trăng.

Bạch Ly ngẩng đầu, pháo hoa quân Khăn Đỏ phát lệnh đến từ bốn phương tám hướng, song phương hỗn chiến trong mưa to. Tiếng trống trận và tiếng sấm dội nhau, không phân đây kia, hỏa long đã chẳng còn thấy đâu, ánh lửa lại bốc cháy trong các xó xỉnh không hề sợ hãi cơn mưa tầm tã.

Trâu Yến Lai chẳng biết làm cách nào tìm đến bên cạnh Bạch Ly, lớn tiếng kêu lên: “Ma quân!”

Bạch Ly cũng không ngẩng đầu, vẫn ngồi trên lưng ngựa dường như di thếđộc lập, nỗ lực tìm kiếm Thi VôĐoan giữa biển người mờ mịt, miệng lại nói: “Đừng vội, đánh trước đi, tuyệt chiêu của Thi VôĐoan còn chưa ra đâu.”

Y vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng còi chói tai, bảy đóa pháo hoa theo thứ tự nổ tung trên không trung, Bạch Ly “A” một tiếng, cười khe khẽ: “Bắc Đẩu thất tinh, ngươi xem, ta nói cái gì kia?”

Trâu Yến Lai rùng mình, lúc trước hắn cho rằng, đánh giáp lá cà trên chiến trường nháy mắt vạn biến như vậy, Thi VôĐoan cũng chỉ có thể hành sự theo trận pháp của binh gia, tuyệt không kịp bố trận, ai ngờ y lại táo tợn giở trò trong quá trình giao phong, trong lòng lập tức lướt qua mấy ý nghĩ, thất thanh nói: “Là kỵ binh!”

Kỵ binh xung phong trung quân, hai cánh bày ra mai phục, bộ binh trung quân đẩy lên, hắn cho rằng đây làđấu pháp của quân Khăn Đỏ, nào ngờ kỵ binh đặc thù này không phải vì xung phong, họ xé toang quan binh trung quân, chạm đến rồi đi, trước khi người của giáo tông kịp phản ứng đãỷ vào khoái tốc cơđộng chuyển dời, mai phục mồi lửa của trận pháp rồi lập tức rút khỏi, nhìn như tả xung hữu đột không hề có cách thức nhưng lại đi Bắc Đẩu chi vị!

Trâu Yến Lai thúc ngựa xông vọt ra, quát to: “Cung tiễn thủ! Cung tiễn thủ yểm hộ! Hai cánh co lại, các đạo hữu cẩn thận đối phương lừa bịp, thủ lấy linh đài…”

Trâu Yến Lai bị mưa dầm ướt đẫm, chật vật cực kỳ, thiết nghĩ hắn cảđời như trọc thế giai công tử, đâu từng có thời điểm thảm hại như vậy?

Bạch Ly nhìn bóng dáng hắn lao ra mà lắc đầu.

Đúng lúc này, màn trời vốn u ám bỗng nhiên càng âm trầm, mưa vẫn đổ xuống như trút nước, trên bầu trời đêm trĩu nặng đến mức đưa tay chạm được kia lại xuất hiện bảy ngôi Bắc Đẩu, Bạch Ly nhìn chăm chú, chỉ thấy kỵ binh như quỷ mị kia đã không biết tung tích, một đường màu bạc đột nhiên lan ra từ chân núi Mân Giang khẩu.

Tim y không nhịn được đập nhanh hơn – VôĐoan, Thi VôĐoan, ngươi ở nơi nào?

Đường màu bạc nọ cuối cùng tụ vào một điểm, đó làđiểm cuối cùng kỵ binh xung phong vừa nãy trí nên, tựa như một thanh cự kiếm đâm vào chính giữa cả trận doanh của quan binh, mặt đất hở ra, người ngã ngựa đổ, các cao thủ giáo tông vốn hỗn loạn bất kham khá giống đám ô hợp rốt cuộc được tổ chức lại, rải rác bên ngoài hai cánh che chở cho quan binh đang rụt vào, dùng đại chú thuật ngăn cản.

Một tia chớp bổ ngay vào giữa Bắc Đẩu, đất rung núi chuyển, trên núi phảng phất sáng lên vô số ngọn sơn đăng.

Đúng lúc này, Bạch Ly đột nhiên thúc ngựa xông ra, y giơ tay lấy thần cung Toái Vũ sau lưng, bắn liền ba tên, dường như không cần ngắm, ba kỵ binh chắn trước mặt y cơ hồđồng thời không rên một tiếng ngã xuống ngựa, dọc đường như vào chỗ không người.

Trong trận giáo tông miễn cưỡng kiềm chế, tất cả quy tắc đều bị người của hai bên tranh đoạt lẫn nhau như kéo co, đá vụn từ trên núi lăn xuống, lại không một tảng chạm đến Bạch Ly.

Trên người y bốc lên một tầng sương đen kịt, phảng phất có thể hất văng hết thảy vật thể tới gần.

Tấm áo bào trắng như tuyết đã nhuộm đẫm máu tươi, khuôn mặt tuấn tú như họa ngày xưa lại đột nhiên sinh ra loại lệ khí cực diễm cực đáng sợ, kiệt ngạo bất tuân như chiến mã không yên, chẳng hề sợ hãi lao về phương hướng của người nào đó.

Trăm trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng…

Không ai có thể ngăn được y.

Mũ trùm phòng mưa trên người Thi VôĐoan không biết trượt xuống từ khi nào, y ngồi trên lưng ngựa, vài lọn tóc bết trên trán và má, nhưng không hề có vẻ thảm hại như Trâu Yến Lai, phảng phất dù toàn thân ướt đẫm, Bạch Ly xông đến trước mặt, mười ngón tay sắc bén kia đặt ngang trên cổ, cũng chẳng thể khiến y kinh hoảng mảy may.

Trên tay Thi Vô Đoan quấn đầy tinh ti sáng bóng lấp lóe như ma trơi, sắc mặt bình tĩnh nhìn Bạch Ly.

Lần này tuyệt không buông tha cho ngươi –đôi mắt Bạch Ly đối lại Thi VôĐoan, khoảnh khắc ấy khoảng cách chẳng qua mười trượng, họđồng thời hiểu được ánh mắt của đối phương.

Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên nơi cực gần truyền đến một tiếng nổ, lại bao trùm cả tiếng kêu lẫn tiếng sấm. Trong trận đang giằng co đột nhiên bị nứt một đường, y hơi ngớ ra, vôý thức ngẩng đầu, lại thấy mưa bụi âm trầm ngập trời, chẳng nhìn thấy nửa ngôi sao.

Trên tinh bàn hỗn loạn một hồi, y nhất thời lại không thể làm rõđầu mối. Trận pháp lần trước bị Bạch Ly xé toang, lần này Bạch Ly cũng ở trong trận, là ai có sức mạnh như vậy?

Nhưng người của giáo tông như lâm đại địch cũng nghi hoặc như thế, đồng thời lui ra sau, một sốđịnh lực không tốt tu vi không đủ thậm chíngã ngồi dưới đất, cứ như thể hai bên đang liều mạng ra sức kéo co thì dây thừng đột nhiên đứt lìa từ chính giữa.

Ngay cả Bạch Ly cũng nhíu mày nhìn đến chỗ phát ra âm thanh.

Đột nhiên có người kêu to: “Hồng thủy! Hồng thủy!”

Lại có người mắng: “Hồng thủy cái gì… A!”

Thời gian cho mọi người phản ứng không hề dài, trong khoảnh khắc, sơn khẩu Mân Giang chật hẹp bị một tiếng nổ phá tung, hồng thủy cao mấy trượng như thể quái vật hung mãnh lao xuống, thiên địa vừa nổi giận thì phàm nhân hay thần ma đều phải tự nguy.

Thi Vô Đoan và Bạch Ly vốn cực gần nhau bị quái vật hồng thủy này xô văng, một số người chưa kịp kêu tiếng nào đã bị cuốn vào.

Dòng nước lạnh băng nhất thời ngập đầu, trước mắt tối sầm, tay chân Bạch Ly theo bản năng bắt đầu giãy giụa – có một khắc như vậy, y cơ hồ cho rằng mình một lần nữa bị Ma Tông tối tăm ngột ngạt kia hút về, khoảnh khắc ấy tim lạnh thấu, lại sinh ra sự tuyệt vọng.

Y liều mạng giãy giụa, trong tay ngưng tụ hắc ảnh, lại bị cơn sóng tiếp theo khoảnh khắc phá tan, lưng đâm sầm lên thứ gìđó không biết từ nơi nào lồi ra, Bạch Ly kinh hãi, thình lình khôi phục thần chí, nhìn chuẩn thời cơ, nhanh chóng túm được một gốc đại thụ, chỉ cảm thấy ngực sắp không thở nổi, bị dòng nước cuồn cuộn kia đập đau buốt.

Đúng lúc này, y nhìn thấy Thi VôĐoan cũng chẳng tốt hơn y được đến đâu, Thi VôĐoan vốn bị thương, lúc này sớm đã thất điên bát đảo, chẳng biết có còn tỉnh táo hay không, dòng nước cực nhanh chóng nhổ cả gốc cây Bạch Ly đang ôm, y không chút nghĩ ngợi mượn lực đạp một cái, sức lực của cúđạp này cực mạnh, lại giúp y lên ngược dòng một đoạn, Thi VôĐoan vừa vặn đâm vào ngực y, hai người cùng bị hồng thủy xôđi.

Bạch Ly theo bản năng một tay ôm chặt lấy người nọ, một tay lồi gân xanh liều mạng nắm lấy rễđại thụ vừa nãy, chỉ coi đây tốt xấu cũng là gỗ nổi, nhưng mà y dùng lực quá mức, sương đen trong tay vôý thức làm đại thụ kia đứt rễ tuột mất. Y vốn bơi lội bình thường, lần này lại bị uống hai ngụm nước.

Đột nhiên cảm thấy người trong lòng đang nắm cánh tay y một phen, Thi VôĐoan chẳng biết mở mắt ra từ khi nào, đem tinh ti còn sót lại quấn lên tay Bạch Ly, Bạch Ly không biết làm sao mà lập tức hiểu ý, giơ tay ném tinh ti, miễn cưỡng kéo được thân cây, năm ngón tay co lại, lưng đập lên thân đại thụ.

May mà Thi Vô Đoan người không đáng tin lắm nhưng dây đưa cho trái lại rất chắc chắn, Bạch Ly một tay ôm y, tay kia bám một khúc cây, cả hai chìm chìm nổi nổi, lúc ở trên mặt nước lúc ở dưới nước, cũng chẳng biết lúc nào làđầu.

Nhưng Thi VôĐoan đã minh bạch – lại là cơn mưa to mấy ngày liền hủy con đê lớn ở Mân Giang khẩu, hồng thủy ngập trời kia vừa vặn chen vào từđoạn đường chật hẹp nhất, chẳng trách dễ dàng xé toang Bắc Đẩu trận của y.

Vùng Mân Giang mưa to không hề ngạc nhiên, con đê kia vỡ sửa sửa vỡ chẳng biết đã bao nhiêu bận, triều đình cấp khoản tu sửa hết lần này đến lần khác, bịđám mọt lộc quốc gia ăn bớt từng tầng, sớm có Ngự sử dâng thư lên án mạnh mẽ việc này, nhưng mà vùng Hoài Châu xưa nay trời cao Hoàng đế xa, nước cực sâu, quan lại bao che cho nhau, triều đình năm lần bảy lượt triệt tra nhưng không hề có thu hoạch.

Đành khiến đê lớn hết lần này đến lần khác hủy bởi tổ kiến, dăm ba năm một đợt hồng thủy họa hại bách tính hai bên bờ sông.

Thi Vô Đoan đột nhiên muốn cười to – Mân Giang khẩu lũ lụt, vòng vây tan tác, vây ởĐông Việt lại vôýđược giải. Đê lớn đứng không vững khiến lão bách tính hận đến nghiến răng này lại giúp Cố Hoài Dương một việc lớn như vậy, chẳng phải là thiên ý sao? Y dốc lòng tìm cách, cùng quan binh tranh đấu ở nơi đây, chính là lúc một mất một còn, chỉ chớp mắt lại thành cùng hội cùng thuyền, Bạch Ly vừa nãy còn định dùng bạo lực với y, lúc này lại cột trên cùng một gốc đại thụ, dường như sống dựa vào nhau.

Quá hoang đường.

Thi Vô Đoan không nhịn được thật sự bật cười, đột nhiên minh bạch lão Hoàng đế làm mình cười chết như thế nào.

Lại một cơn sóng dữ lạnh băng xô qua, y sặc một ngụm nước to, ngực đau đến mức gần như chết lặng, phảng phất không thở nổi, trước mắt tối sầm, Thi VôĐoan chẳng còn biết gì nữa.