Không vội chạy thẳng về nhà, Kiều Tiểu Ân trong lòng vui vẻ bước vào trung tâm mua sắm, định bụng sẽ mua vài bộ quần áo công sở chào đón công việc mới, nhưng suy đi ngẫm lại chục lần vẫn cảm thấy không nên đột ngột thay đổi quá nhiều, giám đốc chọn mình vì cảm thấy năng lực của mình tốt, bản thân cũng không đến mức không có phẩm vị, hà tất gì phải biến đổi nhiều như vậy.

Hôn tạm biệt lên bảng giá treo trên quần áo, Kiều Tiểu Ân trưng đôi mắt long lanh nước tạm biệt nó: “Chị nhất định sẽ tìm đến mấy em, bây giờ chị phải sống thực tế hơn thôi, tạm biệt nhé!”

Nhân viên bán hàng từ đầu đã xem thường Kiều Tiểu Ân khi nhìn thấy biểu hiện thái quá lúc xem giá đồ nên cũng không mấy niềm nở chào đón, lúc ra về chỉ hờ hững chào khách cho có lệ, kiểu người xem bảng giá trước khi chọn đồ này không thích hợp đến những nơi sang trọng thế này a.

Kiều Tiểu Ân hất mặt rời khỏi, sẽ có một ngày những người này phải nhìn cô với con mắt khác, chắc chắn là vậy, nhưng ít nhất không phải bây giờ rồi.

“Đói bụng quá!”-Kiều Tiểu Ân xoa xoa cái bụng rỗng của mình, không thể mua đồ mới, ít ra cũng nên thưởng cho bản thân một bữa ăn ra trò với công việc mới, Kiều Tiểu Ân đi luôn vào quán thịt nướng trước mắt gọi cho mình những món cô thích rồi ngồi ăn ngon lành.

“Đại tỷ... đúng là đại tỷ rồi!”-một thanh niên trẻ tuổi trông thấy Kiều Tiểu Ân đang ngồi ăn nhận ra người quen liền chạy tới chào hỏi, bên cạnh còn có một cậu thanh niên khác.

Kiều Tiểu Ân nheo mắt nhìn hai người trước mặt, vì cách ăn mặc vào kiểu tóc thay đổi nên mất một lúc cô mới nhận ra: “Lý Trọng, Kim Siêu... trùng hợp thế?”

Lý Trọng và Kim Siêu tự nhiên ngồi luôn xuống bàn, mừng rỡ bắt chuyện.

“Đại tỷ dạo này thay đổi nhiều quá, khi nãy tụi em còn tưởng mình nhìn nhầm.”

Tiểu Ân xua xua tay: “Đừng gọi tôi là đại tỷ nữa, chuyện qua lâu rồi. Mà các cậu giờ đang làm gì thế?”

Kim Siêu gãi đầu cười trừ: “Tụi em không giỏi như đại... như chị, chỉ ở nhà phụ giúp gia đình bán đồ, chị thì tốt rồi, càng ngày càng xinh đẹp ra nữa.”

Lý Trọng thoải mái ăn xâu thịt nướng trên dĩa, hô to gọi: “Sao lại không uống rượu vào ngày vui như thế, chủ quán cho vài chai rượu đi!”

Kiều Tiểu Ân cười trừ, bọn họ đang hưng phấn như vậy bản thân cũng không nỡ làm tụt hứng: “Ngày mai tôi còn phải đi làm, hôm nay chỉ uống một chút thôi nha.”

Ba người đã ngà ngà say vẫn còn sức huyên thuyên nhắc lại chuyện xưa, Kiều Tiểu Ân hai mắt đã không còn nhấc nổi nữa, nhìn lại bọn họ đã uống gần 5 chai rượu rồi.

“Khuya rồi, về thôi mấy nhóc...”

Lý Trọng và Kim Siêu đã nằm bất động trên bàn, Kiều Tiểu Ân cười khinh gọi cho chủ quán tính tiền.

Kiều Tiểu Ân mò mẫm cái ví tiền, nhưng đếm sao cũng không đủ số tiền chủ quán báo, cô cười cười tìm đến điện thoại gọi cho Thiên Lam nhưng mãi vẫn không bắt máy, nhìn lên vẻ mặt khó chịu của chủ quán, cô cố lay lay bọn họ nhưng vẫn thất bại.

“Thật là, ngủ say như chết rồi.”

“Cô mau thanh toán đi, chúng tôi còn phải đóng cửa nữa!”

Kiều Tiểu Ân nhăn mặt, cơn say làm cô cũng không thực tỉnh táo: “Ông quát cái gì, tôi gọi cho sếp của tôi đến đây, anh ấy có rất nhiều tiền...”

Kiều Tiểu Ân nhìn thấy tên của Tề Tuấn không do dự ấn số gọi, chỉ sau hai hồi chuông bên kia đã bắt máy, có lẽ chủ nhân vẫn chưa ngủ: “Alo, có chuyện gì vậy?”

“Tôi bị chủ quán bắt lại... ông chủ giúp tôi với...”

“Cô đang ở đâu?”

“Ở đâu vậy ta?”

Tề Tuấn nghe giọng đã biết Kiều Tiểu Ân uống rất nhiều rượu, anh trầm giọng thốt: “Cô đưa điện thoại chủ chủ quán đi!”

Nhìn bãi chiến trường bày ra trước mặt với ba người nằm gục tren bàn nhậu, khuôn mặt Tề Tuấn càng lúc càng tối đi, anh bước tới chỗ Kiều Tiểu Ân không còn hay biết gì lấy ví tiền ra đưa cho chủ quán, lạnh lùng thốt: “Hai tên này ông cho ngủ lại hay ném ra ngoài đường thì tùy.”

Tề Tuấn cúi xuống bế Kiều Tiểu Ân rời khỏi quán, vì đã đưa cô về nhà một lần nên không khó để anh tìm ra nhà cô. Chiếc xe đậu trước lối vào, Tề Tuấn thở dài nhìn người đang nằm bất động ở hàng ghế sau, hết cách bế cô lần nữa lên phòng.

Bảo vệ trước lối vào nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, nhưng thấy bộ dạng say khướt của Tiểu Ân cùng với dáng vẻ đàng hoàng của Tề Tuấn, hắn chỉ gặn hỏi: “Anh là gì của cô ấy?”

“Bạn trai!”-Tề Tuấn trả lời cụt ngủn, anh xốc người Tiểu Ân lên, lãnh đạm hỏi: “Cô ấy ở phòng số mấy?”

Trước vẻ mặt uy nghiêm đạo mạo của anh, tên bảo vệ bất giác tin ngay lời nói ấy, máy móc đáp: “Phòng 1902, tầng 19.”

Tề Tuấn gật nhẹ đầu, không mất nhiều thời gian lên phòng. Anh vỗ nhẹ lên mặt Kiều Tiểu Ân hỏi mật khẩu mở cửa nhưng mãi cũng không tỉnh, hết cách, Tề Tuấn cố nhớ lại một lần đã từng thấy qua cô bấm mật khẩu điện thoại nên bấm thử, đúng là cửa đã mở ra..

Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống nệm, dù dáng người nhỏ nhắn nhưng bế lâu như vậy anh cũng có chút mệt. Ngồi bên cạnh giường nhìn một lượt căn phòng nhỏ của cô, cũng không có gì đặc biệt nhưng lại có rất nhiều đồ màu hồng, cả căn phòng cũng được dán giấy màu hồng nốt, grap giường cũng không ngoại lệ. Không nhìn ra Kiều Tiểu ân lại cuồng màu hồng như vậy..

Ánh mắt đen chợt sắc lại khi chú mục lên tấm poster chàng diễn viên đẹp trai Hyun Bin với nụ cười mê hoặc, bên cạnh khuôn mặt anh còn có vài trái tim được vẽ bằng viết hồng, Tề Tuấn đoán chắc là cô nàng này đã vẽ vào, khuôn mặt liền cau có hướng về người đang ngủ trên giường, đôi mắt rực lửa như muốn đốt cháy cô.

“Em cũng háo sắc thật đấy!”

Tề Tuấn cảm giác khó chịu len lỏi trong tim, dù biết đó chỉ là thần tượng của cô nhưng vẫn khiến anh cực kỳ không vui, định guồng chân bỏ ra về, nào ngờ lời nói thì thầm của Tiểu Ân làm cho anh khựng lại.

“Sếp ơi...... anh đẹp trai quá...”

TBC.