Tôi gặp lại anh vào một tối. Chương trình ca nhạc kết thúc, tôi dắt xe ra và sững người khi thấy anh đứng ở cổng. Cả hai đều bối rối vì cuộc gặp gỡ bất ngờ. Ánh mắt anh chạm vào tôi, rồi cũng nhanh chóng, anh lơ đi, quay sang nhìn bâng quơ chỗ khác, như thể không nhìn thấy. Tôi còn chưa kịp nở hết nụ cười.
Anh đợi người yêu, tên Minh. Người yêu anh đi ra sau. Cả hai nắm tay nhau rồi băng ngang qua tôi, leo lên
taxi rồi đi nhanh như cơn gió. Tôi đứng yên một chút, có một cái gì đó nghẹn ứ ngay cổ họng, cố nuốt mãi mà không trôi. Rồi cảm giác ấy cũng lắng xuống dần. Nỗi đau bất ngờ kia như cuộn tròn lại, ẩn vào góc trái lòng ngực.
Tối đó, anh nhắn tin: "Em dạo này ốm quá!" Tôi nhắn lại: "Sao anh lại giả vờ không thấy em lúc gặp?" "Anh không biết! Nếu không vờ lơ đi, anh sợ mình sẽ phải nhìn thẳng vào mắt em. Sợ chúng ta sẽ phải nói với nhau điều gì đó. Và anh sẽ lại nghe giọng nói của em." "Từ bao giờ em đã trở nên đáng sợ nhiều đến thế trong anh?" "Em chưa bao giờ đáng sợ." "Thế mà anh đã bỏ em đấy thôi!" "Em đừng nói như thế được không... Chuyện đã qua lâu lắm rồi!" Càng nhắn, tôi lại càng nhớ nhung về những điều quá cũ, về khoảng thời gian tôi và anh sống cùng nhau.
Chúng tôi chia tay nhau sau ba năm sống thử. Anh thuộc tuýp người đơn giản, không cần biết ngày mai ra sao, chỉ cần hiện tại sống ổn là được. Anh chưa bao giờ cảm thấy bất an với đồng lương 5 triệu đồng khi làm nhân viên IT cho một công ty, chưa bao giờ âu lo nếu giả sử một mai, một trong hai ngã bệnh, tiền đâu ra chạy chữa; không bao giờ đặt ra mục tiêu, sau bao lâu nữa sẽ có môt căn hộ chứ không phải ở thuê. Nhiều lần về nhà, nhìn anh nằm dài trên sàn, vừa ăn bỏng ngô vừa xem tivi, cười hềnh hệch, tôi nổi cáu: "Sao anh không đi kiếm một công việc khác đi. Anh là đàn ông sao cứ chấp nhận cuộc sống như vậy?" Anh thôi cười, lặng lẽ tắt tivi. Tôi thở dài mệt mỏi vào nhà tắm. Nước mát làm tôi bớt căng thẳng hơn. Lúc này, anh đang nằm đọc báo trên giường. Tôi nhẹ nhàng đến gần anh, quàng tay ôm lấy anh và thỏ thẻ: "Em xin lỗi, em đi làm cả ngày mệt quá..." Anh cười: "Anh quen rồi, không sao đâu! Anh hiểu em mà. Anh xin lỗi, là thằng đàn ông lại chẳng làm được gì cho em..." Tôi thở dài. Ngoài tính vô lo, anh thực sự là một người tốt. Chỉ tiếc là, khi ấy, tôi thường mong đợi nhiều hơn cái mình có. Những cuộc cãi vã kéo dài mà tôi luôn là người bắt đầu... Sau đó, chúng tôi chia tay. Anh rời tôi đi và bảo: "Anh xin lỗi vì đã không thể là người đàn ông mà em mong đợi!" Ngày chia tay, tôi còn cao ngạo bảo: "Rồi sẽ có người khác thay em yêu anh, mọi thứ rồi sẽ qua hết thôi mà."
Cả tôi và anh, có lẽ, đều có vài người mới mẻ đi qua cuộc đời. Nhưng hình như mọi thứ chưa bao giờ thực sự qua như cách tôi mong muốn.
Sau anh, tôi cũng yêu thêm vài người thành đạt, nhưng rồi cuộc tình ấy cũng kết thúc nhanh chóng khi tôi nhận ra rằng, trái tim mình vẫn còn hình bóng anh quá nhiều. Tôi nhận ra, tiền bạc, sự hào hoa phong nhã của một gã đàn ông suy cho cùng cũng không quan trọng bằng cảm giác mà anh ta mang lại. Chưa có một ai ngoài anh, mang lại cho tôi thứ cảm xúc bình yên đến lạ lùng khi bên cạnh. Lòng tự trọng trong tôi không cho phép mình nhắn tin cho anh. Dù tôi biết, chỉ một tin nhắn, anh sẽ lại quay về bên tôi. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đều đã khác. Anh đã có một nơi chốn thuộc về.
Vì sĩ diện, mà tôi mất anh.
- Anh ổn chứ?
- Anh có vẻ bất ổn lắm sao?
- Anh hạnh phúc chứ?
- Ừ, có lẽ thế. Cuộc sống của anh khá đơn giản...
- Anh nhắn tin cho em thế này có sao không?
- Minh vừa đi công tác rồi, ngày mai mới về...
- Chúng ta có thể gặp nhau?
Nửa tiếng sau, anh đến đón tôi, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần kaki màu nâu. Tôi cười: "Anh chẳng khác gì hồi xưa!" Anh cười, tôi leo lên xe. Anh chạy xe lòng vòng Sài Gòn. Đến ngã tư, tôi bảo anh rẽ trái đi, vì tôi muốn đi lại con đường cũ ngày xưa hai đứa thường đi cùng nhau. Nhưng do anh chạy chậm quá, xe đông nên chúng tôi bị mắc kẹt giữa một đống xe cộ và những tiếng la mắng của vài người khó tính. Anh đứng yên cho đến khi đèn xanh bật trở lại. Tôi níu chặt lấy hai bên hông anh. Khi đi thong thả, tôi thở phào:
Hú hồn, may mà không có chiếc xe tải nào!
- Lâu quá mới gặp lại nhau mà giang tuân nhỉ! – tôi cười bảo anh.
- Em thay đổi nhiều quá...
- Em à? Có gì thay đổi đâu anh?
- Em ăn nói chậm rãi hơn, nhẹ nhàng hơn. Em cũng không còn cáu gắt mỗi lần anh làm điều gì phật ý em...nếu là ngày trước, em đã cằn nhằn anh chạy xe chán thế...
- Em xin lỗi...
- Đâu có gì, anh chỉ nhớ lại, nhung ngày trước em có dữ dằn gì thì anh vẫn yêu em, vì anh biết tính em mà, cái miệng lúc nào cũng vậy, nhưng thương anh không hết mà.
Rồi anh đưa tôi về nhà. Tôi vẫn ở căn hộ năm nào. Anh hỏi: "Sao em không chuyển đi, ở đây một mình làm gì?" "Vì anh, còn quá nhiều thứ của anh còn để lại. Vứt đi thì em lại không nỡ..." Anh mỉm cười: "Em thật biết cách để làm anh đau lòng!"
Anh ngỏ ý muốn thăm lại căn hộ cũ. Khi bước vào, anh ngạc nhiên vì mọi thứ chẳng hề thay đổi. Anh thẫn thờ đảo mắt nhìn quanh... Rồi tôi rót cho ah ly rượu vang. Chúng tôi uống cùng nhau, cứ hết ly này đến ly khác. Anh bật khóc, và ôm chầm lấy tôi. Anh nói anh vẫn còn yêu tôi quá nhiều, sau tất cả. Khi rời xa tôi, anh đã sống tốt hơn, biết hoạch định tương lai, biết tìm kiếm những cơ hội trong đời. Anh đã có mọi thứ mà tôi từng mong đợi anh sẽ có.
Tôi thở dài. Ít nhất, anh đã sống tốt hơn từ khi chia tay tôi.
- Minh thế nào?
- Đó là một người tốt. Minh đơn giản, và vô lo như anh ngày xưa. Sau khi chia tay em, Minh là người ở bên cạnh anh an ủi, cho dù anh không hề yêu Minh, có khi còn xua đuổi, né tránh Minh. Khi anh không còn chỗ ở, Minh sang nhà dì ở tạm, đồng thời giúp anh tìm chỗ trọ. Minh nói: "Em không cần anh phải yêu em. Cũng đừng nghĩ rằng em bố thí lòng tốt. Chỉ đơn giản là, làm được những điều này cho anh là khiến em hạnh phúc. Anh giúp em được hạnh phúc được không?"
Và Minh là người khi anh lỡ tay đổ nước lên người, cậu ấy sẽ cười xòa mắng yêu và thay một chiếc áo khác chứ không quát vào mặt anh ấy sao thứ gì cũng làm hỏng, Đó là người sẽ không biết cằn nhằn vì anh ấy không phải là một người đàn ông họ mong trở thành, mà là chính bản thân họ... Minh không giống như em...
Anh đặt vào môi tôi một nụ hôn thật sâu, ngăn không cho tôi tiếp lời. Nước mắt giàn giụa. Đêm đó, chúng tôi làm tình trở lại sau hai năm xa cách. Tôi thấy lòng mình vẫn chưa bao giờ hết yêu anh... Nhưng tôi biết đã quá muộn để có thể bắt đầu lại mọi thứ. Đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi ở cạnh nhau. Chỉ ngày mai thôi, rồi mọi thứ sẽ phải trở lại như cũ.
Buổi sáng, anh dậy sớm, mặc quần áo chỉnh tề và ngồi lặng lẽ nhìn tôi từ bao giờ. Anh thì thầm: "Được rôi, bây giờ, anh sẽ rời khỏi căn hộ này, biến mất như chưa từng đến. Em hứa là cũng sẽ quên anh đi. Anh sợ mình sẽ không cầm lòng lại được khi gặp em... Em hiểu là anh vẫn yêu em nhiều đến mức nào. Nhưng đôi khi cuộc sống là vậy. Người ở cạnh mình, đôi khi lại chẳng thể nào là người mình yêu nhất..."
Anh nhẹ nhàng ôm hôn tôi vào lòng lần nữa, tay vỗ vỗ vào lưng mấy cái nhẹ nhẹ. Tôi không nói được tiếng nào. Nước mắt đã chực trào ra nhưng vẫn cố nèn lại. Không. Tôi không được khóc, tôi phải cho anh thấy rằng mình cũng đang thực sự hạnh phúc và ổn dù không có anh kề bên, để anh có thể yên bình bên Minh.
Anh đặt nụ hôn lên trán tôi rồi đi ra khỏi cửa. Tôi không nhìn rõ anh có khóc không. Riêng tôi thì nước mắt trào ra không thể nào kiềm nén lại...
Chợt nhớ đến câu nói đùa bâng quơ ngày nào.
"Một lúc nào đó, sẽ có người khác thay thế em yêu anh!"