Trở về nước sau 10 năm du học và làm việc, tôi nộp đơn xin việc vào một công ty quảng cáo lớn. Với kinh nghiệm và bằng cấp nổi trội, tôi dễ dàng được tuyển vào vị trí trưởng phòng PR của hơn ba mươi nhân viên, gồm 5 nhóm nhỏ. Sếp lớn bắt tay thân mật ngay sau khi phỏng vấn: "Có em về thì tốt rồi. Anh tuyển bao lâu nay mà vẫn chưa có người phù hợp cho vụ trí này."

Buổi giới thiệu tôi với các nhân viên trong công ty, chị trưởng phòng nhân sự cười giòn: "Em yên tâm, công ty này vui lắm. Ngoại trừ anh Nam là có vợ con rồi, còn lại toàn là bóng, ô môi, với gái ế không à." Tôi cười, thấy không khí thật thoải mái.

Năm phút sau nụ cười của tôi tắt ngấm khi nhận ra anh ở phòng Thiết Kế. Không ngờ rằng chúng tôi gặp nhau sớm đến thế. Anh và tôi sững người, nhìn nhau một lúc, rồi ngượng ngùng gật đầu chào nhau lấy lệ. Tôi vội quay lưng theo chân chị giám đốc nhân sự đến những phòng khác.

***

Ít phút sau, khi tôi vừa yên vị trong chỗ của mình thì nhận được tin nhắn của anh. Bộ phận nhân sự đã nhanh chóng bổ sung thông tin của tôi lên hệ thống nội bộ. Anh bảo, nếu em không ngại thì lát nữa hết giờ đợi anh ở dưới sảnh, anh muốn chào em, dù gì cũng đã gần 10 năm không gặp...

Tin nhắn khiến tôi không cách gì tập trung làm việc được nữa. Tại sao tôi lại gặp anh vào lúc này, khi mọi thứ dường như đã chìm vào quên lãng? Tôi ngồi xem lại lần nữa bảng phát thảo kế hoạch mà nhân viên vừa gửi, đầu vẫn không có ý tưởng gì hay để bổ sung nên uể oải đứng dậy, lại gần cửa sổ. Ngoài trời đang mưa. Mới tháng Năm trời nóng như đổ lửa mà bỗng dưng lại mưa...

- Sao mưa giờ này nhỉ? –Cô thư ký thở dài.

Hơn 6 giờ, nhiều người vẫn còn nán lại chưa về. Nhưng đầu óc hết thảy đều đang ở đâu đó. Vài người lướt Facebook, số còn lại dán mắt vào Smartphone

Tôi đóng laptop, xách túi đi xuống tầng trệt. Trời vẫn không ngớt mưa. Anh đã ngồi ở bàn tiếp khách chung ở sảnh của tòa nhà, nhìn lơ đãng ngoài cửa, dù trên tay vẫn đang cầm điện thoại. Tôi nhìn lên bàn, vài chiếc vỏ kẹo đã được bóc.

Anh không còn gọn gàng bảnh bao như trước, bụng hơi phệ, tóc cũng bắt đầu rụng. Tôi nhìn anh, lòng buồn vô hạn. Rồi hít một hơi nhẹ, ngồi xuống chỗ đối diện.

- Anh đợi lâu chưa?

- À... cũng mới... Em khỏe không? Sống ổn không?

Tôi cười nhạt, bóc viên kẹo cho chân tay đỡ thừa thãi, rồi mới đáp lời anh.

- Nhanh quá, ngoảnh đi ngoảnh lại mà mười nâm rồi!

- Ừ! –Anh cười lại, có vẻ ngượng ngùng.

- Nguyệt và anh sống thế nào?

- Ừ, vẫn tốt...

- Anh xin lỗi...

- Thôi anh, chuyện đã quá lâu rồi...

***

Mười năm trước, anh đã rời bỏ tôi để lấy người bạn thân nhất của tôi làm vợ. Đó là cảm giác đau đớn nhất trong cuộc đời mà tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ nếm trải. Sau cơn điên loạn ngỡ ngàng và đau khổ, tôi qua Mỹ du học rồi ở lại làm việc luôn. Ở đất nước xa lạ ấy, tôi cũng trải qua vài cuộc tình cho bớt cô đơn, nhưng cũng chẳng vui, chẳng buồn, không đi tới đâu cả. Vì tôi vẫn chưa bao giờ quên anh.

Tôi đã thề với lòng, sẽ chẳng bao giờ muốn nhìn mặt người đàn ông đó nữa. Nếu có gặp lại, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng hôm nay, khi hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi không hiểu vì sao mình chẳng thể hờn trách anh nửa lời, mà nước mắt chỉ muốn trực trào ra. Tưởng mười năm ấy như chưa hề trôi qua, và vết thương kia chưa bao giờ lành lại. Sau vài câu xã giao, chúng tôi không biết nói gì với nhau nữa. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn. Anh nhìn lơ đễnh bên ngoài, chặc lưỡi, kiểu này không biết cô ấy có mang áo mưa không. Tôi cười, lo gì, lề đường thế nào mà chẳng có chỗ bán. Anh ậm ờ, thì lo vậy mà. Anh đang đợi vợ đến đón, vì xe của anh hôm nay bị hư, sáng đi làm vội nên nhờ vợ chở đi luôn.

Ngay lúc ấy, Nguyệt bước vào. Tôi ngỡ ngàng, cô gái làm anh điêu đứng đến mức bỏ tôi ngày nào, giờ xuất hiện trước mặt tôi là một phụ nữ phốp pháp, bụng ba ngấn mỡ. Cô mặc chiếc áo tối màu đơn giản, tóc bới đại khái, mang guốc cao. Thấy tôi, Nguyệt giật bắn, dừng lại vài giây, môi cô lắp bắp không thành tiếng. Tôi biết cô ấy đang ngại, chúng tôi đã từng thân thiết như chị em, chỉ vì anh mà cả hai thành người xa lạ. Tôi mỉm cười chủ động chào trước.

- Nguyệt vừa đến à, ngồi xuống đây chút rồi về. Mình vừa về nước làm việc, không ngờ lại chung công ty với anh ấy.

Gương mặt Nguyệt thất thần. Đến giờ tôi vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao ngày xưa anh lại phản bội tôi đi theo Nguyệt. So về nhan sắc, học vấn, điều khiện gia đình, giao tiếp xã hội... không có điểm gì Nguyệt hơn tôi được. Trước đây là thế, bây giờ vẫn thế. Nhưng điều tôi thấy mừng là họ có vẻ rất hạnh phúc. Chắc gì nếu anh chọn tôi đã được được hạnh phúc và bền lâu như với Nguyệt. Tôi và Nguyệt trò chuyện với nhau vài câu xã giao. Thấy không khí có vẻ không tự nhiên, tôi chủ động xin rút lui.

- Thôi mình về. Cũng trễ rồi!

Anh đứng dậy, cầm chiếc dù Nguyệt đặt ở bên cạnh để che cho tôi.

- Để anh đưa em ra taxi , trời đang mưa to quá.

Tôi quay sang nói đùa với Nguyệt: "Cho mượn ông xã năm phút nhé!" Nguyệt cười: "Trời ơi, cho luôn đó." Nhưng trong ánh mắt Nguyệt, tôi nhận ra sự không bằng lòng, có chút sợ hãi. Khi tôi chuẩn bị lên xem anh nói nhanh và nhỏ: "Xin lỗi em, anh chỉ biết nói với em như vậy. Nhưng có khi thế này lại tốt cho em hơn..."

Tôi cười đau điếng, làm sao anh biết được điều gì thực sự tốt cho tôi?

***

Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Nguyệt. Tôi cũng không rõ vì sao cô có số của tôi. Nguyệt mời tôi đến nhà chơi và chuyện trò vì hôm ấy vội quá cũng chưa nói gì nhiều được. "Cuối tuần này anh ấy đi công tác ở Hà Nội ba ngày, Minh sang nhà chơi. Nguyệt làm nội trợ nên ở nhà suốt, qua lúc nào thì nhắn Nguyệt biết chuẩn bị cơm nước." Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Ok!" Thứ bảy, tôi lái xe đến căn hộ của Nguyệt và anh, nằm trên tầng 8 của một chung cư cao cấp ở quận 7. Vừa bước vào nhà, tôi có cảm giác thật dễ chịu vì căn hộ tinh tươm, xinh xắn với màu kem nhẹ nhàng chủ đạo. Mọi thứ đều được trang trí đơn giản nhưng hài hòa.

Nguyệt vội mời tôi ngồi và dọn ra đủ thứ nước nôi bánh trái. Tôi cười: "Làm gì khách sáo dữ!" Nguyệt lắc đầu: " Có gì đâu mà khách sáo. Còn đang làm dở vài món trong bếp để đãi Việt Kiều nữa kìa."

Trong lúc lơ đãng ngó nghiên xung quanh, tôi giật mình khi thấy cái tượng sứ hình cặp tình nhân tôi tặng anh lúc trước đang được đặt ngay ngắn trên kệ sách. Nó bóng loáng không chút bụi. Tôi thấy hơi thắt tim. Nguyệt bắt đầu trò chuyện nhưng không nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Minh nè!

- Ừ, sao?

- Tao xin lỗi...

...

- Mười năm rôi, tao mới có dịp gặp mày để nói lời xin lỗi...

- Chuyện cũ rồi mà. –Tôi cười nhạt.

- Ừ, nhưng nỗi day dứt trong tao thì không cũ! –Nguyệt buồn buồn.

- Thôi bỏ qua đi, thấy vợ chồng mày hạnh phúc là tao mừng rồi. Chắc gì anh ấy cưới tao được êm ấm như bây giờ...

- Những gì của mày tặng, anh ấy vẫn giữ hết, đặt trên kệ, lâu lâu lại lấy xuống lau chùi. Tao tuyệt nhiên xem đó là thế giới riêng của anh, không xen vào. Mười năm qua, anh chưa bao giờ lớn tiếng với tao, cũng chưa bao giờ nhắc về mày, dù chỉ một lần.

- Ừ...

- Nhưng tao biết anh ấy còn yêu mày nhiều...

- Mày khùng quá...

Nguyệt nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt van lơn nài nỉ. Tôi dừng lại ở anh mắt đó vài giây, rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ. Tôi không thích cảm xúc lúc này.

- Tại sao ngày đó mày lại làm vậy, với người bạn thân của mày?

- Tao yêu anh ấy thật tình mà! Tao nghĩ, nếu như anh ấy thật sự yêu mày, thì sẽ chẳng có gì xảy ra, vì xét cho cùng, mày hơn tao về mọi thứ: nhan sắc, trí tuệ, điều kiện...

- Ừ, nhưng anh ấy cũng đã chọn mày...

- Nhưng người anh ấy yêu là mày...

Tôi thở nhẹ.

- Thôi tao đi về...

- Mày hứa với tao được không? Mười năm rồi... Tao đã sống với anh ấy mười năm... Con tao cần anh ấy. Tao đang mang thai đứa con thứ hai... Đứa đầu tiên đã mất khi vừa chào đời...

- Thôi tao về.

Tôi đi thẳng một mạch ra cửa. Cố ngăn không cho nước mắt chảy. Giây phút đó, tôi cảm thấy có gì đó rất nghẹn nơi cổ họng.

- Minh...

- Mày yên tâm. Nếu muốn giành lại, tao đâu phải đợi đến tận mười năm. Tao cũng không còn yêu anh ấy nữa rồi. Tao hứa!

Tôi vẫn không quay lại để nhìn mặt Nguyệt lúc đó. Nhưng tôi biết chắc, Nguyệt đã thở phào, nhẹ nhỏn, trúc được gánh nặng trong lòng. Nước mắt tôi ứa ra. Tôi biết, mình đã thua. Tôi thực sự thua Nguyệt không chỉ ở mười năm về trước, mà ngay giây phút này. Tôi hơn Nguyệt về cả mọi thứ, nhưng lại không hơn Nguyệt ở bản lĩnh để có thể giữ gìn người đàn ông ở cạnh mình.

Tôi nhớ lại lúc anh chia tay tôi, vì đã làm Nguyệt có thai. Tôi đã lồng lộn chửi bới anh, đã gào thét đòi tự vẫn. Tại sao anh lại phản bội tôi, khi tôi luôn lao đầu vào công việc như điên để mong muốn có được một căn nhà đủ đầy cho cả hai sau khi cưới? hay vì tôi quá cứng nhắc, không biết cưng chiều, không cho anh được phép ân ái thỏa thuê khi cơ thể quá mỏi mệt? Tôi đã không biết điều anh thật sự cần là gì...

Nguyệt không đẹp lắm, nhưng luôn biết cách ăn mặt để khoe thân hình sexy gợi cảm. Khi tôi bận túi bụi với những chuyến công tác nước ngoài dài ngày, thì Nguyệt chỉ làm công việc phóng viên mảng làm đẹp của một tờ báo tạp chí ra hằng tháng, đủ thời gian chăm sóc người đàn ông của mình. Nguyệt biết tế nhị nên không hề đá động gì đến chuyện anh giữ bức tượng sứ, dù có thể trong lòng muốn đập nát cái tượng ấy đi. Cô luôn tỏ ra nhã nhặn và cam phận khi nhắc đến tôi. Đó có thể là nghệ thuật của sự chịu đựng từ một người phụ nữ thông minh mà tôi cần học. Tôi luôn tự cho mình thông minh, nhưng cuối cùng cũng không giữ được người mình thương. Phụ nữ có giỏi giang cách mấy, có làm thêm được trăm công nghìn việc to tát gì mà không có được người mình yêu thì những điều to tát ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì.

(Nhớ xem cái video nha đến đoạn 11:35 ấy, thực sự nó thấm với tất cả mọi người luôn chứ không chỉ đối với phụ nữ thôi đâu. Con người, ai mà chả mong muốn có được người mình yêu. Nhưng có thành công đến mấy, mà chẳng có được tình yêu của người mình yêu, thì mọi sự phấn đấu, nỗ lực đều là vô nghĩa cả thôi...)

Suốt chặng đường về, nước mắt tôi chảy không ngừng. Suốt mười năm qua, tôi loay hoay tìm cho mình câu trả lời. Và bây giờ tôi đã tìm được. Anh vẫn dành cho tôi một vị trí quan trọng, một sự tôn thờ đặt biệt trong lòng, nhưng Nguyệt là người có thể mang lại cho anh những hạnh phúc bình thường mà tôi không thể làm được.

Chuyện đã qua, có những điều có thể thay đổi, có những điều chỉ có thể xem như là một món đồ trang trí thân quen trưng trên kệ, ngắm nghía và hồi tưởng, như bức tượng của ngày cũ anh vẫn nâng niu...

Tôi nhắn tin cho anh: "Cám ơn anh, vì còn giữ bức tượng sứ em tặng anh..." Có lẽ, ít ngày nữa, tôi lại sẽ rời khỏi công ty và trở lại Mỹ. Nơi đây, đã là hôm qua.

Và anh, đã là người của hôm qua.